Khi con chiến mã đầu tiên lao sát đến đứa bé, ngay khi người mẹ đáng thương nhắm lại hai mắt không dám nhìn, thì trên đường đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, cuộn lấy đứa bé đang bơ vơ không biết làm sao.
Thời khắc mấu chốt,Vưu Na kịp thời ra tay, khống chế cơn gió cuộn lấy đứa bé khỏi hiểm cảnh. Mặc dù nàng am hiểu nhất là ma pháp hỏa hệ và Ma ảo trận, nhưng là một Ma đạo sư, nàng cũng có hiểu biết nhất định về ma pháp hệ phong.
Hí…
Bị cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện dọa, con gn]ạ dẫn đầu kêu lên một tiếng, dựng hai chân trước lên. Trong nháy mắt, Kỵ sĩ trên lưng ngựa cơ bản không kịp phản ứng, “Ba” một tiếng liền ngã xuống mặt đất.
“Cám ơn tiểu thư, cám ơm”
Tiếp nhận đứa bé từ tay Vưu Na, người mẹ của nó kích động đến rơi nước mắt, luôn miệng cảm tạ Vưu Na. Đám người vây xem cũng than thở, cảm động vì sự thiện lương của Vưu Na, vừa sợ vì ma pháp cao siêu của nàng.
“Người đẹp, trái tim còn đẹp hơn, một cô gái quá tốt”
“Hắc hắc, ta dám nói nàng tuyệt đối có thực lực Ma đạo sư”
Nhìn Vưu Na mặc bộ quần áo trắng phau, mọi người sợ hãi than, bắt đầu bàn tán. Có người nói nàng có thực lực của một Ma đạo sư cường đại, có người nói nàng là quý tộc ăn mặc bình thường đi chơi, thậm chí có người nói nàng là công chúa của một quốc gia nào đó.
Đột biến, mấy Kỵ sĩ phía sau ghìm ngựa lại. Có người nâng Kỵ sĩ bị ngã trên đất dạy, có người hung hăng trừng mắt nhìn Vưu Na đang đứng sau Dương Lăng, có người lạnh lùng nhìn đám bình dân xung quanh. Bị ánh mắt lạnh lùng âm hiểm của chúng quét qua, đám người vây quanh đều ngậm miệng lại, không rên một tiếng, lo sợ gây ra sự phiền toái nào đó.
Phía sau vài tên Kỵ sĩ dẫn đầu là một đám võ sĩ mặc áo giáp, thậm chí còn có vài tên ma pháp sư cầm pháp trượng trong tay. Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của chúng, dường như là tùy tùng của vài tên Kỵ sĩ dẫn đầu.
Chẳng lẽ, gặp gỡ phải Thái tử đảng?
Thấy thị vệ của đối phương càng lúc càng nhiều, từ thân thủ, áo giáp khiến cho Dương Lăng âm thầm đoán ra thân phận của bọn họ. Đối phương có thể ở cửa thành trong đế đô đầy người giục ngựa chạy như điên, còn mang theo một đám hộ vệ, hiển nhiên có thân thế hiển hách, không phải là người mà tên tiểu thống lĩnh Lạp Mã Đạt có thể so sánh được.
Điểm này căn cứ vào mấy người vây xem tuy phẫn nộ nhưng không dám ra là có thể thấy được. Dù sao tránh ở ven đường, ngoại trừ đám bình dân còn có cả quý tộc hoặc là Đại thương nhân đang ngồi ở trong xe ngựa.
“Ta muốn giết ngươi”
Được vài tên thị vệ nâng dậy, tên Kỵ sĩ bị ngã xuống đất hung hăng nâng cái mũ sắt lên, lộ ra bộ mặt hình tam giác đang tái nhợt. Hai cái má rất to che hết cả cằm, cái trán thì lại nhỏ đến đáng thương. Nhìn quả thực như một cây tre già.
Môi dài xấu xí thì thôi, lại còn mọc trên môi vài cái râu nhỏ, lúc tức giận lại run lên. Vừa nhìn vô cùng tức cười, phỏng chừng không cần hóa trang là có thể lên sân khấu làm diễn viên hài.
“Ồ, La Bá Đặc, hóa ra là ngươi”
Nhìn khuôn mặt hình tam giác, Mập mạp quát to một tiếng, lập tức lao lên. Người khác sợ tên mặt hình tam giác đáng chết này, nhưng hắn thì không.
Lợi Văn Tát công quốc dựa vào Dong binh và kinh doanh mà lập quốc, các đại thương hội không chi nắm giữ kinh tế của liên minh. Còn có quan hệ rất nhiều với các tầng lớp quyền quý của các Công quốc. Thậm chí, rất nhiều đại quý tộc của các quốc nắm giữ các Đại thương hội. Mặc dù tên mặt tam giác có rất nhiều võ sĩ, nhưng Mập mạp tin tưởng hắn không dám tại đế đô, cũng không dám trước mặt mọi người làm gì mình.
Cha tên La Bá Đặc là đại thần ngoại giao của Gia Lợi Á Công quốc, thuộc gia tộc Ba Nạp thế lực khổng lồ, bên cạnh còn có vài tên bằng hữu vô lại cũng có địa vị rất cao. Nhưng nhóm mình cũng không phải là đám bình dân dễ khi dễ, Mập mạp tin tưởng đối phương tuyệt đối không dám ra tay dễ dàng.
Quả nhiền, nhìn rõ khuôn mặt đám người Mập mạp, Lệ Nhã và Cáp Lạp Lôi, tên mặt tam giác cắn chặt răng không thể không do dự. Nếu địa vị của đối phương bình dân hay tiểu quý tộc, hắn sẽ không do dự mà dẫn đám võ sĩ lao lên, nhưng đối mặt với nhóm Mập mạp thân thế hiển hách, hắn không thể không lo lắng hậu quả nếu ra tay.
“Hắc hắc, tên Mập mạp đáng chết, nghe nói các ngươi đi Đặc Lạp Tư rừng rậm, sao lại nhanh trở về như vậy?” Dừng lại một chút, La Bá Đặc nói tiếp: “Chẳng lẽ bị đám người man rợ khiến cho nhục nhã một phen, đành phải giống như con chó đuôi cáo cúp đuôi mà chạy đó chứ?”
Giống như con chó đuôi cáo cúp đuôi mà chạy?
Nhìn La Bá Đặc khuôn mặt tái nhợt, nữ ma pháp sư Lệ Nhã trong nháy mắt thấy tức giận, hung hăng nói: “Mặc kệ như thế nào cũng tố hơn so với con chó hoang nhà ngươi suốt ngày nằm úp trên mặt đất tìm phân mà ăn”
Bình thường, Lệ Nhã và Mập mạp luôn giống như oan gia gặp mặt là cãi nhau, nhưng đến thời khắc quyết định, hai miệng lại nhất trí đối ngoại, hung hăng làm nhục tên La Bá Đặc.
Ở trong hoàng gia.
Nàng và Mập mạp thi thoảng cùng với tên La Bá Đặc chuyên môn hoành hành bá đạo phát sinh các cuộc đấu tuy không đến mức ngươi chết ta sống, nhưng xung đột nhỏ thì không biết bao nhiêu lần. Cái khác không nói, tu nhục thì rất là quen thuộc, biết như thế nào mới có thể bắt được chân của đối phương.
La Bá Đặc lớn lên rất xấu xí, thực lực của bản thân cũng rất thấp kém, nhưng hết lần này đến lần khác thích chơi trội, thích là người giỏi nhất. Trước mặt mọi người mà làm nhục hắn, thường thường còn thích hơn việc đánh hắn.
Con chó hoang nằm trên mặt đất mà ăn phân?
Vừa nghe Lệ Nhã nói như vậy, mọi người vây xem trong nháy mắt ha ha cười to. Có chút tên lòng sớm đã có bất mãn, thậm chí còn ở trong đám người nguyền rủa tên La Bá Đặc đáng chết, tất cả đều hy vọng hắn không được chết tử tế.
“Nhìn cái đầu như con chuột chũi của hắn, ngay cả một con chó hoang đều không bằng”
“chính là, còn thế tập hầu tước đời đời, chính là khiến cho người Gia Lợi Á chúng ta mất mặt”
“Có nhìn thấy không, Cáp Lạp Lôi kế thừa gia tộc Ni Cổ Nạp Tư, và nữ ma pháp sư xinh đẹp là con gái của hội trưởng Ma pháp hiệp hội, hắc hắc, có cái hay để xem rồi”
Có người dẫn đầu, mọi người vây quanh đều bàn tán, từ từ, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Có những người hung hăng nguyền rủa đám người La Bá Đặc, có người cẩn thận chửi vài câu, có người lại hả hê xem náo nhiệt.
La Bá Đặc có địa vị rất cao, nhưng đám người Mập mạp, Lệ Nhã và Cáp Lạp Lôi cũng có thân thế hiển hách, mặc kệ ai bị thương nặng, cũng gây ra một trận động đất ở đế đô. Thấy bên phía La Bá Đặc người đông thế mạnh, có mấy người hiểu được thân phận của nhóm Mập mạp và Cáp Lạp Lôi lén lút rút lui ra ngoài, chuẩn bị báo tin cho gia tộc bọn hắn.
Chính như Lệ Nhã đoán, bị làm nhục trước mặt mọi người, so sánh với mấy con chó hoang ăn phân, La Bá Đặc tức giận đến run run cả người. Nhìn đám người xung quanh đều bàn tán cười nhạo nhìn mình, lại nhìn đám người Lệ Nhã và Mập mạp đang đắc ý, trong lòng càng lúc càng như có lửa đốt.
Hôm nay, vì để giành được quyền qua đêm với một cô gái xinh đẹp, hắn và vài tên bạn lưu manh đánh cuộc xem ai có thể cưỡi ngựa ra cửa thành trước. Ngay khi con ngựa của hắn chuẩn bị lao ra ngoài cửa thành, thì lại bị một cơn gió lốc của Vưu Na làm kinh động chiến mã, khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Bây giờ lại bị Lệ Nhã trước mặt mọi người so mình với một con chó hoang chuyên ăn phân, thật sự không thể chịu được sự uất ức và tức giận này.
Hừ, hiếm khi đối phương không mang theo thị vệ, cơ hội tốt như thế này sao có thể bỏ qua.
Nhìn đám thị vệ đông đảo của mình, lại nhìn nhóm Lệ Nhã chỉ có vài người ít ỏi, hắn quyết định nhân cơ hội ra tay, giáo huấn đám người Lệ Nhã, Mập mạp, thanh toán hết thù mới nợ cũ.
“Lên hết cho ta, cứ đánh thẳng tay cho ta”
Quyết định chủ ý, La Bá Đặc ra lệnh cho bọn thị vệ xông lên còn mình thì nhanh chóng lui lại, từ trên lưng ngựa rút ra một cây ma pháp trượng ngâm nga một lát, sau đó triệu hồi một con Sư thứu màu vàng, chuẩn bị đánh lén tên Lệ Nhã ghê tởm nhất. Muốn Sư thứu một trảo xé rách hết quần áo của nàng, để cho nàng trần truồng trước mặt mọi người.
Nghe nói người đàn bà Lệ Nhã ghê tởm này, hai vú không to hơn quả mận tuyết Tây Bá Lợi Á là bao nhiêu, không biết là thật hay là giả.
Chỉ huy bọn thị vệ vây chặt đối phương lại, nhìn Lệ Nhã đang kinh hoàng thất thối, nhìn bộ ngực phẳng như đường đua ngựa của nàng, La Bá Đặc cười dâm đãng. Hắn tin tưởng nếu có thể xé sạch quần áo của Lệ Nhã vậy tuyệt đối là một chuyện tuyệt vời, tuyệt đối còn tốt hơn việc một đao giết nàng.
“Lập trận, nhanh”
Nhìn đối thương khí thế hung mãnh, Kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi trầm giọng hạ lệnh, chỉ huy mọi người tạo thành một trận phòng ngự hình tròn nho nhỏ, Mặc dù hiểu đối phương không có khả năng giết mình, nhưng hắn không dám khinh thường, để tránh xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Mặc dù La Bá Đặc chỉ huy võ sĩ vây chặt nhóm người Lệ Nhã, nhưng bọn thị vệ không ai dám ra tay nặng, ở đế đô lăn lộn nhiều năm, bọn chúng tự nhiêu hiểu được thân phận của đám người Mập mạp và Cáp Lạp Lôi.
Nếu không nghĩ qua mà ra tay quá đáng, có lẽ tên La Bá Đặc thì không có gì, nhưng bọn hắn tuyệt đối khó thoát nạn, sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị trả thù. Cho dù cho bọn hắn một cái mật gấu, cũng thật sự không dám đánh thật.
Cứ như vậy, mặc dù người đông thế mạnh, nhưng đối mặt với cây lao sắc bén của Áo Lan Đa, đối mặt với mũi tên của Lạc Bi Na và hỏa cầu đầy trời của Vưu Na, đám thị vệ của La Bá Đặc trong thời gian ngắn không có cách nào lại gần, để cho Cáp Lạp Lôi đang khẩn trương thpr dài một hơi.
Hắc hắc, Triệu hồi sư.
Lạnh lùng nhìn, nhìn tên La Bá Đặc chỉ huy Sư thứu bay cao bay thấp, nhìn huy chương ma pháp trên ngực hắn, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một chủ ý để phản kích thật tốt.