Chung Ly Khiêm đang muốn từ chối, y là tu giả Đại thừa kì, lấy pháp lực và mưu trí của Chung Ly Khiêm, trừ khi Ân Hàn Giang phế công lực của y, nếu không không ai có thể cản y. Mà Ân Hàn Giang muốn Chung Ly Khiêm làm việc cho mình nhất định phải dùng lễ đối đãi, không thể đối xử với y như phạm nhân được.
Khi y chuẩn bị dùng lý lẽ thuyết phục Ân Hàn Giang thì nghe thấy nam tử hồng y trên cao nói:
"Chung Ly Khiêm, ngươi biết chuyện đầu tiên ta sẽ làm sau khi trở về môn phái là gì không?"
Trong lòng Chung Ly Khiêm khẽ run lên nói:
"Có biết một chút."
"Theo kế hoạch của ta, phái môn nhân Huyền Uyên Tông trước đi thu nạp một vài tán tu và môn phái nhỏ không thuộc Chính đạo, sau khi đồng ý gia nhập Huyền Uyên Tông và lập hồn thề sẽ được nhận, không muốn thì ép hỏi bí tịch tâm pháp rồi giết chết hết." Ân Hàn Giang không cảm xúc nói, "Trong ba năm, trừ đại môn phái và tu chân thế gia, các tu giả đã đều quy về môn hạ Huyền Uyên Tông, lúc đó bắt đầu xuống tay từ những thế lực nhỏ yếu trước, khống chế môn hạ đệ tử của chúng, tiêu diệt từng kẻ một."
Ân Hàn Giang tự giễu cười nói: "Ta không phải Tôn thượng, sẽ không quan tâm môn nhân Huyền Uyên tông sống hay chết, cũng không màng đến tính mạng người vô tội. Chỉ cần đạt được mục đích, chuyện gì cần làm đều có thể làm."
"Chung Ly Khiêm, là ngươi khuyên nhủ ta, ngươi phá đám kế hoạch của ta thì phải gánh trách nhiệm."
"Chuyện này..." Chung Ly Khiêm dùng thần thức kiểm tra trạng thái của Ân Hàn Giang, xác định lời y nói không phải giả.
"Thù nhất định phải báo, ngươi không muốn ta khuấy đảo Tu chân giới thì tận lực ngăn cản ta đi. Ta sẽ không giam cầm Chung Ly tiên sinh, làm Đàn chủ Tổng đàn hay không, ngươi tự chọn!"
Ân Hàn Giang dứt lời đứng dậy luôn, xoay người đi khỏi chính điện, giao quyền quyết định cho Chung Ly Khiêm.
Chung Ly Khiêm hơi cười khổ, y biết Ân Hàn Giang đang nói với y rằng, một khi y rời khỏi Ân Hàn Giang sẽ hành động theo đúng kế hoạch.
Ân Hàn Giang không nói đùa, y thực sự không quan tâm đến Huyền Uyên tông, không để ý đến Tu chân giới, thậm chí không màng gì thiên hạ thương sinh, trên thế gian này người duy nhất đáng để y bận lòng là Văn Nhân Ách. Vì báo thù cho Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang có thể ném hết mọi thứ.
"Chung Ly công tử còn muốn bỏ chạy không?" Thư Diễm Diễm cười cười nói.
Chung Ly Khiêm thở dài: "Ân Tông chủ và Văn Nhân tiên sinh đều am hiểu sâu sắc lòng người, khinh thường dùng âm mưu quỷ kế. Trước nay họ luôn quang minh lỗi lạc, nhưng dương mưu này... còn khó đối phó hơn âm mưu."
"Vậy Diễm Diễm đi chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Chung Ly đàn chủ nhé, cứ ở mãi trong đạo tràng của Cừu Tùng Tuyết cũng không ổn, đúng không?" Thư Diễm Diễm nói.
"Dường như Thư hộ pháp không để ý đến tình trạng của Ân Tông chủ, cô không lo thiên hạ đại loạn sao?" Chung Ly Khiêm hỏi.
Thư Diễm Diễm nói: "Có Chung Ly đàn chủ cáng đáng, Diễm Diễm cần gì phải buồn lo vô cớ. Trời sập xuống còn có người thông minh đỡ mà. Ta ấy à, vạn sự chẳng cưỡng cầu, chỉ cần có một người mỹ mạo ở cạnh là được rồi, ít nhất cũng vui mắt đúng không."
Nghe tiếng cười trong trẻo của nàng, Chung Ly Khiêm không khỏi nói: "Thư hộ pháp có trí tuệ lớn."
Y chấp nhận số phận theo Thư Diễm Diễm đến tiếp quản Tổng đàn, chẳng ai lo lắng Chung Ly Khiêm không thu phục được thuộc hạ của Viên đàn chủ, dựa vào năng lực của y, chỉnh đốn Tổng đàn cũng chỉ là chuyện kéo dài hơn tháng thôi.
Ném một đống lớn ngọc giản ghi chép lịch sử Huyền Uyên tông, danh sách môn nhân và các quy định cho Chung Ly Khiêm, một cái ngọc giản Tu chân giới có thể chứa lượng tin tức của khoảng một xe sách, Thư Diễm Diễm sau khi đặt chồng ngọc giản lên bàn cũng có chút đỏ mặt, hơi cảm khái nói:
"Chung Ly công tử vừa vừa phai phải thôi nhé, đừng quá sầu não. Tóc bạc của huynh có một phong vị riêng nhưng trọc lóc thì Diễm Diễm thực không có cách nào thích huynh đâu."
Chung Ly Khiêm: "... Khiêm cố gắng hết sức."
Bên này Thư Diễm Diễm thoả thích đùa giỡn Chung Ly Khiêm, Ân Hàn Giang lại đi vào căn phòng vốn của Văn Nhân Ách, bây giờ đã thuộc về y.
Văn Nhân Ách là người sống tối giản, không nhồi nhét cả đạo tràng toàn giường là giường như Thư Diễm Diễm. Phòng hắn chỉ có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế và một cái giường đủ hai người lớn nằm.
Không gian to như vậy còn lại đều là nơi tu luyện, trên mặt đất vẽ đầy hoa văn trận pháp, chỉ cần đặt linh thạch đúng mắt trận là trận pháp lập thành.
Ân Hàn Giang đến bên giường. Tôn thượng hiếm khi nằm xuống, tác dụng của chiếc giường này chỉ là nơi đả toạ tu luyện mà thôi.
Y chăm chú nhìn cái giường gỗ giản dị trong chốc lát, cởi giày để nguyên quần áo nằm xuống, đầu gối lên chiếc gối Tôn thượng rất ít khi dùng đến.
"Thình thịch", "thình thịch", lúc này tiếng tim đập còn to hơn tiếng trống Phần Thiên Cổ. Ân Hàn Giang đếm nhịp tim của mình, đau đớn nhắm mắt.
Lúc Tôn thượng còn, y thường nghe Tôn thượng chỉ bảo trong chính gian phòng này. Có khi Văn Nhân Ách không nói gì đọc sách, Ân Hàn Giang im lặng chờ đợi hắn sẽ thất thần. Khi thì nhìn gương mặt anh tuấn của Văn Nhân Ách, khi thì mơ màng nhìn chằm chằm chiếc giường này.
Khi đó mình nghĩ về điều gì? Ân Hàn Giang trầm lặng suy tư.
Không nhớ.
"Ngươi nhớ mà?" Bên giường có tiếng nói quen thuộc, là Tôn thượng. Ân Hàn Giang không mở mắt, y biết đó là giả.
"Ân Tông chủ, khi ấy ngươi nghĩ, nếu có thể lén nằm lên cái giường này một chút thì tốt biết mấy, đúng không?" Thanh âm đó càng nói càng trầm thấp, tới càng thêm gần.
Ân Hàn Giang mở bừng mắt, thấy "Văn Nhân Ách" chỉ mặc một tấm áo đơn trắng đứng trước mặt y.
Y yên lặng nhìn "Văn Nhân Ách", thấy ảo ảnh này trở mình lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Ân Hàn Giang, thấp giọng nói:
"Bản tôn không ngại ngủ chung giường với Ân tông chủ đâu."
Ân Hàn Giang đập giường đứng bật dậy, ánh mắt dính lên "Văn Nhân Ách" không dời đi được, như đang đối mặt với trái tim bất trị của mình.
Y từng nói với Chung Ly Khiêm: "Chưa từng cầu lấy đâu ra không được; chỉ có yêu, tuyệt không oán ghét."
Y vẫn luôn cho rằng đây là lời nói xuất phát từ trái tim, không có nửa điểm giả dối. Nhưng tình nghiệt sở dĩ gọi là tình nghiệt cũng bởi những ý nghĩ xằng bậy quá khó chấm dứt. Sao có thể không cầu, sao có thể ngừng nghĩ những điều không an phận?
Ngay từ thời điểm còn chưa thông suốt, y đã luôn cảm thấy rượu trong ly của Tôn thượng thật thơm ngọt, muốn lén nếm thử một ngụm. Đến khi nhận thức được tình nghiệt đã sinh, căn bản không khống chế nổi những ý nghĩ bất trị ấy nữa.
"Ân Tông chủ, lại đây." "Văn Nhân Ách" trên giường vẫy tay với Ân Hàn Giang nói, "Hay ngươi hy vọng Bản tôn gọi ngươi là, Hàn Giang?"
"Đủ rồi!" Ân Hàn Giang giận dữ quát, y nhào lên giường, muốn ôm lấy "Văn Nhân Ách" nhưng chỉ bắt được hư không.
Vòng tay trống rỗng, không có Tôn thượng.
Ân Hàn Giang ngơ ngác nhìn chiếc giường trống trải, chỗ vừa nãy "Văn Nhân Ách" nằm đến một nếp nhăn cũng không có.
Y sửng sốt hồi lâu, chậm rì rì cọ lên nơi ảo ảnh vừa nằm, cứ thể như vậy sẽ cảm nhận được một chút ấm áp. Nhưng khi y dịch vào trong giường nhìn về chỗ mình vừa nằm, lại trống trải.
Trong lòng như có một con thú lớn không bao giờ biết đủ, cắn nuốt tất cả tình cảm của Ân Hàn Giang.
Y không dám quay về giường nữa, chật vật ngồi trước bàn, chỗ ngồi bên cạnh lại xuất hiện một "Văn Nhân Ách".
"Văn Nhân Ách" cầm chén rượu độc ẩm, uống được nửa ly rồi nhìn về phía Ân Hàn Giang:
"Hàn Giang, sao ngươi nhìn Bản tôn chằm chằm vậy? Muốn uống rượu sao? Cho ngươi đó."
"Văn Nhân Ách" cố ý xoay ly rượu, đưa miệng ly hắn vừa uống về phía Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang ngoan ngoãn cúi đầu, uống rượu trên tay "Văn Nhân Ách", vẫn chỉ vồ hụt.
Lần này y không cảm thấy mất mát, y biết là giả, lại buông thả bản thân, vì muốn nói với chính mình, tất cả đều là ảo giác, đừng cho là thật.
Y vuốt mặt, từ đai lưng trữ vật lấy "Diệt thế thần tôn - Quyển II" ra, trong phòng của Tôn thượng, y phải tự tìm việc gì đó cho mình làm.
Ân Hàn Giang từng nghe Văn Nhân Ách nói, "Ngược luyến phong hoa" và "Diệt thế thần tôn" phân biệt là hai quyển sách ghi chép mệnh số của Bách Lí Khinh Miểu và Hạ Văn Triều, có vẻ hai người họ là trung tâm của thế giới này. Ân Hàn Giang chính mắt nhìn thấy Tiên Linh Huyễn Cảnh thể hiện ra hình ảnh khác nhau dựa trên trạng thái thức tỉnh hôn mê của Bách Lí Khinh Miểu. Hiểu rõ quyển sách này này ghi lại đều là mệnh số.
Y muốn đối phó Hạ Văn Triều, nhất định phải biết người biết ta, tuy rằng quyển thứ hai kể chuyện Tiên giới nhưng ít nhất có thể từ đó nhìn ra nhược điểm trong tính cách của Hạ Văn Triều.
Những ngày trước Ân Hàn Giang bị thương, y không dám mở quyển sách ghi lại cái chết của Văn Nhân Ách, sợ đọc rồi tâm cảnh sẽ bị ảnh hưởng, khó khăn trong việc chữa thương.
Chỉ có quay lại Huyền Uyên tông, trong phòng của Tôn thượng, nơi tạm làm y an tâm này, Ân Hàn Giang mới dám mở sách ra một lần nữa.
Cố gắng hết sức lờ đi phần tóm tắt ghi chép cái chết của Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang nhanh chóng đọc sách.
Truyện viết về sau khi Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu đi lên Tiên giới, ban đầu hành xử điệu thấp, dần dần bộc lộ tài năng. Bách Lí Khinh Miểu xinh đẹp tư chất lại cao, luôn xuất hiện Tiên nhân có mắt như mù đến đùa giỡn nàng, cốt truyện phần đầu đa số nhờ Bách Lí Khinh Miểu thúc đẩy. Có người bắt nạt Bách Lí Khinh Miểu, Hạ Văn Triều ra mặt; lại bị bắt nạt, lại ra mặt.
Mấy lần công lực của Hạ Văn Triều đột phá gần như tất cả đều vì cứu Bách Lí Khinh Miểu.
Nữ nhân là nhược điểm của Hạ Văn Triều. Sau khi Ân Hàn Giang xem xong trong lòng thầm xác định.
Sau đó Tử Linh Các chủ, Liễu Tân Diệp, Chung Ly Cuồng, Dược Gia Bình, Sầm Chính Kỳ lục tục phi thăng. Hạ Văn Triều lại quen biết thêm mấy nữ tiên pháp lực cao cường ở Tiên giới và gặp nam tiên không vừa mắt chút nào là Phần Thiên Tiên Tôn. Thế lực của gã dần lớn mạnh, đủ để chống lại Phần Thiên Tiên Tôn.
Trong quá trình đó, Ân Hàn Giang phát hiện Hạ Văn Triều dường như không có bất kì lòng phòng bị nào với nữ giới. Cho dù em gái của đội địch thủ, gã cũng sẽ đối đãi dịu dàng, tiền đề là em gái ấy không có bạn lữ nam giới nào cả. Ban đầu Bách Lí Khinh Miểu còn có chút đất diễn, theo sau các nhân vật nữ khác xuất hiện càng nhiều, nàng dần dần trở nên thiếu sáng. Nàng cãi nhau mấy bận với Hạ Văn Triều vì những cô gái khác, giận dữ trốn đi bị Phần Thiên Tiên Tôn bắt cóc.
Phần Thiên Tiên Tôn ném Bách Lí Khinh Miểu vào Thiên Hoả Tiên Giới, muốn luyện chế một ngọn hồn đăng.
Nhìn thấy hai chữ "hồn đăng", Ân Hàn Giang nhướng mày, luôn cảm thấy Phần Thiên Tiên Tôn này có chút quen mắt.
Quả nhiên lật sang trang sau, y thấy trên sách viết:
Phần Thiên Tiên Tôn âm độc nhìn Bách Lí Khinh Miểu nói:
"Văn Nhân Ách đã thích ngươi, ngươi không nên cô phụ tình cảm của hắn mới phải. Ta đành biến ngươi thành một ngọn đèn trường minh, treo hồn đăng trên không trung U Minh Huyết Hải, đời đời kiếp kiếp chiếu sáng nơi ấy, mãi mãi ở bên hắn, có được không?"
Có lời nói này cộng thêm Phần Thiên Cổ, Ân Hàn Giang đã hoàn toàn xác định Phần Thiên Tiên Tôn trong quyển thứ hai chính là mình, có điều mình trong tương lai nói gì vậy?
Tôn thượng thích Bách Lí Khinh Miểu?
Y buông sách, ngẩn ngơ ngồi trước bàn, hai mắt vô thần.
Bách Lí Khinh Miểu dưỡng thương ở Huyền Uyên tông đã hơn một năm, đa số thời gian đều hôn mê. Pháp bảo bản mạng của nàng bị năng lượng hỗn độn huỷ diệt, cứng rắn cắt đứt kết nối của người và pháp bảo. Đan điền bị thương nặng, rất khó khỏi hẳn.
Nhưng chuyện đó với Cừu Tùng Tuyết mà nói không phải vấn đề gì to tát, thân thể thôi mà, huỷ đi luyện hồn, thành Quỷ tu tốt biết bao. Cừu Tùng Tuyết có thể đưa công pháp áp trục ra cho Bách Lí Khinh Miểu, còn có thể giúp nàng mở lối vào Ngạ Quỷ đạo, ném Bách Lí Khinh Miểu đi tu luyện, nơi đó chính là thánh địa của Quỷ tu.
Cừu Tùng Tuyết là người nói được làm được, tư duy hành động cực mạnh, cũng may Chung Ly Khiêm tới kịp, nói cho Cừu Tùng Tuyết biết thương nặng nhất của Bách Lí Khinh Miểu không phải trên cơ thể mà là ở trong lòng. Cho dù luyện hồn, thương trong lòng cũng không thể khỏi hẳn, lấy trạng thái như vậy vào Ngạ Quỷ đạo chỉ có thập tử vô sinh.
Tình trạng của Chung Ly Khiêm lúc ấy cũng không quá tốt, y thuật lại cái tâm như tro tàn của Bách Lí Khinh Miểu, đến y cũng bị ảnh hưởng, mỗi ngày đều có xúc động muốn tự tử.
Trên thực tế nếu không phải có Chung Ly Khiêm khống chế cảm xúc, Bách Lí Khinh Miểu có lẽ đã tự sát không biết bao nhiêu lần.
Sau đó vẫn là nhờ Thư Diễm Diễm mời Miêu đàn chủ đến, giúp đỡ áp chế Đồng tâm cổ. Bởi lúc ấy Miêu đàn chủ chưa chắc chắn về sống chết của Văn Nhân Ách, không dám giúp y giải hẳn Đồng tâm cổ, chỉ có thể dùng các vị thuốc xoa dịu. Chung Ly Khiêm uống thuốc vào tạm thời thoát khỏi cảm giác muốn chết nhưng trạng thái của Bách Lí Khinh Miểu cũng kém đi nhiều.
Chung Ly Khiêm đành phải nhờ Sư đàn chủ chăm sóc Bách Lí Khinh Miểu một đêm. Sau một đêm, Bách Lí Khinh Miểu bị ốm, hôn mê triền miên, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, muốn tự tử cũng không có sức.
Thời gian này, khi Bách Lí Khinh Miểu tỉnh lại căn bản không biết đây là đâu và đã bao lâu rồi.
Trong lúc nửa hôn mê, nàng mơ hồ cảm giác được Túc Hoè đặt một bộ xương trắng bên cạnh nàng, vừa lau mình cho bộ xương vừa lẩm bẩm:
"Ngươi bị ngu hả, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì nín. Trong đầu ngươi ngoài ăn với đánh đấm ra thì còn gì nữa?"
Bạch cốt khép mở hàm dưới, "cộp cộp" như đang nói chuyện.
Bách Lí Khinh Miểu nghe không hiểu nhưng Túc Hoè chẳng có trở ngại giao tiếp nào với bạch cốt, nó tự nhiên đáp:
"Ngươi còn đắc ý cuối cùng mình cũng được biến về làm bộ xương? Ta liều mạng mới có một cái thân, vui đến không chịu nổi, ngươi khó khăn biết bao biến thành cơ thể Tán Tiên, cứ thế để mất sao?"
"Cộp cộp"... "Lách cách!" Hàm dưới của bạch cốt rớt xuống rồi.
Giọng nói của Túc Hoè cũng phải thấm sầu:
"Bộ dáng này của ngươi phải bao lâu mới tốt lên đây? Ngươi có thể thỉnh thoảng nhớ lại một chút bản thân mình đã không còn là Quỷ tu không? Ngươi là một Tán Tiên, thân thể do Nhục Linh Chi tạo thành, thiếu một miếng thịt công lực giảm một phần, tu vi của ngươi đã bị Ân Tông chủ gọt mất không đến Nguyên Anh kì nữa rồi, cứ thế tiếp tục đến cái ghế hộ pháp ngươi cũng không giữ được."
Túc Hoè vừa thở dài vừa giúp bạch cốt gắn lại cằm, lẩm bẩm:
"Thư hộ pháp nói, ban đầu lúc ngươi hấp thu Nhục Linh Chi bằng cách ngâm xương cốt trong nước nóng, tinh hoa đều nằm trên xương, chỉ cần dùng linh thạch thượng phẩm bảo dưỡng cẩn thận là có thể hồi phục như cũ. Chung Ly tiên sinh đang giúp ngươi bày Tụ Linh Trận rồi, lát nữa ta khiêng ngươi sang đó, ngươi tu luyện cho tốt, đừng hành hạ da thịt trên người mình nữa."
Nó thở dài thườn thượt, Túc Hoè là tu giả Kim Đan kì nhưng đang gánh vác một trọng lượng mà Kim đan kì khó có thể thừa nhận.
Chăm sóc tốt Cừu Tùng Tuyết, nó lại đi cho Bách Lí Khinh Miểu uống thêm một viên linh dược. Chuyên nghiệp bóp cằm sư phụ, nhét thuốc vào, dùng chân nguyên tác động cổ họng của Bách Lí Khinh Miểu, ép nàng nuốt thuốc.
Làm xong mọi việc, nó khiêng bộ bạch cốt kia đi tìm Chung Ly Khiêm.
Lúc này Bách Lí Khinh Miểu có chút ý thức, nàng đoán được bạch cốt có lẽ là Cừu Tùng Tuyết, nàng muốn hỏi Túc Hoè sư phụ sao vậy, vì đâu mà chịu thương nặng thế, môi hơi động đậy nhưng mãi cũng không mở được miệng.
Túc Hoè đi rồi, cả người Bách Lí Khinh Miểu nặng nề, chợt thấy có người ngồi xuống cạnh mình, một vật kim loại lạnh lẽo chạm chạm vào mặt nàng.
Nàng cảm nhận được sát ý mạnh mẽ, bản năng sinh tồn ép Bách Lí Khinh Miểu mở mắt.
Nàng vừa mở mắt thì thấy Ân Hàn Giang ngồi bên mép giường, một cây thích chĩa vào mũi nàng. Ân Hàn Giang ánh mắt quỷ dị, dường như đang do dự có nên đâm xuống hay không.
***
Tác giả nói:
Túc Hoè: Haizzz, ta có chút mệt mỏi...
Chung Ly Khiêm: Đến cùng ta đọc ngọc giản đi.