Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 360: Chương 360: Tự Bạo




~ không xong, mau… Mau chạy, hắn muốn tự bạo, đồng quy vu tận.

Hàn Mặc Tử rống lớn sợ hãi, Đao Phách chơi xấu, hắn không ăn được liền vơ đũa cả lắm muốn mọi người cùng chết với hắn, thường thì không có ai tự bạo đâu, tự bạo sẽ dẫn đến xé rách linh hồn vạn kiếp bất phục linh hồn hóa hư vô tan biến trong cõi trời đất, trước sau không còn một chút tồn tại của kẻ tự bạo, vì thế không ai tự bạo làm gì, chỉ có thâm thù đại hận cỡ nào mới dùng đến liệu pháp này.

~ Clm…

Thiên Long không cần nói hắn đã chạy tám đời nhà hắn, vắt chân lên cổ, ma kiếm khí thế bay ra Thiên Long đạp kiếm vặn ga lên số phóng không một chút do dự, bởi Thiên Long biết, cho dù đến tận cùng của nơi trận pháp, cũng khó lòng thoát khỏi sát thương của kẻ tự bạo.

~ Ta độn… Ta độn…

Thiên Long lấy ra một lắm phù văn mà Biệt Liên Viện chủ cho, không ngờ một hơi sài hết không còn một lá, hắn thoắt ẩn thoát hiện, khoảng cách với trung tâm vụ nổ đã không còn gần nữa, đã xa lắm rồi.

~ Không xong, chạy….

Ở một nơi cực độ xa xôi, có một trung niên tao nhã, hắn cầm trong tay hai quả bạch liên lục ưng, nếu Lãnh đaị tỉ mà ở đây, nhất định sẽ biết, hắn là đầu não của Ba Kền Dong Binh, Huyền Quy, hắn đã lấy được hai quả Lục Ưng, cảm nhận không gian ba động, cái ba động hơi thở hắn được dạy ở trong môn phái, đó là ba động hơi thở của tự bạo, không hề ngần ngại hắn lập tức bỏ chạy như lưu tinh, mặc dù khoảng cách hắn cách Đao Phách tận năm trăm dặm(250km) nhưng chạy là chạy, sức phá hủy của Động Hư bát cấp đã kinh khủng cỡ nào, một khi tự bạo, cho dù chân trời cũng phải lung lay muốn đổ.

Ầm…. ầm… Ầm…

Hoa lạp lạp… Hoa lạp Lạp…

Điều gì đến cũng đến, từ đan điền Đao Phách bắn ra những tia sáng chói mắt, thân thể hắn đã phình to căng như một quả bóng, năng lượng đã nạp đầy ngắc chỉ việc đâm lủng để tạo nổ thôi, một ánh sáng chói mắt từ thân thể Đao Phách bộc phát, lấy hắn làm trung tâm, ánh sáng càng lúc càng lớn, càng phóng đại, nó lao với tốc độ siêu âm bạo phát ra bốn phương tám hướng, cho dù là thần thiết cũng rất dễ dàng bị ánh sáng lướt qua và hóa thành bụi phấn.

Oành! Oành!

Trận pháp phong ấn trực tiếp bị xé nát, Lãnh Cô Nương chạy cũng không nhanh hơn luồng ánh sáng lao tới, đã thế nàng còn vác theo Hàn Mặc Tử, Hàn Mặc Tử bị đâm thương thế trầm trọng, sống đã khó chứ đừng nói bị chấn động mạnh đập đến, sống được đó là một kỳ tích, cả hai bọn họ bị ánh sáng hủy diệt bao phủ, Lãnh cô nương điều động toàn bộ Cửu Linh Lực trong người tạo thành một khỏa cầu bảo vệ, tạm thời có thể thoát nạn một lần ánh sáng hủy diệt đánh tới, khóe miệng nàng chảy ra một tia máu đen, Lãnh tỉ không hề quan tâm, thuần thục mượn gió bẻ măng mượn lực lượng xung kích hất văng mà lấy đà lao tiếp về phía trước.

Thiên Long thì đã không thấy đâu nữa rồi, chắc là đã bị đánh bay đi chỗ nào, hoặc ngỏm củ tỏi cũng nghi lắm.

Mọi người còn lại không kịp hét thảm, bọn họ không biết có ai còn sống có ai đã chết chưa, nhưng trong giây phút như này, mệnh ai nấy no đi, chạy được thì chạy không chạy được thì chết.

Đừng tưởng nấp dưới đất mà thoát được, dưới đất tuy không bị ánh sáng hủy diệt chiếu tới, nhưng là đừng quên là sau nó còn có một sát thủ vô hình, đó là sóng xung kích, tuy bên dưới đất nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng chú ý quan sát, có thể thấy nhiều nơi trong đó có hình dáng rỗng của nhiều vật thể kỳ lạ, đó là nhưng con yêu thú bị đánh thành bã chết không biết nguyên nhân, bên trên có ánh sáng hủy diệt, dưới đất có sóng xung kích, trên dưới lưỡng toàn, chốn đâu cũng chết, hết chạy!

Đến khi thiên địa rơi vào tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đất đá rơi lộp cộp, yêu thú hét lớn chạy như chó chết.

Lọc cọc… lọc cọc…

Hoa lạp lạp…

Tại một nơi đất đá cao cao nhô lên, có một bàn tay đang nặng nề đẩy từng viên đá để chui ra, phải rất lâu rất lâu bên trong mới chui ra được, đó là lão phu xe, lão ta khi trước bỏ chạy nhanh nhất, khi đến bên rìa trận pháp phong ấn, ra không được nên lão ta khoanh tay chịu trói, để ánh sáng hủy diệt đánh vào cơ thể, không ngờ vẫn không chết, sống rất cừ là khác, lão bò lên trên mặt đất nằm thở như chó chết.

Cũng ở một nơi xa xa khác, một cánh tay trắng ngần nhô lên, đó là Lãnh đại tỉ, nàng gãy mất cánh tay trái, thương thế nghiêm trọng đến mức kinh dị, nàng bò dậy nhưng không quên, lôi Hàn Mặc Tử được nàng che chắn bên dưới, Hàn Mặc Tử không hổ danh thân thể yêu thú cường hãn, hắn thương thế nghiêm trọng, đã bất tỉnh không còn ý thức, nhưng trải qua một đợt hủy diệt như thế mà không chết, đó cũng là may rồi, còn một hơi thở tức là vẫn còn cơ hội sống.

Nửa ngày sau, vẫn không còn ai ngoài ba người bọn họ xuất hiện, không thể nào chết hết được, nhất định là đã bị thổi đi đâu hoặc thương thế nghiêm trọng tìm nơi dưỡng thương rồi, bởi vì trong nhóm Ba Kền Dong Binh và Thác Lạc Mễ dong binh còn có cao thủ khác, tuy không nổi nhưng thực lực nhiều kẻ còn mịt mờ, chưa biết là ai hơn ai, nhưng theo Lãnh tỉ đoán, ít nhất phía nàng vẫn còn khoảng trên 5 mạng sống sót, phía Ba Kền Dong Binh cũng xấp xỉ thế thôi.

Cọc… Cọc… cọc…

Từ phía xa xa có một chấm đen đang đi đến phía hai người Lãnh tỉ, làm nàng đề cao cảnh giác lên mức tối đa, nhìn cách di chuyển của bóng đen, hắn di chuyển có thể nói là rất tỉnh táo, không hề loạng choạng giống một người bị thương nặng, điều này làm Lãnh tỉ có chút lo lắng, bởi vì vụ bạo nổ vừa rồi, đến ngay cả nàng còn phải hoa dung mất sắc, vậy kẻ nào lại có thể bình yên đến thế?

~ Ta đuổi theo các người khổ sở biết bao!

Giọng nói lanh lảnh vang lên, bóng đen cũng dần xuất hiện, đó không ai khác, hắn là Tiểu Thiên Thiên, wtf… sao tên này lại có thể sống lành lặn vạt áo không xước một xíu nào vậy? Thực lực chỉ là Hóa Thần Cửu cấp, thế quái nào lại ung dung đi trong không gian sát phạt mà không bị tổn thương gì?

~ Ngươi rốt cuộc thoát nạn thế nào?

Lãnh tỉ thả lỏng đề phòng, nhưng cũng vấn đề cao cảnh giác, bởi tuy là người mình, nhưng lại bí ẩn đến mức thái quá thế này, hoàn toàn đáng để đề phòng.

~ Ta đương nhiên có bí mật riêng của ta.

Tiểu Thiên Thiên hắn ném cho Lãnh tỉ hai viên dược, ai cũng có bí mật riêng, sao có thể tiết lộ được, bí mật nói ra thì còn gì là bí mật.

Ngửi thấy mùi dược lực quen thuộc, Lãnh tỉ không hề ngần ngại uống một viên và nhét một viên cho Hàn Mặc Tử, đồng thời dùng chút lực lượng còn sót lại trung hòa dược lực hộ Hàn Mặc Tử, nếu không Hàn Mặc Tử rất có thể bị dược lực bé nhỏ giết chết ngay và luôn.

~ Đáng tiếc, trong đội mọi người phân tán mỗi người một phương, hiện tại chỉ có thể trở về địa bàn, ai còn sống thì về địa bàn tập hợp.

Tiểu Thiên Thiên tính toán sơ sơ, mỗi người một ngả, càng chạy khoảng cách càng xa, nếu không phải hiện tại thương thế nghiêm trọng, cùng với cần phải rời khỏi nơi này ngay, chấn động như thế đã thu hút rất nhiều cao thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.