Edit: DNG
Lăng Yên vừa dứt lời, bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Trầm Ngọc ngẩng đầu lên, nhưng hai mắt hắn cũng không bắt được ánh nhìn của
Lăng Yên, thậm chí hắn còn không thể xác định được là, “hai từ” mà nàng
đề cập đến là hai từ gì. Vì thế, hắn đành dè dặt cất giọng thăm dò: “Ma
tôn?”
Lăng Yên: “......”
Hay thật.
Lăng Yên cười
lạnh một tiếng, nâng tay tóm lấy vạt áo của Trầm Ngọc, chỉ nháy
mắt đã áp hắn lên tường hành lang, không chút khách khí cắn lên đôi môi
của người ấy.
Trầm Ngọc chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên
bị một lực mạnh đánh ngã, sau một thoáng thất thần thìcuối cùng hắn cũng hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra. hắn do dự một lúc, rốt cuộc
vẫn không thể nào đẩy đối phương ra, chỉ đành phải chờ cho đến khi làn
môi mềm mại của Lăng Yên rời đi, hắn mới cụp mắt nhỏ giọng nói: “Thực
xin lỗi.”
Lăng Yên khựng người, khó hiểu nhìn hắn.
Trầm Ngọc áy náyquay đầu đi, giống như hắn mới chính là người ép buộc Lăng Yên, gây ra tội ác tày trời.
Lăng Yên không nói một lời, Trầm Ngọc lại tiếp: “Ta vốn không nên đến, nhưng ta lại không an tâm về Phong Hoa.”
“Ồ?” Giọng nói Lăng Yên lạnh hơn vài phần, thuận miệng đáp lời một câu rồi hỏi lại: “Còn gì nữa?”
Trầm Ngọc lắc đầu, ngụ ý rằng không còn lý do gì khác.
Lăng Yên chế trụ cổ tay hắn, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc tại sao mắt ngươi lại bị thế này?”
Dường như Trầm Ngọc còn định che giấu thêm, nhưng Lăng Yên đã lập tức nhìn ra ý đồ của hắn, liền sửa lời: “Ngươi không trả lời thì ta sẽ tự đến Thần
giới hỏi cho rõ. Ngươi nói xem, ta nên đi tìm ai thìmới có được đáp án
đây? Tam đại tư thần? Hay là Đông Cẩm? Hoặc là Xích Diễn? Ta đánh bọn
họ mộttrận thì bọn họ có nói hay không đây?”
Đến nước này, Trầm
Ngọc cũng không còn lựa chọn nào khác. hắn vội vàng nắm chặt lấy ống tay áo của Lăng Yên, lắc đầu nói: “Ngươi đừng đi, bọn họ đông người
lắm, một mình ngươi đánh không lại đâu!”
Lăng Yên: “......”
Nàng không biết là nên cảm thấy bất mãn vì Trầm Ngọc xem nhẹ mình, hay là nên vui sướng vì đối phương một lòng lo lắng cho mình nữa. Nàng ôm tâm trạng phức tạp trừng Trầm Ngọc một lúc lâu, sau đó lớn tiếng nói: “Vậy ngươi nói cho
ta biết đi, rốt cuộc tại sao mắt ngươi lại như vậy? Có phải là vì...”
Lời đang nói giữa chừng đột nhiên im bặt, sau đó lại nặng nề cất lên:
“Là vì ta sao?”
Trầm Ngọc thấy không thể nào trốn tránh được nữa, chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn đành nói ra: “Từ nhỏ ta đã như vậy
rồi, không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừngnghĩ nhiều.”
Lăng Yên chỉ im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nhướng mày hỏi: “thật không?”
Nếu thật là vậy thì Trầm Ngọc mà nàng quen vài tháng trước đây là thế nào? Chẳng lẽ khi đó hắn cũng bị mù à?
Đương nhiên là Lăng Yên không tin vào mấy lời lừa gạt của hắn, nhưng dù nàng
có gạn hỏi thế nào thìTrầm Ngọc vẫn cứ cương
quyết không chịu nói ra sự thật, cuối cùng nàng đành phải từ bỏ. Nàng
vừa tức vừa giận, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt không chút ánh sáng
của hắn, ngọn lửa giận dữ ngút trời kia lại lập tức bị dập tắt. Nàng
đứng giằng co với Trầm Ngọc một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ giơ tay lên
chạm nhẹ vào mắt hắn.
Trầm Ngọc cũng nhận ra cử động của Lăng
Yên, cơ thể thoáng chốc cứng đờ, mi mắt cũng khe khẽ rung động. Lăng Yên cảm nhận hàng lông mi dài rậm của Trầm Ngọcphất nhẹ qua đầu ngón tay,
cảm giác hơi nhột, giống như là những hạt mưa xuân lất phất rơi vào lòng bàn tay. Nàng buông tay xuống, nắm chặt lại thành quyền, lẩm bẩm nói:
“Thôi.”
Dứt lời, nàng lại nắm lấy tay Trầm Ngọc, giọng nói nhu hòa: “Ta dẫn ngươi đến phòng ở.”
không gian lại lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, lần này hai người chưa đi được
bao xa thì Lăng Yên đãđưa Trầm Ngọc vào một căn phòng nhỏ. Căn phòng này được bày biện khá ngăn nắp, sau khi vào phòng rồi, Lăng Yên liền dẫn
Trầm Ngọc đếnbên ghế ngồi, còn mình thì bắt đầu đi nấu nước pha trà:
“Ngươi ngồi đi đã.”
một ấm trà pha xong, Lăng Yên trở lại bên
cạnh bàn, lúc này mới phát hiện Trầm Ngọc vẫn cứ đứng nguyên tại
chỗ, không ngồi xuống mà cũng không rời đi, nàng bất giác hỏi: “Sao, sợ
ta nhân cơ hội hạ độc hại ngươi à?”
Trầm Ngọc lắc đầu, đáp: “Ngươi không cần tự mình đưa ta đến, lại càng không cần phải làm việc này.”
Sắc mặt Lăng Yên khẽ biến, nhưng không lập tức phát giận, mà chỉ dịu
dàng nói: “Ngươi còn chưa kể cho ta nghe về chuyện của Phong Hoa.”
Trầm Ngọc nghe vậy mới ngẩn ra, Lăng Yên dìu hắn ngồi xuống, rồi lạibưng
chén trà đặt vào tay hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Coi chừng nóng.”
“Cám ơn.” Trầm Ngọc tay cầm chén trà, do dự nói tiếng cảm
ơn. hắn cũng không biết hiện giờ vẻ mặt Lăng Yên thế nào,
chỉ nhẹ giọng nói rõ mọi hành tung của Phong Hoa cách đây vài ngày cho
Lăng Yên biết. Lăng Yên im lặng nghe xong, cuối cùng mới nói:
“Ngươi nói lần trước Phong Hoamất tích là cách đây nửa tháng ở Chân Võ
thư viện, nhưng vài ngày trước hắn lại xuất hiện ở ngay bên ngoài Ma
cung của bọn ta, vậy trong khoảng thời gian ấy hắn đã đi đâu?”
Trầm Ngọc cùng Lăng Yên đồng thời trầm mặc, manh mối tới đây đã bị cắt đứt,
xem ra không thể lần ra thêm được chút gì từ chỗ Phong Hoa rồi.
“Vậy bây giờ chỉ có thể chờ kết quả từ phía Thanh Minh thôi.” Lăng Yên buông ra một câu, Trầm Ngọc lập tức đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì ta cũng xin được cáo từ, ta quay về Thần giới đi phái thêm người cùng điều
tra.”
“Đứng lại.” Mắt thấy Trầm Ngọc nhấc chân định rời đi, Lăng
Yên không chút do dựcắt ngang lời hắn. Nàng cũng đứng dậy theo Trầm
Ngọc, không cho phép hắn kháng cự, nói: “Ngươi như thế này thì sao tự về được?”
nói đoạn, nàng lập tức bồi thêm: “không cần ngươi căn
dặn thì Xích Diễn cũng biết hắn cần phải làm những gì, ngươi cứ an tĩnh ở đây đợi Xích Diễn về là được. Nếu Ma giới bọn ta đã đáp ứng hợp tác
cùng các ngươi, thì ngươi thân là Thần tôn, cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ đúng không?”
Xét về khía cạnh không biết xấu hổ, thì Ma giới vĩnh viễn luôn cao hơn Thần giới một bậc. Mặc dù biết Lăng Yên lấy việc công làm việc tư, nhưng dưới những lời đe dọa cộng thêm da mặt dày của
nàng, Trầm Ngọc vẫn đành phải thỏa hiệp,lưu lại Ma cung.
Có điều, kể từ hôm ấy, Lăng Yên càng lúc lại càng khó mà tập trung làm được việc gì.
Chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi thôi, mà hầu như ngày nào nàng cũng chạy đến
chỗ Trầm Ngọc, nhưng đến rồi lại không vào phòng mà chỉ một mình
ngồi trên bức tường cao ngoài viện, đôi mắt lại đau đáu nhìn vào trong
phòng.
Cửa sổ phòng Trầm Ngọc lúc nào cũng mở toang, từ chỗ ngồi
của Lăng Yên có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng. Vì thế, nàng cũng
nhìn thấy Trầm Ngọc ngày ngày yên lặng ngồi trong phòng, giống
như đang ngây ngốc, có đôi khi sẽ nghiêng tai lẳng lặng nghe ngóng gì
đấy, nhưng Lăng Yên đã giấu đi hơi thở của chính mình, nên không gian
xung quanh chỉ còn lại có tiếng gió cùng chim hót vàtiếng lá cây xào
xạc.
Ngày hôm ấy, cũng như mọi hôm, Lăng Yênvẫn đến ngồi nơi chỗ
cũ, Trầm Ngọc cũng ngồi ở trong phòng, hạ nhântrong Ma cung thu dọn đồ
đạc rời đi, lúc còn lại một mình, Trầm Ngọc liền đi tới bên cửa sổ. Ánh
mặt trời ấm áp vừa vặn chiếu rọi khung cửa, Lăng Yên nhìn Trầm Ngọc đứng trong vầng sáng mờ ảo, trong lúc ngây ngẩn chợt nhớ tới hình dạng
khi hắn hóa thành phượng hoàng.
Nhớ lại hình ảnh uy vũ của phượng hoàng khi tung mình lên trời cao, rồi lại nghĩ đến bộ dạng lúc này
của hắn, ánh mắt không còn, e là hắn không bao giờ có thể tự tại bay
lượn được nữa.
Mà tất cả những chuyện này, cho dù Trầm Ngọc không chịu nói, nhưng Lăng Yên cũng vẫn biết được, nàng không thoát khỏi liên quan.
Ngay khi Lăng Yên đang thất thần, Trầm Ngọc chợt đỡ tay lên tường, lần bước ra ngoài cửa.
Căn phòng mà Trầm Ngọc ở chỉ có một cánh cửa ra vào, Lăng Yên thấy Trầm
Ngọc sắp đụng vào cửa, sắc mặt lập tức biến đổi, thân hình nhoáng cái
tiến về phía hắn.
Nhưng ngay khi Trầm Ngọc sắp va vào cửa thì lại đột nhiên dừng chân, dường như hắn nghe được tiếng động gì đó, bật thốt lên hỏi: “A Tinh?”
Lăng Yên trông chừng ở đây đã được vài ngày
mà không hề để lộ sơ hở gì, không ngờ hôm nay lại bị Trầm Ngọc
phát hiện ra dễ dàng như thế. Nàng khựng người lại, đứng cách Trầm
Ngọckhông xa, ánh mắt lóe lên, cất giọng rõ ràng thừa nhận: “Là ta, sao
ngươi biết được?”
Trầm Ngọc im lặng, vẻ như bị giật mình.
Lăng Yên đi về hướng hắn, đang định tới gần thì đã nghe thấy giọng Trầm Ngọc vang lên: “Ta khôngbiết.”
Dù Trầm Ngọc không nói rõ, nhưng Lăng Yên thông minh cỡ nào, ngay lập tức đã hiểu được hắn đangsuy nghĩ gì.
Có lẽ hắn vốn không phát hiện ra nàng, chỉ là khi nghe được tiếng động thì liền vô thức mở miệng gọi ra tên nàng thôi.
Có thế này nàng mới hiểu được, mấy ngày qua Trầm Ngọc ở trong phòng ngẩn
người, có lẽ cũng khôngphải là hoàn toàn ngẩn người, mà là đang đợi nàng xuất hiện.
Ánh nắng ấm áp ngoài kia dường như chiếu rọi thẳng
vào trong lòng nàng, Lăng Yên chậm rãi đi đến trước người Trầm Ngọc, nắm lấy tay hắn, nói: “Ngươi nhấc chân lên, ở đây là cửa,
cẩn thật một chút.”
Trầm Ngọc lại chỉ im lặng không nói gì,
cũng không có cử động gì mà chỉ đứng im tại chỗ. Ánh mặt trời
từ trên mái hiên chiếu rọi xuống dưới, nhảy múa trên vạt áo hắn, hắn hơi mím môi, cuối cùng nắm chặt tay Lăng Yên, cất giọng nói: “Mặc dù ta vẫn còn rất nhiều điều chưa thể suy nghĩ thấu triệt, nhưng mấy ngày nay ta
vẫn luôn suy nghĩ.”
Sức tay của Trầm Ngọc không lớn, nhưng cũng
đủ để khiến cho Lăng Yên không thể giãy ra. Nàng lẳng lặng nhìn Trầm
Ngọc, chờ những câu tiếp theo của hắn.
“Mắt ta cũng là do ta gieo gió gặt bão,không liên quan gì đến ngươi. Nếu ngươi vì chuyện này mà tự trách, rồi đối đãi với ta giống như hiện giờ, thì ta sẽ......”
Trầm Ngọc không thể nói hết câu, vì Lăng Yên đã không chút khách khí cắt
ngang lời hắn: “Chẳng lẽ lúc mắt ngươi nhìn được, ta đối với ngươi rất
tệ à?”
Trầm Ngọc: “......”
Sau một quãng yên lặng kỳ quái, Lăng Yên mở to mắt trừng hắn, nói tiếp: “không liên quan đến việc này.”
Nghe được lời này, trên mặt Trầm Ngọc trong nháy mắt hiện lên chút ý
cười, hắn lại nhẹ giọng nói: “Ta biết đối với ngươi mà nói, Thần giới
làm những chuyện như vậy là quá đáng thế nào. Những việc đã xảy ra,
ta không thể thay đổi, cho dù ta có muốn đền bù, cũng không có cách nào
đền bù lại được hết bao nhiêu năm ấy. Ta không thể thay đổi nguyện vọng
của ngươi, cũng không có quyền ngăn cản ngươi báo thù. Cho nên như bây
giờ là ta đã thấy thỏa mãn lắm rồi, ta sẽ không cưỡng bách ngươi nữa.”
Tiếp theo đó lại là một quãng yên lặng dài dằng dặc, Trầm Ngọc nói xong lời này thì không mở miệng nữa.
một lúc lâu sau, Lăng Yên khẽ bật cười, cụp mắt nói: “Vậy à?”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn báo thù thế nào?”
Lăng Yên nắm chặt lấy tay Trầm Ngọc, lực mạnh đến mức khiến hắn phải hơi
nhíu mày, Lăng Yên lại làm như không thấy, chỉ nói tiếp: “Ngươi nghĩ ta
muốn giết sạch tất cả các thần? Muốn máu chảy thành sông, muốn thiên hạ
đại loạn, muốn trở thành đấng chí tôn của Tam giới?”
“Ta, không phải là Hoành Tố thứ hai, cũng sẽ không trở thành Hoành Tố thứ hai.” Lăng
Yên gằn từng tiếngđầy nghiêm túc: “Từ trước tới giờ, ta hoàn
toàn không muốn báo thù theo cách như thế. Kẻ địch của ta,
cũng không phải là ngươi.”
Nàng nói xong lời này, lại nhìn vào
đôi mắt không có tiêu cự của Trầm Ngọc, trong lòng không khỏi mềm
nhũn, thì thầm nói tiếp: “Đương nhiên là ta rất chán ghét Thần giới,
nhưng ta không chán ghét ngươi, vậy phải giải quyết thế nào đây?”
Từng câu từng chữ nàng thốt ra đều ngập tràn vẻ bất đắc dĩ, đồng thời cũng
lộ ra vẻ yếu ớt trước giờ chưa từng xuất hiện nơi nàng.
Trầm Ngọc nghe được, sắc mặt hơi biến đổi, bỗng nhiên đi về phía Lăng Yên.
Có điều, hắn đã quên mất lời nhắc nhở trước đó của nàng, chân vừa nhấc
lên đã trực tiếp vấp phải bậc cửa, cả người mất thăng bằng nghiêng về
phía trước, Lăng Yên lại ngăn ở trước người hắn, hắn cứ thế mà ôm cả
người nàng vào trong lòng.
Hai người đều không động đậy gì, áng
mây bàng bạc khẽ trôi nhẹ phía chân trời, ánh nắng loang lổ trênmặt
đất. thật lâu thật lâu sau, Trầm Ngọc mới nhỏ giọng thì thầm bên tai
Lăng Yên: “Như thế này... có được không?”
Lăng Yên không đáp lại, nàng buông tay ra, lẳng lặng nhìn một lúc rồi đột nhiên đến gần Trầm Ngọc, hôn lên ánh mắt hắn.
Loanh loanh quanh quanh, mà vẫn không nỡ buông bỏ, thôi thì cứ cùng nhau đi tiếp đi.
Thậm chí nàng còn bắt đầu tin tưởng, mọi việc rồi sẽ chuyển biến tốt hơn thôi.