Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 349: Chương 349: Thoát Nạn




Đại Hùng được đà kể thêm cho Thiên Long biết thêm vô số chuyện khác, một đêm ngồi nghe kể chuyện khiến Thiên Long hiểu rõ hơn về đất khách này.

Thiên Long đặt một vấn đề nghiêm trọng, hiện tại các thế lực đang truy sát hắn một cách gắt gao.

Sáng sớm trời còn chưa hửng sáng cả đoàn bắt đầu di chuyển, dong binh đoàn này có tên Thác Lạc Mễ, bọn họ sắp đến ranh giới hai thế lực yêu thú và tu sĩ nhân loại.

~ Dừng lại.

Ầm Ầm…

Chuyện gì tới cũng phải tới, một quân đoàn toàn thân vận thiết giáp thanh sắc, đi cùng quân đoàn đó là một quân đoàn Thổ sắc kỵ sĩ, hai quân đoàn kỵ sĩ gồm ba mươi người, đó là một nhóm nhỏ của hai đại đế, Lôi Thần đại đế và Thổ Thần đại đế, bọn họ có nhiệm vụ truy tung Diệt Thế Kiếm Chủ.

~ Chúng ta Thác Lạc Mễ dong binh đã đăng ký và đóng thuế đầu đủ, hiện tại nhiệm vụ gấp gáp cần di chuyển gấp, mong mọi người thông cảm.

Lãnh đại cô nương từ trong xe ngựa vọng ra âm thanh, biết là hiện tại tình thế đại lục đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn gay gắt, nhưng dong binh đoàn của họ có uy thế danh tiếng vang dội cái thiên địa nơi đây, đã có máu mặt lắm rồi, mà đã có máu mặt thì ai lại muốn bị kiểm tra, tra xét từng người trong đoàn cũng không thể.

~ A… Thì ra là Lãnh đại cô nương, chúng ta thật tình cũng chỉ là làm theo lệnh trên, mong cô nương có thể hiểu cho nỗi khổ chúng ta.

Một tên thanh giáp kỵ sĩ lên tiếng, hắn đi lên một bước tỏ ra vẻ ngại ngùng, xác thực địa vị Dong binh của Lãnh cô nương này rất cao, đều là kẻ có máu mặt, hắn tuy là linh của đại đế, nhưng cũng biết điều gì hơn điều gì thiếu, dong binh Thác Lạc Mễ khó lòng chọc họ.

~ Ta hiện tại rất là gấp, thì các vị tiểu ca và ta cũng là người quen với nhau cả, đều biết xưa nay bọn ta cũng không có làm chuyện gì quá đáng, tiểu nữ không làm khó mọi người, tiểu Hỏa… mau đưa các vị kỵ sĩ chút tấm lòng.

~ Dạ…

Nghe lệnh Lãnh cô nương, một tên tiểu tử tự xưng tiểu Hỏa bê lên một cái khay được che bằng lớp vải đỏ, hắn đưa lên trước mặt đám kỵ sĩ sau đó lật vải ra, ba mươi viên Tử Tinh Thạch Hạ phẩm tựa một nóng tay lấp lánh tinh quang xuất hiện. Toàn bộ mọi người nhìn vào đó không kìm được nuốt một cục nước bọt lớn.

Ba mươi viên Tử Tinh Thạch hạ phẩm, đây là một cái tấm lòng to bự, lương của mọi người cũng chỉ là bạc trắng, để mà tích góp đủ một viên Tử Tinh Thạch hạ phẩm cũng mất cả năm trời, không hề giả dối, đó là sự thật.

~ Chúng ta…

Thanh giáp kỵ sĩ lưỡng lự nhìn về sau, bai mươi chín mặt mắt chỉ thiếu chút nữa bắn ra hỏa hầu rực lửa, mọi người nhìn Thanh Giáp kỵ sĩ mong chờ, đó là một khoản cách xù đó a…

~ Haiz… Thôi được, dù sao mọi người cũng quen nhau chục năm nay, cũng chưa có vi phạm điều gì, ta tin các người vậy…

Thanh giáp kỵ sĩ thở dài than thở, hắn nửa muốn hoàn thành nhiệm vụ nửa muốn có Tử Tinh Thạch, nhưng thấy mọi người đã kìm nén không nổi nữa nên cũng đành thôi.

~ Vậy đa tạ…

Lãnh cô nương trong xe ngựa cười nhẹ, giao hiện kim cho đám kỵ sĩ, mọi người bắt đầu xuất hành lên đường tiếp, không phải là họ giàu, mà là nhiệm vụ cần hoàn thành gấp, thời gian còn rất ít, mà còn chưa biết nguy hiểm phía trước có bao nhiêu chông gai, sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian, mà đám kỵ sĩ bọn họ kiểm tra thì phải lôi cả dụng cụ cồng kềnh của họ, một cỗ máy kiểm tra thân thể huyết nhục, để mà kiểm tra xong cũng mất khá nhiều thời gian, thôi thì nhắm mắt cho qua, bỏ đi một ít lấy lại một đống.

~ Khoan Đã…

Thanh giáp kỵ sĩ đột nhiên hô lớn, hắn chăm chú nhìn Thiên Long như hổ vồ mồi, Thiên Long bị hô đứng cả tim, nãy giờ hoàn toàn chưa dám thở mạnh một cái, tỏ ra hết sức bình thường, thế quái nào bị phát hiện được?

~ Này tiểu huynh đệ, ngươi tại sao không lên ngựa để đi mà dắt ngựa đi?

Thanh giáp kỵ sĩ nhíu mày hỏi Thiên Long, kỳ quái ha.

~ Dạ… Ta luôn tôn kính các kỵ sĩ như các vị, tiêu chí của ta sau này là sẽ gia nhập kỵ sĩ oai phong lẫm liệt như các vị, khi gặp được tiêu chí sao ta dám bất kính!

Thiên Long e thẹn khép nép, hôm qua nghe Đại Hùng kể kha khá, cũng biết ở đại lục thang giới này không có vua chúa gì hết, chỉ có các đại đế chia nhau cai quản từng thuộc địa của họ, lính của họ cũng được mặc đồ khác nhau để phân biệt.

~ Haha… Đúng thế ngươi rất tốt, sau này nếu đủ tuổi tham gia thiết giáp kỵ sĩ bọn ta, nhất định sẽ biết đứng trên vạn người là thế nào…

Thanh giáp kỵ sĩ người lớn thống khoái, ô chả thế à… Để được làm kỵ sĩ như bọn họ còn phải yêu cầu bằng cấp, thiên phú may mắn các kiểu, tuy là làm lính nhưng mà để được làm lính hay không mới là chuyện, gặp Thiên Long vỗ mông cho nở cả hoa đít thì chả thích.

~ Đa tạ các vị, ta nhất định sẽ cố gắng!

Thiên Long đan tay làm lễ trịnh trọng, sau đó dắt ngựa đi với đoàn, rời khỏi khu vực cai quản kiểm tra Thiên Long mới thở phào một hơi, kinh hãi các kiểu không nói thành lời.

~ A Long ngươi đi lên trợ phu cho Lãnh tỉ, nàng có chuyện muốn bàn với ngươi!..

Một lão già cưỡi ngựa đi cạnh Thiên Long nhắc nhẹ, Thiên Long gật gù thúc ngựa lao lên, sau đó nhẩy lên xe ngựa cầm dây cương lái xe, đời mà, ở dưới Nhân giới đi mẹc nổ ầm ầm, cưỡi lân tọa kiếm bay vù vù, lên trên này đi làm cu li vãi linh hồn.

~ Lãnh tỉ, nàng có chuyện gì muốn bàn với ta chăng?

Thiên Long vụt ngựa nói bơ vơ, đúng là phải cảm ơn nàng rồi, khi nãy đã giúp Thiên Long một đại ơn lớn, để mà bị phát hiện coi như kiếp này vứt.

~ Ta hả? Ta chỉ là muốn hỏi, ngươi thích đi lính thật hả?

Trong xe ngựa Lãnh cô nương hỏi nhỏ, ở đời ai lại muốn làm lính bao giờ, đi làm lính đánh thuê như dong binh đoàn thế này tuy mạo hiểm tý nhưng thu nhập cao gấp vạn lần làm kỵ sĩ quèn, Thiên Long đây phải chăng não úng nước?

~ Làm lính rồi làm tướng, đời người còn dài, mắc gì ở yên một chỗ?

Thiên Long hỏi ngược lại, ý nói rất rõ, ta tiêu chí là làm lính, nhưng ta không nói lính gì, lính dưới tướng là lính quèn, lính dưới vua là tướng, lính dưới trời là Vua, có làm lính thì cũng phải là lính trên vạn người, không dưới thằng nào.

~ hehe… Ngồi nói chuyện với ta một chút.

Tạo ra không gian cách âm, Lãnh đại tỉ cười duyên ngỏ ý nói chuyện, nàng cảm thấy Thiên Long khó hiểu hết sức, chữ Sợ hình như hắn không biết, chọc nàng, chọc cả đám kỵ sĩ kia, thế mà đám kỵ sĩ tưởng được vỗ mông ngựa vẫn tỏ ra tự hào này nọ.

~ Nàng tên gì thế?

~ Ta hả? Không thể nói được, không ai biết ta tên gì đâu, mọi người gọi ta là Lãnh tỉ thì ngươi cứ gọi thế đi.

Lãnh tỉ buồn bực, nàng tỏ ra lạnh nhạt thế mà ai cũng sợ hãi, không dám nói chuyện với nàng, còn Thiên Long thì có gì hỏi thẳng, cứ như nàng là hư vô ấy, bực bội hết mình.

~ Nhưng mà lỡ may nàng nhỏ tuổi hơn ta thì sao? Gọi vậy lỗ ta chết!

~ Ngươi… Ngươi niên kỷ còn non, huyết nhục chưa trưởng thành, cùng lắm năm nay bốn mấy tuổi là cao, vẫn còn thua ta xa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.