Phía đông bắc của Duy Sâm Trấn, ở bìa rừng Đặc Lạp Tư sâm lâm, chẳng biết từ khi nào xuất hiện mấy cái lều. Nếu có người đi ngang qua sẽ phát hiện trên đỉnh lều có khắc hình một chiếc xe ngựa màu vàng đang bay trên thảo nguyên, vải lều làm bằng loại vải không thấm nước. Từ xa nhìn lại giống như một căn nhà nhỏ màu xanh biếc vậy.
Người bình thường ra khỏi nhà đều lấy đất làm giường lấy trời làm màn, có thể có một giấc ngủ ngon đã rất tốt rồi. Ngay cả một ít ông chủ thương đội vào nam ra bắc cũng chỉ có một hai cái lều vải cũ kỹ.
Xe ngựa màu vàng trông rất sống động, vải lều hào hoa, tất cả đều cho thấy được thân phận của chủ nhân túp lều, không phú tức quý.
Lúc này, trong một căn lều lớn nhất thi thoảng truyền ra những âm thanh nói chuyện, hai bên cửa có hai gã võ sĩ cường tráng. Nếu có người trông thấy tuyệt đối sẽ cảm thấy chấn động, rốt cục là ai mà ngay cả gác cửa cũng là đại kiếm sư.
-Hải Nhi Bối Lỵ, không biết bây giờ có đi tiếp hay không ?
Lão già mặc áo màu xám lo lắng, sắc mặt tái nhợt trên người đầy vết máu, tựa hồ mới vừa trải qua một hồi kịch chiến.
-Ai, Cách Thụy Ân đại sư, tiểu tử này còn nhỏ như vậy, không biết tinh hạch của nó có tác dụng hay không? Cô gái che mặt thở dài một hơi, nhẹ nhàng sờ sờ con thú một sừng nhỏ như con chó con đang ở trong lòng ngực.
Nghe cô gái nói vậy, lão già mặc áo tro sắc mặt ảm đạm, khó khăn thở dài một hơi. Tinh hạch của Con thú một sừng nhỏ có tác dụng hay không, không ai có khả năng xác định, nhưng muốn bắt được một đầu thú một sừng trưởng thành đâu phải là chuyện dễ. Vì tiểu tử này mà mọi người đã nỗ lực rất lớn, võ sĩ tinh anh đi theo thì mười phần đã chết đến bảy tám, ngay cả Cát Bố Sâm đại sư cũng không may mà chết.
-Tiểu thư, hết thảy đều là ta sai, chuẩn bị phục kích không đủ, làm ngay cả đại sư Cát Bố Sâm cũng chết đi .
Uống vào một ngụm rượu mạnh, Hán Khắc Tư trên trán quấn vài vòng vải, giơ thanh kiếm trong tay lên, hung hăng nói :
-Có phải liều cái mạng già này, ta cũng phải quay lại Đặc Lạp Tư sâm lâm giết chết một con thú một sừng trưởng thành. Cái mạng của ta do lão gia ban cho, nếu không có người thì ta đã là một xác chết từ hai mươi năm trước!
-Đúng, vì lão gia, con mẹ nó chứ ta cũng đi.
-Tiểu thư, xin hãy ra lệnh!
Dưới sự hăng hái của Hán Khắc Tư, một đám võ sĩ can đảm đều kích động. Nhìn xem xung quanh các võ sĩ của gia tộc người đầy vết máu, lại nhìn xem mấy vị Đại pháp sư đang trong tình trạng kiệt sức, cô gái bất đắc dĩ lắc đầu. Ở sâu trong Đặc Lạp Tư sâm lâm ma thú hoành hành, thú một sừng là một con ma thú cấp tám thực lực đáng sợ, hơn nữa hành tung càng khó đoán định, ngay cả lúc đầy đủ thực lực còn không thể thành công huống hồ là tổn thất trầm trọng như bây giờ càng không cần phải nói.
-Ý tốt của mọi người, Hải Nhi Bối Lỵ xin cảm tạ. Nhưng Đặc Lạp Tư sâm lâm nguy cơ quá nhiều, Hải Nhi Bối Lỵ sao có thể để mọi người mạo hiểm quay lại chứ!
Cô gái che mặt hai mắt đỏ bừng, tiếp tục nói :
-Các vị dũng sĩ hết sức giúp đỡ, là phúc phận của gia tộc chúng ta, không cần biết lần tính mạng của gia phụ có cứu được hay không, Hải Nhi Bối Lỵ đều rất cảm ơn các vị.
-Hải Nhi Bối Lỵ việc này không nên chậm trễ, lập tức đi thôi, hy vọng ba ngày sau có thể thuận lợi trở lại Mông Đặc Sâm!
Lão già mặc áo màu tro sắc mặt khó coi nói :
-Nếu không thể trở về trước khi bệnh tình của cha ngươi phát tác vậy một chút cơ hội cũng sẽ không có.
Nghe lão già mặc áo màu tro nói vậy, cô gái che mặt càng thêm lo lắng, quyết định thật nhanh, phân phó mọi người đứng lên ngay lập tức. Song ngay khi mọi người vừa đứng lên ở xa xa truyền đến một tiếng rít thật lớn. Theo sát sau đó truyền đến một trận âm thanh dồn dập, giống như là có một con khoái mã đang nhanh chóng chạy đến.
Nửa đêm canh ba, là kỵ sĩ đi ngang qua hay là ma thú đi săn mồi?
Nghe thanh âm càng ngày càng gần, mọi người nghi hoặc không giải thích được. Nơi này là ở bên ngoài Đặc Lạp Tư sâm lâm căn bản sẽ không có ma thú nào chạy ra. Hơn nữa vì cách xa Duy Sâm Trấn nên có rất ít người sinh sống, đừng nói là nửa đêm, ngay cả ban ngày cũng không thấy có người nào đi ngang qua. Xảy ra chuyện gì đây?
Chú ý lắng nghe, con thú một sừng nhỏ trong lòng ngực cô gái kêu to và ra sức giãy dụa. Cùng lúc đó nghe được tiếng kêu của tiểu tử này, bên ngoài tiếng rít càng to hơn, tiếng bước chân càng thêm dồn dập, càng ngày càng rõ ràng.
-Bất hảo, là thú một sừng theo mùi đuổi tới. Nhìn con thú đang cực lực giãy dụa, lão già mặc áo màu tro đột nhiên nghĩ ra, thất thanh kêu lên :
-Nhanh, tất cả ra ngoài, lập trận, nhanh.
Nghe tiếng kêu của lão già mặc áo màu tro, mọi người đều nhanh chóng phản ứng, không để ý tất cả mà lao ra. Sau vài ngày bị đuổi giết, mọi người đều hiểu được chỉ lập trận thì mới có thể còn sống, nếu không sẽ bị thú một sừng thực lực kinh khủng một kích giết chết.
-Tiểu thư, kiếm của người.
Thị nữ của cô gái che mặt hoảng sợ mang kiếm đuổi theo, vừa nghĩ tới cách đây hai ngày có võ sĩ bị thú một sừng đạp thành hai nửa mà cả người lại run lên.
Đưa con thú một sừng cho thị nữ ôm, cô gái che mặt rút thanh trường kiếm ra, trầm giọng nói:
-Mã Lệ, đừng sợ chúng ta người đông thế mạnh, đợi lát nữa trong khi chiến đấu nhớ là phải đứng sau lưng ta, tuyệt đối không được vì hoảng sợ mà chạy loạn.
Là một ma kiếm sư, Hải Nhi Bối Lỵ mặc dù cũng rất khẩn trương, nhưng không đến mức kinh hoảng thất sắc như thị nữ Mã Lệ. Được võ sĩ đội trưởng Hán Khắc Tư giúp đỡ nhanh chóng chỉ huy võ sĩ của gia tộc hình thành một vòng tròn phòng ngự cẩn mật.
Duy Sâm Trấn mưa nhiều, mà nửa đêm lại là lúc sương mù nhiều nhất. Tiếng rít của thú một sừng càng ngày càng gần, vì sương mù dày đặc nên chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy bóng dáng đâu cả. Nhìn chằm chằm vào đám sương mù, mọi người càng ngày càng khẩn trương, tiếng bước chân dồn dập của thú một sừng giống như tiếng chân của tử thần đánh vào thần kinh của bọn họ
-Tiểu thư, ta nghe như thanh âm -Tháp, tháp,
nhìn ánh đao kiếm xung quanh, thị nữ Mã Lệ vô cùng khẩn trương thiếu chút nữa quỵ ngã, cố gắng đi theo phái sau cô gái che mặt.
-Hán Khắc Tư nếu lát nữa không thể chống đỡ, ngươi phải đưa tiểu thư đi trước, không thể lỗ mãng .
Vỗ vỗ lên vai Hán Khắc Tư, lão già mặc áo màu tro phân phó. Trang bị kỹ càng và số lượng đông đủ cũng khó có thể ngăn cản thú một sừng điên cuồng trả thù, nữa là bây giờ chỉ còn lại tàn binh trong tình trạng kiệt sức thì lấy cái gì để ngăn cản công kích của đối phương? Không thể làm gì khác hơn là đưa tiểu thư đi trước.
Chạy tới cách đó vài trăm mét, thú một sừng bất ngờ dừng bước, sau một lát dừng lại từ từ từng bước từng bước một tiến tới.
Tháp, tháp, tháp
Nghe tiếng bước chân trầm trọng, cảm nhận được một cỗ sát khí tận trời, mọi người trong lòng càng khẩn trương đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, cầm chặt vũ khí trong tay, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Theo tiếngTháp, tháp, tháp thú một sừng càng ngày càng tới gần. Hai mắt đỏ bừng, trên đầu có một cái sừng màu tím đang phát điện, còn có sát khí đầy trời, đều làm cho mọi người không còn tâm lý để mà chiến đấu.
-Giao ra thú một sừng nhỏ, nếu không giết hết không tha!
Ngay khi lão già mặc áo màu tro và vài tên Đại ma pháp sư chuẩn bị hợp sức thi triển ma pháp bảo vệ thì có một thân ảnh trẻ tuổi hiện ra trên lưng thú một sừng. Ánh mắt như điện, mặt không chút thay đổi, mặc dù không thể cảm giác được ma lực hay đấu khí trên người hắn, nhưng mọi người không dám xem thường.
Thuần hóa thành công thú một sừng đang bị thương nặng, Dương Lăng thông qua trí nhớ của nó rất nhanh hiểu rõ mọi chuyện, hiểu được tại sao thú một sừng trước khi chết vẫn đầy bi phẫn và không cam lòng. Vừa cố hết sức giúp thú một sừng chữa thương, vừa theo mùi của con thú một sừng nhỏ chạy tới đây.