Nhìn 2 quả Không gian giới chỉ trên ngón tay Ngả Luân, nhìn chúng nó ngụy trang đến mức hoàn hảo và đám hoa văn vô cùng phức tạp, không cần Cổ Đức nhiều lời, Dương Lăng cũng hiểu được thực lực thực sự của hắn. Yên lặng trầm tư, suy nghĩ xem làm thế nào lưu đối phương lại được.
Mặc dù có thể sử dụng vũ lực bắt đối phương lưu lại, nhưng đây đúng là biện pháp ngu xuẩn nhất, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không hy vọng sử dụng chiêu cuối cùng này.
Bây giờ Lãnh địa thiếu quĩ, thiếu nhân lực, càng thiếu nhân tài, nhất là Luyện kim thuật sĩ tài giỏi.
Mặc dù trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu đã hứa sẽ đưa đến 100 tên Luyện kim thuật sĩ giàu kinh nghiệm, nhưng trình độ của bọn hắn rốt cuộc như thế nào không ai có thể rõ ràng. Nhưng Ngả Luân đại sư thì khác, hơn 10 tuổi đã danh chấn Đức Lạp Đại đế quốc, năng lực của hắn không có gì phải nghi ngờ.
Ma pháp trận của Địa tinh có thể vẽ trên vũ khí, trên áo giáp, thậm chí có thể vẽ trên thành tường, uy lực rất lớn. Đáng tiếc, bởi vì nguyên nhân về phương diện kỹ thuật nên không có cách chế tác lượng lớn, không thể hình thành lực chiến đấu quy mô lớn. Nhưng thêm một vị Luyện kim thuật sĩ hàng đầu, thì rất nhiều chuyện khó sẽ được giải quyết, vẽ được rất nhiều Ma pháp trận.
Đám người trưởng lão hồ tộc mặc dù vô ý phát hiện thuốc nổ, tiến một bước làm ra Lựu đạn nhỏ, nhưng có vài điều kiện hạn chế nên uy lực vẫn còn thấp. Cũng như vậy, thêm một vị Luyện kim thuật sĩ hàng đầu có lẽ sẽ thu được đột phá lớn.
Muốn chế tác Ma pháp trượng loại tốt, thì Luyện kim thuật sĩ trình độ cao là không thể thiếu. Ngoài ra, chế tạo vũ khí, áo giáp, thành lập thuyền đội, thậm chí độc dược do Ngả Lỵ Ti luyện chế, cũng không thể không có Luyện kim thuật sĩ xuất sắc.
Lưu được Ngả Luân lại thì có rất nhiều chỗ tốt đối với sự phát triển của Lãnh địa. Tuy nhiên, có thể rời khỏi gia tộc hào hoa, lưu lãng hơn 10 năm trên Thái Luân đại lục, cho thấy rằng Ngả Luân đã chán nản tất cả. Với tính cách phóng đáng và không sợ quyền thế của đối phương, thì tuyệt đối không phải Tinh tệ hay vài mỹ nhân là có thể thu phục được.
Một người không cần danh lợi, Luyện kim thuật sĩ lưu lãng khắp nơi, hắn cảm thấy hứng thú nhất là cái gì?
Nhìn Ngả Luân giống như tên ăn mày, Dương Lăng trầm ngâm không nói.
Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm, đều có hỉ nộ ái ố. Có người thích quyền lực, có người thích cảm giác chinh phục; có người theo đuổi tiền, muốn ngủ trên giường rải đầy Tinh tệ; có người thích sắc đẹp, mỗi đêm mà không có gái là không vui; cũng có người thích yên tĩnh, tịch mịch, chuyên tâm vào công tác của mình.
Sau khi trầm tư, hắn nghĩ ra một chủ ý, nói: “Ngả Luân đại sư, ô nhục con gái là trọng tội lớn nhất có thể chặt đầu trong Ma thú lĩnh của chúng ta. Muốn rời đi Duy Sâm Trấn, sẽ phải lưu lại 2 quả Không gian giới chỉ bồi thường, xin lỗi tiểu thư Bối Ti, sẽ tiếp thụ sự trừng phạt của chúng ta”
“Lĩnh chủ đại nhân, 2 quả Không gian giới chỉ này đối với ta vô cùng trọng yếu, không có khả năng giao ra” Mặc dù trong vòng vây, không thể nào sử dụng Truyền tống quyển trục thuấn di ra ngoài, nhưng Ngả Luân vẫn không hoảng hốt, nói tiếp: “Nói đi, rốt cuộc muốn trừng phạt thế nào?”
Nhìn Ngả Luân vẫn giữ được bình tĩnh, Dương Lăng cười nhạt, nói: “Ngả Luân đại sư, ngươi xác định tiếp nhận sự trừng phạt?”
“Xác định, nói đi”
Thấy Dương Lăng luôn mồm nói muốn mình lưu lại Không gian giới chỉ, Ngả Luân không cần suy nghĩ cũng hiểu được ý của hắn. Hiểu được Dương Lăng cũng như đám quý tộc đã gặp trước kia, đơn giản là muốn mình luyện chế vài món bảo vật, cùng lắm là lãng phí một ít tài liệu, và dừng lại ở Duy Sâm Trấn thêm một ít thời gian.
“Qua một thời gian nữa, thời tiết cũng bắt đầu ấm lên, cũng là lúc con lợn Sa La phát tình” Dương Lăng cười cười nói tiếp: “Duy Sâm Trấn đã có một quy củ từ xưa, ai ô nhục con gái trước mặt mọi người, thì phải ở cùng con lớn Sa La phát tình một thời gian. Ta nghĩ nếu Ngả Luân đại sư đã có hứng thú đối với đàn bà như vậy, vậy thì tự nhiên sẽ không hề lo lắng mà tiếp nhận trừng phạt từ xa xưa này”
Sống với con lợn Sa la đang phát tình một thời gian?
Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, mọi người đều há hốc mồm, cả nửa ngày đều không lấy lại tinh thần. Nhất là Ngả Luân càng sững sờ đến độ miệng mở rộng nhét được quả trứng vào, hắn nghĩ rằng Dương Lăng sẽ yêu cầu mình chế tác vài bảo vật, nghĩ rằng Dương Lăng sẽ bắt buộc mình lưu lại. Nhưng là dù nói như thế nào, hắn cũng không nghĩ được rằng trên đại lục còn có hình thức trừng phạt như vậy.
Phản ứng lại, nhìn hàm răng gần rụng hết răng của Ngả Luân, tưởng tượng ra cảnh hắn ở cùng một đám lơn Sa la phát tình, mọi người đỏ bừng hết cả mặt, muốn cười nhưng không dám cười ở đây. Nhất là vài tên binh lính từ nhỏ sống ở Duy Sâm Trấn, càng cắn chặt môi, để tránh không nén được.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua có truyền thuyết như vậy. Hàng năm khi sắp sang xuân, mọi người nhiều nhất chỉ là tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm bắt vài con lợn Sa La dã sanh phối giống cùng lợn cái, nhưng là chưa bao giờ nghe nói qua có ai đem người nhốt cùng một chỗ với lợn Sa La phát tình.
“Lĩnh chủ đại nhân, nói đi, rốt cuộc ngươi có yêu cầu gì”
Nhìn đám binh lính buồn cười đến đỏ bừng mặt, lại nhìn bọn chúng đang mím chặt miệng, dường như sắp nhìn không nổi mà bật cười.
Ngả Luân cũng khôi khỏi đỏ bừng mặt lên. Nếu thật sự bị nhốt cùng một đám thì đừng nói là vài ngày, chỉ là một lát thì ra khỏi đây mình đã không còn mặt mũi nhìn người khác.
Tỉnh táo lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, ra sức lấy lại bình tĩnh. Hiểu được truyền thuyết này chỉ là Dương Lăng lấy cớ, bắt mình đáp ứng điều kiện của hắn mà thôi.
“Ai, cái này khó khăn” Dương Lăng ra vẻ khó khăn nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Như vậy đi, nếu ngươi là một gã Luyện kim thuật sĩ, vậy chỉ cần ngươi có khả năng mô phỏng khối thủy tinh trong tay ta, ngươi cứ việc rời đi. Nhưng là, nếu trong 3 ngày mà không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải lưu lại cả đời”
Lưu lại cả đời?
Nghe Dương Lăng nói vậy, Ngả Luân rốt cuộc hiểu được mục đích của hắn. Các tên Quý tộc khác chỉ muốn mình chế tác vài món bảo vật, không nghĩ được rằng tên Dương Lăng còn tham lam hơn, muốn mình lưu lại cả đời.
Lợn Sa la, thủy tinh.
Sau khi tính toán, Ngả Luân không thể không lựa chọn bắt chước thủy tinh, nhanh chóng có quyết định. Mặc dù không cần danh lợi, nhưng nếu bị nhốt cùng một đám lợn Sa La khát tình, vậy còn khó chịu hơn làm một gã Dị giáo đồ, còn không bằng đập đầu tự tử.
Mặc dù hiểu được khối thủy tinh trong tay Dương Lăng không hề đơn giản như mặt ngoài, nhưng hắn vô cùng tin tưởng vào năng lực của mình. Đừng nói là một khối thủy tinh nho nhỏ, mà ngay cả thần khí uy lực cường đại, hắn cũng đã từng mô phỏng thành công. Thời gian 3 ngày không phải là nhiều, nhưng mô phỏng một khối thủy tinh vậy là đủ rồi.
Ký kết thỏa thuận Ma pháp, ấn dấu tay, Dương Lăng phân phó cho Áo Lan Đa đưa Ngả Luân đến một gian biệt viện yên tĩnh để hắn mô phỏng Liệp ma tạp phiến.
Mặc dù Ngả Luân được xưng là Thiên tài Luyện kim thuật sĩ, nhưng không có Vu lực, không có giam cầm cấm chế thì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Dương Lăng tin tưởng đừng nói là 3 ngày, mà chính là 3 tháng đối phương cũng khó có thể mô phỏng thành công Liệp ma tạp phiến.
Mặc dù đều có thể phong ấn Ma thú, nhưng Liệp ma tạp phiến khác về bản chất so với chuỗi hạt Không gian đeo trên cổ Mập mạp. Triệu hồi sư bình thường chỉ có thể đeo một chuỗi hạt Không gian, chỉ có thể có một chiến sủng; nhưng Liệp ma tạp phiến thì khác, chỉ cần có đủ Tinh thần lực thì trên lý thuyết có thể mang vô số Liệp ma tạp phiến, gọi về vô số Ma thú tác chiến.
Ngoài ra, nếu so sánh với chuỗi hạt Không gian, tài liệu của Liệp ma tạp phiến hay là thủ pháp luyện chế tất cả đều khác hẳn. Ngoại trừ Dương Lăng thì sợ rằng trên đại lục không có một ai có khả năng nắm giữ phương pháp độc đáo như vậy.
Dặn dò Cổ Đức cung cấp tất cả tài liệu Ngả Luân cần, Dương Lăng cưỡi Thú một sừng chạy đến Tuần thú tràng ở canh Đa Não Hà, dạy cho Bá Lỗ Tác và Duy Áo Lạp Ma pháp triệu hồi cơ bản nhất, hướng dẫn bọn hắn cách sử dụng Liệp ma tạp phiến.
Là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của người Tô Mỹ Nhĩ, Bá Lỗ Tác trong quá trình tu luyện dã thú chi linh thì trong cơ thể ngưng tụ không ít ma lực; Thợ săn Duy Áo Lạp càng thích hợp hơn, mặc dù không tiếp xúc với Ma pháp triệu hồi, nhưng bản thân hắn đã là một gã Ma pháp sư cấp thấp, có không ít ma lực. Không lâu sau, 2 người nắm giữ được cách sử dụng Liệp ma tạp phiến, thuận lợi thu một con chiến sủng của riêng mình.
“Lĩnh chủ đại nhân, Liệp ma tạp phiến còn có bao nhiêu?”
Giống như Triệu hồi sư gọi về một con Đại địa bạo hùng năm giai làm chiến sủng, Duy Áo Lạp nhanh chóng nhận thấy ý nghĩa chiến lược của Liệp ma tạp phiến. Tuần thú tràng bây giờ có hơn 200 tên Thợ săn giàu kinh nghiệm, nếu mỗi người có vài tấm Liệp ma tạp phiến, thì lực chiến đấu sẽ đạt đến mức trước đó chưa từng có. Đến lúc đó, có thể tổ đội xâm nhập Đặc Lạp Tư rừng rậm bắt Ma thú cao cấp.
“Ở đây ta còn có 7 tấm Liệp ma tạp phiến, ngươi cầm hết đi” Giao đống Liệp ma tạp phiến còn lại cho Duy Áo Lạp, Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi đưa cho ta một bản danh sách những người Thợ săn nguyện ý ở lại Duy Sâm Trấn và làm việc cho Tuần thú tràng, còn về phần Liệp ma tạp phiến thì ta sẽ nghĩ biện pháp”
Tình huống cực hạn, một ngày có thể chế tác hơn 20 Liệp ma tạp phiến, mặc dù không nhiều, nhưng tạm thời cũng đủ dùng. Dương Lăng chuẩn bị lợi dụng Liệp ma tạp phiến từng bước bồi dưỡng thế lực của mình, để bọn họ trở thành lực lượng cốt cán của Thợ săn Công hội, tạo trụ cột vững chắc cho Thợ săn Công hội.
“Đại nhân, bên ngoài tòa thành có hơn 100 tên Hắc y nhân đến, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với người” Ngay khi Dương Lăng chuẩn bị đi vài vòng quanh Tuần thú tràng, thì Cổ Đức vừa nói vừa vội vã chạy đến.
Hơn 100 tên Hắc y nhân?
Nhớ đến lời hứa của trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu mấy ngày sẽ đưa đến 100 tên Luyện kim thuật sĩ, Dương Lăng trong lòng vừa động, dặn dò Bá Lỗ Tác và Duy Áo Lạp vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Cưỡi Thú một sừng lao đi như cơn gió trở về Duy Sâm tòa thành.