Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 605: Chương 605: Tượng gỗ.




Tấm bia đá không còn nguyên vẹn, những dòng chữ điêu khắc cũng mờ nhạt, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được những Hán tự cổ như rồng bay phượng múa. Sau khi đọc kỹ Dương Lăng cũng hiểu được có chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra, đây là một vùng Vu mộ, nói một cách chính xác, đây là những ngôi mộ của Vu vệ và Vu nô. Sau một trận thảm chiến kịch liệt, những người đi theo thượng cổ vu sư tử thương thảm trọng, không ít Vu vệ và Vu nô thực lực cường đại bất hạnh mà chết. Thượng cổ vu sư may mắn sống sót, trong niềm đau xót đã bố hạ cấm chế trong sơn cốc, an táng cẩn thận thi thể của những người đã chết. Sau này có điều kiện sẽ di chuyển các phần mộ này đi. Không ngờ, lần đi đó là ngàn vạn năm, trăm vạn năm, Thượng cổ vu sư đã dựng lên cấm chế này cũng không quay trở lại được.

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì, địch nhân của thượng cổ vu sư rốt cục là ai, bọn họ cuối cùng đã đi đâu?”. Nhìn những đám cỏ dại ven mộ, nhìn tấm bia đá tàn khuyết mơ hồ, Dương Lăng tràn đầy nghi hoặc. Vuốt ve những chữ hán cổ thân thiết trên bia mộ, một cỗ cảm giác bi lương đột nhiên trỗi dậy. Đời người, việc đau khổ nhất chính là trung niên mất vợ, lão niên mất con. Còn đối với một người mà nói, kết quả bi ai nhất chính là vùi thây nơi đất khách, cỏ dại lấp mồ.

“Lẽ nào, sửa sang lại phần mộ cho vu sư và vu vệ, chính là sứ mệnh của mình, đó mới là nguyên nhân thực sự khiến Vu tháp đưa mình tới đây?”. Cảm giác chuyển động chậm chạp, hữu lực của ấn ký hình tháp tại mi tâm, lại nhìn những phần mộ cỏ dại mọc đầy cùng tấm bia đá không còn nguyên vẹn, Dương Lăng chợt tỉnh ngộ, lấy ra khối lượng lớn cực phẩm thủy tinh từ trong không gian giới chỉ, vung tay triệu hoán bọn người Thi vu vương và Ngả luân đại sư.

“Ngả Luân, ngươi sai người dùng đám thủy tinh này chế tạo quan tài thủy tinh. La đức Lý cách Tư, ngươi cho người đào các phần mộ này lên, đem thi hài bên dưới đặt vào thủy tinh quan. Cẩn thận, đừng làm hỏng thi hài”. Dương Lăng trầm giọng hạ lệnh, chuẩn bị đem thi hài của Vu nô và Vu vệ chuyển vào mai táng trong Vu tháp, hoàn thành nhiệm vụ dang dở của Thượng cổ Vu sư.

“Thuộc hạ rõ.”

Nhìn đám cực phẩm thủy tinh phẩm chất cực tốt chất thành đống bên cạnh Dương Lăng, Ngả Luân có chút bất ngờ, không ngờ hắn lại lãng phí đến như vậy, dùng cực phẩm thủy tinh quý giá để luyện chế thủy tinh quan. Nhưng mà, nhìn sắc mặt âm trầm của Dương Lăng, mang theo một cỗ ưu thương vô tận, y nhanh chóng phản ứng, không dám nói nhiều.

“Đại nhân, lẽ nào, đây là phần mộ của tộc nhân ngài”. Nhừng những Hán tự cổ mơ hồ trên tấm bia đá, Thi vu vương chợt nghĩ tới những hoa văn nhìn thấy trên vu tháp.

Tộc nhân?

Nghe Thi vu vương nói vậy, lại nghĩ tới không biết năm tháng nào mới có thể quay về địa cầu, Dương Lăng đột nhiên có cảm giác rung động, hận không thể tự mình đào các phần mộ này lên, xem thử xem thi hài bên trong có phải là Hoa nhân da vàng mắt đen như mình hay không? Càng nghĩ càng mất kiên nhẫn, chỉ huy mọi người nhanh chóng hành động

“Nhanh, đầu tiên đào cái mộ nhỏ này trước”

“Cẩn thận, chậm một chút, đừng chạm đến thi hài bên trong”

Thi vu vương kinh nghiệm phong phú, chỉ huy mọi người vô cùng cẩn thận đào một ngôi mộ nhỏ vô danh lên, không lâu sau, một cỗ thi hài cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Không biết là do nguyên nhân đất đai, hay là do trên người đem theo bảo vật gì, thi thể trải qua trăm ngàn vạn năm vẫn sống động như thật, mắt màu xanh thẫm, mũi cao, giống như đại bộ phận dân cư trên Thái luân đại lục.

“Xem ra, Vu vệ này là các truy tùy giả mà Thượng cổ Vu sư chiêu mộ từ các tộc khác nhau”. Nhìn dáng vẻ của cỗ thi hài, Dương Lăng có chút thất vọng, đồng thời, cũng thở dài một tiếng, tử tế quan sát hiện trạng của thi hài.

Thi thể sống động như thật, cơ bản bảo lưu được bộ dạng khi còn sống, có một vết thương kinh người ăn vào tận xương ở trước ngực. Nhìn tình hình, dường như là bị khí giới đáng sợ nào đó làm trọng thương, một đòn trí mệnh. Đáng tiếc là mặc dù thân thể còn nguyên vẹn, linh hồn lại không sót lại chút nào. Phía sau não có một vết thương trí mệnh, không cảm ứng được chút linh hồn ba động nào, dường như linh hồn đã bị đánh tan ngay lúc đó, không có cách nào cứu được nữa.

“Đại nhân, đây là một vị cường giả có thực lực thượng vị thần, có cần đào cả thần cách của y lên không?”.

Cảm ứng được năng lượng ba động từ trong cơ thể người chết, lại nhìn Dương Lăng Thi vu vương có chút chần chừ. Thần cách của Thượng vị thần cực kì quý giá, nhưng, trước khi xác định quan hệ của Dương Lăng với những người chết này, y không dám khinh địch động thủ

“La Đức Lý Cách Tư, lẽ nào chúng ta còn thiếu Thần Cách hay sao?”

Nhìn Thi vu vương tham lam không muốn mất đi bất cứ thứ gì có giá trị, Dương Lăng ngừng một chút, rồi lại nói: “cho dù Thần Cách bên trong thi hài có cường đại đến đâu, cũng không được làm hòng thi hài. Cần Thần Cách gì, ở bên ngoài đều có. Cùng lắm là phục kích một đội thâm uyên ác ma hoặc một đám thần giai ma thú, cần bao nhiêu thần cách cũng không thành vấn đề.”

Khi sai mọi người đào các phần mộ, Dương Lăng hi vọng chuyển các vu vệ và vu nô chiến tử này vào mai táng trong Vu tháp. Cho dù thế nào, cũng không để cho bọn chúng phá hoại thi hài của những dũng sĩ này. Ngoài ra, lần trước Thi vu vương kiếm được một khối lượng lớn thần cách tại khu vực của lưu lãng giả, đủ cho mỗi cường lực ma thú một viên. Cho dù không đủ, cũng có thể săn tìm thần cách của thâm uyên ác ma hoặc là thần giai ma thú, không cần chỉ vì một viên thần cách mà phá hủy thi hài của các vu vệ này

“Rõ, đại nhân yên tâm”. Thi vu vương nhanh chóng hiểu được ý tứ của Dương Lăng, chỉ huy mọi người cẩn thận chuyển thi hài sang một bên, tiếp tục đào các ngôi mộ khác. Cùng lúc, Ngả luân thống lĩnh một nhóm chế tạo thủy tinh quan. Trên nắp thủy tinh quan điêu khắc từng tòa tinh ma pháp trận, hình thành một không gian băng phong bên trong quan tài, thuận lợi cho việc bảo tồn thi thể.

Một ngôi, hai ngôi….

Tốc độ của Thi vu vương rất nhanh, chỉ huy mọi người đào từng ngôi mộ, cẩn thận đưa từng cỗ thi thể vào trong thủy tinh quan lạnh lẽo, tập trung lại một chỗ. Thi hài cũng có năm bảy loại, có đại hán thân hình vạm vỡ, có bán thú nhân hung dữ, có nữ tinh linh yêu diễm mỹ lệ, có ma thú cuồng bạo… Có kẻ gãy tay, cụt chân, thân thể bị trọng thương, có kẻ chết không toàn thây, chỉ còn lại nửa thân thể, có kẻ thậm chí chỉ còn lại một chiếc đầu lâu, thi thể hoàn chỉnh rất ít. Có thể tưởng tượng được cuộc đại chiến năm đó thảm liệt đến thế nào.

Toàn sơn cốc này còn thần bí hơn cả tòa sơn cốc nơi có Bố Lạp Cách thần miếu, chi bằng, ta biến nơi này thành một điểm của Thần ma mộ trường, sau này lúc nào cũng có thể thuấn di vào.

Sau khi phân phó mọi chuyện, Dương Lăng một mình đi dạo trong sơn cốc, cẩn thận quan sát địa thể và hoàn cảnh xung quanh. Nhìn vách núi dựng đứng, cảm giác cường đại cấm chế tại cửa sơn cốc, hắn nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng.

“Đại nhân, mau, ở bên nào đào được một tấm bia đá”. Đúng vào lúc Dương Lăng chuẩn bị tiếp tục quan sát địa hình xung quanh, Thi vu vương vừa nói vừa kích động chạy lại

Dưới sự dẫn đường của y, Dương Lăng tiến lại xem xét, ở trong ngôi mộ lớn nhất phát hiện một tấm bia đá hình tam giác đen kịt, khắc đầy Hán tự cổ như rồng bay phượng múa, dường như ghi lại một loại vu thuật cường đại. Bên cạnh bia đá, có một tượng gỗ nhỏ, bên trên khắc đầy những sợi gân máu như huyết quản.

“Đoạt lấy thiên địa tinh hoa, luyện hồn phách vạn vạt, chuyển tiếp sinh mệnh”. Nhìn những phù văn bên trên tấm bia, Dương Lăng vui mừng nhìn lên, càng lúc càng kích động nắm chặt bức tượng gỗ trong tay.

Thì ra, trên tấm bia đó khắc lại một linh hồn vu thuật cao cấp gọi là Sinh mệnh tiếp dẫn, có thể chuyển những đòn trí mệnh địch nhân lên tượng gỗ. Có thể nói, một pho tượng gỗ nhỏ tương đương với một tính mệnh, tuyệt đối là một pháp bảo hộ thân hiếm có khó tìm.

Tượng gỗ chỉ bằng ngón tay cái, nhưng đầy đủ đầu và tứ chi, nhìn như một tiểu ải nhân được thu nhỏ rất nhiều lần. Thân tượng giống như làm bằng gỗ đàn hương hoặc chương mộc, phát ra từng luồng u hương nhàn nhạt, tượng được phủ một lớp keo, sau khi lau sạch có thể phát quang, kết hợp với phục sức, chế tác tinh xảo, nhìn sống động như thật. Trên bề mặt bức tượng vẽ đầy các đường màu đỏ, nhìn thoáng qua Dương Lăng tưởng là vẽ các mạch máu, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, hắn mới phát hiện sự tình không đơn giản như hắn tưởng, những đường màu đỏ này nhiều nhưng không loạn, mặc dù được khắc thô sơ, nhưng lại tổ hợp thành một cấm thế bàng đại, huyền ảo.

Nếu như đoán không lầm, tượng gỗ này có thể bảo vệ chủ nhân vào thời khắc quan trọng, chỗ quan trọng giúp chủ nhân để chống đỡ những đòn trí mệnh, chính là cấm chế do những sợi màu đỏ này tạo thành.

Trên tấm bia còn khắc khẩu quyết tu luyện Vu thuật sinh mệnh tiếp dẫn, phức tạp huyền ảo, mặt sau của tấm bia khắc lại các vấn đề chọn vật liệu và luyện chế tượng gỗ, rất nhiều quy trình, mỗi một bước đều ghi lại rất chi tiết, chỉ sai một ly là đi ngàn dặm.

Nếu như luyện chế một khối lượng tượng gỗ có thể di chuyển vết thương, không phải là trở thành bất tử tiểu cường hay sao? Biến thành một cao thủ vô địch? Nếu như ma thú cường lực mỗi tên mang theo một số lượng tượng gỗ trên người, thì còn kẻ nào là đối thủ của ma thú quân đoàn của mình nữa?. Dương Lăng càng nghĩ càng kích động, dặn dò mọi người tranh thủ thời gian đào mộ, sau đó hắn ngồi sang một bên, thận trọng nghiên cứu tấm bia đen kịt đó, cảm ngộ từng chút ,từng chút một Vu thuật sinh mệnh tiếp dẫn huyền ảo phức tạp đó.

Sau khi đạt đến Thần giai, lĩnh ngộ Ma thần chiến trận, Thi vu vương cùng bọn Áo Phỉ Lệ Á thực lực đại tiến, khi liên thủ chiến đấu lực càng mạnh. Cùng với sự gia nhập của Hắc Long vương và Liệt hỏa tinh linh vương, bốn người liên thủ, cho dù gặp vài tên thâm uyên ác ma cũng không thành vấn đề. Không thể nào tưởng tượng được, nếu như có một khối lượng lớn tượng gỗ hộ thể, giúp bọn chúng đề kháng những đòn trí mệnh của địch nhân, bốn người liên thủ tận tình công kích, lực chiến đấu sẽ đạt đến mức như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.