Nàng cảm thấy dáng vẻ đại ma đầu cứ như đã đến lúc xem tuồng hay.
Đúng là vui sướng khi người ta gặp tai họa!
Nhưng Hoa Lan nhỏ vẫn không dám giận hắn, nàng im lặng đi theo hắn một lúc, sau đó kéo tay áo hắn.
Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt Hoa Lan nhỏ sáng lấp lánh nhìn hắn, “Đại ma đầu này, bao nhiêu lâu nay ở chung với ngươi, ta biết thật ra ánh mắt ngươi kiên định đơn thuần hơn người khác nhiều lắm, ngươi không hề xấu như trong truyền thuyết, trong lòng ngươi ẩn chứa sự dịu dàng không ai nhìn thấy…”
“Ngươi điên rồi à, từ đâu ảo tưởng ra những điều đó vậy.” Đông Phương Thanh Thương thẳng thừng vạch trần lời nói dối của Hoa Lan nhỏ, “Để dành sức lực, trân trọng thời gian không còn nhiều này đi.”
Hoa Lan nhỏ: “…”
Đông Phương Thanh Thương cất bước đi tiếp. Hoa Lan nhỏ cơ hồ như muốn ôm chân hắn, “Đại ma đầu, ngươi không thể thấy chết không cứu! Dù sao chúng ta cũng cùng vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần! Cũng có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn chứ!”
“Tình nghĩa?” Ma Tôn đại nhân chọn ra hai chữ trong lời Hoa Lan nhỏ để lặp lại, giọng điệu vô cùng mỉa mai.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, đảo mắt nói: ‘Được, ngươi không giúp ta, ta cũng không giúp ngươi, ngươi đừng hòng ra khỏi Mê trận này!”
Đông Phương Thanh Thương như nghe được truyện cười, phì cười thành tiếng, “Tiểu hoa yêu, ngươi sợ chết đến mức ăn nói bừa bãi à?”
Hoa Lan nhỏ lại nói: “Ta từng nghe chủ nhân kể chuyện về ngươi, truyền thuyết nói ngươi trời sinh có một đôi ma nhãn, xưng rằng trên thế gian này không có thứ gì ngươi không nhìn xuyên qua được. Theo lý thì ngươi rơi vào trong Mê trận này, lẽ ra có thể nhanh chóng nhìn ra được mắt trận, phá trận mà ra. Nhưng trước đó lúc ta ở ngoài đã nghe thấy hộ vệ báo cáo với Thiên Ẩn lang quân có người xông vào Mê trận ngoài núi Thiên Ẩn, ngoài ngươi ra chắc không còn ai khác đâu. Từ lúc đó tới giờ, qua một thời gian dài như vậy nhưng ngươi vẫn chưa tìm được mắt trận, đại ma đầu…”
Hoa Lan nhỏ khựng lại, những lời nàng nói đều là suy đoán trong lòng, không hề chắc chắn, nhưng muốn Đông Phương Thanh Thương cứu mạng nàng, nàng đành phải liều chết giả vờ.
Giả vờ cao thâm và trấn định.
“Ta nghĩ nhất định là ngươi chưa nhìn ra được mắt trận. Còn nguyên nhân không nhìn ra chắc là … do ngươi mất pháp lực…”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh đi, liếc Hoa Lan nhỏ một cái. Sát khí ẩn chứa trong ánh mắt này khiến Hoa Lan nhỏ rụt về phía sau. Nhưng hắn không ra tay với nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng giống như đang chờ nàng nói tiếp.
Hoa Lan nhỏ dù sao cũng chột dạ với việc nói dối gạt người, nàng nói bừa mấy câu lấy can đảm: “Nếu không thì ngươi cứ nghĩ đi, với tính tình của ngươi, nếu pháp lực ngươi vẫn còn, Thiên Ẩn sơn nào được như hiện giờ, chỉ e núi và biển đều bị ngươi lật ngược, giống như ba vạn binh mã kia, ngươi phẩy tay áo là khiến người ta biến mất, đâu để mình chịu thiệt từng bước từ từ đi trong bóng tối.”
“Ngươi hiếm khi cũng được lúc thông minh.”
Xem ra nàng đoán bừa đúng hết luôn, Hoa Lan nhỏ hớn hở trong lòng, nghiêm túc nói tiếp: “Bởi vậy ngươi phải cứu ta!”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày.
“Ta biết mắt trận ở đâu.”
Sau đó Ma Tôn đại nhân bật cười, “Tiểu hoa yêu, ngươi coi bổn tọa là trẻ con ba tuổi ả?” Hắn lạnh lẽo nói, “Trước khi bổn tọa cho ngươi biết nơi này là Mê trận, ngươi cơ hồ ngu xuẩn đến mức không biết bản thân đã rơi vào trong Mê trận. Bổn tọa há lại đi tin những lời vớ vẩn của ngươi?”
“Ta có nói vớ vẩn hay không ngươi nghe thì biết.” Hoa Lan nhỏ nói, “Ta được Thiên Ẩn lang quân đưa về núi Thiên Ẩn, Thiên Ẩn lang quân thích sưu tập bảo vật, còn chủ nhân ta lúc xưa là Ty Mệnh tinh quân trên trời từng viết mệnh cách của vô số người, nghiên cứu không ít về những vật hiếm có trên thế gian. Ta gần đèn thì sáng, cũng nhận biết được không ít bảo vật, lúc nói chuyện với Thiên Ẩn lang quân khiến ngài ấy vô cùng kích động đối với việc ta nhận ra những bảo vật này, bởi vậy đã đưa ta vào mật thất trong thư phòng.”
Những chuyện này đều là sự thật, Hoa Lan nhỏ nói rất thản nhiên, Đông Phương Thanh Thương không dị nghị gì khác.
“Trước khi từ đường ngầm trong thư phòng vào mật thất chứa bảo vật, ngài ấy xách đèn lồng đưa ta đi qua một con đường tốt rất dài rất dài.” Hoa Lan nhỏ chỉ phía trước, “Giống hệt như hiện giờ.”
Đông Phương Thanh Thương khoanh tay, ánh mắt khẽ trầm ngâm.
“Khi đi tới mật thất chứa bảo vật, ta đang nhận diện bảo vật, ngài ấy nói đi lấy đồ ăn cho ta ăn nên đi mất. Ta đang xem bảo vật trong phòng xui xẻo bất cẩn trúng phải cơ quan, bị rơi xuống chỗ gặp ngươi lúc nãy.”
Hoa Lan nhỏ nhìn ánh mắt khẽ sáng lên của Đông Phương Thanh Thương, “Ngươi đoán được rồi chứ. Nơi ta ở là trong đảo trên núi Thiên Ẩn, hơn nữa lại là vị trí cực kỳ bí mật, bên trong còn giấu bảo vật, vốn không thể nào bày Mê trận, lý do duy nhất chính là nơi đó là mắt Mê trận. Những bảo vật kia phải giấu ở nơi cực kỳ bí mật, còn mắt trận đương nhiên cũng phải giấu ở nơi cực kỳ bí mật, bởi vậy tốt nhất giấu hai thứ này cùng một chỗ cho xong.”
“Chỗ ta rơi xuống chắc chính là mắt trận, trong Mê trận, sai một ly đi một dặm, cách mắt trận càng gần càng khó tìm, đoạn đường vừa rồi chúng ta đi e là đã cách xa mắt trận. So với mắt trận, đại ma đầu, lối vào lúc ngươi bước vào Mê trận chắc chắn dễ tìm hơn.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mắt, “Bởi vậy?”
Hoa Lan nhỏ bắt chước dáng vẻ thỉnh thoảng lộ ra biểu hiện cao thâm khó lường của Ty Mệnh khi viết mệnh cách, “Động huyệt ở đây có cảm giác giống hệt con đường ngầm Thiên Ẩn lang quân đưa ta đi qua trước đó, cứ như là một đường ngầm khác trong gương. Bởi vậy, đại ma đầu, ngươi đưa ta tới cửa vào, ta có thể tiện đường tìm được mắt trận.”
Giọng Đông Phương Thanh Thương hơi quái lạ, “Ngươi nhớ đường à?”
Hoa Lan nhỏ khẳng định đáp: “Ta nhớ đường.”
“Tiểu hoa yêu, chưa có ai dám gạt bổn tọa.”
Đó chẳng phải vì muốn sống sao! Ai muốn gạt ngươi chứ!
Lòng Hoa Lan nhỏ nghẹn ngào cay đắng nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, cười nói: “Đại ma đầu, tiên tử trên trời đều có tâm địa lương thiện, hơn nữa lại rất thành thật,”
Hai người trong bóng tối đang giằng co trong im lặng, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng vù vù.
Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương nặng nề, Hoa Lan nhỏ cũng vội điều chỉnh trạng thái, vô thức trốn sau lưng hắn, “Đó là tiếng gì vậy?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, “Sát khí trong trận đã động rồi.”
Trong trận này còn có sát khí nữa! Hoa Lan nhỏ than thầm trong lòng, Thiên Ẩn lang quân thật ra cũng nham hiểm độc ác quá! Đây không chỉ là Mê trận mà còn là Sát trận nữa! Chả trách không ai có thể bước ra…
“Ầm” một tiếng, ở ngã rẽ phía trước lóe lên ánh lửa, một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, cháy lan về phía Đông Phương Thanh Thương và Hoa Lan nhỏ đang sửng sốt.
Ngũ hành của Ma Tôn là Hỏa, trên thế gian này không có ngọn lửa nào ghê gớm hơn bản thân Ma Tôn hắn. Đông Phương Thanh Thương thấy vậy không hề sợ hãi, còn Hoa Lan nhỏ lại sợ đến sắp chết, tốc độ của ngọn lửa cực nhanh, thậm chí không cho Hoa Lan nhỏ cơ hội tóm lấy hắn thì đã đốt cháy váy nàng.
Nàng kinh hô liên tiếp, tưởng như là mình sắp bị thiêu sống trong ngọn lửa này, nhưng nhịn một lúc cũng không thấy cơ thể truyền tới cảm giác bỏng rát.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt lâu thật lâu mới phản ứng lại được, đúng rồi nhỉ, cơ thể hiện giờ của nàng là dùng đất sét nặn thành, lúc chế tạo cơ thể không biết đã dùng lửa nung qua bao nhiêu lần. Vì thế không cần phải sợ ngọn lửa này, Thiên Ẩn lang quân chỉ dặn dò nàng đề phòng nước thôi.
Hoa Lan nhỏ biết mình không chết nên yên lòng, cụp mắt nhìn xuống, trái tim mới bình yên lập tức lại bị xách lên một trăm tám mươi lần.
Y phục! Y phục!
Y phục của nàng không làm từ đất sét! Cũng không được Ma giới cung phụng như đại ma đầu! Đó chỉ là y phục bình thường! Lần này bị đốt cháy hết sạch!
Váy, tất, áo lót, quần lót, ngay cả yếm cũng không tha!
Đại ma đầu vẫn còn đây mà!
Tuy cơ thể này làm từ đất sét! Nhưng bắt nàng trần trụi đối diện với đại ma đầu cũng xấu hổ lắm đó! Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý để nam nhân nhìn đâu! Cháy hết! Cháy hết rồi! A…
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Đông Phương Thanh Thương: “… Ngươi đang dụ dỗ ta đó à?”
Hoa Lan nhỏ: “…”