Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 401: Chương 401: Xuất phát, một chân trời mới




~ Cô nương tha mạng, ta không dám nữa, ta không dám nữa….

Ở nơi trung tâm đế Đô Kim hệ, tại một khoảng đất rộng lớn bát ngát, chắc phải cả vài chục héc đất, đó là đại bản danh gia tộc Danh gia, nhưng khác với khuôn viên bề thế rộng lớn năm xưa, mới mấy hôm trước còn hoành tráng ra sao, thì hôm nay đã khác, khắp nơi là khuôn viên đổ nát, tan đàn xẻ nghé.

Một gia tộc tráng lệ lại bị đồ sát khắp nơi,đâu đâu cũng là núi thây biển máu, ước tính số người chết lên tới ít nhất ba ngàn người, cứ ba bước năm xác người ai chịu cho nổi.

Trung tâm là nguyên nhân chính gây ra sự việc, nơi là một tuyệt thế vưu vật đang tọa trấn, nàng đưa thanh kiếm kề cận ngay cổ tên Dương gia chủ của gia tộc Dương Gia, hắn ta sợ hãi cầu xin trong tuyệt vọng.

Sự việc là vầy, mới mấy hôm trước trong sự cưng chiều thằng cháu đít tôn của hắn, một tên phế vật ăn chơi chắc tán, nhìn chúng thiếu nữ hắc phục này đây, vì vậy đã liên tục quấy rối, còn về nhà đem đại quân đến muốn rước nàng về, không ngờ làm thiếu nữ tức giận nàng một người một kiếm giết cả họ tám chín đời nhà Dương gia, này thì cưng chiều con cháu này.

Vút….

Đầu Dương gia chủ rơi xuống nhẹ nhàng, trên cổ nơi xương sống hắn mọc ra một bông hoa bỉ ngạn, mà sao nhìn quen thế nhở, bỉ ngạn hoa ngàn năm bung lụa ngàn năm lụi tàn, Thanh Ngọc Diệp!

Nàng cũng đã may mắn phi thăng lên Thần giới trước khi đóng cửa phong ấn.

Bịch bịch…..

Một hồi lâu sau phi ra xuất hiện một chấm đen, tiểu Nặc chạy đến như một cục mỡ di động, nó mặc tiểu Diệp chém giết ra sao, toàn thân nó lộng lẫy ngọc trai đá quý, làm Tiểu Diệp chống đầu than thở, không ngờ sau khi lên Thần giới nó sưu tập vàng bạc châu báu như một chiếc gấu ham của, ở đâu có của ở đó có tiểu Nặc.

~ Đi thôi!

Tiểu Diệp và Tiểu Nặc xuất hiện đánh dấu một cột mốc quan trọng, chứng tỏ sự xuất hiện của nàng không phải ngoài ý muốn, sớm muộn nàng và Thiên Long cũng sẽ gặp nhau trên chiến đài lần 2, Thiên Long đột phá thực lực hỏa tiễn nàng cũng theo sau không kém nửa phần, một mình diệt một gia tộc, đó không phải chỉ là đùa giỡn, đó là cột mốc nói lên Ngọc Diệp nàng xuất thế tranh phong thiên tài Thần giới.!

Thiên Tài Ma giới đã xuất hiện tại Thần giới, các thiên tài Thần giới cũng từ giây phút này bắt đầu dần dần xuất hiện tranh Phong với nhau. Đất diễn thần giới chắc và sẽ xảy ra một trận chiến kinh động vị diện, đẳng cấp thiên phú sẽ được định đoạt.

Hứa hẹn sẽ có một cuộc chiến xảy ra, đặc biệt chiến đấu sẽ là hoành tráng nhất nhì lịch sử vạn năm.

….

Thiên Long kể một chút về quá khứ trước khi gia nhập giang hồ tu luyện trình độ cho con gái hắn nghe, đến bây giờ Thiên Long vẫn chưa chấp nhận nổi bản thân hắn có con gái, và Tịnh Vân cũng không tài nào chấp nhận Thiên Long.

Hiểu được nỗi lòng con gái, Thiên Long không có ép quá đáng, và cũng chả dám ép quá, có thể nhìn thấy con gái sau thời gian vạn năm gặp lại là Thiên Long mừng quá rồi, không còn mong chờ gì nhiều hơn.

~ Vậy giờ con muốn giết ta tiếp hay không?

Thiên Long căng thẳng hỏi lại, nhìn cô con gái bé bỏng Thiên Long muốn nựng vài cái, nhưng không dám.

~ Giờ sao?....

Tịnh Vân rơi vào túng quẫn, giờ giết hay không đây? Mục đích của nàng là đến giết Thiên Long, nhưng hiện tại lại không dám, cả đời sống trong dè bỉu không có cha, nay phụ thân là kẻ duy nhất trong vị diện được đầu thai, có thể nói nàng may mắn vô cùng, bất quá sự thực hiện tại vẫn chưa chấp nhận được người cha này. Một người cha bỏ rơi hai mẹ con họ vạn năm, một người cha thua con gái cả vạn tuổi. Nên nói gì đây?

Phân vân một hồi, cuối cùng Tịnh Vân cắn nhẹ môi hồng nhìn Thiên Long nói nhỏ như muỗi;

~ Giờ không thèm giết ngươi nữa, nhưng cho ta đi cùng ngươi chơi một thời gian, ta muốn xem con đường Diệt Thế Kiếm Chủ trông ra sao,!

~ Gì cơ?

Thiên Long giật mình muốn nhảy cả tim ra ngoài, trông gai phía xa á hả? Ta tự gánh được….ok! Vác một vưu vật như nàng theo độ khó xN lần, đi một mình cũng muốn chết vài cái mạng, đi theo vưu vật như Tịnh Vân, ôi thôi…. Đưa cổ ra chết là vừa.

~ Ngươi không muốn?

Tịnh Vân phẫn nộ trầm mặt xuống, cơ thể ta hiện tại vẫn còn quấn khăn đây, cách đây mới mấy canh giờ chính ngươi đã hiếp con gái ngươi đó, và ta là con gái ngươi. Muốn đi theo ngươi để kiếm cảm tình, vậy mà lại không muốn ư?

~ Muốn! Tất nhiên là Muốn!

Thiên Long haha cười lên đưa tay xoa đầu Tịnh Vân, nhưng Tịnh Vân như cơn gió né xa hắn một nóng lớn, một nóng này ít cũng một mét.

~ Vậy chúng ta đi thôi!

~ Không!

Thiên Long giục Tịnh Vân đi ra ngoài cùng mọi người di chuyển, nhưng Tịnh Vân quyết không muốn rời đi khỏi sơn động, hai má nàng đỏ ửng lên ngại ngùng. Thiên Long vừa liếc cái biết luôn, bản thân hắn và Tịnh Vân cần phải tắm rửa sạch sẽ thay đồ thơm tho mới có thể ra ngoài, nếu không Tịnh Vân thà chết quyết không mất danh dự bản thân.

Sau một hồi tân trang lại thần thái, hai cha con phá phong ấn lao ra ngoài, nơi sơn động bị Thiên Long vung cho một quyền đổ sập ầm ầm, hủy đi chứng cứ là điều đầu tiên.

~ Tiểu thư….

Vừa lao ra ngoài một bạch y thiếu nữ lao đến cầm tay Tịnh Vân, nàng là thân cận Tịnh Vân đi sau nửa ngày đường.

~ Ngươi tới muộn thế….. Lúc nào cũng để ta bị ăn hiếp chán xong mới đến.

Tịnh Vân ủy khuất ôm cánh tay bạch y thiếu nữ khóc thút thít, xuýt nữa thì toang luôn rồi.

Bạch y thiếu nữ một đầu ba vạch đen cạn lời, lần nào Tịnh Vân cũng bỏ nàng lại đi trước một đoạn đường, lúc tìm được cũng đã cả nửa ngày, muốn chửi cũng lười.

~ Hắn làm Tiểu thư giận đúng không? Để ta phế hắn!

Nhìn qua Thiên Long đang ngoáy mũi làm ngơ, Bạch Y tức giận vung kiếm một một đường đưa tiễn Thiên Long. Tiểu thư nhà nàng có bao giờ gần nam nhân đâu, nay xuất hiện một tên đáng khả nghi, đúng là có chút khó hiểu.

~ Này…. Này …. Quân tử động khẩu bất động thủ, ngồi vào mâm nói chuyện như người lớn coi nào.

Thiên Long nhảy dựng lên khi thấy bạch y vung kiếm sát ý đầy mình, đùa gì đấy, nếu cùng đẳng cấp thực lực ta chơi chết ngươi luôn, nhưng là ta và ngươi là hai đẳng cấp, đợi khi thực lực ta hơn ngươi đi, lúc đó coi ai hơn ai.

~ Không có tiền đồ!

Tịnh Vân giận dỗi thứ gì chán không thèm giải thích, nàng bỏ đi một hướng nhất định mặc Thiên Long.

Huýt…..

Đợi Tịnh Vân đi một khoảng xa xa khuất bóng, Thiên Long huýt gió vang vọng thiên khung, một lát sau Phá Bá và Phá Chấp lục đục chạy lại từ phương xa nào đó.

~ vẫn còn sống là tốt rồi.

Nhìn thấy Thiên Long không sao hai huynh đệ bớt căng thẳng hơn, đoạn đường phía trước còn dài, ngỏm bởi một con rắn có vẻ hơi mất mặt một chút.

~ Con khỉ gió này, lão tử nào dễ chết vậy, đi thôi…. Chúng ta có đồng bạn mới.

Thiên Long chề mỏ khinh bỉ dẫn mọi người đi hướng Tịnh Vân, hướng đến dãy kiến trúc bạt ngàn chạy tới chân trời không hết phía xa, nơi kinh đô phồn vinh.

~ Ai cơ? Ngươi quen thêm đồng bạn cũng nhanh thế ư?

Mới có gần nửa ngày chứ nhiêu, tự nhiên có thêm kẻ đồng hành, cũng quá ư là nhanh đi.

~ Người thân của ta, các ngươi biết thế là được rồi.

~ Mấy người?

~ Hai!

~ Nam hay Nữ?

~ Nữ!

~ Xinh không?

~ Tuyệt thế vưu vật!

~ Vậy bọn họ đâu, mau đuổi theo a, ta cũng tò mò đây….

Phá Bá kéo tiểu đệ chạy thật nhanh về phía trước, Thiên Long kệ. Không mất dấu Tịnh Vân được đâu mà lo, khi ở trong thạch động Thiên Long đã liên kết huyết nhục của hắn với Tịnh Vân, trước kia Tịnh Vân có thể tìm được Thiên Long, còn Thiên Long thì vô lực, nhưng giờ đã khác, Tịnh Vân có ở chân trời đế hải Thiên Long cũng mò được nhờ huyết mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.