Ma Tôn

Chương 20: Q.1 - Chương 20




Kể từ lúc Đông Phương Thanh Thương thổi bay tám vạn binh mã, bầu trời Lộc thành bắt đầu phủ mây đen, đó là sức mạnh của thiên lôi đang tích tụ.

Hoa Lan nhỏ được chủ nhân điểm hóa thành tiên, đời nàng chưa từng trải qua lôi kiếp, huống hồ thiên lôi này chỉ nhìn thôi cũng đáng sợ đến nhường nào, nàng vô cùng lo lắng, “Đại ma đầu, hay là chúng ta rời khỏi Lộc thành trước đi, ta biết ngươi mạnh mẽ, nhưng mà bá tánh Lộc thành đâu có được như ngươi, lỡ đánh trúng họ thì sao…”

Ma Tôn đại nhân chỉ hờ hững nói: “Liên quan gì đến bổn tọa?”

Hoa Lan nhỏ nổi giận: “Chủ nhân nói, nguyên tắc đối nhân xử thế đầu tiên là không gây phiền phức cho người khác, sao ngươi cứ suốt ngày suốt đêm gây phiền phức cho người ta vậy, đã vậy còn làm ra vẻ đương nhiên nữa chứ!”

Nghe vậy, “Đông Phương Thanh Thương khựng lại, đôi mắt khẽ nhíu, “Tiểu hoa yêu, ngươi nói câu này mà không thấy ngại à?”

Hoa Lan nhỏ nghẹn lời.

Đang nói, Nghị sự điện bên cạnh bỗng mở cửa, quan viên bên trong lần lượt bước ra, mọi người tuy không thể lý giải chuyện xảy ra hôm qua, nhưng nay nguy cơ thành bị thất thủ đã được cởi bỏ, những chuyện khác cũng phải lần lượt tiếp tục an bài. Chức quan của Tạ Uyển Thanh tương đối cao, coi như là người quyết định ở đây, bởi vậy nàng vẫn luôn bận rộn, đến giờ mới được rảnh rỗi.

Chờ tất cả các quan viên ra khỏi phòng, Tạ Uyển Thanh mới chậm rãi đi ra, nàng ấy nhắm mắt, ngẩng đầu hít thở thật sâu, tâm trạng dường như rất vui vẻ. Hoa Lan nhỏ nhìn thấy môi nàng ấy cong lên một nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền ngọt ngào thoáng hiện trên gương mặt.

Nếu Tạ Uyển Thanh thay quân trang bằng áo váy, chắc chắn là một cô nương xinh đẹp đáng yêu. Chỉ đáng tiếc…

Hoa Lan nhỏ nhìn giờ, lúc này đã sắp đến chính ngọ, mệnh số của Tạ Uyển Thanh chỉ có thể tới đây thôi.

Nếu không có Đông Phương Thanh Thương , chắc Tạ Uyển Thanh sẽ liều mình trong tuyệt vọng giữa thiên binh vạn mã… sau đó chiến tử sa trường. Nhìn nụ cười trên gương mặt nàng ấy, Hoa Lan nhỏ cũng có vài phần cảm khái.

“Đại ma đầu, tại sao ngươi phải giết cô ấy?”

Đông Phương Thanh Thương cứ như không nghe thấy lời Hoa Lan nhỏ hỏi, im lặng chậm rãi bước theo Tạ Uyển Thanh, con đường này hướng về tiểu viện của nam nhân bệnh tật kia, nàng ấy muốn đi tìm hắn.

“Ngươi xuống Địa phủ tìm sổ Vận mệnh rồi lại cho người của Ma giới đi tìm, sau khi nghe được tin tức của cô ấy bèn đến đây ngay… Rốt cuộc ngươi có thù gì với cô ấy? Ngươi…”

Hoa Lan nhỏ nhìn bóng lưng của Tạ Uyển Thanh phía trước, trong khoảnh khắc đó, hình dáng Tạ Uyển Thanh tựa như chồng lên tượng băng của Xích Địa nữ tử sừng sững trong động băng. Hoa Lan nhỏ đột ngột dừng bước. Đông Phương Thanh Thương đã quen với việc chân trái cứ đôi lúc lại bị tê liệt, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.

“Cô ấy là… là Xích Địa nữ tử sao?”

Đông Phương Thanh Thương không đáp.

“Khoan đã đại ma đầu! Khoan đã…” Hoa Lan nhỏ muốn kéo Đông Phương Thanh Thương lại, nhưng không biết ra tay từ đâu. Chân trái đờ ra cũng không ngăn hắn nhảy về phía trước, nên đành phải hét lên, “Sao ngươi lại ấu trĩ như vậy! Cô ấy đã xuống Hạ giới đầu thai thành phàm nhân, đâu còn nhớ chuyện Thượng cổ, ngươi giết cô ấy có ý nghĩa gì chứ? Ngươi báo thù kiểu này thật quá ấu trĩ.”

“Ai nói bổn tọa muốn báo thù?” Đông Phương Thanh Thương không nhịn nổi, “Nếu ngươi muốn sau khi có được cơ thể đó không đến mức hồn phi phách tán ngay lập tức, thì bây giờ ngoan ngoãn một chút đi.”

Miệng Hoa Lan nhỏ mấp máy, nhưng không nói được thêm lời nào.

Nghĩ cũng phải, bây giờ nàng cản Đông Phương Thanh Thương làm gì, hắn thổi bay tám vạn binh mã để khiến Tạ Uyển Thanh vui, nghĩ lại, chắc hắn cũng không thù hận Tạ Uyển Thanh lắm, hơn nữa số mạng của nàng ấy vốn cũng phải chết…

Sắp đến giờ ngọ, nhưng Lộc Thành lại bị mây mù bao phủ đen kịt, không thấy mặt trời.

Tạ Uyển Thanh đi vào con hẻm nhỏ, Hoa Lan nhỏ nhìn bước chân nhanh nhẹn của Tạ Uyển Thanh, cảm giác được rằng tâm trạng hiện giờ của nàng ấy khác hẳn với sắc trời trên cao kia.

Tạ Uyển Thanh đẩy cửa bước vào tiểu viện, tay Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ pháp lực. Hoa Lan nhỏ gần như không nỡ nhìn.

“A Nhiên, sao chàng lại ngồi dậy?” Bên trong truyền ra giọng Tạ Uyển Thanh. Hoa Lan nhỏ bước đến trước cửa sân, nhìn thấy nam nhân bệnh tật kia đang đứng bên trong, y nhìn sắc trời rồi lại nhìn Tạ Uyển Thanh, thần sắc nặng nề một cách kỳ lạ.

“A Nhiên, phản quân đã biến mất.” Mắt Tạ Uyển Thanh rực sáng nhìn nam nhân kia, nói từng chữ từng câu, “Chúng biến mất rồi, Lộc thành được cứu rồi, Đại Tấn được cứu rồi. Tạ gia quân ở Tây Bắc xa xôi cũng có cơ hội trở về.”

Nam nhân đọc được khẩu hình của Tạ Uyển Thanh nhưng thần sắc càng nặng nề hơn.

Tạ Uyển Thanh xoa mặt y, sau đó ôm eo, áp mặt vào ngực y: “A Nhiên…”

Lời nàng ấy khựng lại ngay trong khoảnh khắc khi thanh chủy thủ bén nhọn cứa qua cổ.

Máu tươi phun trào.

Nhưng không phải do Đông Phương Thanh Thương ra tay.

Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn nam nhân tên A Nhiên, tay y cầm chủy thủ cứa một đường sâu hoắm trên cổ Tạ Uyển Thanh. Vẻ mặt Tạ Uyển Thanh cứng đờ.

Ngay cả Đông Phương Thanh Thương làm khách bên cạnh cũng bất giác nhướng mày.

Máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ nửa người Tạ Uyển Thanh. Cánh tay nàng ấy rũ rượi thõng xuống, sau đó cả người mềm nhũn, mặt áp xuống đất, miệng sặc sụa máu tươi: “... Nhiên…”

Nam nhân quỳ bên cạnh Tạ Uyển Thanh, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng ấy, sau đó nắm tay Tạ Uyển Thanh, viết trong lòng bàn tay nàng ấy rằng “Tấn phải vong, Tạ gia quân phải chết.”

Tạ Uyển Thanh bỗng xoay lại nắm lấy cổ tay nam nhân kia, tựa như đã dùng hết tất cả sức lực, nắm chặt tay y, đến khi móng tay cào rách da nam nhân kia, nàng nhìn y, máu và nước mắt ướt đẫm vạt đất.

Nam nhân kia chỉ lặng lẽ nhìn nàng ấy, đến khi máu trên cổ Tạ Uyển Thanh dần dần bớt chảy, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi, nhưng từ đầu chí cuối nàng ấy cũng chưa từng nhắm mắt.

Đông Phương Thanh Thương nói: “Hồn cô ta sắp lìa khỏi xác đấy. Ngươi mau vào đi, chỉ có một chốc này thôi.”

Hoa Lan nhỏ lúc này vô cùng kinh ngạc, nghe Đông Phương Thanh Thương nói mới ngơ ngác sực tỉnh.

Tay Tạ Uyển Thanh trượt qua tay nam nhân, một luồng khí trắng bốc ra từ người nàng ấy, Đông Phương Thanh Thương xoay tay phải, khí tức kia chầm chậm bay vào lòng bàn tay hắn: “Ngươi còn không đi?”

Hắn chưa dứt lời, bỗng cảm thấy ngực đau nhói, tựa như tim bị một bàn tay bóp nghẹt, như sắp nổ tung.

Hiển nhiên Hoa Lan nhỏ cũng cảm nhận được cơn đau này, nàng rên rỉ: “Đại ma đầu, ngươi… ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn đâu có làm gì…

Không có lấy một cơ hội phản ứng, ngực Đông Phương Thanh Thương lại co thắt, đau đến mức khiến hắn bất giác khẽ cong ngươi.

Hoa Lan nhỏ không chịu được nữa, hét lớn: “Ta đi đây! Chỉ là ở chung với ngươi nên hồn phách hơi khó chia ra thôi mà! Chậm trễ có chút xíu xiu mà ngươi làm gì phải đuổi người ta như vậy chứ?”

Vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, hồn phách của Hoa Lan nhỏ đã chui vào trong cơ thể Tạ Uyển Thanh.

Nhưng sau khi Hoa Lan nhỏ đi, cơn đau trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương không hề tan biến chút nào, ngược lại còn đau đớn hơn. Hắn nghiến răng, dùng pháp lực cố trấn áp cơn đau, tay ngưng tụ linh hồn màu trắng của Tạ Uyển Thanh thành một quả cầu, bỏ vào trong chiếc bình đã chuẩn bị sẵn trong tay áo.

Đau đớn từ ngực lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, tựa như có một sức mạnh đang tùy ý cắn xé trong cơ thể hắn, Đông Phương Thanh Thương đẩy pháp lực đi khắp trong cơ thể, để mặc hai luồng sức mạnh va chạm tranh đấu với nhau trong người mình.

Lúc này Hoa Lan nhỏ đã vào trong cơ thể Tạ Uyển Thanh, nàng cảm giác được lòng bàn tay ngưa ngứa, là nam nhân tên A Nhiên kia đang tái mặt viết lên tay nàng: “Ta sẽ ở bên nàng.”

Hoa Lan nhỏ lập tức nổi giận, ngồi bật dậy đẩy hắn ra, “Ngươi có tư cách gì mà ở bên cô ấy, chẳng phải ngươi vừa cứa ở đây một đao sao?” Hoa Lan nhỏ đưa vết thương đầm đìa máu tươi trên cơ thể mình cho nam nhân kia xem.

Nam nhân kia kinh ngạc đờ người, trợn tròn mắt nhìn Hoa Lan nhỏ.

“Ngươi xem, tại ngươi mà máu me bê bết đến vậy nè!” Hoa Lan nhỏ bất mãn chùi máu trên cổ, máu vỗn dĩ đã sắp chảy cạn, vì động tác của Hoa Lan nhỏ nên lại càng chảy ra nhiều hơn.

Hoa Lan nhỏ chùi một hồi vẫn không sạch, nàng biết đao này đã cắt đứt mạch máu cổ của Tạ Uyển Thanh. Nàng nhớ lại nụ cười trên môi Tạ Uyển Thanh lúc mới bước ra khỏi Nghị sự điện, còn có bước chân nhẹ nhàng khi đi vào con hẻm, nàng bỗng sinh lòng đồng tình, hết đồng tình lại chuyển sang phẫn nộ.

Đúng là một kẻ bạc tình đáng băm vằm.

Nàng xé vạt áo đã nhuộm đỏ máu kia, vứt vào mặt nam nhân kia, “Ngươi nếm đi! Đây là nợ máu ngươi phải gánh đó! Ta cho ngươi biết, Thiên đạo luân hồi, ngươi độc ác tàn nhẫn như vậy, chủ nhân ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Đời còn lại của ngươi coi chừng bị trời đánh đó!”

Hoa Lan nhỏ vừa dứt lời, trong mây đen cuồn cuộn bỗng lóe ánh sáng trắng, có tiếng sấm như núi đổ truyền tới.

Hoa Lan nhỏ sởn gai ốc, đến giờ mới nhớ lại là thiên lôi do Đông Phương Thanh Thương gọi tới sắp giáng xuống trần!

Nàng ngước đầu nhìn lên, trong mây đen có một đạo sấm sét thế như chẻ tre giáng xuống, Hoa Lan nhỏ tưởng đạo thiên lôi này sẽ đánh xuống tiểu viện, nhưng kỳ quái là sấm sét tựa như va phải một bức màn gì đó trên bầu trời Lộc thành, tản mác ra bốn phía rồi biến mất.

Là kết giới của Đông Phương Thanh Thương?

Hắn muốn bảo vệ bá tánh Lộc Thành? Nhưng không chút nghi ngờ gì cả, Hoa Lan nhỏ phủ định suy đoán này ngay tức khắc. Với tính cách của Đông Phương Thanh Thương, hắn bày một kết giới lớn như vậy, có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện bảo vệ điều gì, chắc chỉ đơn thuần là khinh thường thiên lôi, thuận tiện bung một chiếc dù thật to để sấm sét của thiên lôi không ảnh hưởng đến hành động của hắn…

Đúng là vừa ngang ngược vừa ngông cuồng.

Nhưng mà, nói lại thì…

Đông Phương Thanh Thương đâu?

Hoa Lan nhỏ mặc kệ nam nhân kia té ngã dưới đất đã mất đi thần trí vì kinh hãi quá mức. Nàng nhìn xung quanh, hiện giờ nàng là phàm nhân, không thể nhìn thấy Ma Tôn đã thi triển thuật ẩn thân, nhưng theo vị trí của lôi kiếp, chắc Đông Phương Thanh Thương vẫn ở đây.

Hắn lấy hồn phách của Tạ Uyển Thanh rồi nhưng vẫn chưa đi sao? Hoa Lan nhỏ suy đoán, lẽ nào Đông Phương Thanh Thương muốn ở lại để giết nàng? Nhưng nếu hắn muốn giết nàng, tại sao lại kéo dài lâu như vậy vẫn chưa ra tay?

Nhớ lại cơn đau trước khi rời khỏi cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ bỗng có chút bất an. Ở bên hắn bao lâu nay, tuy mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng dù sao cũng có chút xíu xiu tình bằng hữu cùng chung hoạn nạn.

“Đại ma đầu?” Nàng rảo một vòng quanh sân, “Đại ma đầu?”

Trên trời lôi kiếp cuồn cuộn, lại một đạo sấm sét nữa giáng xuống, lần này sấm sét cũng tan biến, nhưng hình như Hoa Lan nhỏ nghe thấy kết giới trên trời phát ra một tiếng “rắc”.

Nàng trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn lên, lại là một luồng sấm sét giáng xuống, nhắm thẳng vào chỗ nứt trên kết giới, sau một tiếng nổ, kết giới sụp đổ hoàn toàn.

Hoa Lan nhỏ giương mắt nhìn sấm sét như mưa nối đuôi nhau giáng xuống, như đang trả thù rửa hận.

Thôi rồi…

Đây là ý nghĩ duy nhất của Hoa Lan nhỏ.

Giới thiệu chương sau của tác giả:

Hoa Lan nhỏ: “Đại ma đầu, rốt cuộc ngươi đã tạo bao nhiêu nghiệt? Sao mãi không thấy hết lôi kiếp này vậy? Ngươi xem đi, đã bao nhiêu ngày nay rồi! Người ta phi thăng thành Phật cũng không hứng nhiều sấm sét như ngươi đâu! Ai kêu ngươi thổi bay mất tám vạn binh mã của người ta chứ!”

Đông Phương Thanh Thương: “… Vừa rồi, có phải ngươi đánh lên đầu bổn tọa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.