Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 106: Chương 106: “A Tinh Nàng... Năm Đó... Là Vì Vậy Mà Thành Ma?”




“Ngươi tìm ta à?” Lăng Yên đi đến chỗ Trầm Ngọc, bước chân nhẹ nhàng an nhiên, xung quanh là ánh lửa bập bùng nhưng nàng lại không hề để ý, đôi mắt chỉ dán chặt vào người kia.

không biết vì lý do gì mà Trầm Ngọc cảm thấy là lạ, hắn khẽ gật đầu rồi nói ra ý đồ của mình: “Đây là Bát Phương Huyền Viêm trận phải không?”

Lăng Yên thầm than một tiếng trong lòng, thấy không thể tiếp tục giấu hắn thêm nữa, đành phải gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

“Hồi trước nàng đã từng phá trận một lần rồi, chắc chắn nàng biết phương pháp phá trận, đúng không?” Trầm Ngọc lại hỏi.

Nhưng lần này Lăng Yên lại chỉ im lặng.

Trong sự tĩnh mịch ấy, Trầm Ngọc vẫn cố chấp nhìn thẳng vào mắt Lăng Yên như đang muốn nắm bắt những suy nghĩ trong lòng đối phương, nhưng đối diện với ánh mắt rực lửa ấy lâu như vậy mà Lăng Yên vẫn chỉ một mực thờ ơ.

Giống như là, ánh mắt ấy cũng như biển lửa địa ngục bốc lên ngùn ngụt quanh nàng, đều chỉ là những hạt bụi nhỏ bé không đáng để mắt.

Trong mắt Trầm Ngọc dần dâng lên nỗi niềm thất vọng, hắn đanh mặt lại, trầm giọng nói: “Nàng thực sự bỏ mặc sống chết của mọi người nơi đây à?”

Mi mắt Lăng Yên hơi run lên, đến khi ổn định lại tinh thần, nhìn rõ vẻ mất mát của Trầm Ngọc, nàng cũng chỉ hơi cong khóe môi, giọng nói nhẹ bẫng như sương mù lảng vảng: “Đúng vậy.”

“Ta biết Thần giới các ngươi thích xen vào chuyện của người khác, thích quan tâm đến bá tánh muôn dân... Nhưng mà, ta là ma.” Lăng Yên bước lên thêm một bước, khi đến gần Trầm Ngọc, giọng điệu nàng cũng nhẹ nhàng hơn, “Ma vốn mang tội ác đầy người. Trận pháp này, tuy lợi hại thật đấy, nhưng đối với ngươi và Thanh Minh, những kẻ có căn cơ thâm hậu như chúng ta thì trận pháp này cùng lắm cũng chỉ có thể vây chúng ta ở đây mộtlúc thôi. Sau khi trận pháp tan đi, chúng ta cũng sẽ an toàn rời khỏi đây. Đám nhân sĩ chính đạo này vốn có rất nhiều thành kiến đối với Ma giới chúng ta, ta không xuống tay giết chúng đã là không tệ, sao còn phải mất công cứu chúng làm gì?”

Hai người hiện giờ đứng quá gần nhau, nhưng Trầm Ngọc lại cảm nhận được giữa bọn họ như bị ngăn cách bởi một vực sâu không đáy mà cả hai không thể nào vượt qua được. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn có cảm giác này, gương mặt hắn tái nhợt ngỡ ngàng nhìn người rõ ràng thân quen nhưng lại xa lạ trước mắt, cảm nhận hơi lửa nóng hừng hực xung quanh đang phả vào người, nhưng trong lòng thì lại nguội lạnh như một tảng băng ngàn năm.

hắn bất chợt quay mặt bỏ đi, giống như không muốn nhìn thấy một Lăng Yên như vậy, chỉ thoáng chốc bóng người đã biến mất sau những làn khói mờ ảo.

Lăng Yên vẫn đăm đăm nhìn về hướng người nọ vừa đi khỏi, đôi mắt ảm đạm, đến tận khi Thanh Minh lo lắng gọi một tiếng Ma tôn, nàng mới khẽ chớp mắt một cái rồi quay đầu lại nói: “Ngươi đi sang bên kia xem tình hình sao rồi, rốt cuộc Cửu đại Tông môn định làm thế nào.”

Thanh Minh giật mình, gật đầu đáp ứng rồi lập tức đi đến chỗ sân đấu.

Nơi tổ chức tỷ thí cách đình viện này không xa, trong lòng Thanh Minh vẫn còn đang lo lắng cho Lăng Yên, bước chân bất giác nhanh hơn mọi khi mộtchút. Có điều hắn không thể nào ngờ được, ngay khi hắn vừa mới rời khỏi đình viện kia, rẽ qua một góc tường định chạy đến chỗ mấy người Cửu đại Tông môn đang tụ tập, thì một bóng người bất chợt xuất hiện đứng cản trước mặt hắn.

Thanh Minh nhìn nhìn người đáng lẽ đã đi từ lúc nãy, hốt hoảng lùi về sau một bước, túm áo đề phòng hỏi: “Thần tôn...... Ngươi...... không phải đã rời đi rồi à?”

Đôi mắt đen sáng ngời của Trầm Ngọc trong veo như vầng trăng in bóng xuống mặt hồ, im lặng nhìn Thanh Minh, nhìn đến nỗi cả người hắn cảm thấy bứt rứt khó chịu. Thanh Minh vội vàng xoay người đi định bỏ trốn, nhưng động tác của Trầm Ngọc lại nhanh hơn nhiều, hắn chỉ vừa mới nhúc nhích một cái, ngọn lửa phượng hoàng đã bùng lên vây quanh, tạo thành một bức tường lửa nhốt kín hai người.

Thanh Minh thất thanh hét lên, “Á!”, mau chóng phủi phủi ngọn lửa bám vào tóc mình, quay đầu mếu máo cười nói: “Ở đây đã sắp bị thiêu rụi hết rồi, Thần tôn đừng châm thêm lửa nữa.”

Trầm Ngọc không thèm để ý tới lời của hắn, chỉ hỏi: “Ngươi biết biện pháp phá trận đúng không?”

Trong lòng Thanh Minh đắng nghét mà nào dám kêu than, hắn đưa mắt lấm lét quan sát tứ phía, âm thầm cầu nguyện cho Ma tôn nhà mình mau mau tới cứu mình đi. Vừa cẩn thận né tránh ngọn lửa phượng hoàng tí tách quanh thân, Thanh Minh vừa lắc đầu nhíu mày nói: “Ngươi tha ta lần này đi, ta không biết thật mà!”

“Ngươi biết trận pháp này, cũng biết chuyện năm đó. Chắc chắn.” Trầm Ngọc hoàn toàn không có ý định buông tha, tiến lại gần Thanh Minh hơn nữa.

Thanh Minh bị ép buộc đến đường cùng, cắn răng nhắm mắt thuận theo: “Nhưng mà ta không thể nói được đâu. Ngươi có làm gì ta ta cũng chịu thôi!”

Nghe thấy lời nói cương quyết của Thanh Minh, Trầm Ngọc biết rằng mình vẫn sẽ không thu được kết quả gì, bèn nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi vẫn cứ nhất quyết không theo, ta sẽ...”

Thanh Minh hoảng sợ, thật sự không biết Thần tôn sẽ dùng biện pháp gì để uy hiếp mình.

Ngặt nỗi từ lúc sinh ra đến giờ Trầm Ngọc còn chưa được ai dạy cho cách làm chuyện ấy, nên hắn ngập ngừng một chốc rồi chợt đè thấp giọng xuống, do dự thốt lên: “... Ta sẽ nhốt ngươi ở đây luôn!”

Thanh Minh run run môi, dù sao bây giờ cũng không chạy thoát được, liền dứt khoát khoanh tay ngồi bệt xuống đất, thoải mái tựa người vào tường, nói: “Được thôi... Chúng ta cùng ở đây chơi với nhau.”

Cho dù xét về bất cứ khía cạnh nào, thì Thần tôn đây vẫn không đáng sợ bằng Ma tôn nhà mình.

Trầm Ngọc thấy câu uy hiếp của mình hoàn toàn không có tác dụng thì sốt ruột nóng nảy. Nãy giờ xảy ra bao nhiêu là chuyện, mà lửa trận pháp thìvẫn đang không ngừng lan tỏa, lúc này hắn không còn bao nhiêu thời gian để mà lãng phí thêm nữa. Trầm Ngọc tóm lấy cổ tay Thanh Minh, tay kia thì rút thanh trường kiếm bên hông Thanh Minh ra. Thanh Minh mở to hai mắt nhìn, không biết Trầm Ngọc đang định làm cái quỷ gì. Chợt thấy hắn kê thanh kiếm lên trên chính cánh tay của hắn, cắn môi lại, nói: “nói mau, không thì ta sẽ bảo với A Tinh vết thương này do ngươi gây ra đấy.”

“......”Thanh Minh đã sống mấy vạn năm, kiến thức rộng rãi, nhưng kiểu uy hiếp thế này là lần đầu tiên mà hắn thấy, cũng là lời uy hiếp lợi hại nhất mà hắn từng gặp. hắn vội vàng muốn đoạt lại thanh kiếm kia, lớn giọng kêu lên: “Đừng đừng đừng! Ngươi tưởng là ta không muốn nói ra à, chẳng qua là ta không còn cách nào khác thôi!”

Nghe được lời này, động tác của Trầm Ngọc lập tức dừng lại, khó hiểu nói: “Có ý gì?”

Thanh Minh quơ quào một hồi, cuối cùng cũng đoạt lại thanh kiếm trong tay Trầm Ngọc. hắn vội vàng cất cho kỹ rồi mới buồn hiu quay mặt lại hít sâu một tiếng, nói ri rí: “Ta kể ngươi nghe, tự ngươi quyết định.”

Trầm Ngọc thấy dáng vẻ nghiêm trọng của Thanh Minh, nhẹ nhàng gật đầu.

Bấy giờ Thanh Minh mới nói: “Biện pháp phá trận thì có, Bát Phương Huyền Viêm trận này thực ra là một trận pháp ngưng tụ tất cả mọi sát khí tà khí trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, dồn hết về nơi này tạo thành sát trận, vì vậy mới có uy lực cường đại vây khốn mọi người ở đây. Đám sát khí này một khi tụ lại thì không thể phá tan đi, nếu muốn phá trận chỉ còn một cách duy nhất, chính là kẻ có tu vi cao thâm đứng ra hấp thu hết thảy sát khí ở đây vào cơ thể mình, thì trận pháp này mới ngừng được.”

nói đến đây, vẻ mặt Thanh Minh vô cùng phức tạp, xoay người đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Chuyện này nói thì dễ mà làm được mới là khó. Sát khí ngàn dặm, uy lực khôn cùng, chỉ có loại quái thú như Ma tôn mới chịu nổi.”

nói xong, Thanh Minh như lấy lại được dũng khí, quay đầu ưỡn ngực nhíu mày nhìn thẳng Trầm Ngọc, nói: “Có điều muốn hấp thu hết đám sát khí này thì điều kiện tiên quyết là phải có cơ thể thần tiên hoàn toàn thuần khiết. Năm xưa Ma tôn từng phá trận một lần rồi, không còn là thần tiên nữa, ngươi đừng ép buộc ngài phá trận nữa.”

nói đoạn, thấy Trầm Ngọc đứng đối diện mình vẫn đang ngây người ngơ ngác không ừ hử gì, hắn lại cau chặt lông mày, hỏi: “Ngươi... nghe hiểu không đấy?”

Dòng suy nghĩ trôi lơ lửng đi xa của Trầm Ngọc bị những lời này kéo về, hắn thì thào hỏi Thanh Minh: “Sau khi hấp thu hết đám sát khí này rồi... thìsao?”

Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, còn chưa trả lời, Trầm Ngọc đã tự trả lời: “sẽ thành ma, đúng không?”

Thanh Minh đã tuôn gần sạch hết mọi chuyện rồi, cũng không còn gì phải giấu giấu giếm giếm nữa, liền gật mạnh đầu, nói: “Phải.”

“A Tinh nàng... năm đó... là vì vậy mà thành ma?”

Thanh Minh bất đắc dĩ nhắm mắt nói:“Phải.”

Ánh mắt Trầm Ngọc dán trên khuôn mặt Thanh Minh, giống như là có thể xuyên thấu qua hắn mà thấy được ánh lửa bập bùng phía sau, giọng hắnnghẹn ngào trầm thấp, thật lâu sau mới thốt ra một câu rõ ràng: “Nàng... là vì cứu người... nên mới thành ma.”

Thanh Minh mở mắt ra, khóe mắt khẽ run run, đang định mở miệng nói tiếp thì bức tường lửa xung quanh lại đột nhiên bùng cháy dữ dội, Trầm Ngọc cùng Thanh Minh gần như đồng thời nhìn lại, đã thấy Lăng Yên trầm mặt đạp lên trên ngọn lửa sáng rực kia đi đến.

Ống tay áo phủi đi những đốm lửa li ti bám trên người, Lăng Yên cảnh cáo liếc mắt nhìn Thanh Minh một cái, Thanh Minh lập tức xanh mặt đi tới đằng sau lưng nàng. Sau đó, Lăng Yên mới quay sang nói với Trầm Ngọc: “hắn chỉ thuận miệng phịa chuyện lừa ngươi thôi, ngươi tin thật à.”

“A Tinh.”

Lăng Yên còn chưa dứt lời thì một tiếng gọi này đã khiến nàng im bặt.

Ngày trước, khi còn ở An Nhạc trấn, Trầm Ngọc rất thích gọi nàng như vậy. Trầm Ngọc không giỏi nói chuyện, mà tốc độ nói chuyện của những người khác lại nhanh, thường thường mỗi lần nàng với đám người Bộ Duyên Khê Hoàn Ly chuyện trò rôm rả, hắn lại chỉ im lặng không chen được câu nào, chỉ ngồi bên cạnh nàng gọi “A Tinh”. Lăng Yên rất thích nghe tiếng gọi A Tinh này, nhiều khi còn cố ý không cho hắn cơ hội nói chuyện, chọc cho hắnphải gọi nàng hết tiếng này đến tiếng khác.

Nhưng lúc này, cho dù trong bụng Lăng Yên có một tràng những lý do bào chữa, thì khi nhìn thấy vẻ mặt này của Trầm Ngọc, lại chẳng cất lên được thành lời.

Đôi mắt trong veo của Trầm Ngọc như bị che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, vẻ thâm trầm u ám nơi đáy mắt giống như màn đêm khôngtrăng không sao. hắn ngưng mắt nhìn Lăng Yên, từng chữ vang lên rõ ràng: “Nếu thật sự theo đúng như lời hắn, vậy lúc này tại đây, người có thể phá trận chỉ có mình ta thôi, đúng không?”

“Cho nên nàng mới không chịu nói cho ta biết, đúng không?”

Lăng Yên sợ nhất là thời khắc tựa như bây giờ, nàng hơi nhấc tay lên định nắm lấy tay Trầm Ngọc, nhưng ngay khi gần chạm đến người ấy thì nàng lại nắm chặt tay lại, buông thõng xuống, nói: “Ta đã nói rồi, Thanh Minh chỉ nói bậy thôi.”

Lời nói này ngay cả chính bản thân mình còn khó mà tin được, Trầm Ngọc đương nhiên cũng sẽ không tin. Lăng Yên bất chợt tức giận, hung ác trừng mắt nhìn Thanh Minh đang khép nép đứng sau lưng mình, có thế này lòng nàng mới tạm thời ổn định lại được. Nàng nắm lấy cổ tay Trầm Ngọc, nói: “Nếu chàng sử dụng cách này để phá trận, chắc chắn sẽ phải nhập ma. Chàng không giống ta năm xưa, chàng là Thần tôn, nếu chàng nhập ma thìsau này định làm thế nào nữa? Chàng muốn trở thành Thần tôn đầu tiên bị Thần giới đuổi giết à?” Nàng cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Huống chi ngô đồng trên núi Thiên Ngô phải ba vạn năm mới sinh ra được một con phượng hoàng, nếu chàng thành ma rồi thì mai sau ai sẽ làm Thần tôn lãnh đạo Thần giới đây?”

“Những người ưu tú nhất của Cửu đại Tông môn thuộc Nhân giới đều tập trung hết tại đây, mấy ngàn mạng người há có phải là trò đùa?” Chỉ mới mộtthời gian ngắn thôi nhưng Trầm Ngọc đã hiểu thấu mọi chuyện, hắn cụp mắt nói, “Với lại, lần này phái chính đạo ở Nhân giới bị vây hãm, nếu bị diệt sạch thì tương lai Nhân giới sẽ bị Ám Vân điện cùng yêu giới khống chế, không ngăn lại thì kết quả cũng là sinh linh đồ thán.”

“Làm Thần tôn có thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh là đã đủ rồi.” Trầm Ngọc nhẹ nhàng nắm ngược lại tay Lăng Yên, nói tiếp: “Năm đó nàng làm được thì bây giờ ta cũng làm được.”

Lăng Yên nghe vậy thì nhíu mày, lắc đầu nói: “Chàng điên rồi?!”

Trầm Ngọc yên lặng không nói, Lăng Yên như vừa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tóm lấy Trầm Ngọc kéo đến chỗ Cửu đại Tông môn tụ tập, trong miệng còn lẩm bẩm: “Năm xưa là do ta rơi vào bẫy của yêu vương nên mới thất thủ như vậy, bây giờ chàng gấp gì chứ, đi theo ta!”

Trầm Ngọc im lặng đi theo sau Lăng Yên, đôi mắt đen thẳm vẫn dán chặt vào bóng hình nhỏ bé phía trước mình, không hề rời đi dù chỉ một khắc.

Tại sân thi đấu lúc này, mọi người vẫn dồn hết ánh nhìn về phía Bộ Duyên Khê, như là muốn dùng ánh mắt xuyên thủng qua người hắn.

Ngọn lửa ngập trời bao phủ toàn sơn trang, biến nơi này thành địa ngục trần gian. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Bộ Duyên Khê, không biết là do sức nóng của nơi đây hay là do cái nhìn chăm chú của mọi người. hắn dõi mắt kiếm tìm khắp nơi mà vẫn không thấy tăm hơi của Trầm Ngọc cũng như Lăng Yên đâu, trong lòng đã rối bời xoắn xuýt, lâu thật lâu sau hắn mới chợt sửng sốt nhìn sang hướng mà sư phụ Hoa Nhạn của mình đang đứng: “Sư phụ!Trong môn phái của chúng ta có pháp bảo do Chiến thần Cửu Tiêu truyền lại mà đúng không? Liệu thứ đó có còn xài được không?!”

Mọi người tụ tập trong sân này vốn đã mất hết hy vọng, nhưng một câu này của Bộ Duyên Khê đã lập tức khơi gợi tinh thần muốn sống của họ, ánh mắt lại nhen nhóm lửa sáng ngời.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đồng loạt dời từ trên người Bộ Duyên Khê, tụ lại trên người Hoa Nhạn.

Hoa Nhạn đang ẩn mình trong đám người nhanh chóng bị đẩy lên trên đài cao trong con mắt dõi theo của tất cả. Nàng hơi nhíu mày lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Bộ Duyên Khê đã lặp lại câu hỏi thêm lần nữa, bấy giờ Hoa Nhạn mới do dự gật đầu, xòe hai bàn tay giấu dưới ống tay áo dài rộng ra, một chiếc đàn cổ màu trắng thuần lập tức xuất hiện lơ lửng trong không trung.

Cây đàn này thoạt nhìn có vẻ đã từ rất xa xưa rồi, màu sắc cây đàn cũng đã bị loang lổ nhiều, giống như từ rất lâu rồi chưa từng được dùng đến. Hoa Nhạn triệu hồi thanh cầm xong, cảm xúc vô cùng phức tạp nhìn mọi người xung quanh, nói: “Đây là pháp bảo mà khi trước Chiến thần Cửu Tiêu đã để lại cho sư môn chúng ta, tên là Thanh Quân cầm.”

“Cái này...” Vài chưởng môn trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại dồn mắt nhìn cây cầm trắng kia.

Cuối cùng, vẫn là trang chủ của Thúy Tú sơn trang đứng dậy thay mặt mọi người hỏi ra: “Có lẽ trong cây đàn này có giấu huyền cơ gì chăng? Chẳng hay có thể mời ngươi dùng đàn này tấu lên một bài hay không?”

Hoa Nhạn không trả lời mà chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìncây đàn gỗ trông tầm thường cũ kỹ trong tay, khuôn mặt trắng bệch, trên trán đã mướt đẫm mồ hôi.

Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nàng cắn chặt răng, ngón tay nhỏ nhắn chầm chậm đặt lên cung đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.