- liều mạng!
Đại đao giương không, Quy Khứ Hồi vận vũ kỹ lao lên, một bổ như lôi đình xuống tên kiếm khách Cửu cấp Nguyên Anh, đối thủ của Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai là một cặp song tinh song sát cửu cấp Nguyên Anh kiếm khách, hai tên kiếm khách này đã là một cặp Cửu cấp Nguyên Anh thì thôi, những chiêu kiếm cùng sự kết hợp hoàn mỹ của họ khiến Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai khốn khổ khốn nạn.
- Phành Phành Phành Phành....
Đao thế xuất ra, làm cho hai tên kiếm khách tách nhau ra hai bên để né chiêu Đao của Quy Khứ Hồi.
- mau!
Quy Khứ Hồi hét lớn, Mộc Hồng Lai biết thời cơ đã đến vội ôm lấy một tên kiếm khách Hắc y chiến đấu, còn tên kiếm khách bạch y do Quy Khứ Hồi ôm.
Chứ cứ để hai tên kiếm khách này hợp lực, hai thằng không ăn lại là cái chắc, kết hợp quá hay, chiến đấu khốc liệt diễn ra, song kiếm không thể hợp bích, làm uy lực của họ giảm đi trông thấy, tuy cách nhau một tầng thực lực, nhưng Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai tự tin solo ngang cơ được, bởi họ tự nhận họ rất dũng mãnh, còn song kiếm thì họ tu luyện cùng nhau trải qua sinh tử có nhau, cho nên nói sự kết hợp của họ bô địch trong cùng cấp độ cũng không sai, nhưng một khi tách ra lại dở rồi!
- A...
- A...
Hai tiếng hét lớn vang lên, cánh tay trái Bạch y kiếm khách đứt tới vai, Quy Khứ Hồi thì bị đâm xuyên ngực phải, cả hai liều mạng ta sống ngươi chết rõ ràng.
- không xong!
Thấy Quy Khứ Hồi bị thương nhân lúc lơ là, bạch y kiếm khách cắn răng nén cơn đau hội hợp với Hắc y, hai người dựa lưng như vậy đã là chắc chắn gành phần thắng, Mộc Hồng Lai lại đỡ Quy Khứ Hồi dậy, cho hắn một khỏa đan dược do Thiên Long đưa, đan dược cấp thấp nhưng có chứa một tia sinh mệnh chi lực, đủ để giữ chút nội thương.
- nguy hiểm rồi!
Không đợi hai tên kiếm khách dùng chiêu đáy rương, Mộc Hồng Lai và Quy Khứ Hồi lao lên công trước!
- hừ... Song Kiếm Hợp Bích!
Tay phải và tay trái song kiếm đập vào nhau, nhị kiếm như hóa thành một lóe lên quang mang rực lửa, bọn họ giơ lên Thiên Không xong hạ từ từ xuống, từ trời một đạo quang mang hạ xuống với tốc độ siêu âm, một hư ảnh đại kiếm xuất hiện bổ thẳng về hướng hai người Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai.
- Quang Tráo Thủ!
- Thiết Giáp Viên!
Biết là công kích không có chiêu nào có thể đối nghịch với một chiêu Song Kiếm Hợp Bích, khí thế và độ uy mãnh kia không phải muốn địch là địch, nếu Hóa Thần nhất cấp mà đụng vào không khéo cũng đi đời nhà ma cũng nên..
Cả hai bật chế độ phòng thủ, vận công lực đến hết công xuất tối đa vào chiêu thức thủ, bảo vệ cái mạng là trước, nếu không muốn chết thì đừng có tiếc cái gì.
- Ầm Ầm Ầm...
- Oành Oành oành...
- Hoa Lạp Lạp...
không thể đối kháng được bao lâu, cả hai nhận trọn chiêu thức bắn đi, bị lực công kích chính diện làm họ bắn thẳng vào một quả núi, cả quả núi nổ tung nát không còn một hạt cát hình thành một cái lỗ hõm to cực đại, khí tức của Chiêu Song Kiếm Hợp Bích này tỏa ra làm yêu thú còn non chạy mất mạng, không có đường mà về luôn, chỉ biết chạy và chạy, một kiếm thật kinh thiên!
- mau!
Biết hai người Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai đã chết, cặp song kiếm vội lao lại lấy thẻ bài, nơi đây kinh động không nhỏ, chờ thêm lúc nữa võ giả đến thì không hay, họ đã gần cạn sức lực, nếu còn nhây nữa chắc cái mạng cũng khó giữ!
- lạch cạch lạch cạch...
Tiếng đất đá rơi rụng va chạm làm song kiếm nhíu mày, nhận một chiêu như vậy chả lẽ không chết? Bụi mù dần tan biến, để lại hai thân ảnh một tên chống đao một tên đứng khổ sở hai chi và lưng cúi xuống như tinh tinh thở dốc, tuy may mắn giữ được một mạng nhưng cái mạng giữ lại khá là mong manh dễ vỡ, yếu như gái nhà chùa.
- hừ, đằng nào cũng chết thôi!
Hắc kiếm xuất kiếm, lưỡi kiếm lạnh buốt, hướng Quy Khứ Hồi đi đến, bạch kiếm cũng xuất hướng cổ Mộc Hồng Lai mà đến!
- hehe, xem các ngươi có bản lĩnh đó không?
Trong lúc sắp chết vậy mà Quy Khứ Hồi vẫn còn cười như không sao, làm Hắc Bạch song kiếm nhảy giựt về phòng thủ, tại sao lúc sắp chết tên này lại tự tin như vậy?
- khốn kiếp!
Chờ một lúc lâu không thấy hiện tượng gì,vậy chỉ còn một điều, đó là họ đã bị lừa, tức giận cả hai lao lên đoạt mạng, tới đây cả hai người Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai nhắm mắt lại, xem ra lần này chết thật rồi, đan điền đã rỗng không còn một giọt khí nào để giúp cơ thể đứng vững chứ nói gì đi hay chiến đấu tiếp!
- Haiz... đội hình mất hai chúng ta rồi!
Mộc Hồng Lai nói mà lòng đau như cắt, vậy là lại thua đầu tiên, mai mốt ra đường gặp nhau thằng khốn Lang Khắc Hàn nó lại chọc điên, ai mà chịu nổi cho được.
- Phập Phập...
- lạch cạch...
Hai tiếng vang thanh thúy, hai cái đầu rớt xuống đất, ánh mắt vẫn còn nồng đậm một tia chưa hiểu chuyện gì, không phải đầu Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai rớt mà là của cặp hắc bạch song kiếm, mở mắt ra thấy hai tên Phạm La La và Tùng Khúc đang nhặt hai tấm thẻ, nhìn bề ngoài hơi lấm lem chắc hai người này vừa chiến đấu xong, ơn giời dụ địch mãi cuối cùng cũng có kẻ đến, hai người Quy Khứ Hồi và Mộc Hồng Lai tức thì đổ cái rầm xuống đất.
- hai người các ngươi tới chậm một giây nữa là có thể nhặt thêm hai cái thẻ nữa rồi có biết không?
Quy Khứ Hồi vừa thở vừa nói, muộn tý nữa chắc chết, à không phải chắc mà là chắc chắn luôn, cảm nhận nơi cổ đau đau là biết kiếm của Hắc Bạch Song Kiếm nó đã cắt da thịt được tý rồi, hên quá!
- chúng ta cũng gặp kẻ địch, nhưng mà may mắn có một tên thôi, nên đến đây kịp, ai kêu các ngươi không dụ thêm một chút nữa cho đỡ sợ!
Phạm La La cũng tức lắm, nãy vừa gặp một tên biến thái nó cứ ve vẩy bên người khó chịu hết sức, may mà tên Tùng Khúc nghe vậy nổi máu chó tức giận đánh hăng như chưa từng được đánh, đánh chết bên biến thái chưa hả cơn giận Tùng Khúc còn băm luôn tên biến thái kia ra vài chục mảnh, nhặt thẻ cái nhận thấy bên phía Quy Khứ Hồi đánh nhau kinh động quá vội qua xem, ai biết đâu tới suýt muộn!
- được rồi, bốn người chúng ta điều tức một chút rồi đi chung, hết ngày rồi di chuyển dần về giữa để tụ họp với đội!
- được...
Nghe lời Tùng Khúc mọi người bắt đầu điều khí, ăn một khỏa đan của Thiên Long sau đó vận công chữa thương, đan của Thiên Long thì nhất rồi, chất thì không có nhưng lượng thì bao la.
- Oành Oành oành...
- Hoa Lạp Lạp...
Cả đội hình bắt đầu rơi vào chiến đấu khốc liệt, như kiểu có quy luật gì đó sắp xếp, Thiên Long luôn luôn gặp được kẻ hơn mình một hai cấp độ hoặc gặp kẻ thấp hơn mình một cấp, đám Lang Khắc Hàn cũng vậy, không bao giờ gặp được kẻ hơn tầm ba cấp độ trở lên, đám Quy Khứ Hồi lúc đầu đi hai gặp hai, giờ hội họp với nhóm Tùng Khúc đi bốn thì lại gặp bốn, trong này như kiểu có một kẻ chưởng khống không gian sắp xếp cho mọi người gặp nhau.
Khi ăn uống ban trưa mọi người khó hiểu kể ra những nghi vấn, Thiên Long suy nghĩ một hồi thì cũng im không nói gì, bây giờ cậu ta có một cách hay, bây giờ gặp kẻ hơn ta tầm hai cấp độ, thể loại này ăn tốt, nhưng cứ tỏ ra khó ăn đánh tơi bời hoa lá luôn, giả bộ đánh cân tài cân sức, khi gặp kẻ hơn ba cấp độ thì bỏ chạy mất dấu luôn, bởi Thiên Long đoán nếu mình hạ được kẻ hơn mình ba cấp độ thực lực, vậy có khi nào lại bị sắp xếp cho kẻ hơn bốn cấp độ thực lực, aiz ya... như vậy không hay, muốn nhai thịt không thích lại thích nhai xương à!