Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 796: Chương 796: Vu Tôn.




“Được rồi, các Khiêu chiến giả, giờ các ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi chứ”

Nhìn mọi người đang đầy khiếp sợ, Kiếm Nô – Bổn tôn của Chúa Tể vung tay lên, Thời không chi luân đang trên bầu trời Lưu Tinh toà thành lập tức bay tới; tản mát ra trăm ngàn vạn đạo kim quang, bao phủ cả người Chúa Tể lại. Ngay sau đó, hai phân thân là Tạp Mai Long và Ngả Luân đại sư càng lúc càng mờ nhạt, dung nhập với Bổn tôn....

Một trận kim quang chói mắt trôi qua, một người tuổi trẻ anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, cùng với một cỗ uy áp không gì sánh nổi.

Đây là mặt thật của Chúa Tể?

Nhìn người trẻ tuổi anh tuấn được bao phủ trong làn kim quang, mọi người rung động không thôi. Dù như thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng Chúa Tể nắm giữ cả Thứ nguyên Không gian này lại nhìn trẻ tuổi như thế.

“Hỡi các Khiêu chiến giả, đến đây đi, để cho ta thấy thực lực của các ngươi rốt cuộc đến mức nào” Chúa Tể Địch Văn lạnh nhạt nhìn mọi người, nhìn mười hai Tổ Vu, sau đó nhìn tới Dương Lăng: “Các ngươi cùng lên đi, khiên chiến thành công sẽ trở thành Chúa Tể đời tiếp theo; nếu như thất bại, Hồn phi phách tán”

Cùng xông lên?”

Nhìn Chúa Tể thực lực sâu không lường được, nhìn Thời không chi luân đáng sợ, đám người Lôi Mông và Lưu Lãng Kiếm tôn biến sắc; chỉ phân thân Tạp Mai Long đã lợi hại như vậy; bây giờ Chúa Tể đã dung hợp với hai phân thân, vậy ai có thể là đối thủ của hắn nữa chứ.

“Tiên Ni Á, chạy mau”

Cảm giác Năng lượng ba động và sát khí càng lúc càng mãnh liệt trong không trung, Lôi Mông trầm ngâm một lát rồi đẩy Thiên Cô bên cạnh ra, để cho nàng nhanh chóng rời khỏi, còn mình lại lao về phía Chúa Tể. Ngay sau đó, đám người Lưu Lãng Kiếm tôn và Hắc Ám quân vương cũng nhanh chóng xông lên. Cùng lúc đó, đám Cường giả tuyệt thế như Tang Cổ Lạp lại nhân cơ hội lui lại, mong muốn rời khỏi chiến trường càng ngày càng tốt.

Chúa Tể quá cường đại, nhìn hắn trong nháy mắt đã giết chết hơn vạn đại quân; đám người Tang Cổ Lạp làm sao còn dũng khí và ý chí chiến đấu nữa chứ?

“Hừ, các ngươi căn bản không xứng làm một Khiêu chiến giả” Chúa Tể trong lòng vừa động, Thời không chi luân đã bay ra, đánh bay Vũ khí của Lôi Mông và Lưu Lãng Kiếm tôn; ngay sau đó đột nhiên phát ra trăm ngàn tia sáng màu vàng; giống như những mũi tên nhọn lao vút trong không trung; trong nháy mắt đam xuyên qua đám người Tang Cổ Lạp đang chạy trốn.

đám người Tang Cổ Lạp không kịp phản ứng, người cắm đầy những mũi tên, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, rơi xuống mặt đất, giãy dụa vài cái rồi nằm im không nhúc nhích.

Hồn phi phách tán.

đám người Tang Cổ Lạp mặc dù đều bị thương không nhẹ, nhưng tốt xấu gì cũng là Cường giả tuyệt thế đứng đầu trong các Đại Vị Diện. Nếu cũng liên thủ hành động như bọn Lôi Mông, không chừng còn có cơ may sống sót. Nhưng ở tình huống vội vàng chạy trốn, thì lại chết nhanh hơn.

“bây giờ đến lượt các ngươi”

Một chiêu giết chết đám người Tang Cổ Lạp, Chúa Tể không hề dừng lại, nhanh chóng phá động công kích nhằm vào đám Lôi Mông. Thời không chi luân chuyển động rất nhanh, tản mát ra một cỗ Sát khí kinh khủng, nhằm thẳng vào Linh hồn ba động của bọn họ. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị một chiêu giải quyết đám Lôi Mông, thì một bóng đen đã đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Thời khắc mấu chốt , Dương Lăng không hề do dự tự mình ra tay cuốn lấy Chúa Tể; mười hai Tổ Vu thì nhân cơ hội vây Chúa Tể lại, dùng tốc độ nhanh nhất thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận.

“Tốt”

Nhìn Dương Lăng nhanh chóng xuất hiện trước mặt, Chúa Tể quát lên một tiếng. Thời không chi luân bộc phát ra vô số tia sáng màu vàng chói mắt, “Phốc” một tiếng đẩy Chiến Hồn Đao trong tay Dương Lăng ra. Còn Dương Lăng mặc dù dựa vào thân thể cứng cỏi mài ngăn cản được đợt công kích của những tia sáng màu vàng này, nhưng khí huyết nhộn nhạo, đầu đau nhức. Cùng lúc đó, đám người Lôi Mông đang xông tới hỗ trợ cũng bị đánh bay ra xa, mồm phun máu.

Tia sáng thật lợi hại.

Dương Lăng bắt Vu Ấn, lui lại phía sau, tránh qua những tia sáng màu vàng, vô cùng kinh hãi. Không ngờ rằng Chúa Tể lại lợi hại đến vậy.

“Dương Lăng cản đường, những người khác chạy mau, nhanh” sau khi há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Lôi Mông quyết đoán ra lệnh, không hề do dự bắt những người còn lại rời khỏi nơi đây. Chỉ một chiêu, hắn đã hiểu được Chúa Tể chẳng những đã bình phục hoàn toàn, mà thực lực cũng tăng lên rất nhiều, còn lợi hại hơn trăm ngàn vạn năm trước nhiều. Lưu lại đây cũng vô ích, ngược lại còn làm liên lụy Dương Lăng.

“Hừ còn muốn chạy?” Nhìn đám người Lôi Mông đang nhanh chóng chạy đi, Chúa Tể hừ lạnh, vừa định đuổi theo mấy người bọn họ; thì trong không trung đột nhiên truyền đến một cỗ Sát khí mãnh liệt.

Hống...

Mười hai Tổ Vu lớn tiếng rít lên, liên thủ thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận vây lấy Chúa Tể thực lực sâu không lường được. sau khi tìm được các Vu khí mà mình sử dụng năm nào, thực lực của các Tổ Vu trở nên vô cùng cường đại, liên thủ thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận lực chiến đấu càng đạt đến một trình độ kinh người. trong nháy mắt, khiến cho Chúa Tể không dám khinh thường, vẻ mặt ngưng trọng.

Một thanh cự phủ chém tới, mới vừa nghiêng người tránh khỏi, thì trước mặt đã xuất hiện một cây Cốt Tiến sắc bén; chưa kịp né tránh thì trong không trung đã xuất hiện một ngọn núi cao lớn “Oanh” một tiếng đè xuống đầu.

Mười hai Tổ Vu thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận cuốn lấy Chúa Tể, điên cuồng phát động từng đợt công kích mãnh liệt. Nếu nói tới thực lực của từng người, thì cho dù là Tổ Vu Hình Thiên cũng không phải đối thủ của Chúa Tể; nhưng khi mười hai Tổ Vu thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận, tình thế lại khác.

“Phân thân và Bổn tôn dung hợp làm một thể?”

Nhìn Chúa Tể có thực lực mạnh hơn so với Tạp Mai Long vô số lần, Dương Lăng đang khẩn trương quan sát trận chiến để tìm cơ hội, trong lòng vừa động, trong nháy mắt nghĩ đến điểm mấu chốt để đột phá đến Vu Tôn. Bắt Vu ấn, nhanh chóng gọi Huyết Hải phân thân tới đây, lấy ra Đại Vu Thai, gia trì Đại Vu Ấn, mặc niệm vu quyết, điên cuồng hấp thu Vong hồn trong Lưu Tinh toà thành.

Hô...

Từng lũ Vong Hồn hóa thành khói đen tiến vào trong cơ thể hắn; bị Vu thuật vô thượng luyện hóa thành từng cỗ Linh hồn Năng lượng; thiên địa linh khí trong Vô tận Hải dương cũng mãnh liệt kéo tới, rồi thẩm thấu vào trong cơ thể hắn thông qua mỗi lỗ chân lông.

Từ từ, Huyết Hải phân thân càng lúc càng nhạt, dung hợp với Dương Lăng, bất luận là Vu Lực hay là Linh hồn Năng lượng đều tăng lên kinh người. Thân thể lột xác, Linh hồn thăng hoa, Dương Lăng đang ngồi xếp bằng trên Đại Vu Thai không biết từ lúc nào đã hóa thành một người khổng lồ phiêu phù trong không trung. Mới đầu rất mờ nhạt, nhưng càng lúc càng rõ ràng, hình săm đầu rồng thân rắn trên cánh tay trái rất sống động, đang giương nanh múa vuốt với mọi người.

Hống...

Sau khi cảm ứng được sự biến hóa của Dương Lăng, mười hai Tổ Vu vô cùng kích động, càng đánh càng hăng. Từ từ, trên cánh tay trái của bọn họ cũng giống như trên tay Dương Lăng, trong không trung xuất hiện một cỗ Năng lượng mờ ảo, một đoạn Vu quyết huyền ảo cũng đột nhiên xuất hiện trong đầu Dương Lăng.

“Bàn Cổ Đại Tôn, Thông Thiên Vu quyết, mười hai Tổ Vu, thành tựu Vu Tôn”

Dương Lăng càng xem càng kích động, vô ý thức luyện theo đoạn Vu quyết huyền ảo này, Ấn ký hình tháp trên Mi tâm càng lúc càng nóng, không biết qua bao lâu, Ấn ký hình tháp khẽ ngâm lên một tiếng, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ.

Trong một căn phòng trống không, đặt mười hai Phương tiêm bi trong suốt, trên đó có hai chữ Gia Viên, ở bức tường đối diện là một tinh hệ đầy sao; tập hợp các Tinh hệ là một Tinh vực mênh mông.

Tinh đồ, đây là Tinh đồ về nhà.

Nhìn Phương tiêm bi trong suốt, nhìn địa hình bên ngoài cửa sổ, Dương Lăng nhanh chóng hiểu được nơi được ký tải trong Tinh đồ.

Sau khi tu luyện đoạn Vu quyết thần bí đó, hắn rốt cuộc đã đột phá đến Vu Tôn trong truyền thuyết, được truyền đến tầng Vu Tháp cuối cùng. Nhìn bức Tinh đồ mênh mông và những ngôi sao trên đó, hai mắt đỏ bừng, trải qua trăm vàn khổ cực, hắn rốt cuộc đã tìm được biện pháp về nhà.

Lá rụng về cội.

Nghĩ đến quê hương thơ ấu, nghĩ đến cha mẹ đã già, lại nghĩ đến lời dặn dò của Thượng cổ Vu sư trong Thông Thiên Tháp ở Vong linh vị diện, hai mắt Dương Lăng càng lúc càng đỏ lên. Nhìn bức tinh đồ mênh mông, trong lòng vừa động, lấy bức Tinh Tiêu tìm được trong Tàng bảo các của Giáo Đình ra. Rất nhanh hắn phát hiện ra hơi tương tự như bức Tinh đồ xung quanh Trái đất, chỉ là không hề có điểm chỉ dẫn, không biết vị trí chính xác của Trái đất mà thôi.

Nếu không đoán sai, Tinh tiêu này hiển nhiên cũng là do các Thượng cổ Vu sư lưu lại. Nhớ lại địa hình của quê hương mà tạo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.