~ cứu chúng ta với!
Tiếng hét trợ giúp của hai tên bạch y vang vọng, trong lời nói nồng đậm van xin, Thiên Long quay lại một quyền bảy thành công lực!
~ Rầm Rầm Rầm…
~ AAAA… Tại Sao…?
Hất văng hai tên thẳng mặt Xà Đầu người, hai bọn họ hét lớn thống khổ, tại sao lại vô tình như vậy? Người không vì mình trời chu đất diệt, Thiên Long không phải động vật máu nóng gì, câu được chút thời gian nào Thiên Long không ngại hi sinh thứ không thuộc về mình.
~ tê…
Thấy hành động dứt khoát lạnh nhạt của Thiên Long mọi người không kìm được hít một hơi lạnh, giả sử nếu hai người kia là họ, nghĩ tới đây không ai dám nghĩ, lão đại a… ngươi thực sự sát phạt quá quyết đoán và tàn bạo.
~ Ha…
Thấy Mộc Hồng Lai chạy quá chậm, Thiên Long đi sau sút một phát làm Mộc Hồng Lai bay vút lên chạy đầu tiên, Thiên Long nhảy bật lên không trung!
~ Rầm Rầm…
Xà Tinh Đầu người húc hụt Thiên Long làm cái rầm vào Cương Thạch, Thiên Long nhún lên người nó tiếp tục tiến bước, nếu đẹp chút nữa may ra Thiên Long có bổn lượng quay lại chiến đấu tý, thử chút kiếm pháp, nhưng nhìn mặt hàng quá không có chút thẩm mỹ kia Thiên Long hết hứng đánh nhau.
~ Ầm Ầm Ầm…
Húc vào đá cứng như sắt thép, vậy mà Xà Tinh Đầu người giẫy giụa ầm ầm di chuyển trấn nát đá như đi trong bùn, phá đá ầm ầm mà không xước tý vảy.
~ Phá… Quyền…
Một quyền xuất ra, Thiên Long nhắm mắt lao về sau.
~ Phành…
Lực chấn động cực lớn, nhưng chỉ làm Xà Tinh Đầu người đứng khựng lại còn Thiên Long thì bật lên trên, một chiêu giao lưu, thực lực con Xà tinh này đã rõ, loại mặt hàng này không chơi được, chơi cũng không ăn lại..
~ Nhất Thức Thương Không!
Một Thương xuất ra, mũi Thần Thương Khấp Huyết đỏ rực tối sậm, mang trong mình nó một sức mạnh phá núi xuyên tạc địa hình, uy áp từ một chiêu này của Lý Kiệt khiến đất đá bị chấn nát khắp bán kính mười trượng….
~ Rầm Rầm Rầm Rầm…
Một chiêu cứng đối cứng vẫn không làm ăn được gì Lý Kiệt không chút do dự bỏ chạy, khí tức Hóa Thần Điên Phong từ Xà Tinh Đầu người tỏa ra, thể loại này hoàn toàn đừng đụng đến, chết người trong tích tắc.
~ các ngươi mau lên trước!
Để cả đội lao lên trước, Thiên Long cùng Lý Kiệt song Long ở lại bên dưới cản đường, bên trên là một mặt phẳng rộng lớn, hình như là một mật động thì đúng hơn, nếu không phải là bên ngoài mà là một hang động thì nguy to, cả đội tức tốc tìm một lối thoát hay một hành lang nhỏ, nếu ở bên trong không khéo hóa thạch.
~ mau vào!
Một thông đạo nhỏ, cả đội lao vào.
~ Ầm Ầm Ầm…
Không gian bắt đầu đổ sụp, mọi người lo lắng nhìn trong đống đổ nát, Thiên Long và Lý Kiệt đừng có để bị sao.
~ Ầm…
Đất đá nổ tung, hai bóng người tàn tạ lao tới, vừa thấy mọi người họ vội lao lại, Lý Kiệt lao vào đầu tiên, Thiên Long vừa lao vào bên trong, âm giọng nói khàn khàn của một lão bà vang lên:..
~ Khà Khà Khà…
Cười một cách ghê rợn, nhưng không thể làm gì hơn, đám Thiên Long lao được vào thông đạo bỏ đi.
~ đám người thật ngu ngốc, Medusa canh giữ bảo vật, biết vậy mà vẫn chọc nó!
Lý Kiệt tức giận mắng lớn, Thiên Long nghe vậy hỏi lại:
~ bảo vật gì mà liều mạng vậy?
~ ngươi không biết à, nghe nói là một gốc Kim Quang Đề, bởi vì lá đó chỉ mọc sâu trong lòng đất, mà Medusa lại hình như đang nhờ gốc Kim Quang Đề để đánh lạc hướng lôi kiếp khi đột phá.
Yêu thú hay quái thú, tu luyện đã trái đạo trời, sống sao cho vừa lòng Thiên Đạo, mỗi lần đột phá Thiên Kiếp đổ xuống, như kiểu không chu diệt không được, vì thế mỗi khi đột phá, loài thú đều sẽ dựa hơi con người, hoặc bảo vật, hoặc thiên tài địa bảo để tránh nạn, khổ sở cực kỳ, hiếm có yêu thú nào chính diện đột phá không cần trợ giúp, mà cũng hiếm có con nào qua được thiên kiếp.
~ Kim Quang Đề!
Thiên Long cười như không cười, Băng Băng, nàng sẽ không phải chịu những cơn đau thống khổ mỗi khi vết thương tái phát, chờ ta!.
~ Lý Kiệt ta nhờ ngươi bảo vệ mọi người, Kim Quang Đề đối với ta quan trọng như mạng, ta cần nó!
~ không được!
Hư Huyễn là người đầu tiên phản đối, uy lực của Xà tinh mọi người đều đã biết rồi, liều mạng chỉ có thập tử nhất sinh!
~ chúng ta không đi, lão đại, để chúng ta cùng giúp ngươi một tay!
Tùng Khúc lên tiếng, cả đoạn đường dài tất cả đều nhờ Thiên Long, nay thứ Thiên Long cần mọi người quyết giúp bằng được!
~ ta không cần ai giúp, các ngươi nghe ta, về môn phái luyện tập khắc khổ, sáu tháng sau chúng ta sẽ gặp nhau tại đại hội võ lâm.
Thiên Long tâm ý đã quyết, không ai được cãi, đi một mình dễ hành động hơn, mọi người ai cũng là thiên tài, nhưng hiện tại thực lực còn quá non, chưa đủ điều kiện để tham gia mạo hiểm lần này!
~ các ngươi hiện tại hãy rời khỏi không gian này, ta đã tìm hiểu rồi, nó là một cái cỗ máy cổ đại hút năng lượng khổng lồ để duy trì sự sống trong này cùng thực lực các quái vật nơi đây, không biết có đúng vậy không nhưng theo ta nó là vậy, các ngươi sẽ không thể gặp được cơ duyên tiếp đâu, bởi làm gì có game nào mà nhà phát hành chịu lỗ, tiếp theo chúng ta sẽ gặp vô vàn gian nan, vì thế không nên làm liều!
Nghe Thiên Long nói mọi người tin sái cổ, để lão đại đã cất công tìm hiểu thì nơi này cũng chả tốt đẹp gì thật, nghe các tiền bối đời trước đi vào nơi đây, khi đó quái vật rất yếu ớt, yếu đáng thương, nhưng đến thời mình lại bá đạo uy chấn, cho là cái gì chả phải lên cấp, tu luyện lâu cũng tăng thực lực, nhưng nào có vụ con nào cũng tăng, con nào cũng đột phá, con nào cũng có thực lực khiếp đảm. Vô lý, nghe lão đại nói làm mọi người sực tỉnh, phải tỉnh táo cỡ nào mới để ý được như vậy.
~ các ngươi yên tâm, khi nãy ta đã phát hiện ra sơ hở của Xà tinh trong lúc không gian sụp đổ, nên cơ hội lấy đồ và thoát ra của ta mà mười thành…
Nghe Thiên Long khẳng định chắc nịch mới làm mọi người nguôi ngoai đi ý chí, nói thực họ cũng biết họ quá yếu, nhưng nếu Thiên Long muốn, họ liều chết cũng không từ nan.
~ hẹn gặp lão đại tại đại hội, chúng ta sẽ đến sớm, khi đó thực lực chúng ta nhất định có thể đánh bại lão đại!
Nói thì nói vậy thôi chứ chả ai tin cả, đánh bại Thiên Long à, lên Hóa Thần lục trọng đi, mà lên được đó chắc phải chục năm nữa, mà chục năm nữa Hóa Thần Lục trọng lão đại đã đạp dưới chân rồi.
Và lại mọi người cũng cần về sớm, nếu không để đám Tôn Thất Cấp chặn đường lại không hay.
~ vậy chúng ta cáo từ tại đây, lão đại người cẩn thận!
~ để ta tiến các ngươi về môn phái.
Lý Kiệt hướng mọi người đề nghị, hắn cũng muốn góp chút sức lực vào vệ mọi người, Thiên Long thấy Triệu Mẫn nhìn mình có ý nói nhưng lại không dám, Thiên Long cũng kệ, nếu nàng ta hỏi thì giúp tý, còn không thì thôi, đành để dịp khác.
~ lão đại cẩn thận, chúng ta đi trước.
~ được..
~ vù vù vù…
Mọi người bóp nát lệnh bài tương đương đầu hàng, phải mất hai canh giờ cột sáng từ trời mới đưa mọi người đi được, bởi nếu bóp nát lệnh mà có thể lập tức thoát ra thì quá ngon rồi, như vậy khi gần chết sẽ bóp lệnh, như thế có phải ngon không? Xin thưa là không có dụ đó, phải một canh giờ mới có thể đi ra, không hơn không kém. cuối cùng chỉ còn lại Hư Huyễn, Thiên Long xoa đầu nàng cưng chiều than:
~ sao còn chưa đi!
~ ta có nói ta sẽ đi hả? Với lại ngươi không được xoa đầu ta!
Hư Huyễn nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại.
~ nên ra ngoài đi, sẽ nguy hiểm, ta tự có cách của ta!
~ ngươi thì biết cách gì? Ta thừa biết tính ngươi, bây giờ ngươi nói được cái cách gì lấy được đồ ta liền đi ra!
Nghe Hư Huyễn thách thức Thiên Long cười khan chả biết làm gì, đúng như nàng nói, Thiên Long làm gì nghĩ ra được cái cách gì đâu, linh dược nhất định phải lấy, cách phải nhất định nghĩ ra.
Hư Huyễn đi lại lắc tay Thiên Long:
~ ta có thể xác định linh dược ở đâu, cho ta đi theo nha, ta giúp ngươi tìm sẽ nhanh hơn á!
~ bỏ mặt nạ ra ta ngó tý!
~ được hì hì…
Hư Huyễn nhẹ nhàng bỏ mặt lạ xuống, một khuôn mặt không một góc chết hiện ra, bờ môi cười cân đối bóng bẩy căng mọng, hai má không mũm mĩm không hóp quá mà tôn lên vẻ đẹp thánh thiện, thực sự cái môi làm lên khuôn mặt.
~ ta nói rồi, ta đẹp nhất!
Hư Huyễn cười nhẹ làm hồn phách Thiên Long bay đi hết sáu cái, thật sự rất đẹp, hai răng thỏ khá to nhìn mê không thôi, cằm V Line đẹp ghê.
~ đẹp hơn hai lão bà ta một chút, nhưng cũng xấp xỉ thôi, bởi tính cách của nàng và các nàng ở nhà rất giống nhau, e thẹn nhu thủy.
~ ta không tin, ta chỉ tin là ta rất đẹp, Hư Huyễn đẹp nhất!
~ tự kỷ vừa thôi!
~ hựm… chúng ta đi thôi.
~ haiz… được thôi.
Thiên Long rất cần trợ giúp của Hư Huyễn, bởi thiên phú của nàng.