Có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không?”
Khóe miệng đang cười của Hoàn Ly liền khép lại, hắn khinh thường hừ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta bị nhốt dưới giếng suốt ba vạn năm thì có thể đắc tội ai được?”
Bộ Duyên Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hẳn là …”
Còn chưa đợi Bộ Duyên Khê nói hết câu, Hoàn Ly lại thong dong điềm nhiên nói tiếp: “Có điều, cha của ta thì đã đắc tội với không ít người.”
“…”
quy tụ ở An Nhạc trấn, cho dù hiện tại bọn chúng vẫn chưa thể phát giác được khí tức của Ma tôn lẫn Thần tôn thì đừng quên vẫn còn một người là Hoàn Ly đang ở đây. Đối với một kẻ không có chút nhận thức gì với việc phong bế nội lực bản thân như hắn, thì việc tìm ra được chỗ này cũng là chuyện sớm muộn.
Đối với yêu vương mà nói, nếu như trong lúc bày trận đối phó với Ma tôn mà lại có thể giải quyết được tiểu hồ ly này trước thì tuyệt đối là một món hời lớn đối với hắn. Tiểu hồ ly đã ở nơi này được một thời gian, chắc như vậy đã đủ để bọn người kia tìm được tận nơi rồi.
Tựa như là để xác minh suy nghĩ của hai người họ mà trong một khắc ngắn ngủi sau đó, từ ngoài cửa đột nhiên bị một đám người lạ mặt phá cửa xông vào. Tiểu viện vốn dĩ chật hẹp của họ chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên lại có sự xuất hiện của những vị khách không mời mà đến.