Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 160: Chương 160: Thắng lợi đại đào vong.






Sau một đêm vất vả, Dương Lăng ra thông báo xin lỗi, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Trận chiến với Thành Địa Á Ca mặc dù đánh bất ngờ thành công, nhưng hắn tiêu hao không ít Tinh thần lực. Nhờ đến Tật phong bộ nhanh như tia chớp và một cơn lốc uy lực thật lớn của đối phương, hắn vẫn cảm thấy da đầu tê dại, thầm kêu may mắn.

Là một gã Kiếm thánh, năng lực cận chiến của Thành Địa Á Ca vô cùng xuất sắc, nếu trước đó hắn không cho rằng Dương Lăng chỉ là một tên Triệu hồi sư không giỏi cận chiến, nếu hắn không có khinh thường, Dương Lăng tuyệt đối không thể nào một chiêu thành công.

Ngoài ra, đàm phán với đám thương nhân cũng rất hao tổn Tinh thần. Mặt ngoài rất hài hòa, nhưng mỗi một lời hứa hẹn, mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ rất kỹ.

Dương Lăng vừa khoanh chân ngồi xuống, Áo Lan Đa lại gõ cửa thông báo Hải Nhi Bối Lý đến xin gặp. Nghi hoặc đi ra ngoài, thì thấy Hải Nhi Bối Lý mặc quần áo màu trắng vẻ mặt đang lo lắng đi qua đi lại.

Chẳng lẽ, phía Bệ hạ không giữ lời?

Nhìn Hải Nhi Bối Lý đang vô cùng lo lắng, Dương Lăng nhắn trán. Mấy ngày nay, hắn còn không thấy Hải Nhi Bối Lý lo lắng đến như vậy, chính là ở thời khắc khó khăn nhất nàng nhìn vẫn như rất thong dong.

Nhìn thấy Dương Lăng, Hải Nhi Bối Lý lo lắng nói:

“Dương Lăng, đi, các ngươi lập tức phải đi, trước sáng mai nhất định phải rời khỏi Mông Đặc Sâm. Xe ngựa ta đã chuẩn bị xong, nhanh”

Lập tức rời khỏi Mông Đặc Sâm?

Chẳng lẽ, chuyện đã xấu đến mức không có cách nào cứu vãn.

Dương Lăng chấn động, sắc mặt tối tăm, nghi hoặc nhìn Hải Nhi Bối Lý đang lo lắng. Được nàng giải thích, rất nhanh hắn hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thì ra, sau khi Bệ hạ cho thấy thái độ trong bữa tiệc, nhìn thấy đám đại thần ngoại giao Cách Lý Kỳ hung hăng rời đi, bản năng cho Hải Nhi Bối Lý biết có nguy hiểm. Đối phương vì đạt đến mục đích, ngay cả Khắc Lỗ Ngõa của gia tộc Ni Cổ Nạp Tư cũng dám ám sát, Dương Lăng hộ vệ không có. Càng khó có thể ứng phó độc thủ của bọn họ.

Cảnh giác, nàng phái hạ thủ âm thầm theo dõi Cách Lý Kỳ. Không ngờ, không biết không sao, vừa biết liền sợ đến ngây người.

Vòng vo một vòng, Cách Lý Kỳ ở một biệt viện trong một góc vắng vẻ phía Tây Mông Đặc Sâm gặp mặt một đám Hắc y nhân, bàn mưu tính kế suốt hai canh giờ. Theo báo cáo của tên thủ hạ may mắn chạy thoát trở về, bên trong Biệt viện tất cả đều là sát thủ lợi hại, trong đó có cả các tên Sát thủ Thiên bảng kinh khủng. Hải Nhi Bối Lý phái đi ba tên đại kiếm sư, kết quả chỉ có một tên người đầy vết máu còn sống mà quay lại.

“Không có cách nào ngăn cản sự ủng hộ của Lợi Văn Tát công quốc đối với Ma thú lĩnh, đối mặt với áp lực từ khắp nơi, Ban Đồ đế quốc tự nhiên không thể nào xuất binh tấn công Ma thú lĩnh. Cứ như vậy thì Cách Lý Kỳ muốn hoàn thành mục đích không thể để người khác biết của bọn họ, thì chỉ còn đường ám sát mà thôi. Chỉ cần trên đường giết chết ngươi, Ma thú lĩnh sẽ không có Lĩnh chủ, đối với bọn họ mà nói sẽ là câu trả lời cho mọi vấn đề”

Hít vào một hơi thật sâu, nhìn Dương Lăng trầm ngâm không nói, Hải Nhi Bối Lý nói như chém đinh chặt sắt:

“Dương Lăng, đi, đi ngay lập tức, thừa dịp bọn họ còn chưa hành động thì rời khỏi Mông Đặc Sâm, rời đi Lợi Văn Tát công quốc. Ta và ngươi đi cùng nhau, mang theo võ sĩ trong gia tộc đưa ngươi về Duy Sâm Trấn”

Đưa mình về Duy Sâm Trấn?

Nhìn Hải Nhi Bối Lý tiều tụy vì chuyện của mình trong thời gian qua, nhìn đôi mắt to hằn đầy vết máu, Dương Lăng vô cùng cảm động. Ngày trước ở trong Đặc Lạp Tư rừng rậm, sở dĩ đưa cho nàng nửa bình Sinh mệnh nước suối, tất cả đều là vì tinh tệ và giá trị lợi dụng của đối phương. Không hề nghĩ tới, trong lúc vô ý đổi lấy một mảnh rừng rậm, đối lấy sự giúp đỡ hết mình của Hải Nhi Bối Lý dành cho mình.

“Không, Hải Nhi Bối Lý, ta không đi, ta sẽ ở lại cùng ngươi”

Rót cho Hải Nhi Bối Lý một chén rượu, Dương Lăng cười cười.

Nếu đối phương chuẩn bị đối phó mình. Vậy sợ rằng có chạy đi ngay lập tức cũng không còn kịp. Tinh tệ và đồ cổ mà đám Thương nhân tặng có thể không cần, nhưng vì sự phát triển của lãnh địa, thì thợ thủ công lành nghề phải đưa trở về. Mặc dù có thể thu bọn họ hết vào Không gian Vu tháp, cam đoan không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn bại lộ quá nhiều bí mật.

Cứ như vậy, cùng với việc hành động hấp tấp, vội vàng rời đi Mông Đặc Sâm, còn không bằng tính toán rồi mới hành động. Tìm kiếm nhược điểm của đối phương.

Ở lại Mông Đặc Sâm với mình?

Thấy Dương Lăng thân thiết nhìn mình, nhìn hắn hai tay đưa chén rượu cho mình, không biết vì sao, trong nháy mắt Hải Nhi Bối Lý cảm giác cái mũi ê ẩm, cảm giác có khổ cực thêm bao nhiêu cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng phản ứng lại, vừa tức đến cắn răng nghiến răng, không nghĩ đến tình huống nguy cấp đến như vậy, Dương Lăng còn có tâm tình nói đùa.

“Hải Nhi Bối Lý, nếu tình báo là thật, ta sợ rằng cho dù đi ngay lập tức cũng không còn kịp rồi”

Thấy Hải Nhi Bối Lý tức giận đến độ không thèm cầm lấy chén rượu, Dương Lăng cười cười. Cẩn thận phân tích cho nàng tình thế trước mắt.

Vô luận sự tình gì, quan tâm sẽ bị loạn, Hải Nhi Bối Lý cũng không ngoại lệ.

Được Dương Lăng giải thích, nàng từ từ tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích tình thế. Từ thực lực của phương, từ đối phương ám sát đến địa điểm có thể phục kích, nói đến thời cơ mà Dương Lăng có thể trở về Ma thú lĩnh.

Tỉnh táo lại, Hải Nhi Bối Lý phân tích rất hợp lý, rất chuyên chú và am hiểu. Khuôn mặt tiều tụy nhưng không mất vẻ mê người, lông mi thanh mảnh, cái cổ trắng nõn, trong thời gian ngắn, Dương Lăng nhìn rất nhiều lần.

“Hải Nhi Bối Lý, ngươi xem, có biện pháp nhờ Bệ hạ phái binh lính hộ tống chúng ta trở về không?”

Trầm tư một lát, Dương Lăng trong lòng vừa động.

“Không có khả năng, Dương Lăng, vì tránh kích thích Ban Đồ đế quốc, giai đoạn này Lợi Văn Tát công quốc tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi rõ ràng” Hải Nhi Bối Lý lắc đầu, nói tiếp:

“Vốn bệ hạ chuẩn bị bảo trì thái độ trung lập, nhưng được Đái An Na trợ giúp và cố gắng của ngươi trong bữa tiệc, hắn mới có thể mơ hồ hướng về phía ngươi. Nhưng muốn bệ hạ phái binh ủng hộ, giai đoạn này tuyệt đối không có khả năng”

Đối với lập trường của Lợi Văn Tát công quốc giai đoạn này, Hải Nhi Bối Lý biết rõ hơn Dương Lăng. Mặc dù bệ hạ đã nghiêng về phía Dương Lăng, nhưng trong thời gian ngắn, Ma thú lĩnh của Dương Lăng tuyệt đối không đạt được trợ giúp chính thức của Liên minh. Cũng bởi vì nhìn trúng điểm này, mà bên phía Cách Lý Kỳ mời có thể lớn mật và điên cuồng đến như vậy.

Được Hải Nhi Bối Lý giải thích, từng bước hiểu được quan hệ giữa các bên, Dương Lăng tựa ở cái ghế cao mà trầm tư. Quốc gia hoặc là lãnh địa, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn.

Cho dù thế giới khác cũng không ngoại lệ.

Suy nghĩ đến việc Bệ hạ sở dĩ có thể thay đổi chủ ý, đó là do cố gắng của Đái An Na hoặc là nhìn vào viên Tinh toản, còn không bằng nói là hắn nhìn thấy thực lực của mình khi giết chết được Thành Địa Á Ca, qua đó hiểu lầm mình có một gia tộc thần bí cường đại hậu thuẫn.

Một cái Ma thú lĩnh độc lập và cường đại, có thể kiềm chế tinh lực của Ban Đồ đế quốc, đối với Lợi Văn Tát công quốc ở ngay cạnh Ban Đồ đế quốc và La Tư đế quốc sẽ là một chuyện tốt. Dương Lăng hiểu được, muốn đạt được sự ủng hộ rõ ràng của Lợi Văn Tát công quốc, thì phải để cho bọn họ thấy được thực lực của mình, từng bước kiên định lập trường của Bệ hạ.

Nếu mục tiêu của đám người Cách Lý Kỳ là mình, vậy có thể hay không quyết định chia binh làm hai đường, chính mình ở lại hấp dẫn chú ý của đối phương, để cho Áo Lan Đa dẫn đám thợ thủ công và nô lệ trở về Lãnh địa trước?

Trầm tư một lát, nhìn đống lễ vật chất cao như núi, nhìn đám nô lệ và thợ thủ công mua ở chợ nô lệ hay là do các Thương hội tặng, Dương Lăng nghĩ đến một chủ ý lớn mật.

Chỉ cần chính mình ra vẻ không biết việc gì tiếp tục ở lại Mông Đặc Sâm, là có thể để cho đám người Áo Lan Đa lặng lẽ rời khỏi Lợi Văn Tát công quốc, cũng có thời gian âm thầm truyền lệnh cho Tạp Tây đang đóng quân ở quan khẩu A Lạp Sơn phái người tiếp ứng.

Chỉ cần tiến vào Tây Bá Lợi Á, bọn người Áo Lan Đa sẽ an toàn hơn, đến lúc đó, mình lặng lẽ bỏ về Ma thú lĩnh cũng không muộn. Với tốc độ của Thú một sừng, và thực lực của mình, cho dù đối phương có bày Thiên la Địa võng cũng có biện pháp lao ra.

Trầm ngâm một lát, Dương Lăng từ từ nói ra ý nghĩ của mình. Ngoài ý muốn qua đi, mặc dù thấy có mạo hiểm, nhưng Hải Nhi Bối Lý không thể không thừa nhận đây là một diệu kế. Cái khác không nói, chỉ dựa vào tốc độ của Thú một sừng, Dương Lăng có cơ hội rất lớn bỏ lại đám sát thủ.

Việc này không nên chậm chễ, thương lượng một số chi tiết cụ thể, Dương Lăng và Hải Nhi Bối Lý chia nhau hành động. Nhiệm vụ của Dương Lăng rất đơn giản, giống như bình thường, ra vẻ không biết gì mang theo Vưu Na và Áo Lan Đa đi thăm thú Mông Đặc Sâm. Sẽ đến chợ nô lệ, hoặc là vào Giác đấu tràng, sẽ tìm đến các Đại thương hội như A Lạp Cống thương hội, ổn định đám người Cách Lý Kỳ.

Nếu so sánh với Dương Lăng, nhiệm vụ của Hải Nhi Bối Lý phức tạp hơn nhiều. Vì đảm bảo an toàn, nàng phải phái người đi theo dõi hành động của nhóm Cách Lý Kỳ, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Ngoài ra, nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất an bài một Thương đội rời đi Mông Đặc Sâm, để cho đám người Áo Lan Đa lẫn vào trong đó, để tránh kinh động tên Cách Lý Kỳ gian trá.

Dựa theo kế hoạch, Thương đội của Hải Nhi Bối Lý sẽ yểm hộ đám người Áo Lan Đa đến biên giới Lợi Văn Tát công quốc, sau đó đi về phía bắc đến La Tư đế quốc. Đi khỏi biên giới của Lợi Văn Tát công quốc chính là sa mạc Tây Bá Lợi Á trả dài ngàn dặm, đến lúc đó có thể tránh được phục kích của nhóm người Cách Lý Kỳ hay không, có thể thuận lợi trở về Ma thú lĩnh hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của đám người Áo Lan Đa.

Áo Lan Đa rất thông minh, thực lực cũng cực kỳ xuất sắc trong số những người đồng trang lứa ở Bộ lạc Cẩu nhân nhưng muốn hắn một mình dẫn theo đông đảo thợ thủ công và nô lệ thuận lợi trở về Ma thú lĩnh, sợ rằng sẽ có rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, Dương Lăng đã có biện pháp đối phó, nói về bài binh bố trận, nói về năng lực chỉ huy quân đội, A Tư Na Ma vẫn tu dưỡng bên trong Vu tháp là một lựa chọn tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.