Sắc trời dần tối, người đi đường bắt đầu thấp thỏm không yên. Ở bên trái Lăng Yên xuất hiện một người với gánh hàng rong, có điều nàng chỉ nhìn liếc qua liền biết đó chính là tiểu yêu ngụy trang người thường. Còn người đi đường ở trước mặt vội vã đi lướt qua nàng, chính là một gã tiểu tiên đến từ Thần giới. Dựa vào thực lực của nàng thì việc nhận ra bọn họ dễ như trở bàn tay, tuy nhiên trong lòng Lăng Yên cũng hiểu rất rõ, những vị khách từ khắp phương xa quy tụ về đây không chỉ có mỗi bọn tôm tép này.
Thuật biến hình là một thứ thuật vô cùng phiền phức. Cứ lấy thực lực của Thập Đại Ma Tướng làm tiêu chuẩn, một khi bọn họ đã ngụy trang thì ngay cả nàng cũng chưa chắc dễ dàng phân biệt được người của mình. Lần mà nàng nhận ra bọn người Thanh Minh dạo trước, chẳng qua cũng vì nàng đã vô cùng hiểu rõ bọn họ mà thôi.
Có điều dù là như thế, Lăng Yên vẫn có thể bình tĩnh như thường. Dù sao lúc này nàng đã giấu đi khí tức cùng tướng mạo thật sự, ngoại trừ đám người Thanh Minh thì chẳng ai có thể nhận ra nàng. Bọn chúng muốn chơi trò chơi cải trang với nàng, án binh bất động đợi chờ thời cơ, vậy thì nàng sẵn lòng tham gia với bọn chúng, để xem bọn chúng có thể nhẫn nại được bao lâu.
Vào lúc hai người đang đối diện với nhau, chưởng quầy đã bước ra từ bên trong, trên tay cầm một vò rượu nhỏ, nói: “không ngờ A Tinh một cô nương như ngươi lại có hiểu biết với rượu không ít đấy, quầy rượu của ta có danh có tiếng khắp cả trấn này không ai là không biết, nếu không tin ngươi có thể đihỏi!” Thúc ấy nói xong, liền chỉ chỉ những người khách đang ở tại sảnh.
Những người khách ở đây đều là láng giềng của Lăng Yên, đối với nàng cũng thân thiết vài phần, do đó khi họ lên tiếng trêu chọc nàng cũng cười đùa vài ba câu, sau đó mới xách vò rượu rời khỏi.
Sau khi bước ra khỏi tửu lâu, nàng mới quay đầu nhìn về phía vị thương nhân trẻ tuổi còn ở bên trong, trông thấy người nọ cũng đang nhìn nàng mà cười khổ, lắc đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.