Thăng trầm cuộc sống mà, người giàu có áp lực của người giàu, người nghèo có áp lực của người nghèo, Thiên Long đang ở một nơi nghiêm trang, trang trọng không kém thánh đường là bao, không xung quanh còn có lính đứng canh cả gần chục thằng, oai phong lẫm liệt vô cùng, không đâu xa nơi đây chính là phiên tòa xét sử của tỉnh Hắc Long,một lão già ngồi chính giữa nơi cao nhất hướng Thiên Long hỏi:
- bị cáo Thiên Long có gì trăn chối không?
Thiên Long thở dài nói:
- tôi bị oan a!
- lời nói của bị cáo bị bác bỏ!
Thiên Long nghẹn cứng họng luôn, thế chú mày vừa hỏi làm cái gì hả?
- tòa tuyên án, Thiên Long giết tổng cộng 19 người, tội không thể dung thứ, ba ngày sau sẽ tử hình... Kết thúc phiên tòa!
Thiên Long cảm giác bọn này nó làm rất qua loa, ở Việt Nam còn kháng cáo vài năm nữa, vậy mà ở đây bọn này nó thẳng tay ghê luôn.
Nửa tiếng sau Thiên Long bị áp giải lên đường đi đến ngục tù tiếp, do Thiên Long xác định ăn cái án tử hình là cái chắc rồi, vì thế bạn tù của cậu ta cũng chả thèm đụng chạm làm chi, ngay cả cai ngục cũng lười đụng vào Thiên Long.
Họ khám thì biết Thiên Long là kẻ tu luyện, vì thế đặc cách cho cậu ta một cái còng đá biển hiếm, đảm bảo chạy đường trời cũng không thoát.
ầm ầm...
Cửa tù đóng cái rầm, Thiên Long bị nhốt chung bới một lão già gần như đang hấp hối, nhìn lão già này có điều muốn nói Thiên Long bèn lại gần đưa một tia Sinh mệnh lực vào người lão, dù sao lão cũng sắp chết, thôi thì cho lão sống thêm ba ngày nữa nói chuyện với nhau cho vui:
- lão nhân gia ngài sao mà bị nhốt ở đây vậy?
Lão già cảm nhận một khí tức mạnh mẽ đi vào cơ thể mình, lão ta kinh ngạc nhìn Thiên Long, nhưng cũng không quá lố, lão thở dài:
- haiz... năm xưa nhổ một bãi nước bọt trước mặt một phó Hương, bị kết án chung thân thôi!
Hương là đơn vị hành chính của Trung Quốc dưới Huyện mà hơn xã.
Thiên Long nghe vậy phẫn nộ không thôi, cũng quá lạm quyền đi, gặp Thiên Long mà vào tình hình đó nhất định cậu ta sẽ giết luôn tên phó Hương đó, dù sao chung thân với chết nó cũng không khác nhau là bao.
Thiên Long vào tù ngồi cũng tính cả rồi, vào đây tu luyện đúng là một nơi lý tưởng tuyệt vời, yên lặng, chỉ là lâu lâu nghe thằng cai ngục chửi hơi khó nghe tý thôi. Còn về việc bị lôi đi giáo huấn thì không có, chả ai thèm nghịch với thằng tử tù, lười đụng tay đụng chân.
...
Ba ngày qua đi nhanh như chớp đối với tử tù, trước khi đi Thiên Long tiến lão già kia một đoạn luôn, sống vậy hỏi sống làm gì?
Khi đi trên đường trong chiếc xe quân đội, Thiên Long giả vờ ngủ, nghe bọn cảnh sát nó bàn tán.
- phía các ngươi huấn luyện sao rồi?
- tốt, sắp tới đám công chúa Băng Băng, ngày trọng đại đó a!
- trọng đại cái con khỉ, con của chủ tịch nước có mà đầy, ít thì vui mà nhiều quá lại nhạt!
- các ngươi thì biết gì, đây là có sự góp mặt của đệ nhất tài phiệt nước ta đấy!
...
Tim Thiên Long giật mạnh một cái, hướng 7 tên cảnh sát cười hỏi:
- công chúa cưới là bị ép hay tự nguyện vậy các huynh đệ?
Một tên cơ động đang cầm súng hướng Thiên Long cười nhẹ:
- ngươi sắp chết lại vẫn yêu đời vậy hả? Không sao nói cho ngươi biết, ta nghe nói từ một đầu tin tức thân tín của một thái tử, hình như nàng ta là bị cưỡng ép cưới đó!
- thật hả?
- vậy không vui rồi!
...
rộp rộp...
Mọi người nhao nhao lên thở dài, trong lúc tiếng xe đang rền ga lên dốc cùng với tiếng mọi người nói to nói nhỏ, sau lưng Thiên Long bẻ gãy xương hai ngón út rút tay ra khỏi cái còng đá biển.
- ngươi...
Không ai kịp nói một câu, Thiên Long dùng Ma khí bóp nát tim bảy người không khoan nhượng, một đạp lên không trung ầm một cái khí lực tạo ra một cái lỗ to đùng.
- Khinh Vân.
Nhún một cái lập tức biến mất, Tuyết Băng Băng mà xước một chút da Thiên Long quyết giết tận nhà lão chủ tịch nước này.
....
Ở một căn nhà khá ổn, nói trung không bằng một góc căn biệt phủ khi trước, Tuyết Băng Băng khuôn mặt buồn hiu ngồi ôm đầu gối hướng ra cửa sổ.
- Thiên Long mau đến cứu tiểu Băng Băng đi, ở đây lạnh lắm!
Nàng chờ, cứ ngồi đây chờ, đến khi tân hôn là hạn chót, nếu Thiên Long mà không đến được nàng nguyện đoạn hết kinh mạch tự sát.
Dẫu sao đi nữa Tuyết Băng Băng có thông minh cỡ nào cũng vẫn chỉ là một cô bé trong sáng thuần khiết, khi trước sống trong nhung lụa và sự quan tâm từ mọi người, đùng cái tất cả mất hết chỉ vì một cái thể chất, khi trước phụ thân rất hay đến để nói chuyện với nàng, thế nhưng bây giờ là không, không hề nữa, nơi nàng hiện tại ở ngay cả con bé lau chùi cũng nhìn Tuyết Băng Băng với ánh mắt khinh bỉ.
Trước kia còn có mẫu thân che chở thương yêu, nhưng thiên ban cho mẫu thân Tuyết Băng Băng một nhan sắc khuynh quốc thế nhưng lại lấy đi tuổi thọ của người, chưa tới 35 tuổi đã mất vì bệnh, cái tuổi xung mãn đẹp nhất đời người đã ra đi.
cojc cộc...
Tuyết Băng Băng nhìn ra bên ngoài thấy một bóng dáng quen thuộc, không ai khác là phụ thân nàng, Tuyết Tinh Thần, hắn ta thấy con gái mình đang ngồi trên giường, chỉ liếc mình một cái lập tức quay đi chỗ khác, hắn ta đang tính hạ chân vào phòng, không biết suy nghĩ cái gì hắn thở dài rụt chân lại bỏ đi.
- ăn uống đầy đủ.
Chỉ để lại một câu duy nhất, lần đầu tiên hắn thấy trong ánh mắt con gái mình không có một chút ấm áp, hoàn toàn lạnh giá đến đáng sợ, hắn đành buông thuyền theo chiều sông bỏ đi.
Phía bên kia Tuyết Băng Băng không hề có ý định không tiếp phụ thân, chỉ cần phụ thân tiến vào phòng nàng liền lập tức nhào đến ôm hắn khóc thật lớn, dẫu sao nàng cũng chỉ là một cô bé thôi mà.
Nhưng Tuyết Tinh Thần lại không vào... Không vào dù chỉ chạm một chân, một tia ấm áp trong mắt cô nàng lập tức biến mất, thay vào đó chỉ còn sự lạnh lẽo, hết... Đã hết thật rồi, gia đình này hoàn toàn không còn một ai nàng tin nữa.
...
- không được nhất định tiểu muội đang rất cô đơn, ta phải đến thăm nó!
Ba Tuần trôi qua như một cơn gió, nhưng với Tuyết Hàn Mặc nó lại là ba năm, Tuyết Hàn Mặc một thân bạch y lập tức từ Tĩnh Tâm Điện chạy đến chỗ Tuyết Băng Băng ở.
Ở một nơi khác Tuyết Quân Chủ đang cực kỳ bức thiết, cảm giác khó chịu vô cùng, nhìn trên giường ba thân thể mềm nhũn giật giật lõa lồ, ba đỉnh núi cao vút bị Tuyết Quân Chủ nhàu vò đỏ hỏn, không có chút thương hoa tiếc ngọc là gì, nhưng sinh lý hắn quá cao, hắn tu luyện công pháp thiên về dương khí, càng làm tình nhiều càng tăng nhiều thực lực.
Nhớ đến hình dáng nóng bỏng của Tuyết Băng Băng mà hắn ta đã thầm thương trộm nhớ từ khi biết đến thế giới này, mà chờ đến lúc nàng ta cưới còn cả mấy ngày nữa, Tuyết Quân Chủ không chịu nổi lập tức lên đồ đến chỗ nàng ta, dù sao cũng chỉ là một con đàn bà phế vật, nếu phụ thân biết chắc cũng chả sao đâu, dù sao phụ thân còn có cả mấy cô vợ cùng huyết thống nữa kia kìa.
Cốc cốc cốc...
Tiếng cửa phòng vang lên, Tuyết Băng Băng đang ôm đùi gần cửa sổ không thèm nói gì, cửa dần mở ra, Tuyết Quân Chủ đi vào, ngồi xuống cái bàn trong phòng hướng Tuyết Băng Băng cười ôn hòa:
- tiểu muội tới đây uống cùng ta một tách trà đi.
Tuyết Băng Băng hoàn toàn không hề nói một câu, lạnh giá như băng tuyết mùa đông.
Thấy vậy Tuyết Quân Chủ đi lại đối diện Tuyết Băng Băng nhẹ nhàng nói:
- tiểu muội không tiếp đón ta sao?
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Tuyết Băng Băng Tuyết Quân Chủ hoàn toàn không chịu nổi, trắng mịn, môi trái tim buồn man mác, tuyệt đối là vưu vật, hắn không tự chủ được đưa tay sờ lên má nàng.
Tuyết Băng Băng giật mình vội nhảy xuống giường sợ hãi nói:
- Ngũ ca huynh có ý gì?
Tuyết Quân Chủ đã là trúc cơ sơ giai, một lướt lập tức nắm lấy cổ tay Tuyết Băng Băng giơ lên cười dâm đãng nói:
- ta thật sự không muốn một vưu vật như muội rơi vào tay tên họ Hoàng đàn bà kia đâu haha...
Tuyết Băng Băng gồng người giựt cổ tay ra mà không được, chợt lại bị Tuyết Quân Chủ bóp cổ kéo lên, hai mắt ngọc của nàng nước mắt chảy ra không ngừng, nàng liên tục lắc đầu sợ hãi.