Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 353: Chương 353: Lưỡng Đại Vưu Vật




~ Chuyện này chưa dừng lại, nếu như họ không điều binh thì chúng ta cũng chặn đường phong tỏa nơi đó lại.

Ở một phương xa, cưỡi trên lưng một con Thiên Sĩ Điểu, ba lão già Lôi, Hỏa, Mộc, quản gia bắt đầu thực hiện kế sách thứ hai, bởi vì hơn ai hết, giờ các Đại Đế đã trở mặt thành thù, không cần phải nấp sau bộ mặt giả tạo, họ sẽ phong tỏa lại ba thiên địa thuộc cai quản của Ám, Phong, Thủy Đế lại, chuyện này sẽ lập tức được thực hiện nhanh chóng mà không phải gặp một chướng ngại nào, bởi vì ba thế lực Ám, Phong, Thủy đứng thế chân kiềng ba góc, ba thế lực tụ tại một chỗ với nhau, không có chia tách xa xôi, nên việc phong tỏa trở lên dễ dàng và đỡ tốn tinh nhuệ lực lượng hơn bao giờ hết.

Xèo…

Ba lão già đột nhiên vặn vẹo cơ thể, khuôn mặt biến đổi xấu không ra hình thù gì, một chút sau đó, ba lão già bọn họ chợt đã biến về hình thù ba trung niên vạm vỡ đô con, đây là hình thù khi còn trẻ của bọn họ, bọn họ bây giờ không thích già cỗi nữa, cho nên biến trẻ lại hành động cho tiện.

~ Ba ngày nữa tinh nhuệ bọn ta mới tới được.

Hỏa gia quản lão đưa tay bấm đốt tính toán, không nhầm không sai thì khoảng ba ngày nữa người của Hỏa Điện mới có thể đến đây.

~ Của ta bốn ngày…

Mộc gia lên tiếng, thế lực của hắn xa xôi cho nên đến chậm hơn một ngày, thứ hai là đi theo số đông cho nên sẽ chậm chạp hơn một chút, đó là quán tính di chuyển.

~ Được, sau khi tập hợp chúng ta thông báo nhau, chờ nhau đông đủ rồi cùng phong tỏa, người của các thế lực đại Đế khác cũng đang di chuyển đến.

Lão quản gia Lôi tính toán sương sương ít nhất cũng phải tầm một tuần nữa mới có thể phong tỏa được, tinh nhuệ của các thế lực khác cũng đang trên đường di chuyển tới, lần này là cuộc phong tỏa ba thiên địa lớn nhất lịch sử chục vạn năm, bởi vì các đời trước Đại Đế thương nhau như hai giọt nước, làm gì có chuyện lục đục nội bộ dẫn đến bất mãn quan điểm, quan niệm bất đồng khó lòng hợp tác, lịch sử sẽ ghi nhớ thời điểm này như một cột mốc quan trọng, đánh dấu quá trình bắt đầu kết thúc một kỷ nguyên của một vị diện.



~ Rất có thể Diệt Thế Kiếm Chủ là Đệ Đệ ta, điều đó nằm khoảng 30%, Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ cũng rất đáng nghi, có thể hắn cũng là đệ đệ ta, cũng nằm trong khoảng 30%, hoặc có thể nằm trong hàng triệu tu sĩ phi thăng lên Thần Giới trước lúc bị phong bế, điều này khoảng 30%, 10% còn lại là người của Thần giới, đệ đệ tu luyện đại thành kích hoạt được huyết nhục khai thông Huyết Mạch, thức tỉnh huyết mạch cao quý của nó.

Vẫn là ở tầng mây thứ chín, đạo bạch hồng tàn ảnh lơ lửng nơi đó tính toán, nàng ta trong trạng thái bạch hồng đạo nguyên lẩm bẩm vu vơ, đối diện nàng cũng có một đạo tử sắc, cũng là nữ nhân luôn, hai bọn họ bàn nhau đi tìm đệ đệ, nhưng mà quan trọng họ là ai? Ai lại có cái đảm lượng, đứng trên tầng mây thứ chín, cái này bình thường, nhưng nhìn xuống sẽ biết, phía dưới họ là thánh địa, nơi ở của Thánh Mẫu, kẻ nào lại dám đứng trên Thần Điện của Thánh Mẫu? Đại năng cả đấy.

~ Phán đoán của ngươi cũng đã nói hộ lòng ta, ta biết Diệt Thế Kiếm Chủ khai sinh ở đâu!

Đạo Tử Sắc quán nhật đột nhiên hóa thành một mỹ nữ thanh cao kiều diễm, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ đến lạ kỳ, ánh mắt ma mị nếu so sánh với hồ ly thì nàng ít nhất hơn gấp triệu lần, ngọc thố cao vút eo thon bó sát kiều đồn căng mọng, đây đích thị là một vưu vật đệ nhất Thần giới, nhan sắc bậc này không hề thua kém Thánh Mẫu Thần giới, nhưng không ai dám lại gần hay liếc nàng một cái, từ thân thể nàng ta tỏa ra một uy năng mãnh liệt, nếu có ai cảm nhận được khí tức của nàng, nhất định sẽ giật mình kinh sợ, không ngờ một tuyệt thế vưu vật như vậy, lại là Yêu Thú.

Đúng thế, tuyệt thế mỹ nhân tử sắc y phục nàng là Yêu Thú, không phải yêu thú bình thường, nàng là Yêu Hậu chủ quản ức ức tỉ yêu thú, một thân nữ nhi chủ quản nửa cái Thần Giới.

Vù…

Bạch sắc hồng quang biến lại thành người, thân thể kiều diễm khóac trên mình một bộ bạch y có chùm một khăn bông yêu thú ấm áp, nhan sắc thì khỏi bàn, có thể đứng trước Yêu Hậu mỹ nhân Yêu Thú mà không hề mất phong độ, đã thế lại còn công khai mặc đồ lột từ yêu thú trước mặt Yêu Hậu, cái đại năng nào lại có đảm lượng chọc trời thế a…

Nhìn một lần sẽ nhận ra ngay, nàng là mỹ nhân nửa còn lại của Thần giới, Thánh Mẫu! Không hề nói ngoa, nàng và Yêu Hậu là hai đại vưu vật duy nhất của Thần Giới, năm xưa tộc Tinh Linh mà còn ở Thần Giới, thì đã khác, nhất định Tinh Linh Nữ Hoàng cũng sẽ tranh phong cùng hai bọn họ, còn lại, toàn bộ Thần Giới này không có một ai có thể tranh phong sắc đẹp cùng hai đại vưu vật đây.

~ Ta cũng biết!

Thánh Mẫu yêu kiều chống cằm thở dài, nàng thừa biết Diệt Thế Kiếm Chủ sinh ra ở đâu, Yêu Hậu thì lại càng rõ hơn ai hết vì Yêu Hậu ở ngay hiện trường Thiên Long đột phá, không gì có thể qua mắt được nàng, nói chung là hành tung Thiên Long nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Nhưng họ không có quyền can dự vào con đường của Thiên Long, biết thì biết vậy, thế nhưng Thiên Long làm gì họ không được phép nhúng tay, đó là quy luật bất di bất dịch.

~ Thế sao ngươi không đến đó xác nhận huyết mạch?

Yêu Hậu nhíu mày khó hiểu nhìn Thánh Mẫu, nếu như khi đó Thánh Mẫu đến đó xác nhận Huyết mạch, như thế một là đại sự đã thành, hai là nếu không phải có thể loại bỏ đi một phần trăm lớn, tập chung vào truy tìm những phần khác.

~ Không thể, nơi ta và hắn quá xa, thứ hai nếu hắn là đệ đệ ta thật, nhất định cũng đã thức tỉnh ký ức, tiền kiếp của đệ đệ ngươi cũng biết rồi, hoàn toàn căm thù gia tộc, nếu cố gắng chỉ tổ làm hắn cùng đường phế bỏ huyết mạch, điều này ta tin đó!

Tiền kiếp của Thiên Long bị gia tộc đuổi đánh khổ sở, nếu cố cưỡng ép, với tính kiêu ngạo của hắn nhất định cũng sẽ tự tay hủy bỏ huyết mạch, trong cơ thể Thiên Long hiện tại có hai loại huyết mạch, một là huyết mạch cao quý của gia tộc hắn, hai là huyết mạch Long tộc Thiên Long có thể hủy hoàn toàn một loại huyết mạch, nếu hắn muốn thì cũng chỉ một ý niệm.

~ Đúng thế, kiếp trước hắn điên điên khùng khùng kiếp này chắc cũng không hơn!

Yêu Hậu cũng có chút không chấp việc vặt, như kiểu nàng hiểu tên đệ đệ đó lắm không bằng, xem ra Yêu Hậu cũng có một ký ức sâu đậm với tên đệ đệ đó, ánh mắt rõ ràng có một tia nhớ nhung sâu thẳm, nhưng đây là chuyện gì? Tại sao lại có thể có tia cảm xúc đó? Nếu nhìn mỹ còn có một tia tức giận, ôi thiên a… để nàng gặp được đệ đệ Thánh Mẫu nhất định tên đó liệt giường năm này tháng nọ là dễ.

~ Đúng Thế… Hắn cứng đầu…

Thánh Mẫu buồn bực chả biết làm sao, nếu như năm xưa nàng có thể khuyên nhủ đệ đệ nàng không phản lại gia tộc, thì không có chuyện hôm nay mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.