Tiếng đàn phát ra trong tay Lăng Yên, so với thanh âm khi Hoa Nhạn gảy
đàn ban nãy thật không giống nhau. Thứ thanh âm vốn dĩ nặng
nề khôngthanh thoát, giờ khắc này đã thay đổi hoàn toàn. Giữa biển lửa
tán loạn ngập trời, thân cầm kia lại mơ hồ phát ra một thứ vầng sáng
vàng chói mắt.
Khóe môi Lăng Yên thấp thoáng độ cong nhàn nhạt,
đầu ngón tay lại gảy khẽ, khung đàn lại cất vang thành điệu nhạc, réo
rắt như dòng suối trong suốt uốn lượn bên hang động thăm thẳm mờ sương,
ánh mắt nàng thoắt động, hệt như vầng sáng quanh thân men theo tiếng tàn tán ra trong khôngkhí. một cỗ thần lực lớn mạnh ào ạt bao quanh nàng,
bất chợt bị xáo động, thoắt một cái liền càn quét toàn bộ sơn trang.
“A Tinh?” Chứng kiến một màn này, ngay cả một người bình tĩnh như Trầm Ngọc cũng không nén được dao động nơi đáy mắt.
hắn nghĩ mãi vẫn không thông, rõ ràng Lăng Yên là ma, vì sao trên người nàng lại có thần lực thuần khiết như vậy?
Trầm Ngọc khẽ mím môi, tiến về hướng Lăng Yên. Lúc này người nọ đột nhiên
ngước mắt, quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục dừng lại trên người Trầm Ngọc bên kia.
Bước chân Trầm Ngọc khựng lại, chần chừ nhìn đối phương.
Trong đáy mắt Lăng Yên mang theo ý cười, nàng nhìn về hướng Trầm Ngọc, mở to mắt, mấp máy môi nói chuyện trong thinh lặng.
“Ta nói rồi, sẽ có biện pháp.”
Trầm Ngọc hiểu được lời này.
Nhưng vào thời khắc mọi người nghe thấy tiếng đàn, ai cũng khựng lại, hướng
mắt nhìn về phía Lăng Yên đang gảy đàn. Nàng đứng trên đài cao, dường
như cứ mỗi một tiếng đàn được phát ra thì thần lực quanh thân nàng càng
thêm tinh khiết. Chỉ một chốc sau, toàn bộ ma khí trên người Lăng Lăng
Yên đã được cởi bỏ, nàng lấy chính mình làm tâm, đem vầng hào quang
quanh thân khuếch tán ra ngoài. Bất chợt, nàng gảy mạnh dây đàn rồi lại
chợt thả ra.
Dây đàn rung lên, sóng âm trong không khí tựa như bị khuấy động phóng ra, bủa vây khắp bốn bề biển lửa. Sóng âm lướt đến
đâu, ngọn lửa hung tợn bỗng chốc bị dọa, mãnh liệt thối lui. Tiếng đàn
bên phía Lăng Yên vẫn âm vang không dứt, vô số đám hắc khí men theo khe
hở bên dưới lòng đất điên cuồng chui ra, kèm theo tiếng đàn lượn lờ
phóng tới, lập tức bay quẩn quanh thân Lăng Yên.
Dưới lòng đất
quanh toàn bộ Thúy Tú Sơn Trang dường như cũng theo động tĩnh này mà dần trở lại như bình thường. Hắc khí sau khi tiếp xúc quanh thân Lăng Yên
liền suy yếu tản dần, chừng nửa khắc liền biến mất hẳn trong không khí.
Chỉ mình Trầm Ngọc có thể nhìn rõ, cũng chỉ duy nhất Trầm Ngọc biết rõ,
những đám hắc khí kia đã bị tiếng đàn của Lăng Yên hút mất, rốt cục đều
chui hết vào trong cơ thể nàng.
Tự thân Trầm Ngọc hiểu rõ chuyện
này. Giữa đám ánh lửa phừng phực muốn thiêu đốt da đầu, thân hình Trầm
Ngọc thoắt động, từ giữa biển lửa rực sáng bất chợt vang lên một đạo
thanh âm réo rắt, bất thình lình một con chim phượng hoàng với bộ lông
đuôi dài sọc phóng vút lên trời, vỗ cánh tạo thành một đường gió quét
cuồn cuộn quanh thân Lăng Yên, mỗi lần đập cánh lại phóng ra vô số tia
sáng như lưỡi đao bén nhọn màu vàng, càn quét quanh toàn bộ sơn trang!
Dưới sự công kích của những lưỡi đao ấy, những ngọn lửa vốn dĩ còn phừng phực cháy
lớn liền dần trở nên yếu ớt, rồi hoàn toàn tắt hẳn trong khôngkhí, chỉ
để lại từng đợt khói mơ hồ lởn vởn xung quanh.
Trong khoảng thời
gian ngắn, những người có mặt vốn hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi bỗng
dưng nhất thời đều yên tĩnh lại, mọi tầm mắt đều đổ dồn lên Lăng Yên và
cả chim phượng hoàng đang uốn lượn xoay quanh nàng ở phía sau.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, giữa mảnh sân vắng lặng, tiếng đàn hòa cùng
tiếng vẫy cánh như văng vẳng bên tai.
không rõ kẻ nào đã lớn tiếng thốt lên: “Là thần!”
“Là thiên thần!”
“Chính thiên thần đã tới cứu chúng ta!”
Chứng kiến một màn kì tích thần kỳ này, những tiếng hô lớn đột ngột vọng tới, mọi người nháo nhào túm tụm bên cạnh phía đài cao mà dõi mắt nhìn theo
phượng hoàng lượn vòng như khiêu vũ cùng nữ tử toàn thân bao trùm bởi
ánh hào quang kia, dửng dưng đứng đó, yên tĩnh nhìn chung quanh đã tan
hẳn những đám sương đen. Nhìn tầng mây trùng trùng lớp lớp rốt cuộc cũng tản đi, trong sơn trang lại một lần nữa nghênh đón tia nắng mặt trời
đầu tiên.
Ánh mặt trời rọi xuống bên người Lăng Yên, vừa vẻ như đang nghênh đón điều gì đó, vừa lại như đang kêu gọi thứ gì đó.
Rốt cuộc, tiếng đàn vang vọng khắp sơn trang cuối cùng cũng từ từ kết thúc. Nàng dời ngón tay ra khỏi dây đàn, giương mắt nhìn về phía hai người ở
cách nàng không xa.
Từ lúc tiếng đàn vừa bắt đầu phát
ra âm thanh, Hoa Nhạn và Bộ Duyên Khê đã kinh ngạc nhìn Lăng Yên, ánh
mắt họ chưa từng rời khỏi nàng dù chỉ một khắc, dùng loại ánh mắt thành
kính vô ngần của mình mà nhìn một người ngỡ như vô cùng xa lạ không quen biết.
Mãi đến lúc này, Lăng Yên mới cùng bọn họ đối diện, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt ôn hòa.
Giọng Bộ Duyên Khê khàn khàn, thì thào một tiếng: “… A Tinh?”
hắn vừa thốt ra, chưa đợi được nàng đáp lại thì Hoa Nhạn bên cạnh đã nhẹ nhàng
thoát khỏi bàn tay đang dìu của Bộ Duyên Khê, lung lay thân mình bước
tới chỗ Lăng Yên, ánh mắt kiên định không một chút nghi ngờ: “Chiến thần … Cửu Tiêu?”
Dường như trong mắt Lăng Yên đang phát ra những đốm sáng rực rỡ, nàng lặng lẽ nhìn Hoa Nhạn, gật đầu nói: “Là ta.”
“Quả nhiên là ngài, ngài vẫn còn …” Lúc này Hoa Nhạn đã sắp bước đến trước
mặt Lăng Yên, đột nhiên cả người lảo đảo đổ dồn về phía trước, Lăng Yên
lập tức khom người đỡ lấy thân thể nàng. Tiếp đó dưới ánh mắt hoang mang ngỡ ngàng của Hoa Nhạn, Lăng Yên đem chiếc đàn cổ cầm giao lại trong
tay nàng ấy.
“Đây là của ngươi.” Thanh âm Lăng Yên trầm ấm mang
theo phong thái dứt điểm mạnh mẽ, nụ cười của nàng tựa như ánh bình minh ấm áp, nhẹgiọng nói: “Ta không cần giữ lại.”
“Thiên Cương
môn không phải vì ta mà tồn tại, mà vì các ngươi.” Từng câu chữ của nàng đều thốt ra vô cùng nghiêm túc, dường như nàng đang vì chính mình, vì
rốt cuộc cũng đòi được công đạo cho chính mình suốt thời gian dài chật
vật, nàng nhìn Hoa Nhạn, tận đáy lòng thốt thành hai chữ: “Cám ơn.”
Ngay khi nói ra hai chữ này, thần lực thuần khiết trên người nàng rốt cuộc
cũng tiêu tán, biến mất hẳn trong bầu không khí yên ắng trước mặt.
Ánh mắt nàng buồn bã, cơ thể dường như đã không còn sức chống
chọi, một chút hắc khí từ mi tâm nàng chui thoát ra ngoài, nháy
mắt đã đoạt điđiểm thần quang cuối cùng còn sót lại trên người Lăng Yên.
Cùng lúc này, ở ngoài cứ địa của Thúy Tú sơn trang cách đây không xa, vô
số yêu hồn len lỏi bao vây bầu trời, mang theo từng trận tia chớp mây mù bay về phía này, kịch liệt công kích.
Lăng Yên hơi nhíu mày, từ
khóe môi chảy ra một tia máu, nàng khẽ đè lên ngực, đồng thời xoay người nhìn sang hướng đám yêu hồn ở phía bên kia, trong mắt tuyệt không chút
sợ hãi, toàn bộ chỉ có giận dữ ngập trời và ý chiến đấu vô biên.
Ngay khoảnh khắc những yêu hồn cổ quái kia kéo theo tiếng sấm phóng tới, bao vây toàn bộ Thúy Tú sơn trang, yêu giới lại ồ ạt tấn công tiếp, đúng là tình cảnh gay go không thua gì Bát Phương Huyền Viêm trận mới vừa rồi!
“Tới đúng lúc lắm.” Lăng Yên cười lạnh một tiếng, khác biệt hẳn với trạng
thái lúc gảy đàn khi nãy. Tuốt đao ra khỏi vỏ, nàng nhún người bay lên,
thoắt một cái đã tìm được vị trí trung tâm của yêu trận, mũi đao Danh
Lưu rạch ngang một đường trên không trung, bổ xuống đám tiểu yêu dày đặc bủa vây tứ phía, nhắm về hướng trung tâm đám sương đen mà phóng tới.
Đúng vào lúc này, giữa màn sương đen kia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh
đen ngòm, thân ảnh kia bất chợt vút ra ngoài, bên trong lớp áo choàng
bao bọc bên ngoài là vô số xúc tua trơn nhẵn đen dài đang ngoe nguẩy,
vung ra ngăn lại một đòn đao như chẻ tre của Lăng Yên.
Lăng Yên
bị chặn một đao này, lập tức ra tay phóng tiếp một đường đao khác, thân
hình bị kiềm hãm trên không trung, sắc mặt trắng bệch như tờ, bên môi
lập tức khụ ra máu tươi tanh tưởi, nhưng tuyệt vẫn không lùi một bước.
Đối diện Lăng Yên, yêu vương Phi Ảnh hiên ngang đứng đó, những xúc tua lộ
ra bên ngoài lớp áo choàng trong chớp mắt thu hồi lại. hắn đứng lơ
lửng trên không trung, bàn chân bước ra một bước, chậm rãi tiến về phía
Lăng Yên ở trước mặt.
Lăng Yên đang muốn cử
động, một tiếng nói sắc bén lạnh lẽo từ bên trong áo choàng truyền ra:
“Tốt nhất ngươi đừng nên đối địch với yêu giới mộtlần nữa.”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói với ta những lời này?” Lăng Yên quyết tuyệt đáp không chút khoan nhượng, lạnh lùng nhìn hắn.
Phi Ảnh lại đột nhiên động đậy, hắn vươn tay, chậm rãi lôi ra một vật từ bên trong áo choàng, nói: “Dựa vào nó.”
“Làm sao bây giờ! Mệnh kính của yêu giới, cũng chính là tánh mạng của ngươi, hiện đang nằm trong tay của ta mất rồi!”