Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 10: Chương 10: Ma thú quân đoàn.






Cách huấn luyện tốt nhất là đi sắn, sau khi thuần hóa đại lượng tà nhãn, Dương Lăng tận dụng triệt để thời gian huấn luyện chúng công kích và phòng ngự trong các loại hoàn cảnh khác nhau. Vì tăng cường bản năng chiến đấu của tà nhãn, có đôi khi Dương Lăng cho chúng trực tiếp đối mặt với những con ma thú hung ác.

Dưới sự huấn luyện của hắn, thiên tính tán mạn của Tà nhãn được cải đổi, chỉ cần phụ cận có tiếng gió liền theo bản năng tập hợp lại cùng một chỗ, sử dụng quang đạn dày đặc điên cuồng oanh tạc.

Giống như giác phong thú, sau một thời gian ở trong vu tháp thần bí Tà nhãn phát sinh biến hoá rất rõ ràng. Con ngươi chuyển từ màu lam sang màu xanh nhạt, xúc tu càng thêm dài, càng thêm linh hoạt. Quang đạn bắn ra cũng chuyển từ màu trắng sang màu xanh biếc, to như hạt đào, trước kia chỉ có thể bắn thủng mặt đá vài phân thì bây giờ tài năng ở trên cự thạch tạo ra một hố sâu bằng nửa chiếc đũa ăn cơm.

Hôm nay, xuyên qua rậm rạp cỏ dại, Dương Lăng gắt gao nhìn chằm chằm con Song giác lộc ở cách đó không xa, chờ đợi thời cơ thích hợp đến để tấn công. Mấy ngày lại đây, hắn mang theo giác phong thú cùng Tà nhãn đi giết được không ít ma thú cấp thấp, thu được hơn mười viên ma thú tinh thạch quý báu. Đồng thời cũng thu gom được hơn một trăm viên ma thú huyết châu.

Song giác lộc thân hình thon dài, lông đen trắng đan xen, bốn chân cao lớn cũng là một loại ma thú cấp thấp trong sâm lâm vì có tốc độ trời sinh mau lẹ nếu toàn lực chạy trốn tốc độ càng nhanh. Đối với người bình thường mà nói thì đây đúng là ma thú khó giết, nhưng đối với Dương Lăng mà nói đây lại không phải việc gì khó chỉ cần kiên nhẫn chờ cơ hội mà thôi.

-Hô,

Song giác lộc tạo ra một đạo phong nhận sắc bén, cắt đứt mầm non trên ngọn cây xuống, rồi nuốt vào. Cái đuôi ngựa to không ngừng phe phẩy xua xua những con ruồi hút máu.

Cùng lúc đó, Dương Lăng cẩn thận thả ra hơn hai trăm con giác phong thú lập trận. Chờ chốc lát, thấy Song giác lộc không chú ý cảnh giác , vì vậy chậm rãi thả ra một nửa Tà nhãn, chỉ huy chúng nó lặng lẽ chiếm cứ địa điểm có lợi.

Một trận gió nhẹ nổi lên, Song giác lộc cảnh giác giương hai tai lên, chú ý nghe ngóng động tĩnh chung quanh, cái mũi hít hít giống như đang cẩn thận cảm nhận xem trong không khí có mùi gì khác thường.

Thành bại vào lúc này?

Thấy Song giác lộc tựa hồ đã nhận thấy cái gì đó bất thường, Dương Lăng bình tĩnh, con ngươi chuyển động nghĩ đến một cái chủ ý, vỗ nhẹ nhẹ lên con giác phong thú bên cạnh. Tiểu từ này hiểu ý, từ từ bay ra khỏi bụi cỏ, trải qua thời gian huấn luyện, Dương Lăng đã điều khiển linh hoạt giác phong thú thuần hoá giống như ngón tay vậy.

Nhìn con giác phong thú đang chậm chạp bay đi tìm thức ăn, Song giác lộc yên lòng, tiếp tục ăn chồi non trên mặt đất, hồn nhiên không phát giác ra nguy hiểm sắp ập đến. Mùa đông buông xuống, vì để ăn được một ít chồi non nó đã phải chạy đi tìm không ít nơi mới có.

Trong nháy mắt khi Song giác lộc cúi đầu không chú ý, Dương Lăng ra lệnh cho đoàn Tà nhãn đồng thời động thủ. Trong phút chốc, một mảnh dày đặc quang đạn bắn tới, Song giác lộc cả người đầy những lỗ hổng, co quắp vài cái rồi nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

-Hắc hắc, viên tinh hạch thứ năm mươi.

Dương Lăng dùng chuỷ thủ mổ đầu Song giác lộc ra, cầm lên một viên tinh hạch màu xanh biếc. Ngưng kết máu của nó thành hai viên huyết châu to bằng ngón cái rồi tuỳ ý để mặc cho giác phong thú nhào đến trên người nó cắn xé.

Nghỉ ngơi một lát, Dương Lăng thu hồi tất cả giác phong thú cùng Tà nhãn tiếp tục đi tìm tung tích con mồi tiếp theo trong sâm lâm.

-Ai đó cứu mạng với !

Sau khi vòng qua một cái hồ nước, Dương Lăng đột nhiên nghe thấy được một tiếng hét thảm. Chú ý nghe ngóng, trong gió truyền đến một trận chém giết, và mang theo mùi máu tươi.

Chẳng lẽ gặp phải đoàn đi săn ma thú?

Ở gần rừng rậm rất ít người, bình thường không có bóng người. Nghi hoặc, Dương Lăng theo mùi máu tươi đi đến, từ một thân cây nhanh chóng chuyển sang một thân cây khác, nhanh chóng chạy đến hiện trường. Sau khi thành công thuần hóa hơn hai ngàn con tà nhãn, lực lượng và tốc độ của hắn tăng lên không ít.

-Hừ, muốn chạy trốn, quả thực là muốn chết!

Một gã dã man nhân cao hơn hai mét vừa nói vừa từng bước đi đến bên một đám quần áo lam lũ loài người, cây búa trong tay hắn hàn quang sáng rực trông có vẻ còn lớn hơn so với bánh xe .

Dã man nhân người cao to, mạnh mẽ như trâu, đúng là chiến sĩ trời sanh, chính là cường hãn chiến sĩ, nghe nói dũng sĩ tinh anh của bọn họ có thể tay không một mình đánh chết một đầu trung cấp ma thú. Mấy ngày nay Dương Lăng được Tác Phỉ Á kể cho biết không ít chuyện chung quanh bộ lạc Tinh linh.

-Cho dù chết trận, cũng tốt hơn trở thành thức ăn cho chúng Một gã võ sĩ nhân loại thân người đầy máu cầm chặt mộc côn trong tay đứng lên phí trước. Phía sau ngoại trừ vài tên võ sĩ người cũng đầy vết máu, còn hơn hai mươi người đang hoảng sợ tập trung thành một đoàn. Có lão nhân tóc bác, có trẻ con thậm chí còn có người mẹ đang ôm con.

Trên mặt đất còn có hơn mười cỗ thi thể loài người, có tay chân bị đứt, có người bị chém thành hai đoạn, còn có người bị chặt thành mảnh nhỏ, nội tạng phơi bày, đầy vết máu trông thật đáng sợ. Xem ra ở đây vừa xảy ra một hồi giết người.

Tiến lên vài bước, đầu lĩnh của bọn Dã man nhân lấy lưỡi liếm liếm vết máu dính trên đầu búa rồi lên tiếng :

-Có thể thành vật tế cho chúng ta, lũ nhân loại ghê tởm các ngươi phải cảm thấy may mắn chứ.

Nhìn Dã man nhân đầu lưỡi dính máu, thấy hắn cầm một miếng thịt cũng nuốt vào, mọi người hoảng sợ đến run cả người. Có người nhắm chặt hai mắt cầu thần linh phù hộ, có người vẻ mặt đờ đẫn tựa hồ mất đi ba hồn bảy phách, còn có người hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Gọi mấy tên tộc nhân cùng giơ cao cái búa lên, thủ lĩnh Dã man nhân hung hăng nói :

-Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn. Một là theo ta trở về làm vật tế của chúng ta, hoặc là sẽ phải chết tại đây.

Nhìn thấy hung ác dã man nhân, nghe bọn chúng uy hiếp, võ sĩ nhân loại đứng trên cùng cầm chặt mộc côn trong tay. Trầm tư một lát rồi nói nhỏ với tiểu tử phía sau :

-A Cổ Tô, đợi lát nữa ngươi dẫn mọi người chạy về phái nam. Nếu ta nhớ không làm, hướng đó có một bộ lạc tinh linh rừng rậm. Mặc dù loài người chúng ta không được tinh linh hoan nghênh, nhưng đều là thờ phụng nữa thần tự nhiên tinh lĩnh sẽ không thấy chết mà không cứu

-Không, Tạp Tây, ta không đi, nếu đi thì tất cả cùng đi!

A Cổ Tô hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nhìn chằm chằm Dã man nhân.

Một tháng trước, vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân, A Cổ Tô vừa trưởng thành đã đi theo dong binh Tạp Tây tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm săn bắn. Không nghĩ tới vừa giết được vài con Song giác lộc, mang theo vài viên tinh hạch trở về thì gặp phải đoàn Dã man nhân này. Sau khi bị bắt thì trở thành vật tế của Dã man nhân. Cứ mỗi ngày lại có một người bị đưa vào một huyệt động sâu không thấy đáy.

Nhìn dáng vẻ quật cường của A Cổ Tô, Tạp Tây cũng không nói thêm cái gì. Từ đây đến được tinh linh bộ lạc phía nam ít nhất cũng hơn mười dặm, trong tình trạng kiệt sức ai có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Dã man nhân.

-Hắc hắc, không thấy quan tài không đổ lệ, muốn chết .

Hừ lạnh một tiếng, thủ lĩnh Dã man nhân dẫn tộc nhân đánh tới. Mấy tên Dã man nhân cuồng bạo vừa đi tới vừa không ngừng rít lên.

Nắm chặt yếu ớt côn gỗ, Tạp Tây nhìn phía tây một cái, sau đó xông lên. Một đường phía tây xuyên qua Đặc lạp tư rừng rậm là cố hương Duy Sâm Trấn. Ở đó có mẫu thân của hắn, có đưa con nhỏ đáng yêu chưa tròn năm tuổi và người vợ yêu quý của hắn.

Nhìn mặt mày hung ác của Dã man nhân, càng lúc cái búa có vẻ càng to ra, Tạp Tây không mong gì, nếu có thể giết một tên Dã man nhân đã quá tốt rồi, song ngay khi hắn chuẩn bị liều chết thì phía sau truyền đến một tiếng "ông, ông" rung trời. Theo sau là một đám giác phong thú dữ tợn đang bay tới.

Mấu chốt thời khắc, Dương Lăng phái ra đại quân ma thú của mình, cái khác không nói, chỉ cần nhìn thấy mấy đứa trẻ con ở đây đã không thể khiến hắn khoanh tay đứng nhìn.

Không kịp ứng phó, Dã man nhân chỉ biết chịu trận. Có người hai mắt chảy máu, giống như con ruồi khắp nơi chạy loạn lên, có người kêu cha gọi mẹ, gắt gao giữ chặt lấy đầu, còn có người trong nháy mắt hai chân chỉ còn lại xương mà ngã xuống.

Nếu giác phong thú là một thanh đao sắc, thì Dã man nhân tiếp theo chịu trăm loạt pháo công kích. Một đoàn Tà nhãn ngang trời xuất hiện, nhanh chóng tạo thành hình bán nguyệt, bắn ra từng đạo quang đạn màu xanh biếc.

Dưới chỉ huy của Dương Lăng, tà nhãn tấn công không ngừng, hợp thành một mảnh thật lớn hoả lực đan xen. Trong xạ trình của chúng, tất cả vật thể đều bị phá huỷ, ngay cả một ít cự thạch cũng trong nháy mắt hoá thành tro bụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.