Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 41: Chương 41: Vạt áo ngươi không phải phanh tới đây sao? Phanh cho ta nhìn một cái coi!




Trì Mục Dao không ngừng luống cuống.

Sau khi Hề Hoài ngồi vào bàn, toàn bộ đệ tử Hợp Hoan Tông đều trở nên yên ắng lạ thường. Sợ có người sẽ chủ động tới khu vực Hợp Hoan Tông tra xét, Từ Nhiễm Trúc chuyển sang trạng thái cực kỳ cẩn trọng.

Lâu Quỳnh Tri ngồi kế bên Trì Mục Dao cũng đang quan sát lộ trình chạy trốn. Nàng phân vân nên từ nóc nhà bay đi hay từ cửa chính mà phóng sẽ lẹ hơn?

Mấy vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn kia đến để giúp bắt người sao? Nếu ra tay thật thì bọn họ sẽ trốn thoát được mấy người chứ?

Trì Mục Dao cố gắng chải vuốt tóc phía trước xuống che bớt mặt mũi, thu nhỏ lại hầu kết, còn ưỡn cả “bộ ngực” của mình ra đầy kiêu hãnh, dùng nó để chứng tỏ bản thân là “nữ”. Trong lòng anh còn thầm ủi an chính mình rằng Hề Hoài hẳn đã từ bỏ rồi, hồi hộp cũng chỉ do quá lo lắng mà thôi.

Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt ở Khanh Trạch Tông chỉ có thể xem như hàng vãn bối, phải đi tận tuốt đằng sau. Tông Tư Thần vừa ngồi vào bàn đã thấy lấp ló trang phục môn phái màu hồng nhạt, hắn vừa dợm đứng dậy đi xem đã bị cha mình dùng khống vật thuật lôi thẳng về khu vực chỗ ngồi của Khanh Trạch Tông.

Thấy Tông Tư thần bị túm lại, mọi người trong Hợp Hoan Tông đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này có người cao giọng dò hỏi: “Hiện tại coi như mọi người đã có mặt đông đủ hết rồi nhỉ?”

Còn có người ngang ngược cà khịa: “Hợp Hoan Tông cũng được tính vô Thiên Tông hả? Hết hơn phân nửa đệ tử là trà trộn vô chính phái rồi còn gì.”

“Đúng vậy. Bọn họ không biết xấu hổ hay sao còn dám vác mặt tới?”

Từ Nhiễm Trúc vờ như không nghe thấy, nàng hận không thể đứng lên giống trống khua chiêng cãi lại bằng được.

Hề Hoài ngồi ở vị trí chủ vị, hắn thoáng liếc qua khu vực chỗ Hợp Hoan Tông một cái rồi chống cằm lơ đãng nói: “Thanh Bức Tông lấy chuyện hút máu người làm phương pháp tu luyện, còn dùng máu người để luyện đan. Nghe nói không ít người ngồi đây đều đã uống loại đan dược này rồi. Trong khi đó tu luyện của Hợp Hoan Tông chẳng qua là chuyện ngươi tình ta nguyện, còn sung sướng đôi bên, mục tiêu là đệ tử chính phái. Hại người thuần tuý như Thanh Bức Tông, La Sát Tông còn có mặt mũi tồn tại, Hợp Hoan Tông sao lại phải ngại?”

Hề Hoài vừa nói dứt lời, cả đại sảnh yên lặng.

Hết thảy ma môn đều là những môn phái có phương thức tu luyện kỳ kỳ quái quái. Thanh Bức Tông hút máu người sống, làm ra cả đống chuyện thương thiên hại lý. Còn La Sát Tông thì luyện hoá thân thể con người, lợi dụng con rối làm lực lượng chiến đấu cho mình. Ban đầu chỉ là đào mồ quật mộ, càng về sau bọn họ càng làm tới, đoạt cả mạng người, vi phạm thiên lý.

Mấy tông môn như vậy còn chưa ai thèm nói đến, bây giờ cả lũ xúm lại ăn hiếp một đám con gái. Đây là đạo lý kiểu gì?

Đừng thấy Hề Hoài ít nói mà xem thường, hắn chặn họng người khác cực kỳ lợi hại. Chỉ cần một câu là đã có thể làm đối phương á khẩu không biết đáp lại thế nào.

Đương nhiên người bị hắn chặn họng nhiều nhất chính là Trì Mục Dao, rất nhiều lần Hề Hoài đã làm cho Trì Mục Dao phải tự ôm một bụng hờn dỗi mà không nói lại được gì cả.

Trì Mục Dao thậm chí còn muốn đi khuyên mấy nữ tu giả tìm đạo lữ nhất định không được tìm người giống Hề Hoài. Lúc cãi nhau thực sự rất ức chế. Thế gian tu giả ngàn ngàn vạn vạn, hà tất lại phải tìm về một đạo lữ am hiểu nhất chuyện làm thế nào chọc tức người khác.

Nhưng mấy lúc như giờ thì năng lực này của Hề Hoài lại làm Trì Mục Dao cảm thấy rất khoái chí.

Lâu Quỳnh Tri nghe xong cực kì vui vẻ, len lén dựng lên một ngón cái dưới ống tay áo, dùng khẩu hình khen ngợi: “Ngươi là lò luyện tốt nhất!”

Nếu nói thành tiếng chắc chắn sẽ bị mấy vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn nghe thấu được.

Hề Hoài thấy toàn sảnh đều yên lặng, hắn cảm thấy nhàm chán bèn thúc giục: “Bắt đầu đi.”

“Khụ khụ.” Một người khá trẻ tuổi đứng dậy nói: “Dạo này Noãn Yên Các đang rất không yên ổn…”

Thấy Hề Hoài dường như không để ý tới bọn họ bên này, Trì Mục Dao thầm yên tâm, xem ra lớp nguỵ trang của anh cũng có tác dụng rồi.

Hoặc là Hề Hoài thật sự đã từ bỏ. Mà kỳ thật giữa bọn họ cũng không xảy ra đoạn tình cảm nào tới nỗi khó tha thứ, khó quên đi đến vậy.

Trì Mục Dao bắt đầu mon men đưa tay bóc hạt dưa, rón rén nhét vào trong miệng. Trong lòng anh nghĩ vu vơ, thấy Noãn Yên Các không yên ổn nên các ngươi muốn tấn công sao? Đằng nào thì hang ở Ngự Sủng Phái đã đào xong. Các ngươi thích đánh cứ đánh, cũng chả phải chuyện của ta.

Chàng trai trẻ kia tiếp tục nói sâu hơn: “Ma môn và chính phái cùng nhau ký cái hiệp nghị hoà bình này là do chưởng môn hiện tại ký. Ta nghe nói mấy người khác không mấy tin phục. Nếu đương nhiệm chưởng môn đột ngột qua đời, chưởng môn kế tiếp của Noãn Yên Các rất có khả năng sẽ huỷ bỏ hiệp nghị mà tấn công chúng ta thêm một lần nữa.”

Các tu giả ma môn khác sôi nổi bàn tán.

Lâu Quỳnh Tri đưa tay qua lấy chén trà, nhỏ giọng hỏi: “Uống trà không?”

Trì Mục Dao vẫn không dám hó hé lời nào, chỉ gật gật đầu rồi đưa tay nhận lấy.

Hạt dưa thời xưa ngọt quá đáng quá thể, gắt cổ chịu không nổi.

Chàng trai kia vẫn thao thao bất tuyệt: “Trong số danh môn chính phái, Noãn Yên Các là lớn nhất. Bọn họ chỉ cần vẫy tay một cái là có thể triệu tập đông đảo tu giả ngay lập tức. Nhưng ma môn chúng ta lại chia năm xẻ bảy. Nếu thật sự bị công kích cũng không gom được mấy người sẵn sàng đáp trả, chỉ đành bị Noãn Yên Các từng bước từng bước công phá.”

Những người khác dò hỏi: “Vậy ý ngươi là gì?”

“Nói đại ra đi đừng có lòng vòng nữa!”

Trong số các ma môn, có rất nhiều tông chủ không biết chữ, không có văn hoá, nói chuyện với bọn họ chỉ có thể huỵch toẹt trắng ra, nói hươu nói vượn phức tạp bọn họ nghe không thủng.

Giống như hiện tại, Tùng Vị Việt và cha hắn đều đang gãi gãi lỗ tai.

Chàng trai kia mãi cũng nói tới trọng điểm: “Cho nên chúng ta cần đề cử ra một vị Ma Tôn. Có như vậy mới có người chủ trì Thiên Tông. Nếu thật sự xảy ra chuyện cũng có thể tập hợp mọi người tụ tập lại cùng chiến đấu.”

Trì Mục Dao nghe xong ngẩn cả người. Tuyển Ma Tôn sớm như vậy sao?

Mà nghĩ cũng phải, Noãn Yên Các loạn ra tới vậy, ma môn vẫn ngồi đó chờ chết mới là lạ. Bọn họ đương nhiên phải có kế sách ứng đối rồi.

Trì Mục Dao lại nhấp một ngụm trà, trong lòng đoán chừng, không biết lần này bọn họ sẽ chọn Hề Lâm hay Hề Hoài lên làm Ma Tôn.

Theo nguyên tác thì mãi tận sau khi Hề Lâm chết, Hề Hoài mới hoàn toàn hắc hoá. Lúc đó hắn dùng sức mạnh đàn áp triệu tập Thiên Tông, tự xưng Ma Tôn, trở thành đại phản diện. Hề Hoài cai trị bằng tàn nhẫn và độc ác, giết người không chớp mắt. Khắp cõi ma môn không tông nào không e ngại.

Có điều Trì Mục Dao bỗng nhiên nhớ ra Hề Hoài dạo này đam mê làm người tốt việc tốt, Thiên Tông ai thèm sợ hắn nữa…

Tình huống này thì làm Ma Tôn chắc không ổn lắm đâu ha!

Vậy chắc sẽ chọn Hề Lâm, sau đó Hề Lâm truyền ngôi lại cho Hề Hoài.

Chàng trai kia đề nghị xong, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía Khanh Trạch Tông. Ai nấy đều muốn nghe ý kiến của tông môn lớn nhất ma môn xem thế nào.

Hề Hoài còn không buồn nâng mí mắt lên, hắn dùng ngữ khí thiếu kiên nhẫn đáp trả: “Không có hứng.”

Cung chủ Tôn Nguyệt Cung cũng đồng tình: “Đám Noãn Yên Các đó muốn đến cứ để bọn chúng đến, bộ Khanh Trạch Tông ta ngán bọn chúng chắc?”

Trì Mục Dao nghe mà nuốt không xong tiếng thở dài.

Cuồng vọng tự đại, đây chính là lý do các người bị diệt môn. Nếu không dựa vào Hề Hoài kết linh khế với Huỷ, sức lực trâu bò, thì Khanh Trạch Tông làm sao kiên trì tới đại kết cục nổi.

Có điều hiện tại Hề Hoài không thích Minh Thiều Lạc, lại chẳng thù hận gì với Tịch Tử Hách, cũng đâu làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Hắn không muốn làm Ma Tôn cũng bình thường.

Đợi mấy năm sau xem sao. Trước mắt Hề Hoài đã từ bỏ Trì Mục Dao, kế tiếp dần dần phát hiện mình vẫn thích con gái, lại một lần nữa hứng thú với Minh Thiều Lạc. Cốt truyện này sẽ trở về với mạch cũ.

Ai ngờ, mặc cho Hề Hoài không có hứng thú, nhưng những người khác lại nhất nhất muốn hắn làm: “Ta nghe nói hoài chuyện thiếu tông chủ ưng chạy đôn chạy đáo qua bên đám danh môn chính phái lắm, còn cứu không ít người nữa đúng không? Ma môn giờ không chứa nổi Khanh Trạch Tông các ngươi nữa à? Nên giờ các ngươi muốn phát triển thành chính phái sao? Hiện giờ không chịu làm Ma Tôn là muốn đoạn tuyệt với chúng ta sao?”

Hề Hoài thấy phiền phức thật sự liền đồng ý: “Rồi rồi cái đó để ta làm.”

Người vừa chất vấn: “…”

Những người khác trong Thiên Tông: “…”

Tuỳ tiện tới vậy sao?

Cung chủ Tôn Nguyệt Cung nhanh chóng hưởng ứng: “Vậy xin chúc mừng Ma Tôn đại nhân.”

Những người khác trong Khanh Trạch Tông cũng sôi nổi chúc mừng. Kẻ tung người hứng phối hợp cực kỳ ăn ý.

Chàng trai đưa ra đề nghị có chút hoảng loạn: “Mới…mới đó đã định rồi sao?

Cung chủ Tôn Nguyệt Cung lập tức không vui, gằn giọng hỏi: “Làm sao? Thiếu tông chủ của chúng ta làm Ma Tôn ngươi có ý kiến gì hả? Muốn nói gì thì ra trước mặt bổn toạ nói nghe xem.”

Ngụ ý: Ngươi mà dám đứng ra, xem lão tử có đánh chết ngươi không.

Khanh Trạch Tông thuần thục nhất chính là bênh vực người nhà tới mù quáng.

Mọi người đang ngồi đều bốn mắt nhìn nhau, Ma Tôn vậy là chọn xong rồi sao? Nhưng nhìn mấy vị Thiên Tôn của Khanh Trạch Tông lù lù ngồi đó, ai dám lỗ mãng? Thiên Tôn chỉ cần có chút tức giận bọn họ đã thấy uy áp rồi, chẳng còn cách nào ngoài nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến Ma Tôn.”

Trì Mục Dao ôm chén trà xem mà trợn mắt há mồm.

Trong sách Hề Hoài làm Ma Tôn cũng cần tới chút thủ đoạn, Thiên Tông không phục, nhưng vì sinh tồn mà cắn răng thoả hiệp. Tình huống hiện giờ hình như hơi sai, ít nhất thì một fan nguyên tác như Trì Mục Dao cảm thấy tâm lý hụt hẫng đôi chút.

Có điều Trì Mục Dao vẫn bị đồng môn túm lại hành lễ.

Hề Hoài lãnh đạm đáp lại: “Ờ.”

Đợi mọi người một lần nữa yên vị, Hề Hoài mới đưa mắt quét một lượt, hỏi tiếp: “Còn chuyện gì khác không?”

Một người lập tức đứng lên nói: “Ta muốn công khai lên án La Sát Tông một chút,…”

Hề Hoài phẩy ngón tay, ra lệnh: “Diệt môn luôn đi.”

Quyết định dứt khoát như vậy làm người đề nghị sửng sốt, hắn vội vàng phân bua: “Không, không tới nỗi đó! Ta chỉ muốn làm cho ra lẽ với tên tu giả dám lấy xác chết cha ta ra luyện thôi.”

Hề Hoài hơi khó hiểu: “Thế chuyện này là thù giết cha đúng không? Nếu đã vậy tại sao ngươi không muốn tiêu diệt La Sát Tông?”

Người nọ nuốt một ngụm nước bọt: “Cha ta chết cũng đã mười mấy năm rồi. Nếu bọn họ đồng ý đền cho ta một kiện pháp khí, ta…”

Hề Hoài nghe xong trợn mắt: “Có đứa con bất hiếu như ngươi đẻ ra bóp mũi cho chết còn hơn. Ngươi tự sát quách cho rồi!”

“Nhưng…”

“Ngươi dám nói thêm lời nhảm nhí nào nữa ta sẽ tự tay giết ngươi.”

Người kia tiến không được, lùi cũng không xong, loay hoay bối rối, xấu hổ muôn phần.

Hề Hoài lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Cách thức làm việc của vị Ma Tôn tân nhiệm này khiến cho không ai dám cất lời ngợi khen, những người có việc lại càng không ai dám hó hé gì.

Coi như hoàn thành nhiệm vụ, Hề Hoài đứng dậy, sửa sang lại vạt áo một chút rồi nói: “Giờ ta có thể bắt người rồi chưa?”

Những người khác khó hiểu, duy đệ tử Hợp Hoan Tông đều đã hiểu, Từ Nhiễm Trúc lập tức hạ giọng: “Tật!”

Lời vừa dứt, chúng đệ tử Hợp Hoan Tông trong nháy mắt đều đã biến mất không thấy tăm hơi. Chỉ còn lại chén trà Trì Mục Dao vừa cầm trong tay lẻ loi rớt vỡ trên mặt đất.

Hề Hoài đã sớm tính toán, hắn nhìn qua mấy vị tiền bối Nguyên Anh kỳ ra hiệu. Các vị lập tức tuân lệnh đuổi theo.

Hề Hoài không nhanh không chậm lướt qua đám người đang mắt chữ A mồm chữ O đi ra ngoài. Hắn ở bên ngoài không lâu đã thấy pháo hiệu được phóng lên, không khỏi nhướng mày.

Trong chớp mắt ngắn ngủi vậy mà đã kịp chạy trốn đi rất xa. Vị trí phóng đạn tín hiệu cách nơi đây tít tắp.

Hề Hoài thong thả ngự vật phi hành qua tới nơi, áo đỏ tung bay như một ngọn đuốc bốc cháy giữa màn đêm. Ngọn đuốc ấy phóng tới nơi kết giới trong suốt đang vây nhốt hơn chục đệ tử Hợp Hoan Tông.

Từ Nhiễm Trúc nhanh chóng đứng chắn trước Trì Mục Dao, nói: “Thiếu…Ma Tôn đại nhân, có chuyện gì đàng hoàng nói.”

“Ta còn chưa từng nói chuyện với các ngươi lần nào. Tại sao ngươi biết ta sẽ không đàng hoàng nói chuyện?”

“À…” Từ Nhiễm Trúc không trả lời được.

Hề Hoài nghiêng nghiêng đầu, dựa vào dáng vóc cao to, có thể dễ dàng phát hiện Trì Mục Dao đang cúi gằm mặt cố lẩn tránh giữa đám người. Hắn cất lại cái sắc mặt thiếu kiên nhẫn mới nãy, khoé mắt hơi cong cong như đang cười, mặt mũi cũng không có vẻ gì là hung dữ.

Trì Mục Dao vốn cao hơn so với mấy tỷ muội khác, cúi đầu cũng không phải cách giấu mình hoàn hảo giữa đám đông. Anh chỉ đành nhận mệnh bước ra: “Ngươi có thể thả các tỷ muội đi không?”

Hề Hoài thoáng kinh ngạc, đây rõ ràng là giọng của A Cửu, không phải giọng Trì Mục Dao. Hoá ra còn có thể biến về giọng cũ nữa cơ đấy.

Hắn quét ánh mắt trên người Trì Mục Dao một lượt từ đầu tới chân.

Không biết bao nhiêu là lần hắn đã tưởng tượng Trì Mục Dao mặc trang phục Hợp Hoan Tông, mặt đeo Đào Hoa Diện. Cuối cùng cũng thấy được rồi.

Trước kia hắn luôn cảm thấy một nam nhân mặc trang phục môn phái hồng nhạt là chuyện không nuốt nổi. Hiện tại nhìn Trì Mục Dao đứng trước mắt, trong lòng lại rung động không ngừng, ngứa ngáy như bị hàng ngàn chiếc lông chim cù cùng một lúc.

Hoá ra thế gian này lại có một nam tử hợp với màu hồng tới như vậy. Không biến thành ẻo lả, chỉ tăng thêm dịu dàng. Màu hồng phấn tôn lên làn da trắng nõn nà. Đào Hoa Diện thả rèm châu nửa kín nửa hở, lấp ló đường cằm xinh đẹp, cánh môi mọng đào thấp thoáng đáng yêu.

Hề Hoài cứ nhìn mãi nhìn mãi.

Hắn không nói gì, đi tới trước Trì Mục Dao đưa tay chọc chọc vào hai cái bánh bao, tiếp theo phụt cười thành tiếng.

Trì Mục Dao xấu hổ tới muốn nổ tung.

Hề Hoài chỉ xuống chỗ đai lưng của Trì Mục Dao, trêu ghẹo: “Vạt áo ngươi không phải sẽ phanh tới đây sao? Phanh cho ta nhìn một cái coi.”

Trì Mục Dao: “…”

Để anh chết quách cho rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.