Editor: La Thùy Dương
Ma giới.
Ma tôn đã biến
mất một thời gian dài. Trong thời gian này, người nắm giữ trọng trách
đứng ra xử lý mọi chuyện ở Ma cung chính là người đứng đầu Thập Đại Ma
tướng – Ô Dạ.
đã qua nhiều ngày, Ô Dạ vẫn luôn trấn thủ ở trong
Ma cung, chưa từng rời đi một bước, chuyện của Thúy Tú sơn trang trước
đó vẫn còn cần phải được khắc phục cho ổn thỏa, đồng thời Ma giới
cũng không hề nới lỏng dù chỉ một khắc. Cho dù bên ngoài vẫn duy trì sắc mặt không thay đổi, nhưng hạ nhân lui tới trong Ma cung cũng nhìn ra
được Ô Dạ xưa nay luôn mang tiếng tỉnh táo, nay cũng không khống chế
được mà có chút nóng nảy.
Thanh Minh biết rõ Ô Dạ trở nên xao động như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì.
Cảnh tượng trận chiến diễn ra ở Hải Thiên ba vạn năm trước và cả Bát Vương
Huyền Viêm trận kia, đích thân Ô Dạ đã tận mắt chứng kiến và trải qua.
Chính vì thế chuyện muốn phá giải trận pháp kia, đến tột cùng cần phải
phí bao nhiêu khí lực, bản thân hắn là người rõnhất so với bất kỳ ai.
Về phần Ma tôn, khẳng định sau khi nàng phá trận thể trạng đang vô cùng
bất ổn, tên phượng hoàng ở Thần giới kia lại bắt Ma
tôn đi, hiện vẫn không rõ họ đã đi đâu, có nguy hiểm
hay không, không rõ vì sao đã lâu như vậy rồi mà Ma tôn của họ
lại không có mộtchút tin tức nào.
trên đường đi tới, Thanh Minh
suy tư một hồi, không nén được thở dài một hơi, rốt cuộc đến lúc này mới bước chân vào bên trong cung điện.
Trong điện, Ô Dạ đang trò
chuyện cùng với một gã ma binh, chính xác là đang bàn về chuyện của Thúy Tú sơn trang. Thanh Minh không tiến tới xen vào, chỉ đứng im lặng lắng
nghe một bên, đợi chừng một lát, Ô Dạ liền quay đầu, nói với Thanh Minh: “Thế nào rồi?”
Thanh Minh biết hắn muốn hỏi gì. Đến
đây thì hắn không khỏi thở dài một hơi, lắc đầu nói: “không có, đã phái
người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được Ma tôn.”
“Nếu thật sự bình an không có chuyện gì, Ma tôn nhất định sẽ liên lạc với chúng ta.” Hai
hàng chân mày Ô Dạ khẩn trương nhíu lại, cụp mắt nói, “Chuyện này có gì
đó không bình thường.”
Thanh Minh cũng không dễ chịu, vẻ mặt đau khổ nói: “Ma tôn phá trận đúng là đã hao tổn không ít sức lực, ta chỉ lo …”
hắn nói được một nửa thì liền dừng lại, chẳng cần phải nói tiếp câu sau, Ô Dạ cũng hiểu được. Ô Dạ
liếc mắt nhìn Thanh Minh một chút, gật đầu nói: “Đích thị là như vậy,
chỉ sợ tạm thời Ma tôn đã mất đi công lực.”
“Vậy … phải làm thế
nào bây giờ?” Những ngày qua Thanh Minh đã lo đến muốn bạc hết cả
tóc, hắn lắc đầu thở dài: “Lẽ nào Ma tôn vì bị hao tổn pháp lực quá
nhiều nên xảy ra chuyện thật rồi? Cho nên mới không thể liên lạc với
chúng ta? Rốt cuộc là kẻ nào đã đả thương ngài? không phải con
chim nhỏ kia đi cùng ngài sao, chẳng lẽ hắn không những không bảo vệ tốt cho Ma tôn ngược lại còn khiến ngài bị …”
Nghe vậy, ánh mắt Ô Dạ âm trầm nhìn sang Thanh Minh, ngăn hắn nói tiếp, chỉ là khônglập tức mở miệng.
Thanh Minh dùng ánh mắt không hiểu trừng nhìn Ô Dạ, hai người giằng co trong
phút chốc, một người từ bên ngoài chậm rãi bước vào.
Người bước vào là Tịch Hàn trong Thập Đại Ma tướng, gã nhìn thoáng qua hai người, khẽ dừng bước: “Ta quấy rầy các ngươi rồi?”
Thanh Minh lắc đầu, vừa muốn nói tiếp thì Ô Dạ đã lên tiếng trước: “không có, chỉ là vẫn chưa có được tin tức gì từ Ma tôn mà thôi.” hắn vừa dứt lời, tầm mắt liền rơi xuống trênngười Tịch Hàn, “Bốn phía Ma cung đều do
ngươi phụ trách trấn thủ, những ngày này ngươi ở bên ngoài Ma cung, có
từng gặp qua kẻ nào khả nghi không?”
Nghe cách nói của Ô Dạ, Tịch Hàn và Thanh Minh đều cảm thấy khó hiểu. Đối diện với tầm mắt của hai
người trước mặt, Tịch Hàn lắc đầu, sau đó mới hỏi: “không có, ngươi hỏi
chuyện này làm gì?”
“hiện tại Ma tôn đang bị thương, ta lo
lắng đã có kẻ thừa cơ đối phó Ma tôn, mai phục bốn phía Ma cung để canh
chừng ngài trở về.” Ô Dạ nói đến đây, tiếp theo lại phân phó: “Tịch Hàn, ngươi đem bốn phương tám hướng tra xét cho thật kỹ càng, tránh cho kẻ
địch thừa nước đục thả câu.”
Tịch Hàn nghe thế, đột nhiên biến
sắc mặt, chợt giống như sực nhớ tới chuyện gì, gã mở miệng nói: “Vài
ngày trước xác thực có xuất hiện một kẻ khả nghi, có lẽ là
người yêu giới. Chỉ có điều bọn chúng thoát được quá nhanh, hiện ta
vẫn đang phái người điều tra.”
Nghe Tịch Hàn nói vậy, Thanh Minh ở một bên cau mày nói: “Ngươi có thấy rõ không? Là kẻ nào của yêu giới?”
Tịch Hàn lắc đầu: “không thấy rõ, chẳng qua ta đã phái người đuổi theo
rồi, sẽ nhanh chóng bắt được bọn chúng thôi. Nếu đúng như lời Ô Dạ mới
vừa nói, vậy rất có khả năng bọn chúng sẽ gây bất lợi cho Ma tôn, ta
phải lập tức truy đuổi những kẻ đó mới được.” hắnvừa dứt lời, không đợi
hai người kia đáp lại liền lập tức xoay người hướng ra ngoài điện.
Trong mắt Thanh Minh lộ vẻ lo âu, Ô Dạ cũng đầy vẻ ngờ vực nhìn chòng chọc
bóng người kia rời đi, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Mắt
thấy Tịch Hàn sắp ra khỏi cung điện, Ô Dạ đang muốn mở miệng gọi
người thì đột nhiên lại nghe được một thanh âm từ bên ngoài đột ngột
truyền đến: “Tịch Hàn, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Thanh âm ngạo
nghễ sắc bén của ngày thường đột ngột truyền tới, ba người bọn họ bất
giác cứng người lại, mỗi người mang theo thần sắc khác biệt cùng lúc đưa mắt nhìn ra cửa điện.
Dưới cặp mắt chăm chú của ba người trong
điện, Lăng Yên khoanh tay bước vào cửa, vừa vặn đứng trước mặt Tịch Hàn, chặn lối đi của gã: “Ngươi đang muốn tìm ta sao?”
Đáy mắt Tịch
Hàn hơi âm u, lóe lên tia đề phòng lùi về sau nủa bước, im
lặng không lên tiếng hệt như đang xem xét tình trạng hiện tại của Lăng
Yên, không biết rốt cục nàng đãkhôi phục lại hay chưa.trên mặt Lăng Yên
mang theo ý cười thâm sâu khó dò, mặc cho hắn đánh giá, trầm giọng nói:
“hiện ta đã trở lại rồi, ngươi không cần tìm ta nữa.”
Tịch Hàn cúi đầu, đôi đồng tử hơi gợn sóng, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Lăng Yên dù chỉ một phân.
Đến lúc này, Thanh Minh cùng Ô Dạ đứng bên cạnh đã nhận ra sự khác thường
của Tịch Hàn và Lăng Yên. Thanh Minh nhíu mày, bước về phía
trước một bước: “Đây là có chuyện gì?”
Lăng Yên khẽ cười một tiếng, tiếp đó nhìn sang Tịch Hàn mà nói: “Chuyện gì xảy ra thì phải hỏi hắn.”
Trong khi ba người đang trò chuyện ở bên kia, Ô Dạ ở đây lại nhíu mày
như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Ngay thời điểm Lăng Yên nói những lời
này, vẻ như Ô Dạ cũng đã nhận ra được, hắn chợt ngẩng đầu lên, hướng tới Lăng Yên và Thanh Minh thét lên: “Cẩn thận!!!”
Nhưng ngay thời khắc Ô Dạ thét thành tiếng, dị biến đã xảy ra.
Tịch Hàn vốn không có động tĩnh lúc này lại đột nhiên rút trường đao bên
hông ra, ánh đao chỉ vừa lóe lên, bóng người đã sấn tới, túm được thân
thể Lăng Yên đè trước người gã. mộttay Tịch Hàn giữ chặt cổ tay Lăng
Yên, tay còn lại cầm trường đao kề sát cổ nàng, thanh âm bỗng nhiên rét
lạnh, hướng về phía hai người Thanh Minh nói: “Muốn giữ tánh mạng của Ma tôn thì đừng nên xằng bậy.”
Chứng kiến chuyện đột ngột xảy ra,
cộng thêm nghe được những lời của Tịch Hàn thì cho dù Thanh Minh có phản ứng chậm cách mấy cũng nhìn ra được vấn đề, thoắt chốc sắc mặt đã lạnh
xuống: “thì ra … ngươi là gian tế.”
hắn vừa dứt lời liền quét mắt về phía Ô Dạ, Ô Dạ lúc này sắc mặt không chút biến đổi, chỉ thận trọng
nhìn chằm chằm Lăng Yên ở bên kia. Thanh Minh lúc này gần như đã khẳng
định phán đoán của mình, lại quay đầu hướng Tịch Hàn nói: “Ngay cả Ma
tôn ngươi cũng dám động?”
“Ma tôn bởi vì phá trận nên đã mất hết
toàn bộ Ma lực, hiện tại chẳng khác nào phế nhân không thể sử dụng được
tu vi mà thôi.” Tịch Hàn cười lạnh một tiếng, gã chắp đao trên tay, kéo
Lăng Yên muốn đưa ra ngoài, liền nói tiếp: “Nếu ả còn tu vi trong người, ta làm sao có thể bắt được ả chứ?”
Tịch Hàn nói xong lời này
liền cúi đầu liếc mắt nhìn Lăng Yên ở đằng trước, trầm mắt nói: “Hôm đó
ta đã hỏi rồi, với tình hình hiện tại của ngươi, nếu không dùng trăm
năm thì căn bản sẽ không thể khôi phục lại tu vi. Lần trước ngươi đã lừa ta, ngươi nghĩ lần này còn có thể lại trổ tiếp tài nghệ đó nữa hay
sao?”
Đám người Thanh Minh nghe được lời này của Tịch Hàn thì vô
cùng lo lắng, rất muốn tiến lên nhưng lại e ngại hàn đao còn đặt trên cổ Ma tôn, nên kẻ nào cũng không dám lấy táng mạng của nàng ra mạo hiểm.
Thanh Minh bất đắc dĩ đành phải ôm một bụng đầy sốt ruột, lớn tiếng
hướng về phía Tịch Hàn bên kia quát: “Ta và ngươi đều là Thập Đại Ma
tướng, vì sao kết quả ngươi lại làm ra chuyện như thế?”
Thế nhưng Tịch Hàn thì không có ý định muốn tiếp chuyện với Thanh Minh, nhất
quyết kéo Lăng Yên ra bên ngoài, nhưng ngờ đâu vừa mới
động một bước, đã thấy một đạo thân ảnh lê từng bước biếng nhác đi đến.
Ánh mặt trời ngoài điện chói sáng, thân ảnh người nọ bị vây trong quầng
sáng dần dần mới hiện ra, mọi người bất giác nhìn về hướng kẻ đó,
phát hiện người mới tiến vào điện là mộtnam tử trẻ tuổi xiêm y xốc xếch. Nam tử nọ mặc bộ trường sam trắng, mái tóc dài như gấm xõa hờ bên dưới, da thịt trắng nõn, gương mặt thanh tú như tranh, đôi mắt hoa đào ma mị
hơi híp lại, vẻ như là có chút hứng thú quan sát màn kịch trong Ma cung.
Tịch Hàn nhìn người nọ trong chốc lát, cắn răng nói: “Tránh đường!”
Kẻ vừa tiến vào đúng là tiểu hồ ly Hoàn Ly, hắn nghe Tịch Hàn nói, quả
nhiên ‘ờ’ một tiếng rồi ngoan ngoãn tránh sang một bên, tựa người vào
cổng chính đại điện, khoanh tay nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm
như vậy.”
Tịch Hàn nhất thời trả lời không chút suy nghĩ: “Cái gì?”
Hoàn Ly nâng mi, quét mắt nhìn Lăng Yên: “Nữ nhân trong ngực ngươi nguy hiểm như thế, vậy mà ngươi còn dám động vào nàng ta à?” hắn nói xong, liền
bắt gặp Lăng Yên đang liếc mình một cái thì vội vàng che miệng cười nói: “Cho dù có muốn thì cũng không nên động theo cách này. một cô nương đẹp như thế, phải ôm vào ngực mà yêu yêu thương thương mới phải.” Dứt lời,
Hoàn Ly lại xoay mặt về phía Thanh Minh và Ô Dạ đang bị lời ngắn ngủi
này làm sợ run, nói: “Các ngươi nói có đúng không?”
Lăng Yên cũng đưa mắt nhìn theo hướng của hắn.
Thanh Minh tức tốc lắc đầu, nếu dựa theo lời của Hoàn Ly thì chỉ nghe
thôi đã hết hồn rồi, đừng nói chi là tưởng tượng. Cái chuyện đầy dũng
cảm như ôm ấp Ma tôn trong ngực mà yêu thương ấy à, chắc cũng chỉ có mỗi tên phượng hoàng nhỏ kia mới có thể làm được mà thôi.
Mà bên kia, Ô Dạ cũng lập tức khôi phục lại biểu tình nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nhìn kẻ nội gián kia.
Tịch Hàn đối với lời thuyết giảng của Hoàn Ly tức giận vô cùng, gã hừ
lạnh một tiếng, không để ý đến những người ở đây, kéo Lăng Yên muốn rời
khỏi. Nhưng ngay thời khắc gã muốn xuất ra ma lực hóa thành ánh sáng đưa Lăng Yên đi, đột nhiên Lăng Yên vặn người thoát khỏi sự kiềm chặt của
gã, trở tay một phát đã kềm được huyệt mệnh môn của gã.
Lực đạo của Lăng Yên, đúng là khiến sắc mặt Tịch Hàn phải trắng bệch, đau đến suýt thét thành tiếng.
Tình huống biến hóa quá nhanh, cho dù là Thanh Minh và Ô Dạ cũng không kịp
lường trước được. Trái lại Hoàn Ly đứng dựa bên cửa thì đã sớm liệu được kết cục này, thật muốn cười trên nỗi đau của người khác, hướng Tịch Hàn cười lạnh: “Ta đã nói rồi, A Tinh tức giận là rất nguy hiểm đấy.”
Sắc mặt Tịch Hàn lúc trắng lúc xanh, phản ứng không thể nào hiểu
được hiện rõ hết trênmặt. hắn cắn răng nhìn Lăng Yên, âm thầm dùng sức
muốn vùng khỏi sự kiềm hãm của Lăng Yên.
Nhưng Lăng Yên đã sớm
lường trước được động tác tiếp theo của hắn, nàng vận ra năm phần công
lực, ung dung đánh ma khí của đối phương trở về, cười khẽ nói:
“Ngươi thật cho rằng, ta đối với ngươi … không hề có chút đề phòng
nào thật sao?”
Nàng tiến về phía trước một bước, nhìn Tịch Hàn
trước mặt, khí thế dồn ép mang tới cảm giác như nhìn thấu vạn vật khi
đứng ở cự ly từ trên cao, nàng nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:
“Ta không lập tức ra tay, chẳng qua là muốn cho ngươi một con đường sống mà thôi.”