Ở Tổng đàn Huyền Uyên Tông, Ma tôn Văn Nhân Ách đã bế quan bảy ngày, cửa phòng đóng chặt, đồ ăn nước uống mà thuộc hạ đưa tới mỗi ngày chưa động tới mảy mảy, không biết là đang lĩnh ngộ công pháp cao thâm gì nữa.
Viên đàn chủ phụ trách công việc trong Tổng đàn rất khó xử, Tôn chủ chẳng có dặn dò gì đã vô cớ đi bế quan, hắn ta không biết khi nào Tôn chủ xuất quan, có lĩnh ngộ được tuyệt chiêu gì mới hay cảnh giới nâng cao như nào, thế này có nên... chuẩn bị ăn mừng hay không đây?
Ma tôn Văn Nhân Ách không phải người có tính phô trương hoang phí, từ trước đến nay không mắc bệnh hình thức bao giờ, nhưng nếu như công lực của tôn chủ tăng tiến một thành, thì ít nhất cũng nên nhắc đám giáo chúng đến sảnh nghị sự của tổng đàn chờ Văn Nhân Ách xuất quan, chúc mừng tôn thượng thực lực tăng lên, có triển vọng đưa Huyền Uyên Tông trong tương lai xưng bá Giới Tu Chân mới đúng.
Viên đàn chủ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định xin sự trợ giúp của Tả hộ pháp Ân Hàn Giang, Ân Hàn Giang là tâm phúc của Tôn chủ, trước khi Tôn chủ bế quan cũng từng gặp y, y là người hiểu ý Tôn chủ nhất.
Ân Hàn Giang một thân đồ đen, bảy ngày nay luôn luôn canh giữ trước cửa phòng tu luyện, mặt như sương giá. Y là một người yên tĩnh ít nói, nghe xong chuyện khó xử của Viên đàn chủ, biểu tình lạnh nhạt thoáng có chút đờ ra, thoạt nhìn như ngơ ngơ ngác ngác.
Viên đàn chủ với vóc người không được cao ngửa đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Ân Hàn Giang, chờ xin chỉ thị.
Ân Hàn Giang khoé miệng giật giật, nhả ra mấy chữ:
“Trước mắt không cần.”
“Hả?”
Viên đàn chủ ngây người:
“Tại hạ nghe nói bảy ngày trước Tôn chủ đoạt được một quyển bí tịch, sau đó lập tức bế quan, công lực của Tôn chủ nhiều năm không thể đột phá, giờ lại có công pháp rơi vào đầu, nhanh nhanh chóng chóng đi bế quan tu luyện, chẳng lẽ vẫn không có hy vọng đột phá sao?”
“Nói không cần thì không cần.”
Ân Hàn Giang lạnh nhạt nói, trường kiếm cầm trong tay loé lên ánh sáng lạnh, Viên đàn chủ không dám hỏi lại, vội vàng đi xuống.
Gã đi rồi, Ân hàn Giang quay lại nhìn cửa lớn đóng chặt phía sau, vẻ mặt lạnh lùng chuyển sang hoang mang.
Bảy ngày trước quả thật Tôn chủ có được một quyển sách, người khác đều tưởng là bí tịch, chỉ có mỗi Tả hộ pháp lúc ấy ở gần Văn Nhân Ách nhất, thoáng nhìn được tên của quyển sách kia: “Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến“.
Cái tên này suýt nữa cắn rơi một miếng thịt của Ân Hàn Giang, sách này lật ngược xuôi đều chẳng có vẻ gì như một quyển công pháp bí tịch, đến cả tiểu thuyết diễm tình mà mấy gã thư sinh hủ lậu viết cũng không loè loẹt diêm dúa đến phô trương như cái đề mục kia.
Lúc ấy Ân Hàn Giang vốn nghĩ Văn Nhân Ách sẽ dùng một mồi lửa mà đốt trụi thứ đồ vật linh tinh vớ vẩn này, ai dè Tôn chủ mở trang đầu, lướt qua trang sau, thở dài một tiếng rồi cắp sách bế quan. Một quyển truyện tục, đáng để Ma tôn tỉ mỉ thưởng thức trong bảy ngày?
Ân Hàn Giang thủ vệ trước cửa nhà Tôn chủ càng lâu, tâm tình càng trở nên phức tạp.
Phải biết đây là Tu Chân giới, võ lâm giang hồ trần tục không so sánh được. Võ lâm giang hồ là nơi mà một đám người phàm nhờ tu luyện, bằng mọi cách cố cường thân kiện thể, nói chung là mạnh người thường một chút tụ tập lại. Những người này cho dù nội công rất cao cũng chỉ là hậu thiên cảnh, giỏi lắm thì một quyền đánh chết được một con mãnh thú. Mà Tu Chân giới, so với võ lâm là đẳng cấp khác hẳn. Người tu chân thoát khỏi hồng trần thế tục, dùng những phương pháp khác nhau đạt đến cảnh giới tiên nhân, công lực so với nhân sĩ giang hồ hậu thiên cảnh cũng là hơn xa, xưng tên tiên thiên cảnh.
Người trong võ lâm còn có lúc chạy theo tình tình ái ái, truyền thuyết anh hùng người đẹp, Tu Chân giới lại muốn rũ bỏ bụi trần, chém đứt tơ duyên, ngộ ra đại đạo của mình. Đặc biệt là Ma tông của họ, việc tu luyện phải dựa vào chuyện nam nữ, nhưng cũng là thận đi trước, tim thì không đi, chỉ cần hút chân nguyên của người khác để thải bổ, không cần một chuyện tình yêu bê bết lâm li nào cả.
Càng miễn bàn hơn Văn Nhân Ách chuyên tu Sát Lục Đạo, trước nay không dính nam sắc nữ sắc bao giờ, làm sao, làm thế nào lại có thể xem “Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến” đến bảy ngày bảy đêm cơ chứ!?
Không hiểu, lại không hiểu, nhưng Ân Hàn Giang là hộ pháp của Ma tôn, thuộc hạ trung thành tận tâm nhất của Văn Nhân Ách. Y từng lập lời thề, chỉ cần Ân Hàn Giang chưa chết thì sẽ không để Văn Nhân Ách chịu một chút thương tích nào, muốn giết Văn Nhân Ách thì phải bước qua xác Ân Hàn Giang.
Cho nên là, dù biết Tôn chủ đang đọc tiểu thuyết ngôn tình, chẳng có bế quan tu luyện nào cả, Ân Hàn Giang vẫn ôm kiếm, im lặng canh giữ trước cửa phòng tu luyện, một bước không rời.
Cách một cánh cửa, Văn Nhân Ách ngồi trong phòng buông tiểu thuyết xuống, bàn tay đặt trên bìa sách, như muốn lấy một chưởng đập tan xác quyển sách này. Nhưng tay hắn run nhẹ, cuối cùng vẫn thu lại, không định huỷ diệt nó.
Hắn nhíu mày, tay nắm chặt đặt trên trán, như đang tự hỏi một vấn đề gì đấy rất chi là khó xử.
Bảy ngày trước, Văn Nhân Ách đang thương lượng với tâm phúc Ân Hàn Giang làm thế nào để cảnh cáo nhẹ mấy tên nhân sĩ chính phái không ngừng kêu gào đòi đánh đánh giết giết tới Huyền Uyên Tông, thì đột nhiên trong tay một xuất hiện một cuốn sách dày.
Thực lực của Văn Nhân Ách hiện nay tại Tu Chân giới cũng là số một số hai, trừ phi là tiên nhân thượng giới hạ phàm, nếu không thì chẳng ai có thể đem một quyển sách nhét vào tay hắn, vô thanh vô tức, không khiến hắn phát giác ra bất kì dấu vết nào như vậy. Có tâm đề phòng như vậy, Văn Nhân Ách không huỷ đi quyển sách này, mà cố gắng chịu đựng tên của nó, mở trang đầu ra, đập vào mắt là mấy chữ:
“Truyện nhiều bug quá, người đọc không tán thành. Do đó, chọn ra một nhân vật có tiếng nói nhất trong lòng độc giả, tự mình nghiệm chứng tính hợp lý của cốt truyện và tiến hành sửa chữa phù hợp.”
Thấy những lời này, Văn Nhân Ách lập tức bế quan, tốn bảy ngày trời, đem quyển sách chừng hơn một trăm vạn chữ này đọc từ đầu tới đuôi, từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại đọc vài lần. Dùng thần thức cường đại của hắn, xem qua một lần là có thể đọc thuộc lòng, không cần xem lại, nhưng hắn vẫn cứ lật lên lật xuống, suy nghĩ hàm nghĩa trong từng câu một.
Đọc nhiều lần như thế, không hiểu vẫn là không hiểu.
Mỗi từ một câu đều biết đọc, ghép lại cũng tưởng tượng được ra hình ảnh và khung cảnh, thế nhưng không thể nào lý giải được!!
Quyển sách này kể về câu chuyện yêu đương say đắm tình thù yêu hận triền miên kiếp trước kiếp này của một đôi nam nữ.
Nữ chính kiếp trước sinh ra đã là thần, không cần tu luyện hậu thiên, mà sinh ra cùng đất trời, làm thần tai ách, phụ trách việc rải mầm bệnh tật, tai nạn, chết chóc xuống nhân gian. Nghe như là một ác thần, nhưng thực tế là vì sự cân bằng của thiên địa, có sinh ắt có tử, vòng tròn lặp lại mới có trước sau. Nàng cực kì công bằng chính trực, tuyệt đối không nhằm vào riêng một chủng tộc nào, không vui không buồn mà trải qua năm tháng.
Không biết bao nhiêu triệu triệu năm sau, những tiên thiên thần lần lượt ngã xuống, Thần giới xuất hiện vô số hậu thiên thần nhân, những người này là Nhân tộc lĩnh ngộ Thiên đạo, dẫn lực Thiên địa vào cơ thể, trải qua trăm ngàn kiếp nạn mới đạt được năng lực như tiên thiên thần, phi thăng thành nhân thần, nam chính là một trong số đó.
Nam chính lấy việc yêu thương chúng sinh làm đầu, sau khi phi thăng lên Thần giới, biết được nữ chính là tiên thiên thần có chức trách là gây ra tai ách, bản thân gã từng là người, nghe nói rất nhiều thiên tai đều là do nữ chính làm chủ thì không ngừng khuyên nhủ, hy vọng nàng ta có thể hối cải, trở thành con người mới.
Nữ chính kiếp trước giống như đất trời, không có tình cảm, nam chính đối với nàng mà nói, chẳng khác gì mây bay trên trời, chim bay trên mặt đất, ruồi kêu bên tai, thân mật nhất có lẽ là thường xuyên dùng thuật cấm ngôn, khoá miệng nam chính, rồi ném người ra ngoài ba mươi ba trọng thiên.
Nhưng nam chính chấp nhất, kiên trì vô cùng, mỗi lần đều cố bò lại, nghĩ được cách giải thuật cấm ngôn xong, tiếp tục tận tình khuyên bảo nữ chính hãy suy nghĩ vì chúng sinh.
Cứ thế, sau ngàn vạn lần, số kiếp mệnh định của nữ chính đã tới. Đất trời còn phải trải qua gió, nước, lửa tam tai, vô số lần huỷ diệt rồi trọng sinh, thần đương nhiên cũng thế. Nữ chính chấp nhận vận mệnh của mình, chăm chỉ giải quyết kiếp nạn, khi đang mải mê lịch kiếp, nam chính lại lăn đến lần nữa.
Kiếp nạn của tiên thiên thần cực kì đáng sợ, trong lòng nữ chính hiểu được lần này mình chắc chắn phải chết không nghi ngờ, chỉ có cách bảo vệ thần hồn, lịch kiếp chuyển thế, một lần nữa giác ngộ đại đạo mới có một đường sống. Vì thế trước khi nàng lịch kiếp thì để lại thần cách của mình, phong ấn tại Tu Chân giới, đợi sau này nàng lấy lại thần cách thì có thể khôi phục thần lực, trở về thần giới.
Lúc độ kiếp, nữ chính đang định từ bỏ thân thể để chuyển thế, nam chính lại xuất hiện giúp nàng chắn lôi kiếp, xem như thay nàng gánh một phần kiếp nạn, hai người cùng nhau chuyển thế.
Vận mệnh chú định, nữ chính cùng nam chính liền có nhân quả, sau khi chuyển thế, nữ chính thiên chân ngây thơ, lúc bái nhập sư môn, từ cái nhìn đầu tiên thấy đại đệ tử thủ tịch môn phái, trong lòng cảm giác như bị sét đánh. Sét đánh này là do Văn Nhân Ách căn cứ vào trong sách miêu tả “Chỉ liếc mắt một cái liền thấy cả người tê dại, ánh mắt không rời đi nổi, bước chân ngưng lại” mà phân tích ra, Văn Nhân Ách - chưa trải nghiệm yêu đương bao giờ - cho rằng triệu chứng như thế này, đại khái chỉ có thể là do bị sét đánh mới sinh ra.
Nam nữ chính nhất kiến chung tình, nữ chính kiếp này tên Bách Lí Khinh Miểu, thầm mến nam chính Hạ Văn Triều - vẫn như trước là thánh mẫu yêu thương chúng sinh, đối với gã si tâm không hối hận, mở ra một trường đoạn nữ chính bị ngược thân ngược tâm, nữ chính si tâm không hối hận, rồi lại ngược tâm ngược thân,... cuối cùng nữ chính đã từ bỏ thần cách vì Hạ Văn Triều, trong lòng chỉ ao ước thể loại chuyện xưa ngược luyến, cầu được uyên ương, không cầu thành tiên.
Tình tiết cụ thể ra sao, tóm lược lại là: hãm hại, hiểu lầm, Bách Lí Khinh Miểu bị giam cầm, bị ngược đãi, bị hạ độc, bị đuổi giết, Hạ Văn Triều cưới vợ không phải nàng ta, mấy vai nam phụ quan trọng đều đối xử toàn tâm toàn ý với Bách Lí Khinh Miểu, che chở yêu thương nàng, nhưng Bách Lý Khinh Miểu chỉ thích Hạ Văn Triều, mặc kệ những người khác, càng muốn theo đuổi Hạ Văn Triều.
Sau khi bị Hạ Văn Triều và thê tử tổn thương, bị đuổi giết và đồng môn ám hại, được các nam phụ khác cứu ra, vết thương vừa khỏi liền đi tìm ngược.
Đoạn cốt truyện này, viết trong khoảng 80 vạn chữ, Văn Nhân Ách đọc đến suýt tẩu hoả nhập ma, nếu giờ phút này được đi đến trước mặt của nàng, hắn nhất định phải mở đầu người này ra xem, xem xem cuối cùng thì nàng ta nghĩ cái quỷ gì.
Đọc đến trang cuối, thế nhưng lại không phải nội dung truyện nữa, mà là một số lời nói nghe rất xuôi tai, được gọi là bình luận truyện, mấy cái bình luận này phần lớn nội dung là:
“Nữ chính dở hơi à, làm thần tiên không muốn, lại muốn gả cho trai có vợ.”
“Rác rưởi, ngang xương, cố đọc đến trăm vạn chữ mỏi mắt mong chờ nữ chính đoạt lại thần cách, ngược tra, không ngờ được, cô ta tiện cho bằng hết như vậy!”
“Hạ Văn Triều có yêu nữ chính ấy, mà chúng sinh thiên hạ thì lại quan trọng hơn, sư môn so với nàng cũng quan trọng hơn nữa, bá tính vô tội thì lại càng quan trọng, nói chung là chẳng có cái gì không quan trọng bằng nữ chính, nữ chính là sự tồn tại mà Hạ Văn Triều thích thì vứt, yêu đương kiểu này hèn mọn quá đấy, muốn không được không muốn không được.”
“Hạ Văn Triều ám quẻ nữ chính cả hai kiếp thì có, người ta là một tiên thiên thần nguyên con, tam quan không giống như hậu thiên thần nhân nhà ngươi, gieo rắc tai kiếp vốn là thiên chức, cũng là vì sự cân bằng của thiên đạo, gã lại cưỡng ép người ta suy nghĩ vì nhân tộc, còn sân si nữ chính độ kiếp, làm hại nữ chính kiếp sau không thể không lằng nhằng với gã. Tên đàn ông này thật ghê gớm, nhân danh nghĩa lớn ngược chết nữ chính của tuiii.”
“Nhất kiến chung tình có thể nói là do nhân quả kiếp trước, nhưng tại sao nhân quả này trên người Hạ Văn Triều lại chẳng quan trọng gì vậy? Ngược lại là Bách Lí Khinh Miểu sống chết với nó? Hạ Văn Triều có thể cưới Các chủ Tử Linh Các, tại sao Bách Lí Khinh Miểu không thể gả cho Chung Ly Khiêm hoặc Văn Nhân Ách? Người thừa kế của thế gia đứng đầu Tu Chân giới không đủ đẹp trai, hay là Ma tôn không đủ không đủ ngầu? Vì sao cứ treo cổ chết trên người Hạ Văn Triều vậy?”
“Văn Nhân Ách là động lực duy nhất giúp tui cày hơn trăm vạn chữ, tui chỉ muốn thấy anh í xé xác nam chính, cuối cùng lại bị quả tạ nữ chính kéo chết.”
“Văn Nhân Ách, Chung Ly Khiêm, Ân Hàn Giang, ai ai cũng mạnh hơn nam chính, nữ chính đui chột.”
“Nhưng mà ý, bỏ qua lượt của Ân Hàn Giang đi, y đáng sợ lắm.”
“Đừng nhắc đến Ân Hàn Giang nữa mà, người ta nhìn thấy cái tên này là gặp ác mộng đó.”
“Đừng nhắc nữa +1, chúng ta chỉ tâm sự chuyện của Văn Nhân Ách thôi nhé.”
Trong số bình luận lặp đi lặp lại những cái tên hắn rất quen thuộc, Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang, Chung Ly Khiêm. Đây cũng chính là lý do hắn kiên nhẫn đọc hết quyển sách này.
Văn Nhân Ách biết, cái tên được viết trong truyện, chính xác là hắn.
Dựa theo lời mở đầu giới thiệu của quyển sách, Văn Nhân Ách là nam phụ số hai bá đạo si tình của “Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến”, thế giới của bọn họ cũng chỉ là một quyển sách truyện.
Người tu chân sau khi biết được chân tướng của thế giới, hơn phân nửa là tâm thần bi thương, tương lai hoặc là tiêu cực qua ngày, hoặc là nhập ma điên cuồng. Văn Nhân Ách cũng hoảng hốt một lúc, may sao hắn tu Sát Lục Đạo, tâm trí cực kì cứng cỏi, rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Tu Chân giới cùng lắm thì là một phần nhỏ bé của thế giới vô tận, trong mắt người khác, thế giới của họ chỉ là một quyển sách, nhưng “Ngược luyến phong hoa” cũng chỉ là ghi chép về yêu hận tình thù của vài chục người, trong sách chẳng nhắc đến việc thế giới hình thành như thế nào. Quyển sách này cùng lắm là ghi lại chuyện xưa của một nhân vật nào đó ở thời đại nào đó, chứ không phải toàn bộ thế giới.
Văn Nhân Ách biết bản thân thật sự tồn tại, tư tưởng và hành vi không chịu sự điều khiển của bất kì kẻ nào, thế giới này là có thật, thế là đủ rồi.
Điều thực sự làm Văn Nhân Ách không nghĩ ra là trong sách nói tương lai hắn sẽ yêu Bách Lí Khinh Miểu, vì nàng mà chống lại đất trời, vì nàng mà trả giá sinh mạng. Văn Nhân Ách vô tâm vô tình bày tỏ thật là không thể hiểu được.
Hắn chỉ mới đọc sách thôi đã muốn lôi hồn phách của Bách Lí Khinh Miểu ra, thôi miên cho nàng ta quên đi tình cảm với với Hạ Văn Triều rồi nhét lại vào sách, làm sao có thể vì bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu mà chấp nhận lời cầu xin của nàng ta đi mạo hiểm giúp đỡ Hạ Văn Triều?
Văn Nhân Ách biết nếu bản thân không hiểu được những việc này, sớm muộn cũng sẽ sinh ra tâm ma, khó thành đại đạo. Cho dù nói không có nhiệm vụ ở đầu cuốn sách đã nêu, chỉ riêng để củng cố đạo hạnh hắn cũng phải ra tay giải quyết chuyện này.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ ba ngày, hắn hạ quyết tâm muốn biết tại sao Bách Lí Khinh Miểu lại muốn đâm đầu vào chỗ chết... à không, tại sao Bách Lí Khinh Miểu lại giữ một mảnh tình si như vậy. Bản thân hắn nghĩ không ra, Bách Lí Khinh Miểu có khi cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng khả năng nàng bị sét đánh trúng, đầu óc không bình thường là có thể xảy ra.
Tuy nhiên trong sách này còn nhắc tới những người khác, đặc biệt là nhóm tình địch của Bách Lí Khinh Miểu, đai khái có thể nói, các cô cũng thích Hạ Văn Triều, còn có thể vì Hạ Văn Triều mà tranh giành đến ngươi chết ta mất mạng.
Lực lượng một người không đủ, vậy tìm nhiều một chút những người này đi, hỏi đi hỏi lại cũng sẽ đến được đáp án thôi. Sau khi hiểu được mấu chốt sự việc, khó khăn trong việc thay đổi cốt truyện cũng sẽ bớt đi.
Hạ quyết định rồi, Văn Nhân Ách hất tay mở cửa. Ân Hàn Giang canh ở trước phòng thấy Tôn chủ xuất quan, đặt trường kiếm trên đất, quỳ một gối xuống, lẳng lặng chờ hắn sai bảo.
Văn Nhân Ách nhìn Tả hộ pháp mà bản thân tín nhiệm nhất, nhớ tới trong nội dung truyện xuất hiện cả Ân Hàn Giang, nói trước:
“Ân hộ pháp, ngươi đối với chuyện yêu đương ấy..., mà thôi bỏ đi.”
Mới nói đến đó, Văn Nhân Ách liền nhớ tới hành động trong truyện khiến cho độc giả sởn tóc gáy kia của Ân Hàn Giang thì không hỏi han nữa.
Ân Hàn Giang đại khái là cũng chẳng hiểu gì về yêu đương.