Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 601: Chương 601: Tử Thiên điêu.




Hô.

Mọi người đi rất nhanh, càng lúc càng gần A Tư Đốn Duy Lạp trang viện, song, ngay khi Dương Lăng chuẩn bị trực tiếp cưỡi Phi long bay đến cửa thành thì, Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư đã vội vàng chạy tới: “Dương Lăng huynh đệ, dừng lại, mau dừng lại, tuyệt đối không được trực tiếp bay đến cửa thành”.

“Tại sao? Chẳng lẽ đây là quy định của trang viện?” Ba Đặc Lặc ở bên cạnh Dương Lăng nghi hoặc trợn trừng mắt lên.

“Không, bất kể là Lưu lãng giả doanh trại hay là Lưu Lãng tòa thành đều không có quy định không được trực tiếp cưỡi Ma thú bay đến. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, không có tên Lưu lãng giả nào dám vô lễ cưỡi Ma thú nghênh ngang bay tới” Lý Tra Đức Sâm cười cười, nói tiếp: “không vì điều gì khác, chỉ là sự kính trọng với Thành chủ mà thôi.

Cường giả vi tôn, Cường giả bảo vệ Lưu lãng giả và Lưu Lãng tòa thành, càng được kính trọng hơn nữa.

“Được, xuống thôi, vào xem A Tư Đốn Duy Lạp trang viện này có gì khác với các Doanh trại” Dương Lăng vỗ vỗ con Phi long bên dưới, cho nó hạ xuống đất. Đợi tất cả mọi người đều xuống rồi nhanh chóng thu đám Phi long vào Không gian Vu tháp, đi đến cửa thành.

“Hoan nghênh đến với A Tư Đốn Duy Lạp trang viện” Tên Kỵ sĩ gác cửa thành từ xa đã cười rất tươi, càng khiến mọi người ngạc nhiên là trong đó còn có một nữ Chiến sĩ xinh đẹp. Mặc áo giáp, từ xa nhìn thấy có lẽ không chú ý đến.

“Ồ, không cần phải nộp Tinh tệ hoặc là Mặc tinh?” Dương Lăng có chút sửng sốt, hắn vốn còn nghĩ rằng vào cửa mất ít tiền, không ngờ rằng, tên Chiến sĩ giữ cửa cười cười rồi phất tay ra hiệu cho bọn họ trực tiếp đi vào.

“Thành chủ đại nhân đã nói qua, A Tư Đốn Duy Lạp trang viện sẽ không từ chối bất kể Lưu lãng giả nào. Dù hắn nghèo đến mức không có một viên Mặc tinh, dù hắn bị vô số kẻ thù truy sát, chỉ cần hắn không phạm ba tội lớn, là sẽ được A Tư Đốn Duy Lạp trang viện bảo vệ” Nữ Chiến sĩ xinh đẹp lúc nói đến thành chủ A Tư Đốn Duy Lạp rất là sùng bái.

“Ồ, ba tội ác lớn?” Dương Lăng càng lúc càng tò mò với vị Thành chủ A Tư Đốn Duy Lạp thần bí này.

“Giết hại bình dân, hiếp dâm phụ nữ và kẻ hiếu chiến, sẽ không được A Tư Đốn Duy Lạp trang viện chúng ta chào đón, càng không được chúng ta bảo vệ” Một tên Chiến sĩ râu rậm nói to, nói xong liền ngậm miệng lại, như là pho tượng đứng im không nhúc nhích, khác hẳn nữ Chiến sĩ nhiệt tình hiếu khách.

“Thiên đường của cuộc sống, hay là trụ sở của tội phạm” Mang theo nghi hoặc và tò mò, Dương Lăng dẫn mọi người đi qua cửa thành, bước vào tòa thành hùng vĩ.

Lúc trước, thông qua Linh hồn của tên lùn và Thâm uyên Ác ma, lấy được trí nhớ của bọn hắn, hắn sơ bộ hiểu rõ không ít điều, nhưng muốn hiểu hết thì phải tự mình đi tìm hiểu.

Tòa thành rất lớn, có rừng đá, có quán rượu mùi bốc ra thơm ngát, có Phòng đấu giá hào hoa, cũng có khách sạn diện tích rộng lớn. Có lẽ vì là ban đêm, không ít Lưu lãng giả tiềm tu đến uống mấy chén, người ra người vào, nhưng không có tên nào dám làm loạn trong thành.

Chọn một khách sạn mà ở lại, nhóm Dương Lăng ngồi xuống tại quán rượu trong khách sạn. Nhân viên tiếp đón mang lên rượu, nước nóng và thức ăn. So sánh với Thái Luân đại lục, cái gì cũng đắt hơn, một bình Lãng mỗ tửu mất 10 Mặc tinh, tính ra Tử tinh tệ thì là hơn ngàn. Tuy nhiên, hương vị rất tuyệt, hơn rượu của Duy Sâm tòa thành một bậc.

“Vào thành thì không cần tiền, nhưng những thứ bên trong thật sự quá đắt” Nhìn thức ăn đắt đỏ trên bàn, Thi vu vương vừa uống một ngụm Lãng mỗ tửu, vừa không ngừng lắc đầu.

“Đó là điều đương nhiên, ngươi không nhìn xem đây là đâu?” Lý Tra Đức Sâm cười cười, cầm lấy chén rượu mà Yêu Cơ rót, một ngụm uống hết sạch “Đồ vật bình thường còn đỡ, nếu ngươi đi mua Vũ khí và áo giáp, hoặc là cưỡi Thần giai ma thú ở trong thành, vậy mới là đắt”.

“Từ đây cưỡi Kỳ Mỹ Lạp hai đầu đến Lưu Lãng tòa thành, phải mất năm ngày, mỗi người một vạn Mặc tinh; cưỡi Long ưng tốc độ nhanh hơn, thì sẽ mất năm vạn; cưỡi Tử Thiên điêu có tốc độ nhanh nhất, thì chỉ một hai canh giờ là có thể chạy đến Lưu Lãng tòa thành xa xôi, nhưng mỗi người mất ít nhất 50 vạn Mặc tinh” Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu cười khổ.

Bất kể là Kỳ Mỹ lạp, Long ưng, hay là Tử Thiên điêu tốc độ đều rất nhanh, nhất là Tử Thiên điêu càng được xưng là Ma thú biết bay có tốc độ nhanh nhất, công kích rất sắc bén. Đáng tiếc, số lượng ít ỏi, còn rất khó thuần hóa, mỗi khi cưỡi một lần phải mất cái giá trên trời.

“Một hai canh giờ là có thể chạy đến Lưu Lãng tòa thành, vậy không kém hơn Thuấn di là bao nhiêu?” Mắt Dương Lăng sáng rực lên.

Nếu có thể thuần hóa một đám Tử Thiên điêu, tốc độ của mọi người sẽ tăng lên rất nhiều lần, trực tiếp có thể bay qua đầu đám Thâm uyên Ác ma, chạy thẳng đến Nguyệt Lượng hà xa xôi. Nếu có thể thuần hóa một đám Tử Thiên điêu, vậy có thể thành lập một đội quân phản ứng nhanh, tấn công có thể khiến kẻ thù không kịp đối phó, lui cũng khiến cho không ai đuổi theo được.

“Cưỡi Tử Thiên điêu một lần mất 50 vạn, nếu muốn mua thì bao nhiêu mặc tinh?” Dương Lăng hỏi Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư ở bên cạnh.

“Mua một con Tử Thiên điêu?” Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư lắc đầu cười khổ, uống hết chén Lãng mỗ tửu rồi nói: “Dương Lăng huynh đệ, chỉ cần ngươi có đủ Mặc tinh, Kỹ mỹ lạp và Long ưng còn có thể mua được. Nhưng Tử Thiên điêu thì đừng có mà tưởng tượng. Nhiều năm qua, ta đã đi qua vô số Vị Diện, nhưng chưa nghe thấy nói qua là có ai bán Tử Thiên điêu. Cho dù có nơi có thể mua được, cũng không phải chúng ta là người mua”

“Đúng là, khổ sở mấy trăm năm, ngay cả một cọng lông cũng không mua nổi” Lý Tra Đức Sâm cười cười, đưa tay rót cho Dương Lăng một chén.

“Bây giờ không mua nổi, không có nghĩa là sau này không mua nổi” Dương Lăng uống một ngụm rượu, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đi, ăn xong rồi đi dạo lát, xem Tử Thiên điêu rốt cuộc có gì khác thường. Được rồi, có nghe nói đến Tử Thiên điêu sống ở đâu không?”

Mặc dù Tử Thiên điêu có tiền cũng không mua nổi, nhưng Dương Lăng cũng không hề bỏ qua. Cùng với việc mất rất nhiều Mặc tinh để mua, hắn càng hy vọng có thể tự mình thuần hóa Tử Thiên điêu hoang dã, thông qua Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư và Lý Tra Đức Sâm hiểu rõ tình hình. Đáng tiếc, Tử Thiên điêu số lượng quá ít. Dù là Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư đã đi qua rất nhiều Vị Diện cũng không biết đi đến đâu để tìm được Tử Thiên điêu. Đồn rằng ở sâu trong Thần Ma mộ tràng sẽ có. Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa nghe thấy ai bắt được nó.

Ăn no uống say, mọi người nhanh chóng rời khỏi, đi đến quảng trường. Còn chưa đi đến, đã nghe thấy tiếng rít rung trời, cùng với âm thanh xé tung bầu trời. Đi vào nhìn thì thấy, ở trong quảng trường có một đám Ma thú phi hành đang giương nanh múa vuốt. Có Kỳ Mỹ Lạp, đầu rồng, đuôi rắn, có Long ưng có đôi trảo và cánh chim ưng, đứng chỉnh tề thành vài hàng.

“Nhanh, đây là chuyến cuối cùng đi đến Lưu Lãng tòa thành trong hôm nay, sắp xuất phát rồi” Một gã Chiến sĩ mặc áo giáp màu đen vừa quát vừa đi đến, tiếp đón phần đông Lưu lãng giả nhanh chóng cưỡi lên Kỳ Mỹ Lạp hoặc là Long ưng. Mỗi ngày, đều có không ít Lưu lãng giả qua lại giữa A Tư Đốn Duy Lạp trang viện và Lưu Lãng tòa thành. Bất kể là cưỡi Kỳ Mỹ lạp hay là Long Ưng, tất cả đều phải nộp khá nhiều Mặc tinh. Chỉ cung cấp loại dịch vụ này thôi, đã mang đến cho A Tư Đốn Duy Lạp trang viện rất nhiều lợi ích rồi.

“Sách sách, đây mới là cách kiếm tiền chính thức, còn kiếm tiền hơn cả khai khoáng” Nhìn đám Lưu lãng giả vừa móc Mặc tinh ra vừa bò lên trên Ma thú, lại nhìn Mặc tinh chất cao như núi trên mặt đất, Dương Lăng lắc lắc đầu.

“Nhanh, nhanh, mau lại đây”

“Tận dụng thời gian, nhanh, nếu không không còn kịp rồi”

Một nhóm Lưu lãng giả vội vã chạy đến, lấy một đống Mặc tinh trong Không gian giới chỉ ra rồi bay lên trên người một con Kỹ Mỹ lạp. Khiến Dương Lăng ngạc nhiên là hắn còn mang theo một con Giác Long khổng lồ, cánh rất dài, trong cơ thể tản mát ra một cỗ Năng lượng ba động bàng bạc, uy phong lẫm liệt, nhìn hình dáng ít nhất cũng là Thần giai ma thú.

“Ồ, sao lại thế, bản thân đã có Thần giai ma thú phi hành còn đến đây, Mặc tinh nhiều quá hay sao?” Thấy tên mặc áo choàng màu đen thu Giác Long lại, sau đó nhảy ngồi lên trên một con Long ưng, Thi vu vương lắc đầu, ngay lập tức không hiểu sao lại như thế.

“Có vài Lưu lãng giả mặc dù bản thân có Thần giai ma thú phi hành, nhưng mà thường cũng thuê Ma thú để đi đến Lưu Lãng tòa thành xa xôi. Một phần vì Ma thú của A Tư Đốn Duy Lạp trang viện có tốc độ nhanh hơn, mà một phần cũng vì hành trình được trang viện bảo vệ, không phải lo lắng trên đường bị phục kích” Vi Nhĩ Khảo Khắc Tư kịp thời giải đáp nghi hoặc của mọi người, dừng lại một chút rồi nói: “Bởi vì vậy mới có nhiều người tụ tập ở A Tư Đốn Duy Lạp trang viện như thế”

“Tử Thiên điêu đâu, ở đâu?” Dương Lăng hỏi Lý Tra Đức Sâm ở bên cạnh, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm tung tích của Tử Thiên điêu.

“Tử Thiên điêu khác với đám Ma thú phi hành khác, tình huồng bình thường thì chỉ có khách quý mới gặp được, người bình thường sao có thể cưỡi được chứ?” Lý Tra Đức Sâm lắc đầu, chỉ vào Năng lượng tháp cao tận mây xanh trong quảng trường nói: “Mọi người nhìn xem, trên đỉnh tháp có một con Tử Thiên điêu, bình thường nó không xuống khỏi đó”.

Theo hướng tay Lý Tra Đức Sâm chỉ, Dương Lăng loáng thoáng nhìn thấy một con Ma thú toàn thân màu tím. Thân hình không lớn hơn Phi long là bao, khi thì bay xung quanh đỉnh tháp, khi thì giương cánh bay cao, như đằng vân giá vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.