Edit: Bướm Giang Hồ
"Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể mang theo đứa nhỏ này, hắn đi theo ta cũng sẽ rất nguy hiểm, cho nên, xin nhờ người, chiếu cố hắn thật tốt."
"Ngươi chừng nào thì trở về?"
Câu hỏi của Triệu đại mụ khiến ánh mắt Tiếu Tuyệt ame đạm đi rất nhiều, nàng cũng không biết khi nào thì có thể trở về. . .
"Có lẽ ta vĩnh viễn sẽ không trở lại."
"A, này. . . Az, cô nương, ta không biết ngươi có nỗi khổ gì, nhưng hài tử là tâm can của người mẫu thân, ta có thể giúp ngươi chiếu cố đứa nhỏ này, chờ ngươi giải quyết xong việc, rồi trở về đón hắn đi." Triệu đại mụ thở dài một hơi.
"Cảm ơn. . . Cái này, ta sẽ để lại cho ngươi, tìm một chỗ bán đi, mua chút đồ để sử dụng." Hiện tại trên người nàng không một xu, cũng chỉ có mấy thứ trang sức giá trị, đều đã lấy xuống đưa cho Triệu đại mụ.
"Cô nương, không cần, ta. . ." Triệu đại mụ từ chối.
"Không có gì, ta giữ mấy thứ này cũng không dùng."
"Kia, đứa nhỏ này tên là gì?" Nhìn bộ dạng Tiếu Tuyệt, Triệu đại mụ cũng minh bạch chút chuyện, cũng không hỏi nhiều.
"Tên sao. . ." Nhìn hài tử, Tiếu Tuyệt mới nghĩ đến việc đặt tên, cha mẹ nói nàng cười thật đáng yêu, nên gọi là Tiếu Tuyệt, ý tứ là nụ cười tuyệt sắc, hi vọng cả đời nàng đều có thể cười vui vẻ, nhưng nàng lại phụ lòng họ, giờ này khắc này, đến phiên nàng dặt tên cho hài tử cuả nàng, nàng cũng hi vọng hài tử của nàng cả đời này có thể bình an khoái hoạt, như thế. . .
"Gọi là Tuyệt Lệ đi, Độc Cô Tuyệt Lệ!"
. . .
Rời khỏi thôn nhỏ, một đường khó đi, rốt cuộc đến một trấn nhỏ phồn hoa, nhưng chưa vào thành, thấy được mấy người giang hồ đứng ở cửa thành cười nói.
"Tôn huynh, lần này kế hoạch diệt ma cực kỳ thành công, nghe nói ngươi giết một hộ pháp ma giáo, đúng là lập công lớn."
"Chu huynh, ngươi nói như vậy liền khách khí, ngươi không phải cũng giết rất nhiều yêu nghiệt ma giáo hay sao, thanh danh lan truyền rộng, rất nhiều hậu bối đối với ngươi cực kỳ thán phục."
"Ha ha ha, nào có nào có, đều vì giữ gìn chính nghĩa giang hồ, đây là việc chúng ta phải làm!"
"Đúng, hiện tại chỉ còn lại hai cái dư nghiệt Yêu Vương giới và Quỷ U Minh, thật sự là hả lòng hả dạ."
Hai người họ nói chuyện với nhau, Tiếu Tuyệt cũng không muốn nghe tiếp, nàng thống khổ nhắm mắt lại, tầm mắt càng thêm mơ hồ, ma giáo thật sự xong rồi sao, người nhiều như vậy, nhiều người lợi hại như vậy, làm sao có thể khinh địch như vậy...
Không thể trì hoãn, Tiếu Tuyệt ngày đêm lên đường, không ăn không uống chạy tới Vạn Ma sơn.
Đứng nhìn lên, tầm mắt Tiếu Tuyệt lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, từ sau khi dùng ma chú, tầm mắt của nàng vẫn đều như vậy,dღđ。l。qღđ, chính nàng ta cũng chẩn đoán được bệnh, căn bản là không có gì tổn thương, nhưng không cách nào cải thiện, khả năng cả đời nàng đều sẽ như vậy. . . Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.
Tiếu Tuyệt xông lên Vạn Ma sơn, khác xa ngày xưa, lúc này Vạn Ma sơn tràn ngập không khí tiêu điều, Tiếu Tuyệt lại có thể ngửi thấy mùi máu trong không khí! Có thể tưởng tượng, lúc ấy trên mảnh đất này hy sinh bao nhiêu người.
Rốt cuộc, Tiếu Tuyệt lên đến đỉnh núi, phóng mắt nhìn đi, Ma Thần điện huy hoàng tráng lệ đã chỉ còn lại có một mảnh tro tàn.
"Một mảnh tro tàn? Ma Thần điện như vậy, vì sao, vì sao, phụ thân, mẫu thân, các ngươi cũng đều mất sao. . ." Tiếu Tuyệt có chút đờ đẫn nhìn toàn bộ trước mặt, thân thể hoảng hốt, ngã trên mặt đất.
"Không, không có khả năng cái gì cũng không còn. . ." Đột nhiên trong lúc đó, ánh mắt Tiếu Tuyệt lại khôi phục trong sáng, đứng lên, sau đó như muốn cử hành nghi thức gì đó, thập phần cung kính quỳ xuống!
Hai tay chắp lại, Tiếu Tuyệt vận công bế khí, giọt máu quỷ dị theo ngón tay phiêu dật chảy ra, bay vào trong không trung. . .
Từ nhỏ, nàng phát hiện nàng có chút đặc biệt, tỷ như, nàng có thể dùng máu tươi thành làm kết giới, cảm nhận được nơi này đã từng phát sinh những chuyện gì, mà nàng nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân, nàng muốn "Chính mắt" nhìn thấy toàn bộ những chuyện đã từng phát sinh!
Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, chung quanh Tiếu Tuyệt giọt máu bay lượn càng ngày càng nhiều, Tiếu Tuyệt nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ toàn bộ chung quanh. . .
Trong đầu Tiếu Tuyệt bắt đầu xuất hiện một số sự việc, có người quen thuộc, có người xa lạ, nàng giống như là một người bàng quan, nhìn toàn bộ từ lúc bắt đầu đến bị giết, chém giết, không hề do dự chém giết,dღđ。l。qღđ, vô luận là Chính Đạo Liên Minh hay là người Ma Thần điện, đều giết đỏ cả mắt, nhìn thấy người liền xông lên, sau đó lại có một người ngã xuống, bi tráng làm cho người ta cảm thấy vô cảm, bởi vì loại bi tráng này thật sự là quá nhiều!
Nước mắt theo khóe mắt một giọt một giọt rơi xuống, Tiếu Tuyệt nhắm mắt lại không hề hay biết, nàng muốn cử động tay chân lại phát hiện chính mình làm không được, nàng đã hoàn toàn hãm nhập trong cảnh tượng trong đầu, không thể tự thoát khỏi.
Đại thúc thường ngày lương thiện, giờ cầm dao giết người, Tiểu Hoa cũng biến thành vẻ mặt hung ác ma quỷ, không có ai hiền lành, lương tâm mất đi giống như ác đồ chân chính, nhưng không phải là như vậy, những người này nàng biết họ đều là người cực kỳ tốt, luôn tươi cười với nàng, luôn mang đồ ăn nàng thích tới cho nàng, không phải như thế này, nhưng cùng với đau thương nàng biết toàn bộ là vì cái gì, không làm không được, không thể không giết, bởi vì con người luôn luôn muốn sống, có người cầm kiếm tới giết ngươi, làm sao có thể không đánh trả!
"A. . ." Tiếng kêu thê lương không tiêu tan, rốt cuộc Tiếu Tuyệt nhìn thấy cha mẹ nhảy vực, Âu Dương Tử Cách mang theo Chính Đạo Liên Minh đứng ở vách núi đen, lạnh lùng nhìn toàn bộ!
"Thì ra toàn bộ đều là sự thật, . . ."
Lần đó, Tiếu Tuyệt ở đỉnh Vạn Ma sơn, phế tích của Ma Thần điện, ngẩn ngơ đứng đó ba ngày ba đêm, thống khổ!
Thiên Ma tuyệt, tuyệt tình, tuyệt dục, tuyệt thiên, mất đi nhân tính, từ người thành ma, phụ thân không muốn nàng luyện, vì sợ nàng rơi vào ma đạo, quên bản tính, cũng mất đi nhân tính, mà nàng cũng không muốn, đó tuyệt đối không phải một loại ma công đơn thuần,dღđ。l。qღđ, các thế hệ tổ tông bởi vì luyện ma công mà tẩu hỏa nhập ma không phải con số nhỏ, thích giết thành tánh, ham dâm dục, sau cùng thành người không người ma không ma, nàng không muốn vì có được sức mạnh mà gặp phải nguy hiểm, nhưng đó là lúc ấy, nàng bây giờ. . .
"Âu Dương Tử Cách, ngày ma công đại thành, đó là lúc ta báo thù, còn có những kẻ gọi là Chính Đạo Liên Minh, các ngươi đã bức người thành ma, ta đây sẽ thành ma, thuận theo ý của các ngươi, chỉ cần các ngươi không hối hận là được. . ."