Ma Tôn Đế Vương

Chương 9: Chương 9: Chương 8: Nhất định phải thành Tông chủ Đông Qua!




Tác giả: Mặc Mặc vs Nhan Nhi

----

“Tông chủ, Tân tông chủ hiện tại chỉ mới năm tuổi, ngài không lo lắng sao?” Đại trưởng lão một thân giáp phục uy nghi, không nhịn được bày ra vẻ mặt sốt sáng nhìn lên lão nam nhân phía trên mình.

“Bổn Tôn còn không gấp, ngươi gấp làm gì?” Dã Hành Sơn cười hớ hớ, một bộ không quan tâm xấu xa, cái nha đầu Quân Tà kia còn lợi hại hơn hắn, tin tưởng nàng nhất định không để hắn thất vọng.

“Quân Tà từ nhỏ liền thông minh xuất chúng, được xưng tụng là thần đồng Đông Qua, chỉ là nha đầu đó hình như quá mức trưởng thành rồi, một chút cũng không giống nữ hài tử.” Tứ trưởng lão bất mãn nói, hôm trước hắn chỉ là muốn vào phòng nàng xem một chút thôi, liền bị hai tông màu đỏ đen đập thẳng vào mắt, cái này là khuê phòng của nữ tử?

“Hừ, còn phải nói, không phải lúc xây phòng chính ngươi đề nghị dùng tông màu này mới tránh để người khác nghi ngờ thân phận của Quân nhi sao?” Tam trưởng lão liếc xéo mắt một cái, lúc đầu chính hắn cương quyết chọn, bây giờ lại trở mặt.

“Nhưng...nhưng...” Tứ trưởng lão muốn cãi lại, chỉ là vốn từ hạn hẹp, nên chỉ có thể lắp bắp, trừng mắt nhìn Tam trưởng lão oán hận.

“Thôi đủ rồi! Không phải hôm nay nói muốn hỏi ý kiến Quân nhi về việc Tân tông chủ sao?” Ngũ trưởng lão nhếch cằm ngang lời Tứ trưởng lão, một bộ dáng bất cần đời.

“Nha đầu đó còn nhỏ như vậy...” Lục trưởng lão nhìn sang Dã Hành Sơn thể hiện lo lắng, gánh nặng của cả một bang phái cứ như vậy đè lên một nữ hài chưa trưởng thành, như vậy có ổn không?

“Ha! Không sao, nha đầu đó thông minh như vậy, chắc chắn không có chuyện gì.” Nhị trưởng lão cười cười, “Bây giờ Quân nhi đã đạt đến cấp 6, thử hỏi toàn tông môn ta có hài tử nào giỏi giang như Quân nhi, giao Đông Qua cho Quân nhi cũng không phải không được, mấy đệ tử của Đông Qua không phải cũng rất sùng bái nha đầu đó sao?”

Lục trưởng lão nghe vậy thì nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm tình thoáng chốc tốt hơn một chút.

“A! Quân Nhi!!” Dã Hành Sơn nãy giờ ngồi im lặng bỗng dưng hét lên một tiếng giống như bị cắt tiết, khiến cho các vị trưởng lão sợ hết hồn, chỉ thấy hắn bật dậy, hai tay không ngừng vẫy vẫy, hướng đến bóng dáng nhỏ nhắn ngoài cửa mà gọi.

Quân Tà mới sáng sớm liền bị Tần ma ma gọi dậy, nàng như thường lệ mơ mơ màng màng bước xuống giường, chậm rì rì thay một bộ huyền y sạch sẽ, sau đó được Tần ma ma búi tóc lên bằng một cây trâm bạc tinh xảo, lười biếng uống chút trà sáng, ăn qua loa một chút điểm tâm Thường Trữ đưa lên, sau đó liền bị thị vệ đưa đến đây, tổng cộng mất hơn một canh giờ, nhưng tinh thần quả thật vẫn còn một chút ngây ngốc chưa tỉnh hẳn, cho đến khi nhìn đến một lão đầu nào đó hướng nàng không ngừng vẫy tay như điên, nhảy cẫng lên vui mừng, thì bao nhiêu sự mệt mỏi liền tiêu tan.

Trưng ra khuôn mặt phong nhã vạn người mê, Cơ Quân Tà chậm rì rì hướng đến chiếc ghế bên phải Dã Hành Sơn ngồi xuống, sau đó lại cứng nhắc nhìn chằm chằm hắn.

Thấy nàng nhìn hắn không chớp mắt, Dã Hành Sơn liền biết hắn thái quá, nên cũng hắng giọng một cái, im lặng không nói.

Cơ Quân Tà hướng các vị trưởng lão cười một cái cực kỳ tà mị, mái tóc đen dài mềm mại tùy ý vấn cao, một thân huyền y tao nhã sạch sẽ, mị nhãn như tơ, một cỗ khí chất không nói lên lời bao quanh, càng làm cho nàng tăng phần tuyệt mỹ, giống như Tiên Đồng trên tiên giới, khí chất lười nhác mà cao ngạo, dung mạo này khiến Tứ trưởng lão phong lưu tiêu sái cũng há hốc mồm ghen tỵ, Tứ trưởng lão đỏ mắt mà liếc một cái, y còn chưa có được dáng dấp tà mị đến độ như cái con nha đầu đó đâu.

“Mấy vị sư phụ, Quân nhi đương nhiên không khiến các ngài thất vọng đâu.” Mặc kệ vị Tứ sư phụ đang phát hờn kia, Cơ Quân Tà ngọt ngào dụ dỗ, quả nhiên, Lục sư phụ tâm tính thuần khiết là người đầu tiên xiêu lòng hưởng ứng.

Vô Song vừa hướng mắt tràn đầy yêu chiều về phía Quân Tà, vừa âm thầm quay sang Tứ sư phụ đang phùng mang trợn má, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Chắc chắn là được, Quân nhi cần gì cầu xin như thế?” Đại trưởng lão vươn tay thuận tiện kéo Cơ Quân Tà vào lòng, quả quyết nói, không để Quân nhi làm thì để ai?

“Nhưng nó mới năm tuổi...” Tứ trưởng lão thở phì phì, để một đứa trẻ năm tuổi quản lí một tông môn, đây là chuyện cười thiên hạ chắc?

“Hừ, đừng có mà nghiêm khắc quá đáng như thế, Quân nhi năm tuổi đã đạt cấp sáu, thông minh tuyệt đỉnh, mỗi một lĩnh vực đều vô cùng bản lĩnh, can đảm anh dũng, lại còn rất hiểu chuyện, có đứa trẻ nào được bằng Quân nhi? Vả lại, giao tông môn cho nó, chúng ta vẫn được quản lí và chỉ đạo một số chuyện cơ mà, chứ có phải mặc kệ nó làm gì thì làm đâu.”

Ngũ trưởng lão - Huyết Minh, đập bàn, sắc mặt đỏ bừng tức giận, bình thường y quản lí bộ phận bên huấn luyện sát thủ nên khó tính, bảo thủ, đã nhận định việc gì liền nhất quyết không từ bỏ, cũng là tính cách Cơ Quân Tà thích nhất.

Cơ Quân Tà nghe Huyết Minh nói vậy, không khỏi rụt người lại, đầu đầy hắc tuyến, nàng có can đảm sao? Có anh dũng sao? Có bản lĩnh sao? Bất quá chỉ là tình nguyện thử thuốc độc của Lục sư phụ, mài kiếm sắc cho Ngũ sư phụ, luyện chữ viết với Đại sư phụ, chơi cờ với Nhị sư phụ, học cách kiếm tiền với Tam sư phụ thôi a.

Nhưng mà, Cơ Quân Tà quên mất, một đứa trẻ năm tuổi không thể nào cầm cự với kịch độc hơn ba canh giờ, mài một thanh kiếm sắc bén tinh xảo, chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa, thắng liên tiếp hai mươi ván cờ với cao thủ đệ nhất, còn có thể sáng tạo nhiều cách kiếm tiền như một dân buôn thực thụ.

Cái này. . .Là một đứa trẻ?!!

Có đánh chết cũng không tin.

Tứ trưởng lão bị mọi người dồn ép, nên chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, giận dỗi hừ một tiếng, không thèm nhìn Cơ Quân Tà.

“Hì hì! Tứ sư phụ a, giận dỗi nhiều sẽ không đẹp nữa, mau, uống một chút nước, ngài liền bình tĩnh hơn.” Cơ Quân Tà cười hì hì, bàn tay nhỏ nhắn cầm một cái tách trà tinh xảo, tuột xuống từ trong lòng Đại trưởng lão, nhanh chân đến bên Tứ trưởng lão cười lấy lòng.

Nàng nhất định phải thành tông chủ Đông Qua, thứ nhất là vì mục tiêu lớn báo thù, mà cũng vì phải hoàn thành trách nhiệm nương nàng bỏ lại, trước đây, nương nàng một chút cũng chưa từng làm một việc cho Đông Qua, nhưng vẫn được người trong Đông Qua yêu mến, nay nàng nhất định phải bù đắp những trách nhiệm đó thay nương.

Chỉ thấy Tứ trưởng lão vẫn còn khí thế bừng bừng kia khi nghe đến mấy chữ “sẽ không đẹp nữa” liền cụp mắt xuống, ngoan ngoãn tiếp nhận tách trà, uống xuống mấy hớp, liền trở nên dịu dàng trầm ngâm hơn.

“Uh, tức giận không có lợi.”

Mấy vị trưởng lão kia thấy vậy, âm thầm lắc đầu, Tứ trưởng lão trời không sợ đất không sợ, chỉ lo cho nhan sắc của mình, một chiêu của Cơ Quân Tà liền đánh thẳng vào tâm lý yêu cái đẹp của hắn, quả là, một chiêu diệt gọn.

Dã Hành Sơn lười để ý, hắn ngoắc tay, bảo Cơ Quân Tà trở về, còn mình thì ở lại bàn chuyện làm lễ nhận chức cho Quân nhi.

-----

“Thường Trữ, chúng ta đi đến Triết viện nhìn một chút đi.” Đi đến Liên Hoa Đình, Cơ Quân Tà giống như giật mình mà nói với Thường Trữ.

Lâu rồi kể từ cái ngày đệ đệ tới thăm nàng, không biết là có chuyện gì không nữa.

“Vâng, Quân thiếu.” Một tay nâng Cơ Quân Tà, Thường Trữ cũng đổi hướng sang hướng Triết viên dẫn đường cho ta, từ khi có Huyết Nhãn, thị giác của ta cũng rất thất thường, có đôi khi nhìn rõ, đôi khi mờ ảo, đặc biệt là ban đêm, dường như không nhìn thấy gì.

Nha đầu Thường Trữ là một trong hai nha hoàn thiếp thân của nàng, được nàng tự tay lựa chọn và huấn luyện, giống như Khuynh Thành, Thường Trữ cũng xem như là nữ hài có cấp bậc tu luyện cao nhất trong Đông Qua.

Thường Trữ khác Khuynh Thành, tính tình thì dịu dàng hơn, đáng yêu hơn, nhưng tiếc thân thể lại suy yếu nhiều bệnh, không giống Khuynh Thành tự do vui đùa chạy nhảy, cho nên, nàng vẫn là thiên vị Thường Trữ.

Rời đi khỏi Biệt viện, lại xuyên qua trùng trùng điệp điệp cung viên, hoa các, núi giả, cuối cùng Triết Viên cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Triết Viên bình thường giờ này vẫn đèn đóm sáng trưng, nhưng hôm nay lại phá lệ yên tĩnh, toàn Triết viên tràn ngập một màu đen huyền ảo, không đèn đuốc, không ánh sáng.

Rất không bình thường!

Dù thị giác bị hạn chế, nhưng Cơ Quân Tà vẫn cảm nhận được, hôm nay đệ đệ phá lệ ngủ sớm?

Ban đêm gió lớn, vạn vật yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng thở đều đặn của thị vệ.

Một chiếc giày đen thêu rồng vàng tuyệt mỹ bước vào Triết Viện, ánh mắt huyết sắc rực rỡ bị che đi bởi một tầng sương mù, mất đi vẻ xinh đẹp vốn có, nhưng vẫn vô cùng chói mắt, phía bên cạnh còn có một nha hoàn cẩn thận nâng đỡ.

“Suỵt.” Cơ Quân Tà nhìn thấy thị vệ muốn đi vào báo cáo, liền nâng tay ngọc, đưa ngón trỏ lên làm một cái động tác im lặng.

Lười biếng phất tay, cả Thường Trữ lẫn thị vệ liền lui xuống, để nàng yên tĩnh một mình.

Mở cửa ra, đập vào mắt Cơ Quân Tà chính là một căn phòng bừa bộn đủ thứ linh tinh vứt đầy ra đất, chính giữa phòng chính là một hài tử tuyệt thế vô song, tuấn mỹ phi phàm, nhưng vẻ đẹp này một chút cũng không giống Cơ Quân Tà, nét mặt ba phần giống với Cơ Dương Hoa.

Giày đen thêu rồng khựng lại một chút, sau đó bắt đầu chuyển động, bàn tay ngọc tinh xảo nhẹ nhàng phất lên, đám đồ vật không rõ dưới nền đất giống như có linh hồn, chuẩn xác bay đến vị trí thích hợp của mình, tuy không nhìn rõ, nhưng Cơ Quân Tà vẫn có thể truyền chân khí vào đồ vật, sau đó xác định được rõ đồ vật rồi thì chuyển nó chỗ cần thiết, phải nói, động tác cùng loại thuật này, nàng đã làm đi làm lại biết bao nhiêu lần, thậm chí nhắm mắt cũng biết đồ vật nào đặt ở chỗ nào.

Sắp xếp xong, Cơ Quân Tà cười nhẹ, cưng chiều nhìn đệ đệ mình, tiểu đệ này khi ngủ thì đáng yêu vô cùng, khiến nàng nhịn không được muốn nhéo má hắn, muốn là làm, Cơ Quân Tà vươn tay, vuốt má hắn sau đó nhéo nhẹ một cái.

“Ưm.” Cơ Âm Tà khó chịu hừ một tiếng rồi trở mình, phản xạ đột ngột khiến cho Cơ Quân Tà giật mình, vội vàng buông tay, nhưng sau đó lại thấy tiểu đệ ngoan ngoãn ngủ tiếp, nàng thở phào, vẻ mặt sủng nịch thấy rõ.

Ở lại một lúc, sau đó Cơ Quân Tà cũng trở về viện Thiên Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.