Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 260: Chương 260: Ngạo Khí




~ Ngươi đã chuẩn bị hậu sự tới đâu rồi?

Ngạo Tà Vân khinh bỉ nhìn Thiên Long, tuy Thiên Long chiến rất hăng, rất kinh khủng, thế nhưng Ngạo Tà Vân vẫn không trọng dụng Thiên Long mấy, bởi hắn cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, cỡ Thiên Long hắn tự tin dập nát dưới chân bao nhiêu cũng được.

~ Ồ… đã lên lịch đầy đủ. Nhưng là lên lịch đưa lão bà đi chơi, chưa nghĩ đến lo hậu sự cho ngươi… Thật ngại quá!

Thiên Long gãi đầu e thẹn, đánh phủ đầu luôn, hắn ta biết bọn Thần giới này cao ngạo bỏ mẹ, làm gì giữa nơi đông người này dám vô sỉ với ai, nhục mạ người ta thì được chứ giở thói mặt dày thì có chút hơi khó xem a…

~ Độc mồm độc miệng, ta xem ngươi chết trước hay ta mà ăn nói hỗn xược!

Rút kiếm cắm xuống nền “sụt” ngọt như nước đường, thanh kiếm của Ngạo Tà Vân làm Ma kiếm trong đầu Thiên Long rung lên dữ dội, muốn cắn nuốt kiếm của Ngạo Tà Vân đến không thể chịu nổi. Diễm My Linh Hỏa kiếm bài danh thứ 10, ai chịu cho nổi dụ hoặc này?

Vù…

Không thể chịu nổi, Ma kiếm bay ra, Thiên Long múa kiếm một đường, kiếm khí tán loạn làm không trung phía sau hắn trở lên âm lãnh đến đáng sợ, cầm kiếm lao lên, mục tiêu là yết hầu Ngạo Tà Vân.

Vù…

Đá vào thân kiếm, kiếm của Ngạo Tà Vân ong ong bay lên, cô đọng Cửu Linh Lực, một vòng huyền quang bảo hộ mũi kiếm, Ngạo Tà Vân cầm kiếm bay lên đâm thẳng tới.

Keng Keng…

Đối chiêu ba thức, cả hai bay ra, Ma kiếm như muốn thôn phệ luôn cả Ngạo Tà Vân, nó đỏ mắt bay khỏi tay Thiên Long lao vào Ngạo Tà Vân.

~ Hừ…

Ngạo Tà Vân hừ lạnh, hắn cô đọng Cửu Linh Lực trong tay, quyền phong đưa lên muốn đấm nát thanh Ma kiếm thành phấn vụn.

~ Không Xong!

Mũi kiếm vừa chạm vào da, nó đâm thủng một lớp da nhỏ, một lực hút cường đại khiến Ngạo Tà Vân tim giật thót, hắn cảm giác sinh mệnh mình đang trôi đi nhanh chóng, không hề chậm trễ, Ngạo Tà Vân vung chưởng vào ngực mình, đánh bản thân hắn bay ra khỏi Ma kiếm!

Dùng quyền phong để đánh bại Ma kiếm, đây là hành vi thập phần ngu dốt.

Hắn thu hồi khí pháp, khí thế lập tức suy yếu, lâm vào bị động.

Thiên Long tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy, liền bám sát đối phương như hình với bóng.

Trong không gian phù văn, không có đường lui cho Ngạo Tà Vân nhiều lắm, cộng với bị động thân pháp, bị Thiên Long đuổi kịp, căn bản không cho đối phương kịp trở tay, Thiên Long dội Phá quyền thức thứ nhất Khí Bá Vương như mưa, chấn bay Ngạo Tà Vân đập vào thành phù văn.

Ngạo Tà Vân nén đau nhói, hai chân bật thẳng vào phù văn lộn ra xa giữ khoảng cách với Thiên Long.

Ngạo Tà Vân tay nhanh hơn não ném ra một trận đồ do cao thủ Độ kiếp vẽ ra, hóa thành một tòa đại trận khổng lồ, bảo vệ hắn ta bên trong.

Tạm thời ngăn cản được kiếm khí của Thiên Long, Ngạo Tà Vân cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhanh chóng điều động lực lượng Đạo nguyên, điểm một chỉ vào hư không, một đầu hỏa mãng từ đầu ngón tay bay ra, đánh thẳng về phía Thiên Long. Còn đầu sủng thú Hỏa xà của Ngạo Tà Vân hắn cất đâu Thiên Long không thấy, nhưng tâm đề phòng vẫn hơn.

Hắn không chỉ muốn phòng thủ, mà còn muốn phản công.

Vụt...

Thiên Long và Ma kiếm gần như hòa hợp thành một thể, huy động Ma kiếm chém phá tòa trận pháp phòng ngự, cái trận bàn bị Ma kiếm chém nát, hóa thành một đống khí vụ, bay tá lả phiêu du trong không khí.

Với tu vi của Thiên Long hiện nay, cộng thêm lực lượng của Ma kiếm, trận bàn do Độ kiếp khắc vẽ, căn bản không thể ngăn cản được. Đó chỉ là một ý niệm nhỏ, đã thế còn không biết có từ bao giờ, lực lượng đã vơi đi phần nào, chứ nếu trận đồ do Độ Kiếp nhất trọng vẽ còn mới, Thiên Long căn bản không thể địch lại.

Thiên Long hoành ngang kiếm trước người, cũng điều động lực lượng Đạo nguyên trong Ma kiếm, ngưng tụ tu vi toàn thân, chém xuống một kiếm.

Ngạo Tà Vân là đệ tử của một cao nhân thế hệ Thần giới, tu vi rất thâm hậu, mặc dù bị phá bảo khí, thế nhưng vẫn chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà thôi.

Vụt...

Một đạo kiếm quang đỏ như máu trải dài hơn 70 mét, từ trên mũi kiếm chém ra, kiếm khí bay lượn đầy trời, chém về phía ngực Thiên Long.

Thiên Long biến sắc, bàn tay chưởng ra một đầu Hắc Long do Ma khí cô đọng, Ma khí phập phùng như lửa, nghênh đón toàn bộ kiếm thế của Ngạo Tà Vân dồn đến.

Phốc!

Hai chiêu kiếm khí và Ma khí lao vào nhau đồng thời vỡ nát, kiếm khí và Ma khí bắn tung tóe phân biệt bay về nơi tạo ra chúng.

Sụt!

Trên ngực Thiên Long in lên hai vết chém sâu thấy cả xương trắng, không thể hoàn toàn ngăn cản kiếm của Ngạo Tà Vân, bị trúng chiêu như cá nằm trên thớt.

Đồng thời lúc đó, Ma khí như mưa thiên thạch rơi vào Ngạo Tà Vân, Ngạo Tà Vân hắn không hề di chuyển né tránh,chân đứng tại chỗ, tâm niệm chợt động, một trận đồ khác được hắn lôi ra sử dụng, hình thành một lớp phòng hộ cứng chắc, Ma khí tung tóe vào lớp phòng hộ nhưng lại không thể xuyên thủng, ngay cả vạt áo cũng lạnh lặn không một vết xước nhẹ!

Thiên Long ánh mắt càng lúc càng âm lãnh, vận chuyển Nhân Uân Ma khí vết thương dần khép lại.

~ Ngạo Tà Vân ngươi nhà có điều kiện khác hẳn, từ Thần giới chui xuống với một đám người bảo hộ, đã thế còn đem trên mình vô số đồ tốt, hầu như đều là đồ bảo hộ thì phải a…

Đánh chết Thiên Long cũng không tin trên người Ngạo Tà Vân còn dưới hai mươi món đồ bảo vệ, hơn mười món bỏ chạy và hơn hai mươi món đồ báo tin là ít, tên này sợ chết tới mức vậy ư?

~ Thì sao? Ngươi không có là do ngươi không đủ điều kiện, từng món đồ đều là thực lực cả!

Ngạo Tà Vân nhún vai khinh thường, bọn Nhân giới thì biết cái gì, đồ của hắn còn đầy, toàn đồ hiếm mà ngay cả Nhân giới còn không biết đến chứ đừng nói là sở hữu.

Trong lòng Thiên Long thầm than, năng lực bảo vệ phòng thủ của Ngạo Tà Vân nằm ngoài dự liệu của hắn, đã thế còn không biết cái đầu Hỏa Mãng kia nó đang nơi đâu, nguy hiểm hết sức.

~ Tại sao ngươi lại có võ đạo thần nguyên của thần linh trẻ tuổi?

Ngạo Tà Vân khi chiến đấu với Thiên Long đã cảm nhận được một đạo tâm gì đó, rất giống với thứ khí tràng bên trong ngọc giản ở môn phái của hắn, trong môn phái hắn có một ngọc giản lưu lại khí tức của thần linh thời thượng cổ, khí tức của Thiên Long lại rất giống a…

Thiên Long cười mỉa mai.

~ haha… Ta tu luyện Ma khí võ đạo, không tôn không thờ Thiên Đạo, một mình ta một đường tu luyện, ta tu Ma khí lại nói ta tu theo con đường của Thần Linh sao? Vớ vẩn!

~ Ta tự tin vào cảm nhận của ta, trừ phi ngươi có thiên tư của Thần Linh, ta lại không nghĩ ra sớm hơn? Không thể nào tuyệt đối không thể!

Ánh mắt của Ngạo Tà Vân vô cùng thâm thúy, huyền quang từ trong mắt bắn ra, cẩn thận quan sát Thiên Long, sắc mặt hơi đổi, nói:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự đã ẩn tàng đẳng cấp thiên phú, có được thiên tư thiếu niên Thần Linh? Loại người như ngươi sao xứng!

~ Hừ… Thế giới rộng lớn vô biên vô kể, Nhân giới ta tuy nhỏ hơn Thần giới ngươi, nhưng cũng là một cái phạm vi bao la bát ngát, ta tại sao lại không xứng? Đợi ta đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, vượt qua Đại Thừa, ta tự khắc đi tìm họ để so tài cao thấp.

Trong lòng Thiên Long có một luồng ngạo khí, mặc dù không muốn hơn thua, thế nhưng lại rất muốn đấu pháp cùng cường giả mạnh nhất trong cùng thế hệ.

Lý giải của hắn về chiến đấu, không phải là vì muốn nhất chiến thành danh, mà là muốn tăng cường năng lực chiến đấu của bản thân.

Tranh phong với cường giả trong cùng thế hệ, có thể tìm được chỗ khiếm khuyết trên người mình, thông qua tu luyện, bù đắp thiếu sót của bản thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.