Ân Hàn Giang nói làm Văn Nhân Ách khiếp sợ. Hắn còn nhớ từ trước đến nay Ân Hàn Giang luôn ù ù cạc cạc với chuyện yêu đương. Khi Hạ Văn Triều gạt Bách Lí Khinh Miểu rằng giữa gã và Thư Diễm Diễm không có tình yêu nam nữ, Văn Nhân Ách từng hỏi Ân Hàn Giang:
"Ân hộ pháp, ngươi có tin vào loại lời nói đó không? Tình yêu thực sự sẽ khiến cho người ta mất trí sao?"
Khi đó Ân Hàn Giang trả lời:
"Tôn chủ nói gì thuộc hạ cũng tin; người khác nói gì thuộc hạ cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai."
Văn Nhân Ách vẫn luôn cho rằng Ân Hàn Giang giống mình, đều không biết gì cả. Nhưng hôm nay, Ân Hàn Giang nói y muốn thích Văn Nhân Ách.
Rốt cuộc là do tâm ma quấy phá, hay là suy nghĩ của bản thân Ân Hàn Giang?
Thấy Văn Nhân Ách mãi không đáp, Ân Hàn Giang hơi không vui.
Y đẩy ngã Văn Nhân Ách, từ trên cao nhìn chòng chọc vào hắn, có chút dữ tợn nói:
"Một tâm ma nhỏ nhoi mà cũng dám qua loa với ta sao?"
Văn Nhân Ách chưa thấy Ân Hàn Giang không biết nói lý như thế bao giờ, hắn mở miệng phân trần:
"Ân Tông chủ, ta..."
Lời còn chưa dứt, Ân Hàn Giang đã quyết đoán cúi đầu, hôn Văn Nhân Ách.
Đôi môi lạnh lẽo dán lên môi Văn Nhân Ách phảng phất hương rượu. Cuộc đời Văn Nhân Ách chưa bao giờ có trải nghiệm này, nửa người tê dại, rõ ràng là cơ thể hỗn độn nhưng không làm thế nào dùng chân nguyên đẩy Ân Hàn Giang ra được.
Thời khắc này, Văn Nhân Ách đã mất hoàn toàn nhận thức với thời gian, chỉ cảm giác được sự lạnh mềm giữa đôi môi.
Khi hắn còn đang nghĩ tại sao thân thể Ân Hàn Giang vẫn lạnh lẽo như vậy, nam tử hồng y đã buông hắn ra, run rẩy ngồi dậy.
Ân Hàn Giang bóp bóp huyệt Thái Dương, chụm tay lấy nước trong linh tuyền rửa mặt, thấp giọng lẩm bẩm:
"Ta lại còn so đo với một tâm ma làm gì không biết?"
Y liếc mắt nhìn Văn Nhân Ách, đồng tử lạnh băng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười không có chút ấm áp nào, như đang tự trào phúng.
Nam tử hồng y đứng dậy, thừa dịp Văn Nhân Ách còn đang chấn kinh tột cùng, túm pháp bào trên người hắn lột xuống, trân trọng ôm nó vào lòng, cất bước ra đi đầu không ngoảnh lại. Để một mình Văn Nhân Ách ngồi đó cho gió đêm thổi.
Khối đá màu đỏ lạch cạch rơi uống, Văn Nhân Ách lại biến thành thể năng lượng hỗn độn. Đầu ngón tay hắn chạm chạm môi, cảm thấy đến linh hồn cũng tê dại.
Sau núi không có ai đến bao giờ, Văn Nhân Ách sửng sốt hồi lâu, bỗng nghĩ đến một việc. Hắn nhặt khối đá lên, lấy "Ngược luyến phong hoa" mở ra xem, thấy lần đầu tiên Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu gặp gỡ, Bách Lí Khinh Miểu vừa chạm vào ngón tay sư huynh thì cảm thấy như có một luồng điện truyền từ ngón tay đến trong lòng, trái tim nhảy lên điên cuồng.
Lúc đó, Văn Nhân Ách chỉ cho rằng đây là di chứng Bách Lí Khinh Miểu bị thiên lôi đánh.
Vừa rồi mới hiểu được, hoá ra người tiếp xúc với người thực sự có cảm giác tê dại.
Văn Nhân Ách nhúng tay vào linh tuyền, nước suối ấm áp, ấm áp hơn tay Ân Hàn Giang nhiều lắm.
Ban ngày Bách Lí Khinh Miểu tán dóc với đám Chung Ly Khiêm Ân Hàn Giang, còn suýt thì bị Ân Hàn Giang tiễn đi bán chuối xanh, may mà có Chung Ly Khiêm kịp thời khuyên can y, Ân Hàn Giang mới miễn cưỡng áp chế sát khí. Trước khi rời khỏi, y thâm độc liếc Bách Lí Khinh Miểu một cái, ánh mắt ấy làm Bách Lí Khinh Miểu sợ tới mức lập tức sốt cao.
Chung Ly Khiêm đuổi Sư đàn chủ đi, đề phòng hắn làm bệnh của Bách Lí Khinh Miểu nặng thêm, rồi sai Túc Hoè đút thuốc cho Bách Lí Khinh Miểu, thấy bệnh tình của nàng ổn định lại rồi Chung Ly Khiêm mới nói với Túc Hoè:
"Theo ta đến Tụ Linh Trận ở Tổng đàn đi. Sư tổ của con còn đang chờ cấp cứu đấy. Đúng là chẳng ai giúp bớt lo mà."
Y dặn dò Bách Lí Khinh Miểu tĩnh dưỡng, đến mai là Túc Hoè có thể thoát thân quay lại chăm sóc nàng.
Bách Lí Khinh Miểu mơ mơ màng màng ngủ mất. Đến nửa đêm bỗng cảm giác lạnh lẽo tràn lan trong lòng, nàng mở bừng mắt, trong bóng tối thấy một người đứng trước giường mình, đang im lặng nhìn nàng.
Lần trước nàng cũng bừng tỉnh như vậy, thấy Ân Hàn Giang đang cầm tam lăng thích quơ trước mặt mình. Lần này Bách Lí Khinh Miểu còn không thấy rõ mặt ai, liền kéo chăn ôm chặt, run run rẩy rẩy nói:
"Ngươi là ai, muốn làm gì?"
"Là Bản tôn." Văn Nhân Ách đưa tay thắp tất cả đèn trong phòng, chiếu sáng mình.
"Văn Nhân tiền bối!" Bách Lí Khinh Miểu vô cùng mừng rỡ và ngạc nhiên, "Người còn sống hay ta đang mơ vậy?"
"Bản tôn còn sống." Văn Nhân Ách nói.
"Người còn sống thật sự tốt quá rồi, do ta hại người rơi xuống Huyết Hải. Khi đó ta đã thề, nếu người may mắn sống sót, Bách Lí nguyện làm trâu làm ngựa, cho dù người muốn ta làm gì ta cũng đồng ý."
Bách Lí Khinh Miểu kích động đến rơi nước mắt, nàng lảo đảo bò xuống giường dập đầu với Văn Nhân Ách.
"Không cần." Văn Nhân Ách không thể để Bách Lí Khinh Miểu dập đầu với mình, hắn nghiêng người tránh nói, "Bản tôn đến đây chỉ vì muốn biết một việc."
Bách Lí Khinh Miểu đáp:
"Xin tiền bối cứ hỏi, vãn bối biết gì sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời."
"Như thế nào là "Tình chẳng biết tự bao giờ, ngoảnh mặt tình thâm"? Bản tôn đọc hiểu những từ này, ta không muốn biết nghĩa trên mặt chữ." Văn Nhân Ách nói.
Vừa nãy hắn ngồi sau núi tự hỏi hồi lâu, trong đầu một mớ hỗn độn, không biết tình cảm của Ân Hàn Giang là thật hay giả, không hiểu mình phải đáp lại như thế nào.
Hắn nghĩ, có lẽ do bản thân chưa bao giờ hiểu đến thấu triệt tình yêu, không giải thích được câu thứ ba kia có ý nghĩa gì. Cũng bởi thế mà hắn đã tác hợp ba mươi năm, giữa Bách Lí Khinh Miểu và Chung Ly Khiêm vẫn chỉ có tình huynh muội. Hắn chưa bao giờ hiểu được tại sao Bách Lí Khinh Miểu một lòng một dạ với Hạ Văn Triều và hắn cũng không biết... nên trả lời Ân Hàn Giang như thế nào.
Ơ... không cho giải thích nghĩa trên mặt chữ thì nói cái gì? Một mắt của Bách Lí Khinh Miểu tối sầm lại, cực kì mong lúc này mình có được trí tuệ của Chung Ly đại ca.
"Ngươi không hiểu sao?" Văn Nhân Ách nhìn Bách Lí Khinh Miểu, "Nhưng ngươi với Hạ Văn Triều chính là như thế mà? Không chỉ có ngoảnh mặt tình thâm, còn có yêu không hối tiếc. Hạ Văn Triều cưới vợ rồi ngươi vẫn nhớ mãi không quên. Gã giam ngươi sau núi, treo trên U Minh Huyết Hải, ngươi còn đòi sống đòi chết vì gã nữa? Bản tôn muốn biết, đó là kiểu tình cảm như thế nào? Có thể khiến cho người ta..."
Hắn dừng lại, nhớ tới dáng vẻ Ân Hàn Giang áp môi lên miệng ly rượu, ôm y phục ngồi một mình bên linh tuyền, trong lòng gợn sóng chút rung động không tên, lúc này mới nói tiếp:
"Khiến cho người ta mất hồn mất vía, không kiềm chế được?"
Văn Nhân Ách vốn nghĩ Bách Lí Khinh Miểu có thể cho mình một câu trả lời, ai ngờ nàng gãi đầu nói:
"Ta không biết nữa, ta chỉ biết mình rất yêu sư huynh, cho dù huynh ấy thành hôn rồi cũng vẫn yêu, nhưng vì sao ta lại yêu nhỉ? Khi huynh ấy chưa lập gia đình, ta thích cách huynh ấy ôn nhu săn sóc, yêu Đại sư huynh luôn lén chăm lo cho ta. Còn bây giờ, sau khi huynh ấy kết hôn rồi vẫn còn dây dưa với ta, ta cảm thấy thật có lỗi với bản thân còn có lỗi với Liễu sư tỷ. Ta yêu huynh ấy cái gì mà yêu, hành vi thật đáng phỉ nhổ, ta yêu huynh ấy cái gì chứ?"
Dứt lời còn tát vào mặt mình một cái, ghét đến không chối cãi được nói:
"Ta còn muốn đi chết vì huynh cơ đấy, ta là cái thứ gì không biết?"
Văn Nhân Ách:...
Bách Lí Khinh Miểu vẻ như sắp hỏng mất rồi, có lẽ không thể giải thích thắc mắc cho hắn được.
Bách Lí Khinh Miểu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Nàng cào đầu đến rối tung, đi tới đi lui trong phòng, nghi hoặc nói:
"Kỳ ghê, ta... cứ như bị chia thành hai phần. Một phần lý trí nói cho ta biết bản thân đang phá vỡ nguyên tắc, một phần khác lại kêu gào ta vẫn yêu sư huynh, thậm chí ngóng trông bao giờ Liễu sư tỷ mới chết để sư huynh còn cùng ta kết tóc se duyên. Rốt cuộc ta đang nghĩ cái gì? Tiền bối, ta..."
Nàng đến bên Văn Nhân Ách, cầm tay hắn muốn xin giúp đỡ. Văn Nhân Ách kịp tránh nhưng cổ tay áo lại đi xuyên qua ngón tay Bách Lí Khinh Miểu.
Bách Lí Khinh Miểu:...
"Thôi, thấy bản thân ngươi còn khó bảo đảm đấy, coi như Bản tôn hỏi nhầm người."
Văn Nhân Ách né Bách Lí Khinh Miểu, lấy một khối đá ra nói với nàng, "Thứ này ta cần mượn một thời gian, lúc nào ngươi cần ta chắc chắn sẽ trả lại."
"Đây là cái gì ạ?"
Bách Lí Khinh Miểu nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào khối đá màu đỏ ấy. Nàng cảm thấy mình muốn, chưa bao giờ khát vọng một thứ gì đến vậy, giống như thứ này vốn dĩ là của nàng!
"Đây là Thần huyết," Văn Nhân Ách nói, "Có thể giúp Bản tôn ổn định năng lượng hỗn độn, sớm ngày tu thành Thần thể. Không có nó, Bản tôn chỉ là một ảnh ảo, người khác nhìn thấy nhưng không chạm được."
Đó chính là phần bảo hiểm khác Thiên Sinh Thần giữ lại cho mình sau khi chuyển thế bên cạnh Thần cách. Nàng cũng giấu Thần huyết trong năng lượng hỗn độn ở U Minh Huyết Hải, đợi khi Bách Lí Khinh Miểu tu thành Tiên Tôn, chuẩn bị bước vào cảnh giới Thần Nhân, tự nhiên sẽ cảm nhận được sự hô ứng của Thần huyết. Đến lúc đó, nhờ tinh hoa của Thần huyết Thiên Sinh Thần hỗ trợ sẽ có thể dễ dàng dung hợp Thần cách.
Trong truyện, nháy mắt Văn Nhân Ách rơi vào U Minh Huyết Hải, vì có nhân quả với Bách Lí Khinh Miểu nên trực tiếp đụng phải Thần huyết. Cũng nhờ tiếp xúc với Thần huyết mà trong giây lát hiểu rõ rất nhiều điều, trước khi chết đã ném Thần huyết cho Bách Lí Khinh Miểu. Khoảnh khắc Bách Lí Khinh Miểu nhận được Thần huyết, nhân quả Văn Nhân Ách nợ nàng đã trả hết, từ đó không còn liên quan gì đến nữ chính nữa.
Kiếp này Văn Nhân Ách cũng giống như trong sách, vừa chìm xuống Huyết Hải thì Thần huyết tự dâng mình tới cửa. Thời điểm lấy được Thần huyết, Văn Nhân Ách cuối cùng cũng hiểu nhân quả của hắn và Bách Lí Khinh Miểu ở đâu ra.
Hơn ba trăm năm trước, Thần ý của Thiên Sinh Thần trợ lực Văn Nhân Ách bước lên Sát Lộ đạo. Hơn ba trăm năm sau tu thành Ma Tôn Văn Nhân Ách. Tất yếu phải giúp Bách Lí Khinh Miểu lấy lại Thần huyết.
Uống một ngụm, ăn một miếng, đều có định số.
Thứ nhân danh "yêu không hối tiếc" cũng chỉ là nghiệt trái do nhân quả tuần hoàn vì đảm bảo Văn Nhân Ách sẽ không ham muốn sức mạnh trong Thần huyết rồi chiếm nó làm của riêng mà thôi.
Văn Nhân Ách vốn định gặp Bách Lí Khinh Miểu rồi trả Thần huyết cho nàng, từ đây không dính líu gì đến nữ chính nữa. Nhưng hiện tại, hắn cần khối Thần huyết này mới có thể làm Ân Hàn Giang bị tâm ma quấn thân tin rằng hắn còn sống.
"Thứ quan trọng như vậy sao có thể để ta quyết định được? Tiền bối cứ cầm mà dùng đi thôi."
Bách Lí Khinh Miểu nhịn sự thèm muốn Thần huyết xuống nói.
"Đa tạ." Văn Nhân Ách gật đầu, "Bản tôn chắc chắn sẽ dốc hết khả năng, giúp ngươi có được tất thảy." Dứt lời bóng người nhoáng lên, đèn tắt, Văn Nhân Ách biến mất.
Bách Lí Khinh Miểu đang phát sốt, nàng ngồi yên trên giường, gãi đầu tóc rối tung, ngơ ngác nói:
"Đây là mơ hay thật sự xảy ra vậy?"
Qua một chốc nàng nằm về chỗ, lại hôn mê tiếp.
Văn Nhân Ách mượn được Thần huyết, đi vào phòng vốn của hắn, thấy Ân Hàn Giang trải tấm pháp bào kia bên sườn, bản thân thì nghiêm chỉnh nằm cạnh, hoàn toàn không phạm chút nào vào nửa phần giường còn lại.
Người tu chân nghỉ ngơi đa số là đả toạ tu luyện, gần như không cần ngủ. Nhưng có lẽ Ân Hàn Giang đã say, gò má y ửng hồng, cứ thế cẩn thận vô cùng ngủ trên giường Văn Nhân Ách, so với Ân Hàn Giang lớn mật đẩy ngã "tâm ma" vừa nãy như hai người khác nhau.
Văn Nhân Ách nhẹ nhàng bay lên giường nằm nghiêng xuống, im lặng ngắm nhìn thuỵ nhan của y.
"Ân Tông... Ân Hàn Giang," Văn Nhân Ách khẽ khàng nói, "Ngươi thích Bản tôn là quyền của ngươi, Bản tôn chẳng có tư cách nói được hay không. Còn ta... phải đáp lại ngươi như thế nào mới phải đây?"
Cho dù từ chối hay đồng ý, đều không phải một câu hững hờ bâng quơ là có thể chấm dứt.
Tâm ý của Ân Hàn Giang cần được trân trọng nâng niu, dùng trái tim hồi đáp.
Ân Hàn Giang ngủ một giấc say đến khi mặt trời lên cao. Y gập ngón tay gõ gõ giữa mày, liếc mắt nhìn Văn Nhân Ách nằm bên người mình, đưa tay rút tấm áo ra, lạnh nhạt nói:
"Pháp bào này ngươi há được chạm vào?"
Văn Nhân Ách:...