Dược Gia Bình vẫn chưa bị lột da. Ân Hàn Giang muốn muốn một tấm da nguyên vẹn nhưng cổ Dược Gia Bình đã bị Ân Hàn Giang đâm xuyên. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà Tân Tông chủ giao phó, Minh Hoả Đàn chủ Sư Tòng Tâm trước cẩn thận dùng linh dược chữa trị vết thương của Dược Gia Bình, ngâm người trong nước thuốc nhất định phải ngâm đủ 24 canh giờ mới có thể lấy để hoán hình, nếu không khoác lớp da lên rất dễ bị lộ sơ hở.
Sư Tòng Tâm ở Huyền Uyên tông luôn bảo gì làm nấy, chưa được trọng dụng như vậy bao giờ. Hôm nay Thư hộ pháp và Chung Ly đàn chủ đều bị Ân Tông chủ quở trách hắn thì lại được giao việc, hơi bị vui đấy.
Từ khi trèo qua Cừu Tùng Tuyết ngồi lên vị trí Tân Minh Hoả Đàn chủ Sư Tòng Tâm vẫn luôn thầm run sợ. Viên đàn chủ nâng đỡ hắn bị Ân Tông chủ giết chết vì cấu kết với Chính đạo, Cừu hộ pháp đưa một thằng nhóc tên Túc Hoè có thân thể Quỷ tu về, nói là đợi đến khi Túc Hoè tu vi đủ cao sẽ giúp Túc Hoè xử lý Sư Tòng Tâm tiếp quản Minh Hoả Đàn.
Chung Ly Khiêm Đàn chủ Tổng đàn tân nhiệm được Ân Tông chủ đích thân chỉ định còn coi Túc Hoè là đệ tử thân truyền, Sư Tòng Tâm trong lòng thầm rơi lệ, cảm thấy mình sớm muộn cũng có lúc bị tiễn đi bán chuối xanh, những ngày tháng ngồi trên vị trí không ai ngồi được chưa từng biết thế nào là bình yên.
Cũng may đời vua nào đời thần nấy, sau khi Ân Tông chủ thượng vị dần trọng dụng hắn. Hắn nhất định phải hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà Ân Tông chủ giao cho, khụ khụ khụ!
Ai ngờ mới qua ba canh giờ, hắn vừa ngâm Dược Gia Bình ngơi tay thì nhận được Văn Nhân Tôn chủ đưa tin.
Tôn chủ đã trở về? Thế sau này hắn phải nghe ai?
Sư Tòng Tâm không dám đắc tội bên nào, đành xách Dược Gia Bình sống dở chết dở ra đưa đến chỗ Văn Nhân Ách.
Văn Nhân Ách trở về nhưng lại ở trong phòng của Chung Ly đàn chủ? Chẳng lẽ hai người đang bí mật bàn mưu làm thế nào cướp Huyền Uyên tông lại từ tay Ân Tông chủ? Đến lúc hắn phải chọn phe rồi, Sư Tòng Tâm quyết định sẽ lén truyền tin cho Ân Tông chủ, cảnh tỉnh Ân Tông chủ phải chuẩn bị ít nhiều. Đến lúc đó... Cừu Tùng Tuyết, Thư Diễm Diễm, Chung Ly Khiêm, Túc Hoè,...khụ khụ khụ!
Sư Tòng Tâm đắc ý nghĩ đi vào phòng, nhìn thấy Ân Tông chủ mà hắn muốn đầu quân cho đã trọng thương, yếu ớt nằm trong vòng tay Văn Nhân Ách, lập tức khụ đến muốn mửa cả hai cánh phổi ra.
"Câm miệng."
Ma Tôn thân mặc áo lam uy thế còn mạnh mẽ hơn trước nhiều. Hắn không buồn để ý Sư Tòng Tâm, ánh mắt chuyên chú nhìn Ân Hàn Giang, ngón tay vuốt ve khoé môi Ân Tông chủ.
Chung Ly Khiêm "tâm cơ thâm trầm" kéo Sư Tòng Tâm sang một bên, truyền âm nói:
"Tạm thời đừng làm phiền Tôn chủ. Dược Gia Bình chưa chết chứ?"
Nhất định là y không muốn để ta được thể hiện bản thân trước mặt Ma Tôn đây mà! Sư Tòng Tâm thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn sợ sệt truyền âm đáp:
"Đa tạ Chung Ly đàn chủ nhắc nhở, vẫn chưa chết, khụ khụ khụ!"
Chung Ly Khiêm quay mặt về phía Sư Tòng Tâm, rõ ràng y che hai mắt, Sư Tòng Tâm lại cảm thấy như tất cả tâm tư của mình đều không giấu đi đâu được. Đây nhất định là ảo giác, đều do ánh trăng sáng tình cờ xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Chung Ly Khiêm mới làm hắn gặp ảo giác đó!
Sư Tòng Tâm truyền âm hỏi:
"Chung Ly đàn chủ nhìn ta như vậy là có chuyện gì sao? Khụ khụ khụ."
"Không có gì, chỉ là không ngờ được ngươi truyền âm cũng kèm theo tiếng ho." Chung Ly Khiêm đáp.
Sư Tòng Tâm:...
Hắn, hắn chỉ làm theo thói quen thôi mà. Tu bảy khổ nhân gian đương nhiên phải khắc khổ mọi lúc mọi nơi, cho dù bệnh khí bị đã Bách Lí Khinh Miểu hút hết rồi cũng phải giả vờ ốm nặng đến có thể lăn ra chết ngay chứ! Khụ khụ khụ!
Sư Tòng Tâm không dám nhìn Chung Ly Khiêm nữa, sợ bị người này xem thấu những tính toán quanh co trong lòng mình. Hắn tập trung nhìn Tôn chủ, thấy Văn Nhân Ách cúi đầu, ghé sát mặt Ân Hàn Giang. Hai người càng cúi càng gần, gần đến mức làm Sư Tòng Tâm mặt đỏ tía tai. Khi hắn đang cố mở mắt to hết sức có thể muốn nhìn xem rốt cuộc Tôn chủ định làm gì thì mái tóc dài của Văn Nhân Ách xoã xuống, che mặt hai người.
Một lát sau Văn Nhân Ách mới ngẩng đầu lên, giọng nói đè nén đau đớn tột cùng nói:
"Đều do Bản tôn hấp tấp."
Sư Tòng Tâm rụt vào góc tường, sợ tới mức răng cắn chặt bốn ngón tay, không dám để mình phát ra âm thanh gì.
Mới nãy hắn vẫn nhìn thấy chút chút qua những lọn tóc. Tôn chủ đang làm gì đấy? Hấp thu pháp lực của Ân Tông chủ sao? Chung Ly đàn chủ bên cạnh không có phản ứng gì như kiểu mù rồi ấy, à, y mù thật.
Văn Nhân Ách không nhìn Sư Tòng Tâm, hắn đưa tay về phía Dược Gia Bình, Dược Gia Bình bay đến chỗ hắn. Năm ngón tay Văn Nhân Ách đặt trên đỉnh đầu Dược Gia Bình, tay vừa kéo, nguyên thần của Dược Gia Bình bị rút ra.
"Đây là..." Chung Ly Khiêm không nhịn được thắc mắc.
"Tâm pháp Bản tôn học được từ U Minh Huyết Hải. Có thể rút ký ức và năng lực hoàn chỉnh của một người ra dùng cho mình. Bàng môn tả đạo thôi, không có gì to tát." Văn Nhân Ách chẳng để ý nói.
Trong U Minh Huyết Hải phong ấn mười tám vạn Ma thần, một năm nay Văn Nhân Ách trải qua không dễ dàng gì. Hắn lợi dụng Huyết Ma phá Huyết văn trên người, chẳng khác nào huỷ hoại căn cơ của một Huyết tu. Lại bị chín đại cao thủ vạn tiễn xuyên tâm rơi xuống Huyết Hải, tu vi mất hết.
Hắn cược toàn bộ vào khối đá bảo vệ và giúp Bách Lí Khinh Miểu lấy lại thần cách kia. Chỉ cần cầm được Thần huyết trong tay, Văn Nhân Ách sẽ có thể tu luyện trong Huyết Hải, hấp thu năng lượng hỗn độn.
Quả nhiên sau khi có được Thần huyết, thần hồn của Văn Nhân Ách được Thần huyết tạm thời bảo vệ. Nhưng đồng thời Thần huyết cũng nhận sự triệu hoán của Thần cách ở sâu trong Huyết Hải, không ngừng kéo Văn Nhân Ách xuống đáy biển máu.
Hơn một năm nay Văn Nhân Ách ngộ ra đại pháp tu Thần từ Thần Huyết, vừa hấp thu năng lượng hỗn độn vừa chống lại Thần cách.
Dưới đáy U Minh Huyết Hải có vô số Ma Thần tự do, chúng luôn nhăm nhe giết Văn Nhân Ách để thế thân hắn đi vào Tu chân giới. Văn Nhân Ách càng đánh càng hăng, đập chết không ít Ma Thần rồi lấy được tâm pháp của chúng.
Hắn đã sớm muốn quay lại Tu chân giới nhưng Thần cách ràng buộc Thần huyết không cho Văn Nhân Ách trở về.
Mãi đến mấy ngày trước, sức mạnh của Thần cách bỗng dưng yếu đi, Văn Nhân Ách mới có cơ hội tập trung sức mạnh lao ra khỏi U Minh Huyết Hải.
Sau đó từ trong sách hắn biết tinh thần của Bách Lí Khinh Miểu bị thương nặng từ U Minh Huyết Hải, lúc ấy còn ở ngay gần Thần cách, bị Thần cách khống chế, một lòng muốn chết. Mãi đến khi sát ý của Ân Hàn Giang đánh thức Bách Lí Khinh Miểu, lực tinh thần của nàng chiếm thế thượng phong, trói buộc giữa Thần cách và Thần huyết mới yếu lại.
Ân Hàn Giang thực sự đã làm rất tốt. Y không vì thù hận mà đem Bách Lí Khinh Miểu đi thắp đèn mỡ người, còn vô tình thức tỉnh thần trí của nàng, cho Văn Nhân Ách có cơ hội thoát khỏi U Minh Huyết Hải.
Dược Gia Bình đánh giá bản thân quá cao, cho rằng y thuật của mình không ai sánh bằng. Nào biết Văn Nhân Ách căn bản không quan tâm y có muốn chữa cho Ân Hàn Giang hay không, chỉ cần Dược Gia Bình biết chữa là được.
Cũng do Văn Nhân Ách biết tâm ma của Ân Hàn Giang còn cứu lại mới dám nói với y có thể chữa trước rồi lột da sau. Tiếc ở chỗ nghe thấy lý do của Ân Hàn Giang xong lại bị xúc động mất khống chế.
Chỉ tại hắn quá sơ suất tự đại.
Văn Nhân Ách im lặng sắp xếp kí ức của Dược Gia Bình, lược qua quá khứ giữa y và Tiểu Di, rồi mỗi lần nhìn thấy em gái nào giống Tiểu Di thì sẽ đau khổ dằn vặt, chỉ có thể qua những thân hình mềm mại khác nhớ lại người yêu trong hồi ức các thứ các thứ. Theo Văn Nhân Ách thấy đây rõ ràng là sự coi thường đối với tình yêu.
Không ai có thể thay thế được Ân Hàn Giang. Tìm người thay thế chính là đang làm nhục y.
Rất nhanh hắn đã tìm thấy phương pháp chữa trị cho Ân Hàn Giang.
Vấn đề của Ân Hàn Giang không nằm trên người mà nằm trong tim. Cách y tu luyện hoàn toàn ổn, chỉ có tâm cảnh không gánh nổi tu vi.
Sức mạnh càng to lớn càng cần tâm cảnh cường đại hơn, một khi tâm cảnh không áp chế được cảnh giới sẽ tẩu hoả nhập ma. Tẩu hoả nhập ma cũng chia thành hai kiểu. Một là không nhận lục thân (người nhà, họ hàng), tàn sát vô số để giải toả chân nguyên cuồng loạn trong cơ thể. Hai là khống chế chân nguyên ở yên trong cơ thể, đau đớn đến mấy cũng không phóng ra làm tổn thương người khác.
Rất rõ ràng Ân Hàn Giang là kiểu sau. Y nhẫn nại đã thành thói quen.
Thương thế như vậy cần tiến hành chữa trị song song. Một bên khai thông chân nguyên trong cơ thể y, bên còn lại dùng thuật nhập hồn tìm xem nút thắt ở đâu, giải trừ tâm ma.
Khai thông chân nguyên thì đơn giản rồi, năng lượng hỗn độn của Văn Nhân Ách có thể chuyển hoá mọi năng lượng khác. Nó là nguồn gốc của năng lượng, cho dù chân nguyên cuồng bạo đến mức nào đối diện với năng lượng hỗn độn cũng phải cúi đầu.
Văn Nhân Ách nhét nguyên thần lại vào người Dược Gia Bình rồi ném cho Sư Tòng Tâm để hắn nên làm gì thì làm đó, nhân lúc Dược Gia Bình hãy còn biết thở nhanh nhanh chóng chóng mà triển thuật dịch hình đi thôi.
Hắn lại liếc Chung Ly Khiêm, Chung Ly Khiêm vội rời khỏi phòng, lập trận pháp bảo vệ hộ Văn Nhân Ách, nhường không gian lại cho hai người.
Văn Nhân Ách cẩn thận đặt Ân Hàn Giang nằm xuống, hắn khom người chạm ấn đường lên mi tâm Ân Hàn Giang.
Lúc này hắn không có thực thể, thân là hồn, hồn là thân. Hào quang rực lên, Văn Nhân Ách biến mất, chỉ còn một tấm áo màu lam phủ lên người Ân Hàn Giang.
Kinh nghiệm của Dược Gia Bình nói cho Văn Nhân Ách biết hắn không thể một lần mà chữa khỏi được vết thương lòng. Việc Văn Nhân Ách cần làm bây giờ là tìm trong tiềm thức của Ân Hàn Giang điều khiến y phát cuồng, tạm thời giúp y khôi phục bình thường. Còn phải lùi về trước thêm một chút, không ngừng tiến hành giáo dục lại tư tưởng kí ức của Ân Hàn Giang "Văn Nhân Ách chưa chết, Văn Nhân Ách thích Ân Hàn Giang", đợi đến khi y bình tĩnh chấp nhận thì Văn Nhân Ách có thể hiện thân, tự mình nói với Ân Hàn Giang điều đó.
Hắn đi vào kí ức của Ân Hàn Giang, quay lại mấy canh giờ trước, "chứng kiến" cảnh Ân Hàn Giang và mình giằng co.
Lúc này, thông qua ký ức của Ân Hàn Giang, cuối cùng Văn Nhân Ách cũng "thấy" được lúc đó còn có bao nhiêu ảo giác khác ở cạnh y.
Biểu cảm đa dạng, có thâm tình, có lạnh nhạt, có thong dong, có bá đạo, đủ chủng loại "Văn Nhân Ách" xoay quanh Ân Hàn Giang. Kẻ nào cũng giống bản thể nhưng rồi lại thiếu chút gì đó.
"Nhìn" thấy cảnh tượng ấy Văn Nhân Ách cười khổ. Cười Ân Hàn Giang si, cũng cười mình tự phụ.
Trong mắt Ân Hàn Giang có ít nhất mười mấy Văn Nhân Ách. Trước tình huống đó, làm sao y có thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo? Quá khó.
Hắn chứng kiến mình trong trí nhớ thổ lộ hết rồi Ân Hàn Giang phát điên, rõ ràng có thể nhân trước khi nói thay đổi đoạn đối thoại ấy nhưng Văn Nhân Ách không làm vậy.
Hắn không muốn tuỳ tiện sửa chữa kí ức của Ân Hàn Giang, càng không muốn phủ nhận những gì mình từng nói. Chuyện đã xảy ra hắn sẽ không cố tẩy xoá.
Ân Hàn Giang đã nhập ma đọc được"Ngược luyến phong hoa", miệng hộc máu, tai không nghe rõ mắt không nhìn thấy. Chỉ có đi vào hồn phách của y Văn Nhân Ách mới biết khi ấy y đau đớn đến mức nào.
Không phải không muốn tin mà là không thể tin. Khi cả thị giác, thính giác và xúc giác đều phản bội mình, phải làm thế nào mới dám tin vào tất thảy những gì đang xảy ra quanh mình đây?
Nhìn Ân Hàn Giang quỳ trên mặt đất điên cuồng lật sách, Văn Nhân Ách đi đến, dang tay ôm Ân Hàn Giang không hề che giấu sự yếu đuối trước mặt mình vào lòng, thấp giọng thủ thỉ:
"Em coi ta là tâm ma cũng được, ta không ép em tin ta nữa. Nhưng lúc này, chí ít cho phép ta nói một câu, chí ít thử nghe ta một lần, đừng đẩy ta ra có được không?"
Nhập hồn chỉ là kí ức của hồn thể, là những chuyện đã xảy ra. Ân Hàn Giang sẽ không vì những hồi ức này mà sụp đổ lần nữa. Y ngừng lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của người sau lưng.
Không ai ép buộc y phải tin tưởng điều gì. Ân Hàn Giang tựa lên ngực Văn Nhân Ách, im lặng nhắm mắt.
Trong hồn thể, Văn Nhân Ách yêu thương hôn lên trán Ân Hàn Giang, nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của y, ôn nhu nói:
"Em có thể không tin, nhưng ít nhất hãy giữ chút hy vọng, hy vọng rằng ta còn sống, được không? Em phải biết rằng trên thế gian này, người vật có thể hại đến Bản tôn chưa sinh ra đâu."
Tôn thượng vẫn còn sống, lời này vừa nghe Ân Hàn Giang đã thấy rất vui vẻ. Y nhắm mắt dịu ngoan gật đầu:
"Vâng."
Y đồng ý tin vào điều ấy làm Văn Nhân Ách hơi yên tâm. Lúc này nguyên thần của Ân Hàn Giang đang bị thương, nhập hồn quá lâu ngược lại sẽ ảnh hưởng xấu đến hồn thể. Văn Nhân Ách thấy thời gian cũng vừa tầm rồi, có vài việc chưa kịp giải thích, ý nghĩ xoay chuyển chớp mắt, thấp giọng nhắc y:
"Ân Hàn Giang, em mở nhầm trang sách rồi. Sau khi tỉnh lại hãy mở "Ngược luyến phong hoa" ra xem nội dung mà Bản tôn đã sửa nhé."
Dứt lời, Văn Nhân Ách rời khỏi Hồn thể của Ân Hàn Giang trở lại hiện thực. Hắn đưa người quay về phòng mình, khẽ khàng đặt Ân Hàn Giang xuống giường, để "Ngược luyến phong hoa", "Diệt thế thần tôn" quyển I và III xuống rồi quay người rời khỏi.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Bách Lí Khinh Miểu đang hôn mê mà phải bật dậy. Ban ngày nàng bị Ân Hàn Giang doạ đến sốt cao mãi không hạ, ác mộng liên miên, mãi đến giờ mới thấy khoẻ hơn sương sương, mơ mơ màng màng đứng dậy muốn uống hớp nước lại nhìn thấy một người khuất trong bóng tối đứng trước đầu giường nàng.
"Văn, Văn Nhân tiền bối!"
Bách Lí Khinh Miểu sợ đến toát mồ hôi lạnh, vô tình làm nhiệt độ sốt cao hạ không ít.
"Bản tôn đến chỉ vì muốn nói với ngươi một câu, ngươi không cần hiểu, chỉ cần nghe là được." Văn Nhân Ách đáp.
"Vãn bối đang nghe ạ, Văn Nhân tiền bối, rốt cuộc là người còn sống hãy đã mất rồi?" Bách Lí Khinh Miểu hỏi.
"Bản tôn còn sống," Văn Nhân Ách nói, "Bản tôn muốn ngươi nghe câu này, Văn Nhân Ách thích Ân Hàn Giang."