Trước đây Hổ Liệt Kha từng ở bang Túc La Môn, là bang của Lang Khắc Hàn bây giờ, hai người Hổ Liệt Kha và Lang Khắc Hàn tranh đấu nảy lửa để làm lão đại bang Túc La Môn, nhưng vì tính nhây của Lang Khắc Hàn khá được mọi người ưa, và nhiều biến cổ nhỏ, đã đưa Lang Khắc Hàn lên nắm trùm, Hổ Liệt Kha vì tức giận vì bất công cho nên đã bỏ bang mà gia nhập bang tóp 1.
Sau này nghe tin Hổ Liệt Kha là nội gián của Tôn Thất Cấp, mọi người từ tiếc nuối và có lỗi, quay qua tức giận và thở phào may mắn, nói thật tính âm trầm của Hổ Liệt Kha khá giống một ông trùm, nhưng khi trước đám Lang Khắc Hàn có biết gì đâu, đang tuổi ăn chơi nhỏ nhỏ, đang ham phá có biết tranh đấu là gì đâu? Thấy Lang Khắc Hàn nhây nhây đi quậy không ngán ai lên bầu làm lão đại trên danh nghĩa thôi, hối hận đã muộn.
- khi xưa ngươi thắng ta, nhưng bây giờ đã khác, lúc xưa ngươi bằng thực lực ta, lại bất phân thắng bại, bây giờ đã khác, ta hơn ngươi hẳn một trọng thực lực, haha...
Hổ Liệt Kha cười lên sảng khoái, nghĩ đến cảnh đè kẻ thù dưới chân không kìm nổi vui sướng. Thù xưa hận cũ, nay trả hết.
- mồm thối... Ta mà thua ngươi hả, có biết họ của ta là gì không? Là Lang đó, có thấy Sói sợ Hổ bao giờ chưa?
Cả hai phe nghe lời vô sỉ chả Lang Khắc Hàn thì không quan tâm lắm, dù sao Sói và Hổ cũng là cự phách một thiên địa, Hổ cũng có Uy và Sói cũng có cái Lì Đòn riêng.
- Liệt Quyền!!!
Vận quyền lao lên, một hư ảnh Hổ dữ chữ thập bao gọn chi phải Hổ Liệt Kha, một tư thế uy mãnh, một khí thế hãi hùng đè dập ý chí đang dần bùng lên của Lang Khắc Hàn.
- Hừ, so quyền đi!
- sụt.
- Lang Quyền!!!
Lang Khắc Hàn cắm kiếm xuống đất, không nhanh không chậm vận quyền, khí thế bùng nổ một đầu Lang khí thế lạnh rét bao bọc lấy chi phải Lang Khắc Hàn, cậu ta vận bảy phần thực lực lao lên, cao thủ so chiêu không bao giờ dùng toàn bộ thực lực, nếu căn căn dùng toàn bộ thực lực một chiêu tuyệt sát đối thủ thì được, nhưng không ăn được thì thực hiện đường lối của đảng, đánh du kích đánh lâu dài.
- Ầm Ầm Ầm...
- Hoa Lạp Lạp...
Một chiêu giao lưu, cả hai bật ra ngoài, hai bên đội hình gắt gao nhìn vào, chiêu đầu cũng rất quan trọng, nó là mặt mũi của cả đội đó a, thất thế không những cả đội mất mặt, mà cả trận chiến người thất thế sẽ bị ức hiếp cả trận chiến.
Khói bụi tan ra, hai thân ảnh đứng vẫn vững, một chiêu ngang cơ, bất phân thắng bại.
- Hổ Loạn Quang Thanh!
- Lang Đinh Hương Cước!
- Ầm Ầm Ầmm...
- Rầm Rầm Rầm...
- Vù Vù Vù...
Hai bên liên tục chiêu, chiến đấu khốc liệt bộc phát.
Hổ Liệt Kha một chưởng thẳng ngực Lang Khắc Hàn, thấy tình thế nguy cấp, Lang Khắc Hàn vội né qua một bên, nhưng vẫn không kịp nhận một trảo của Hổ Liệt Kha, không dừng lại đó đang được đà Hổ Liệt Kha liên tiếp ra thêm thập thất trảo, Lang Khắc Hàn nhận đủ không thiếu một trảo.
Đám Thiên Long đỏ cả mắt lên, ngươi giao lưu chiêu đầu rõ là ngang cơ, thế nào vừa qua chiêu hai đã ăn hành ngập mồm, Hỏa Linh Nhi sốt ruột đứng ngồi không yên, vội hét lên:
- Lang Khắc Hàn, ngươi mau đánh hắn cho ta, ta cho ngươi cầm tay!
...
Cả đám Quy Khứ Hồi cùng Thiên Long một tay che mặt, nhục, quá nhục, mặt rõ dày, trời không sợ đất không sợ chỉ sợ thiên hạ không loạn, vậy mà tay bạn gái còn chưa được cầm, mất mặt.
Lang Khắc Hàn lao ra thở thoi thóp, khóc không ra nước mắt hét lớn:
- vô dùng thôi, sức có tới đó à!
Không làm sao được nữa Hỏa Linh Nhi cuống lên như sắp khóc, không kịp suy nghĩ hét lên:
- cho hôn!
- hả?
Lang Khắc Hàn đang chiến đấu mà ngơ luôn, đù... Người yêu chơi lớn, kaka...
- cho hôn!
- thành giao!
- Hổ Liệt Kha ta liều mạng với ngươi!
Nghe một câu chốt của của Hỏa Linh Nhi, Lang Khắc Hàn né một trảo của Hổ Liệt Kha nhai một nắm đan có chứa Sinh Mệnh chi khí của Thiên Long, gầm gừ lao lên.
- Phành Phành...
- Ầm Ầm...
Như phát điên, Lang Khắc Hàn nhắm mắt nhắm mũi sát khí phừng phừng, mặc cho Hổ Liệt Kha đánh, cứ nhận sát thương Lang Khắc Hàn lại trả lại đủ không thiếu một chút còn tặng thêm cho một phiếu quà tặng, từ thất thế thành ngang cơ, nếu nhìn kỹ có thể thấy Lang Khắc Hàn đang có xu hướng áp đảo.
- ta cảm thấy như ta bị lừa!
Hỏa Linh Nhi chỉ tay run run hướng Lang Khắc Hàn ủy khuất, có vẻ tên khốn Lang Khắc Hàn này chơi chiêu rồi.
- đừng nói vậy, hắn đang thiêu đốt sinh mệnh chiến đấu, dù thắng hay bại cô cũng phải thực hiện những gì đã nói!
Nghe Thiên Long lạnh lùng nói làm mọi người nổi hết da gà, vội nhìn hướng Lang Khắc Hàn đang phát điên, không ngờ để chiếm chút tiện nghi của Hỏa Linh Nhi mà hắn lại đầu tư cực lớn như vậy, điên rồi, nữ nhân trên đời này thiếu gì, vậy mà sống chết vì Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi nước mắt rơi từ lúc nào không hay, trước đây tưởng hắn chỉ chơi đùa mình, không ngờ hắn lại thích mình sâu đậm đến mức này rồi, từ giờ trở đi phải đối tốt với hắn.
Thiên Long là ăn to nói lớn chém gió quen thân sống trong bom đạn, chỉ là Lang Khắc Hàn đột phá ý chí liều mạng lao lên thôi, chứ làm gì có dụ thiêu đốt sinh mệnh, thôi thì giúp Lang Khắc Hàn một tay cưa đổ crush vậy!
- Phành Phành Phành...
Âm thanh chiến đấu làm mọi người rất nhanh đã hết cảm động, bây giờ phải chuyên tâm nhìn trận đấu, nhìn từng đường trải đừng quyền xuất ra, làm mọi người cứ tê tê hít khí lạnh.
- Ngươi còn non lắm!
Hổ Liệt Kha hét lớn, một quyền xuất ra móc từ đan điền Lang Khắc Hàn lên thiên không, chấp nhận ăn quyền, Lang Khắc Hàn vận mười hai thành công lực vào chi phải, một quyền dộng xuống thẳng hướng đỉnh đầu Hổ Liệt Kha.
- Ầm Ầm...
Một chiêu ngu không thể nào ngu hơn, hai thằng xuất chiêu toàn vào tử huyệt, một chiêu Lang Khắc Hàn bị văng tới trăm trượng va vào vách núi làm cái rầm, Hổ Liệt Kha đầu cắm xuống đất tạo thành một cái hố bán kính ba trượng nhưng độ sâu thì là không đáy, không biết Hổ Liệt Kha cắm xuống tới nơi đâu.
Đây là đồng quy vu tận chứ gì, không có gì xảy ra cả hai sẽ bị đào thải ra bên ngoài do cạn kiệt sinh mệnh, hai tên điên ba bệnh chưa ra đã xuất hết bài đẹp, giờ đã là sức cùng lực kiệt vũ kỹ đã bất lực xuất ra.
- mau!
Mọi người hai đội vội lao đi tìm người, hai tên điên sống chết chưa rõ, lát nữa người không thấy mà thấy mỗi hai cái thẻ bài thì khá hài đây, nghi lắm!
Rất may tìm thấy xác hai người, mọi người thở phù thả lỏng, may sao luật ở nơi khá gắt, phải tắt thở luôn mới bị đào thải ra ngoài, còn vẫn còn hơi thở thì vẫn chưa bị đào thải, bởi vì trong này bảo vật cực nhiều, linh dược cùng thần dược không thiếu, có sắp chết mà gặp được một mắt thần dược thì thôi, không những khỏi thương có khi còn đột phá.
- trận này ngang cơ từ đầu tới cuối!
Cả hai đội đều biết điều này, khi xưa hai kẻ thực lực ngang nhau, nay vẫn vậy và sau này thì không biết, tranh đấu cả hơn chục năm nhưng vẫn bất phân thắng bại.
- Lang Khắc Hàn ngươi đừng có tắt thở, nếu không ra bên ngoài thì ta hủy kèo!
Hỏa Linh Nhi khóc lóc lay lay Lang Khắc Hàn như lay cây, không biết là phép màu hay sao Lang Khắc Hàn chợt rên rên giọng:
- ô ô ô... Kê!
Một câu bất tỉnh luôn, làm liều như vậy tới nỗi suýt hẹo, hủy kèo chắc Lang Khắc Hàn chết ngắc, may sao Thiên Long cố truyền tý Sinh Mệnh chi khí vào người Lang Khắc Hàn nên giây phút quan trọng vẫn hấp hối được vài câu.