Đối với những chuyện về núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ chưa từng nghe Ty Mệnh nhắc đến nhiều, đừng nói gì tới việc nghe ngóng ở Nhân gian. Bởi vậy nàng không biết chút xíu xiu gì về chủ nhân núi Thiên Ẩn này.
Nhưng Hoa Lan nhỏ thấy y trông không giống người xấu.
Ít ra còn giống người tốt hơn Đông Phương Thanh Thương!
Sau khi đến núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ càng khẳng định điều này.
Chủ nhân núi Thiên Ẩn này dáng vẻ hiền hòa nho nhã, đối đãi với người khác rất lễ độ, mỗi hành động đều rất có phong thái, hơn nữa y còn thần kỳ đến mức tìm cho nàng một cơ thể mới mà không hề làm khó nàng!
Hoa Lan nhỏ soi gương, xoa xoa gương mặt mềm mại tươi tắn của mình, không dám tin mà hỏi người sau lưng: “Đây thật sự là cơ thể nặn từ đất sét sao?”
Thiên Ẩn lang quân ngồi bên chiếc bàn sau lưng Hoa Lan nhỏ, chậm rãi uống một ngụm trà nói: “Phải đó, hôm qua lúc ta đưa nàng lên đảo mới lệnh cho người nặn. Thế nào? Có giống với dung mạo vốn có mà nàng tả cho ta nghe không?”
“Giống!” Hoa Lan nhỏ véo véo mặt mình, “Rất giống! Thịt mềm, xương cứng, có vỗ vào khớp cũng không lệch, sờ lâu da sẽ ấm, thật sự giống hệt cơ thể người sống.”
Hoa Lan nhỏ cảm động đến phát khóc. Có trời mới biết thời gian từ núi Lộc Minh đến thành Lâm Hải nàng sống thế nào.
Sau khi nàng rời khỏi núi Lộc Minh, vốn định giả vờ tội nghiệp trên đường, luôn tiện đi nhờ xe ngựa người ta đến đây. Nàng giả vờ được rồi, xe ngựa cũng lên được luôn, nhưng sau khi ngồi xe ngựa một hồi thì cảm thấy xương cụt vẹo mất, ngồi một lúc nữa thì cột sống cũng vẹo luôn, ngồi thêm một lúc nữa, cột sống suýt chút rã ra. Nàng đành xuống xe đi bộ, mấy ngày lúc đầu còn đỡ, càng đi càng cảm thấy vật vã khổ sở, thậm chí cứ đi mấy bước thì đầu gối sẽ gãy lìa.
Dọc đường nàng vừa đi vừa ngừng lại gắn tay gắn chân, khiến vô số người phàm sợ hãi ngất xỉu.
Bây giờ nghĩ lại, thời gian rồi đúng là nàng đã tạo nghiệt.
“Nhưng mà… “ Hoa Lan nhỏ nhìn mình trong gương, lòng có chút nghi hoặc, nàng quay người lại nhìn Thiên Ẩn lang quân nói, “Chủ nhân nói với ta, ngoài Thiên đạo trời đất, không ai có quyền ban mạng sống cho người khác. Nhục thân dùng đất sét nặn thành là vật chết, không có sinh khí, cho dù có linh hồn chui vào cũng không thể hoạt động được. Sao thợ của ngài có thể làm được?”
Thiên Ẩn lang quân gật đầu, “Chủ nhân nàng nói đúng, nhưng ở núi Thiên Ẩn của ta có một thứ.” Thiên Ẩn lang quân lấy trên eo xuống một chiếc túi, hắn mở chiếc túi, bốc một nắm đất màu nâu bên trong ra, nắm đất chầm chậm biến hình trên bàn, sau đó chầm chậm biến thành một ngọn núi nhỏ, nó giống như vật sống, không ngừng động đậy biến hóa.
Hoa Lan nhỏ chớp mắt nhìn nắm đất kia, nàng nhận ra, đây là nắm đất trư yêu ném ra lúc đánh nhau với Đông Phương Thanh Thương, tiểu lâu la của con heo đó còn gọi đây là đất ma.
“Đây là Tức nhưỡng(1).” Thiên Ẩn lang quân giải tích, “Là kỳ vật trong trời đất, khác với đất bình thường, nó có năng lực sống mãi không chết.” Thiên Ẩn lang quân bốc Tức nhưỡng lên đưa cho Hoa Lan nhỏ, “Đất sét nặn cơ thể cho nàng là đất sét bình thường, nhưng sau khi hòa thêm Tức nhưỡng vào đất sét, nó có thể chứa đựng linh hồn, có thể hoạt động không khác gì với người sống.”
(1) Đất có hơi thở.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Lan nhỏ sau khi sờ vào Tức nhưỡng, Thiên Ẩn lang quân không nhịn được cười, “Có thần kỳ không?”
Hoa Lan nhỏ gật đầu.
“Nhưng chủ nhân của nàng vẫn nói đúng, trên thế gian này, ngoài Thiên đạo trời đất, không ai có thể tạo ra một nhục thân như người sống.” Hắn ta nói tiếp, “Hòa Tức nhưỡng vào đất sét chỉ có thể khiến cơ thể này của nàng sử dụng được ba ngày, sau ba ngày, sinh khí của Tức nhưỡng biến mất, cơ thể đất sẽ không thể hoạt động được nữa, nàng phải đổi cơ thể khác. Hơn nữa vì cơ thể hiện giờ của nàng làm bằng đất, phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng không được chạm vào nước, nếu chạm vào đâu sẽ hư chỗ đó, còn thối rữa nhanh hơn cơ thể lúc trước của nàng đấy.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, bàn tay đang châm trà âm thầm rụt lại, “Uống nước cũng không được sao?”
Thiên Ẩn lang quân cười rất dịu dàng, “Từ bây giờ nàng không cần uống nước. Thậm chí không cần ăn uống, dù vậy nàng có thể ăn, chẳng những thế còn có thể nếm được mùi vị thức ăn, tuy nhiên chúng chỉ ở trong bụng nàng thôi.”
“Ăn vào không mập ra sao?”
Thiên Ẩn lang quân bật cười, “Đương nhiên là không.”
“Vậy ta có thể ăn không? Tuy ta không cần…”
“Đương nhiên là được.” Thiên Ẩn lang quân đứng dậy, đưa Hoa Lan nhỏ ra ngoài, “Trên đảo của ta, những đồ khác có lẽ chỉ có một vài thứ, nhưng đầu bếp lại rất nhiều, nàng muốn ăn món gì?”
Hoa Lan nhỏ không đáp, ngây người nhìn Thiên Ẩn lang quân một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Trước đây chủ nhân ta từng nói, khi không lại ân cần thì không gian cũng trá. Tức nhưỡng này chắc vô cùng quý giá, cơ thể này của ta ba ngày phải đổi một lần, nhất định phải dùng rất nhiều Tức nhưỡng, chúng ta xưa nay không hề quen biết, ngài toàn tâm toàn ý giúp ta như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì với ta?”
Hoa Lan nhỏ không hiểu, từ lúc họ gặp nhau ở thành Lâm Hải đến nay đã năm ngày. Ở thành Lâm Hải một ngày, đi thuyền trên biển ba ngày, hôm qua đến núi Thiên Ẩn trên hải đảo, trong năm ngày này Hoa Lan nhỏ không hề làm gì hết, nhưng Thiên Ẩn lang quân này lại luôn giúp nàng một cách vô điều kiện.
Hắn đối với nàng tốt đến mức khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy có chút bất thường.
Nàng hiện tại ngay cả cơ thể nàng cũng phải cần người khác cho, người này có ý đồ gì với nàng?
Lẽ nào… muốn lấy linh hồn của nàng để luyện đơn sao?
“Ha …” Thiên Ẩn lang quân cúi đầu bật cười, “A Lan cô nương, nàng đã cùng ta đến núi Thiên Ẩn rồi, bây giờ mới hỏi câu này có phải hơi muộn rồi không?”
“Hỏi rồi thì không muộn.”
Thiên Ẩn lang quân nở nụ cười dịu dàng, không hề giận dữ với câu hỏi của Hoa Lan nhỏ, tiếp tục đưa Hoa Lan nhỏ ra ngoài, hắn chỉ vào những đóa hoa kỳ quái nở đầy trong hoa viên hai bên đường nói: “Ta có sở thích sưu tập, muốn đem hết tất cả những bảo vật quý giá độc nhất vô nhị trên thế gian về nơi ở của mình.”
Hoa Lan nhỏ chớp mắt hỏi hắn: “Ta là bảo vật độc nhất vô nhị sao?”
“Đúng vậy, vô cùng quý giá.”
Hoa Lan nhỏ còn chưa kịp hỏi “Ta là bảo vật gì”, bỗng thấy phía bên kia của vườn hoa có một nữ nhân đi lại. Nàng ta bước tới bên cạnh Thiên Ẩn lang quân, hành lễ với hắn, sau đó thì thầm bên tai Thiên Ẩn lang quân mấy câu.
Thiên Ẩn lang quân nghe xong, ánh mắt khẽ sầm xuống, gật đầu rồi xua tay bảo nữ nhân đó rời đi.
Hoa Lan nhỏ hiếu kỳ, “Làm sao vậy?”
“Có mấy tên yêu quái muốn xông vào núi Thiên Ẩn của ta.”
Hoa Lan nhỏ ngây người, “Yêu quái?”
“Ừm, nhưng không cần lo lắng, chúng đã bị cản lại trong Mê trận bên ngoài núi Thiên Ẩn rồi.”
“Bên ngoài núi Thiên Ẩn… có Mê trận?”
“A Lan cùng ta lên núi, đương nhiên không biết Mê trận này.” Thiên Ẩn lang quân kể, “Núi Thiên Ẩn của ta vốn là một nơi có vị trí kỳ lạ giữa trời đất, ngọn núi này thoắt ẩn thoắt hiện trên biển, người phàm vô duyên có tìm thế nào cũng không thấy được, người có thể lên núi Thiên Ẩn của ta vốn là người cực kỳ có duyên phận. Mỗi lần có người lên núi, ta đều sẽ dốc hết lòng đối đãi với người có thiện duyên này. Nhưng mười mấy năm trước, núi Thiên Ẩn của ta có một kẻ gian xông vào…”
Thiên Ẩn lang quân vừa kể vừa đưa Hoa Lan nhỏ đi đến đình viện sâu nhất của vườn hoa, hắn kêu Hoa Lan nhỏ ngồi xuống, đẩy đĩa bánh trên bàn cho nàng, “Ăn cho đỡ thèm, ta cho người đi nấu món khác.”
Hoa Lan nhỏ thật thà không khách sáo cầm một miếng bánh ăn, cảm giác vừa vào miệng đã tan ra khiến nàng trợn to mắt, bánh này còn ngon hơn bánh lúc trước Thiên đế mang đến cầu thân với chủ nhân nàng! Nàng lại cắn thêm mấy miếng, nhồm nhoàm hỏi: “Núi Thiên Ẩn có kẻ gian xông vào, sau đó thì sao?”
Thiên Ẩn lang quân nhìn gương mặt phúng phính vì ăn bánh của Hoa Lan nhỏ, muốn véo nàng một cái nhưng lại cảm thấy không hợp lễ nên đánh nhịp tay lên bàn, “Đó là một yêu quái rất lợi hại, sau khi hắn có cơ duyên lên núi Thiên Ẩn thì nhớ hết đường trên núi. Đến khi ra ngoài, hắn tập hợp một đám yêu quái đến cướp bảo vật của núi Thiên Ẩn ta.”
“Đúng là quá đáng.”
“Phải, bảo vật ta sưu tập bị hắn và đám người đó cướp đi một số, nghe nói họ đem những thứ đó đổi lấy tiền.” Thiên Ẩn lang quân vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, “Nếu cần tiền thì cứ nói với ta, ta cho họ là được rồi.”
“Ngài đừng buồn, họ cướp đồ của ngài cũng không có kết cuộc tốt đâu.” Hoa Lan nhỏ ôm bánh, “Bởi vậy ngài đã bày Mê trận à?”
“Sau khi bị cướp cũng không định bày Mê trận, dù gì Mê trận cũng sẽ cản trở lối ra vào núi Thiên Ẩn, nhưng thứ đáng sợ nhất trên thế gian này chính là lòng tham của con người. Thiên Ẩn lang quân nói, “Cướp được một lần họ không thỏa mãn, còn muốn cướp lần hai lần ba. Vậy nên ta đã mượn sức mạnh của bảo vật, kết hợp với vị trí nơi này tạo thành một Mê trận lớn dưới đáy biển. Từ đó về sau, những kẻ không mời mà tới đều bị nhốt bên trong, bỏ mạng lại đó.”
Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng Thiên Ẩn lang quân lạnh lẽo, mang theo chút sát khí, khiến Hoa Lan nhỏ lạnh cả người. Nàng ngẩng đầu nhìn y, Thiên Ẩn lang quân vẫn cười dịu dàng, thần sắc không đổi.
Là… ảo giác sao?
“Chỉ tiếc những bảo vật bị cướp đi kia, bao nhiêu năm nay bất kể ta tìm kiếm thế nào cũng không tìm lại đủ.”
Hoa Lan nhỏ nuốt miếng bánh, nhìn xung quanh: “Nhưng chỗ ngài đã có nhiều bảo vật lắm rồi mà.” Nàng chỉ lư hương trên bàn, “Lư hương có thể báo mười hai canh giờ này nè, hòn đá Âm dương có thể dự báo thời tiết trong sân nè, vừa rồi trên đường tới đây, ta còn thấy Thượng trì thủy trong hồ nước của ngài… nhưng thứ đó tốt nhất là làm ít thôi, bôi lên mắt sẽ nhìn thấy rất nhiểu thứ không sạch sẽ…”
Thiên Ẩn lang quân nghe Hoa Lan nhỏ nói, nụ cười trên mặt dần tắt đi, thần sắc như có hơi ngơ ngẩn, “Nàng… biết hết sao?”
Hoa Lan nhỏ gật đầu, “Ừm, biết một ít, nhưng ở chỗ ngài có quá nhiều thứ kỳ lạ cổ quái, ta cũng không biết hết, có điều…”
Thiên Ẩn lang quân bỗng nắm tay Hoa Lan nhỏ, ánh mắt nóng bỏng, “Nàng đi theo ta.” Giọng y có vẻ hưng phấn, thật sự như nhặt được bảo vật. Y kéo tay Hoa Lan nhỏ ra khỏi đình, nhưng chưa đi được mấy bước, một bóng đen chắn trước mặt họ.
“Lang quân, không được.”
Hoa Lan nhỏ nhận ra giọng nói này, lúc ở thành Lâm Hải, Thiên Ẩn lang quân muốn đưa nàng về núi Thiên Ẩn, giọng nói này cũng ở bên cạnh ngăn cản. Lúc đó nàng chỉ nhìn thấy một bóng đen, lúc này… cũng là một bóng đen.
Người này dùng vải đen bọc kín toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn rõ.
Thiên Ẩn lang quân né tránh, kéo tay Hoa Lan nhỏ bước tiếp: “Không sao không sao, tiểu tiên linh này tính tình đơn thuần.”
“Lang…”
Người phía sau còn muốn nói gì đó, nhưng Hoa Lan nhỏ không nghe thấy nữa.
Đến cuối cùng, Hoa Lan nhỏ không ăn được gì, bị Thiên Ẩn lang quân kéo vào một gian phòng. Y ấn vào một chỗ trên kệ sách, kệ sách chuyển động, một cửa ngầm xuất hiện trước mặt.
Hoa Lan nhỏ vội bịt mặt, “Ta không nhìn ta không nhìn, chủ nhân ta nói người nhìn thấy bí mật sẽ chết nhanh.”
Thiên Ẩn lang quân bật cười, “Ta bảo vệ nàng, bảo đảm không để nàng chết.” Y nói rất tự nhiên khiến Hoa Lan nhỏ sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc ngây người này, Thiên Ẩn lang quân lại nắm tay Hoa Lan nhỏ, “Nào, ta đưa nàng đi.”
Y đưa Hoa Lan nhỏ đi xuống lòng đất, bên trong tối om, chỉ có đèn lồng Thiên Ẩn lang quân đốt là ánh sáng duy nhất, thông đạo bên dưới có rất nhiều ngã rẽ, lúc ban đầu Hoa Lan nhỏ vẫn còn nhớ là rẽ trái hay rẽ phải, nhưng đến cuối cùng đầu nàng hoa lên, đành để mặc Thiên Ẩn lang quân dẫn đường phía trước.
Thiên Ẩn lang quân vô cùng tỉ mỉ, đi một lúc bèn quay đầu hỏi Hoa Lan nhỏ: “Nàng có sợ không, sợ tối thì có thể ôm cánh tay ta.”
Đương nhiên Hoa Lan nhỏ không ôm, nhưng nàng rất cảm động trước sự chu đáo, tỉ mỉ của y.
Đi đến cuối đường, Thiên Ẩn lang quân mở một cánh cửa, ngọc ngà châu báu bên trong lập tức lấp lánh tỏa sáng rực rỡ một vùng.
Mắt Hoa Lan nhỏ cũng bị chiếu sáng, há miệng nhìn hồi lâu rồi chỉ nói một chữ: “Oaa…”
Giống như một núi bảo vật, còn khí thế hơn cả Thiên cung. Có thứ Hoa Lan nhỏ biết, nhưng có thứ ngay cả chủ nhân nàng cũng chưa từng thấy qua. Hoa Lan nhỏ kinh ngạc nhìn Thiên Ẩn lang quân: “Ngài… làm sao ngài có được những thứ này?”
Thiên Ẩn lang quân cười nhạt, “Bời vậy mới nói ta rất thích sưu tập báu vật.” Hắn đi vào, “Những thứ trong này có hơn nửa ta không biết, nhưng có lẽ do trực giác trời sinh, trên mình bảo vật đều có khí tức của bảo vật, lúc ta du ngoạn ở nhân giới, thấy những thứ này bèn thu về.” Hắn quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, “Nếu biết thứ gì, nàng nói cho ta nghe có được không? Ngày nào ta cũng sẽ cho người làm món ngon cho nàng.”
Mắt Hoa Lan nhỏ sáng rực.
Vậy là ngày hôm đó, Thiên Ẩn lang quân đưa cho Hoa Lan nhỏ một cây bút, một quyển vở, ghi lại tên, tác dụng và lai lịch của những món nàng nhìn thấy và nhận ra. Lúc bắt đầu y vẫn còn hưng phấn, ánh mắt di chuyển theo bảo vật, nhận ra món nào y cũng vui mừng lâu thật lâu.
Nhưng càng về sau, ánh mắt Thiên Ẩn lang quân không nhìn bảo vật nữa mà chỉ nhìn Hoa Lan nhỏ, sau đó mím môi cười.
Đúng lúc này, Hoa Lan nhỏ cầm một hạt châu trong tay nhìn rất lâu, cố gắng nhớ lại trong đầu, “Hạt châu này trông rất quen mắt, tên gì ấy nhỉ…”
Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ, “Nàng cứ ở đây suy nghĩ trước đi, ta đi lấy chút đồ ăn ngon cho nàng.” Hoa Lan nhỏ cắn đầu bút, không biết có nghe thấy lời hắn không. Thiên Ẩn lang quân cười cười yêu chiều rồi xách lồng đèn ra ngoài, để lại Hoa Lan nhỏ một mình trầm tư suy nghĩ trong đống bảo vật.
Cửa đá khép lại, bóng đen lại xuất hiện trước mặt Thiên Ẩn lang quân, “Lang quân, sao ngài lại để cô ta một mình trong đó?”
Ánh sáng đèn lồng chiếu lên nụ cười ấm áp trên mặt Thiên Ẩn lang quân, “Bảo vật đương nhiên phải đặt chung với bảo vật, có gì không đúng.” Y nói, “Cô nương này rơi vào tay kẻ khác sẽ đáng tiếc lắm.” Y cất bước bỏ đi.
Bóng đen nhìn cửa đá một lúc rồi thân hình cũng biến mất trong bóng tối.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn đang ở trong đống bảo vật vắt óc nhớ tên, nàng cầm bút đứng lên vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tên gì ấy nhỉ…” Nàng đi đến bên tường, đầu tựa vào tường, “Haiz… Nhìn nhiều quá loạn hết rồi…”
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ cảm thấy vách tường sau đầu chuyển động về phía sau.
Nàng nhất thời vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường, đến khi dưới chân “rắc” một tiếng, Hoa Lan nhỏ nhả đầu bút trong miệng ra, “Chết rồi…” Hai chữ này còn chưa dứt, cảm giác mất trọng lực đã ập tới.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đến khi mông đau nhói nàng mới biết mình ngã xuống đất. Nhưng lúc này, cuối cùng nàng cũng nhớ ra viên châu trong tay mình tên là gì - Dạ quang châu. Có điều Dạ quang châu bình thường chỉ to bằng ngón tay cái, viên này to bằng nắm tay, chả trách nàng cầm ngắm một hồi, cảm thấy quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra tên…
Hoa Lan nhỏ phủi mông đứng dậy, cầm Dạ quang châu chiếu lên đầu, phát hiện đây là một động huyệt tối đen, trên đỉnh đầu là vách đá bị phong kín, thông đạo nàng rơi xuống cũng không thấy đâu nữa, “Lại là gì nữa đây…”
Nàng huơ Dạ quang châu qua bên cạnh, ánh sáng lục lam mờ mờ bỗng chiếu lên mặt một người, Hoa Lan nhỏ thoáng ngây ra, sợ hãi hít mấy hơi lạnh, ném Dạ quang châu đi, ôm mặt liên tiếp lui về phía sai, “Ma ma ma!”
Hoa Lan nhỏ ôm mặt run rẩy hồi lâu, không thấy có động tĩnh gì nàng bèn chỉ ngón tay nhìn về phía đó.
Trong ánh sáng mờ mờ của Dạ quang châu, ở đó có một người đang đứng, ánh mắt đang quan sát nàng từ trên xuống dưới. Vẫn là bộ hắc bào đó, vẫn là mái tóc dài đó, trên mặt vẫn là vẻ chê bai không thay đổi.
“Đại… Đại ma đầu!” Hoa Lan nhỏ hoảng hốt kêu.
Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng bật hừ rồi nhếch môi cười, vừa nham hiểm vừa đáng ghét, “Là ngươi đó à, tiểu hoa yêu.”
Hoa Lan nhỏ chỉ hắn, “Ngươi ngươi ngươi … sao ngươi lại ở đây?”
“Câu này ta nên hỏi ngươi đó chứ.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Sao ngươi vẫn còn sống như âm hồn không tan vậy?”
Hắn quả nhiên biết cơ thể đó có vấn đề! Hoa Lan nhỏ nghiến răng ken két, “Ngươi mới là âm hồn không tan ấy!”
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Tác giả Cửu: “Chúng ta cùng nắm tay phá Huyễn trận này đi!”
Hoa Lan nhỏ: “…”
Đông Phương Thanh Thương: “…”