Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 202: Chương 202: Tửu quỷ






Đúng ngày Công hội thành lập, Duy Sâm Trấn được tất cả mọi người chú ý đến, mỗi người đều bàn luận về Thợ săn Công hội. Tất nhanh, tình trạng náo động bên trong Công hội nhanh chóng được truyền khắp Duy Sâm Trấn, người tới xem càng lúc càng nhiều.

“Hừ, còn nói cái gì là bồi thường 1000 Tử tinh tệ, quả thực là lũ lừa đảo”

“ĐÚng vậy, làm sao có thể như vậy, thật sự là quá đáng, không có tiền bồi thường thì đừng có mà viết ra”

“Hắc hắc, gọi là Thợ săn Công hội, còn không bằng gọi là Công hội lừa đảo”

Vài tên Dong binh lòng đang bất mãn hơi rượu sặc sụa, dường như là một đám tửu quỷ mới lao từ trong vò rượu ra, lớn tiếng reo hò. Bọn họ cổ động, nên mọi người không biết rõ ràng sự tình nói càng lúc càng lớn, chỉ chỉ vào vợ con Thác Lợi Á lưu lại, càng lúc càng kích động.

Ra hiệu cho Cổ Đức ra mặt trấn an đám người càng lúc càng kích động, Dương Lăng ra lệnh cho Áo Lan Đa dẫn theo một đám võ sĩ Ngưu đầu nhân bảo vệ hiện trường, rồi cẩn thận xem xét nguyên nhân tử vong của Thác Lợi Á.

Thác Lợi Á có dáng người gầy, mắt sâu mũi cao, có lẽ hàng năm đều phiêu lưu ở bên ngoài nên có da đen và săn chắc. Theo bản ghi chép của Thợ săn Công hội, năm năm trước hắn có gia nhập một Mạo hiểm đội nhỏ, đi khắp vùng Tây Nam Thái Luân đại lục. Một năm trước liền dẫn theo vợ con đi đến Duy Sâm Trấn tài nguyên phong phú, chuẩn bị định cư ở đây, và thuận tiện vào Đặc Lạp Tư rừng rậm săn thú.

Theo như kết quả kiểm tra thì thấy thực lực của Thác Lợi Á mặc dù không cao, nhưng kinh nghiệm săn bắn phong phú, là Thợ săn hai sao khó được bây giờ. Bất kể là truy tung con mồi, hay là kỹ xảo bố trí cạm bẫy, tất cả đều biểu hiện xuất sắc, nếu không phải là không có Đấu khí và Ma lực quá thấp, thì hoàn toàn có thể trở thành Thợ săn ba sao.

Công hội vốn còn chuẩn bị qua vài ngày sẽ trọng điểm bồi dưỡng hắn, không nghĩ được rằng hắn vừa tiếp một nhiệm vụ đã gặp nạn.

Sau nửa ngày quan sát, Dương Lăng phát hiện trên người Thác Lợi Á không có vết thương nào, trên ngực mặc dù có một điểm đỏ nho nhỏ, nhưng thoạt nhìn cũng không giống như dấu hiệu trúng độc. Ngoại trừ mùi rượu nồng nặc thì không tìm được chỗ khả nghi.

Chẳng lẽ, do bệnh tim đột ngột phát tác?

Nghi hoặc, Dương Lăng an ủi vợ của Thác Lợi Á vài câu, để nàng từ từ nói ra câu chuyện đã trải qua.

“Giữa trưa nay, Thác Lợi Á hưng phấn đi tới đi lui, nói là gia nhập Thợ săn Công hội gì đó, được làm một gã Thợ săn hai sao, sau này lúc nào cũng có thể nhận được nhiệm vụ” Vợ Thác Lợi Á cẩn thận nhớ lại câu chuyện.

Lau lau nước mắt trên mặt, nàng nói tiếp: “Ngay khi chúng ta chuẩn bị ăn cơm, thì bọn người Mạch Khắc Nhĩ vừa vặn từ bên ngoài nghe được tin tức liền bắt Thác Lợi Á mời bọn họ uống rượu chúc mừng. Không nghĩ đến, bọn hắn đi ra ngoài không được bao lâu, thì có người quay lại nói Thác Lợi Á hắn”

Nhớ đến trượng phu vĩnh viễn rời khỏi mình, nghĩ đến đứa trẻ đòi ăn, vợ Thác Lợi Á nước mắt tuôn ra như suối. Mặc kệ cho bông tuyết lạnh như băng rơi lên cổ nàng, ôm chặt lấy con mình.

“Hừ, đưa tên Mạch Khắc Nhĩ lại đây” Nhìn Thác Lợi Á nằm không nhúc nhích trên mặt đất, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù Thác Lợi Á rất gầy, nhưng là người đàn ông khỏe mạnh, thể chất hơn người. Mùa đông đều chỉ mặc quần áo mỏng chạy qua chạy lại. Nếu có bệnh tim thì hắn tuyệt đối không thể nào chạy thật nhanh trong rừng, không thể nào truy tung con mối hành động nhanh nhẹn. Hiển nhiên, hắn chết vì nguyên nhân khác.

Được mọi người chỉ điểm, rất nhanh Áo Lan Đa giữ được tên Mạch Khắc Nhĩ đang lẳng lặng trốn khỏi. Dương Lăng nhìn kỹ thì thấy đúng là một tên Dong binh lúc nãy hét to.

Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.

Nếu đối phương chuẩn bị lặng lẽ bỏ đi, hiển nhiên trong lòng có quỷ.

“Lĩnh chủ đại nhân, chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là để Thác Lợi Á mời chúng ta uống vài chén rượu mà thôi” Nhìn Dương Lăng sắc mặt âm trầm, lại nhìn đám võ sĩ Ngưu đầu nhân cường hãn xung quanh, nhìn cây trọng phủ nặng nề sắc bén trong tay bọn họ, Mạch Khắc Nhĩ sợ sệt đến độ hai chân như nhũn ra.

“Ồ, chỉ là uống vài chén rượu sao?”

Nhìn Mạch Khắc Nhĩ cả người run lên, Dương Lăng cười lạnh, trầm ngâm một lát liền nói nhỏ vài câu với Áo Lan Đa. Áo Lan Đa gật đầu, cưỡi ngựa nhằm về phía quán rượu trong trấn chạy đi.

“Ở Ma thú lĩnh, luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, có cống hiến với Lãnh địa, sẽ đạt được huân chương, thậm chí đạt được tước vị và đất phong” Nhìn đám người đông đảo xung quanh, Dương Lăng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng là nếu phạm tội trong Lãnh địa, mặc kệ hắn là ai cũng không nương nhẹ, cố tình không nhận tội, thì tội ác sẽ tăng lên một bậc”

Tội tăng một bậc.

Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, Mạch Khắc Nhĩ đang vô cùng sợ hãi không khỏi run lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Sau khi nuốt nước miếng một cách khó khăn, nói: “Đại nhân, ta, ta nói”

Thấy Áo Lan Đa cưỡi ngựa rời khỏi, Mạch Khắc Nhĩ hiểu rằng chuyện không thể lừa gạt được Dương Lăng, nhớ đến thực lực cường đại của hắn, và kết quả của Tật phong Dong binh đoàn, da đầu cảm thấy tê dại. Vì mạng sống, không thể làm gì khác hơn là thành thật kể rõ câu chuyện.

Thì ra, Thác Lợi Á khi còn sống cũng rất thích uống rượu, một hai năm nay quen biết với một đám Dong binh suốt ngày ở trong quán rượu. Biết được Thác Lợi Á gia nhập Thợ săn Công hội, thành một gã Thợ săn hai sao, đám người Mạch Khắc Nhĩ đòi hắn phải mời khách uống rượu chúc mừng.

Mọi người cũng chỉ là muốn uống vài chén rượu mà thôi. Không nghĩ được rằng, sau khi vào quán rượu thì phát sinh sự tình.

Sau khi biết được Thác Lợi Á gia nhập Thợ săn Công hội, một ít tên Dong binh mang bất mãn trong lòng đến xem náo nhiệt liền dùng rượu phát tiết cõi lòng, bắt ép Thác Lợi Á uống rượu. Có người mang một vò Lang mỗ tửu đến, thậm chí có cả người mang rượu Whiskey loại nặng đến.

Whiskey là loại rượu nặng nhất trên Thái Luân đại lục, được xưng là rượu ma quỷ, mỗi ngày một người chỉ có thể uống được hai ngụm nhỏ. Nếu không, uống vượt mức này thì không lâu sẽ hô hấp khó khăn, thậm chí chết tại chỗ.

Đến tận khi Thác Lợi Á trong cơn say uống phải rượu Whiskey ngã xuống mặt đất không nhúc nhích, đám Dong binh mới phát hiện không ổn, đáng tiếc đã quá muộn.

Hiểu được không cẩn thận rước đại họa, mấy tên thông minh còn chưa quá say lặng lẽ rời khỏi quán rượu bằng cửa sau. Nhưng đám Dong binh say sỉn còn lại, thì không những không giải tán, ngược lại còn hô nhau đem thi thể Thác Lợi Á đến Thợ săn Công hội. Mượn rượu mà náo loạn, bắt Tạp Lỗ Tác bồi thường vợ của Thác Lợi Á 1000 Tử tinh tệ, chuẩn bị nhìn trò hề của Thợ săn Công hội.

“Nói láo, không thể nào có chuyện đó”

“Đúng vậy, có ai ngu đến mức uống một ngụm Whiskey lớn chứ”

Nghe Mạch Khắc Nhĩ thú tội, mọi người bán tín bán nghi, bàn tán xôn xao. Nhất là vài tên Dong binh đang say rượu phát hiện bị bọn lính nhìn chằm chắm thì thấy chấn động cả người, kinh hãi đến độ tỉnh táo lại. Lớn tiếng nói sạo, hận không được phải xông lên bịt lại cái miệng của tên Mạch Khắc Nhĩ.

Sự thật thắng mọi hùng biện.

Đến khi Áo Lan Đa mang bình rượu chứa rượu Whisky và các nhân chứng đến, có đủ nhân chứng vật chứng, mọi người không hề hoài nghi gì nữa, đám Dong binh nói sạo cũng không còn gì để nói, hối hận không thôi. Vốn bọn hắn còn chuẩn bị xem trò hề của Thợ săn Công hội, không nghĩ đến vì say sỉn nên gây ra chuyện ngu ngốc như vậy, tự chuốc họa vào thân.

Hắc hắc, một lũ say rượu không biết sống chết, dám đổ tội lên đầu Công hội?

Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau vài bước, nháy mắt ra hiệu cho Cổ Đức, hắn hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy.

Cổ Đức ra lệnh cho binh lính bắt tất cả đám Dong binh gây náo loạn trói lại, lập tức mở ra các quy tắc liên quan đến công cáo của Thợ săn Công hội, lớn tiếng giải thích việc thanh toán tiền bồi thường, và các yêu cầu.

Trước khi thành lập Thợ săn Công hội, mọi người đã họp bàn thảo luận dự phòng tình huống có người cố ý lừa tiền bồi thường, quy định rõ ràng bên trong tài liệu của Thợ săn.

Đáng tiếc, vì hưng phấn nên hầu hết chỉ chú ý đến thông báo bồi thường 1000 Tử tinh tệ, không có ai cẩn thận đọc các quy tắc liên quan.

Trong tài liệu của người Thợ săn, nghiêm khắc quy định việc yêu cầu thanh toán tiền bồi thường, giới thiệu về chế độ điểm cống hiến.

Gia nhập Thợ săn Công hội, Thợ săn sau khi hoàn thành nhiệm vụ là sẽ thu được số điểm cống hiến tương ứng. Căn cứ vào sự khó khăn của nhiệm vụ, điểm cống hiến đạt được cũng khác nhau. Cho dù không phải nhiệm vụ do Công hội phát hành, chỉ cần có tác dụng trọng đại đối với Công hội hoặc là Lãnh địa, cũng có thể thu được điểm cống hiến thích hợp.

Điểm cống hiến không có quan hệ trực tiếp với cấp bậc của Thợ săn, thời gian gia nhập Thợ săn Công hội càng dài, nhiệm vụ hoàn thành càng nhiều, thì điểm cống hiến tích lũy được sẽ càng, được hưởng thụ đãi ngộ và phục vụ cao của Lãnh địa. Một tên Thợ săn chín sao gia nhập Công hội không lâu, có lẽ điểm cống hiến còn không bằng một tên Thợ săn một sao gia nhập Công hội vài năm.

Sau khi tích lũy đủ điểm cống hiến, thì không những được hưởng thụ đãi ngộ và phục vụ càng cao, còn có cơ hội nhận được huân chương do Lĩnh chủ tặng thưởng, thậm chí còn có thể giống như Duy Áo Lạp được phong tước vị và phong đất.

Tài liệu Thợ săn đã quy định rất rõ ràng, chỉ có tích lũy đủ số điểm cống hiến, và trong khi chấp hành nhiệm vụ mà tử vong mới có thể được Lãnh địa bồi thường. điểm cống hiến càng cao thì tiền bồi thường lại càng lớn.

Được Cổ Đức giải thích, nhìn quy định được ghi rõ ràng trong tài liệu, mọi người từ từ yên tĩnh lại, ngay cả vợ của Thác Lợi Á cũng thế. Mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng nàng hiểu được là chuyện quả thật không có một chút quan hệ nào với Công hội.

“Đối với sự bất hạnh của Thác Lợi Á và người nhà, chúng ta vô cùng tiếc nuối. Nhưng Thác Lợi Á hôm nay mới gia nhập Công hội, không hoàn thành nhiệm vụ nào, điểm cống hiến bằng không. Hơn nữa hắn cũng không gặp nạn khi chấp hành nhiệm vụ, cho nên dựa theo chế độ của Thợ săn Công hội, chúng ta không thể nào bồi thường.

Nhìn đám người đang chăm chú lắng nghe, nhìn vợ của Thác Lợi Á đau đớn gần chết, Dương Lăng dừng lại một chút rồi nói: “ Công sẽ không có bất kỳ sự bồi thường nào, nhưng là một Lĩnh chủ, ta có trách nhiệm để cho mỗi một người trên Lãnh địa đều có thể duy trì cuộc sống cơ bản nhất. Mới đây, lâu đài của ta chuẩn bị tuyển vài người hầu nữ, không biết người mẹ tuổi còn trẻ có hứng thú hay không?”

“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn Lĩnh chủ đại nhân”

Vốn hiểu được chuyện không có quan hệ với Thợ săn Công hội, không được bồi thường, vợ của Thác Lợi Á hoàn toàn tuyệt vọng, không biết làm thế nào nuôi được con, thậm chí không biết tìm chỗ nào, và tìm ai hỗ trợ chôn cất người chồng bất hạnh.

Nhưng vừa nghe Dương Lăng nói vậy, nàng cuối cùng cũng được yên lòng. Người chết mặc dù không thể nào sống lại, nhưng cuộc sống của đứa bé trong tương lai đã được bảo đảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.