Mưa vẫn không ngừng rơi.
Lúc Hoa Lan nhỏ giãy giụa bò dậy từ dưới đất, Đông Phương Thanh Thương đã đi xa. Nàng loạng choạng đuổi theo về phía trước, luôn cúi đầu nhìn xuống đất vì sợ là sẽ có hòn đá nào đó đột nhiên xuất hiện cản bước chân nàng.
Nhưng vừa đuổi theo được mấy bước, nàng bỗng nghe có tiếng bước chân đi về phía mình, ngẩng đầu lên, Đông Phương Thanh Thương đã quay lại, chìa tay ra với nàng.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt nhìn hắn, sau khi hiểu ra liền kinh ngạc nói: “Không phải chứ! Ta đã khắp khiễng đến mức này rồi mà ngươi còn bắt ta dìu sao?”
Bàn tay đang chìa ra cứng đờ trong không trung, hắn nhíu mắt, vẻ mặt kỳ lạ: “Ai nói bắt ngươi dìu ta?” Vừa dứt lời, hắn không cho Hoa Lan nhỏ do dự, tóm lấy tay nàng kéo về phía mình.
Hoa Lan nhỏ sững sốt, cảm thấy một cánh tay rắn chắc vòng qua eo mình, bàn tay áp lên bụng nàng, sau đó dùng lực...
Nàng bị vác lên.
“Đông Phương Thanh Thương” Nàng hoảng hốt kêu lên: “Đau, đau đau, vai ngươi cứng làm bụng ta đau quá nè!”
Ma Tôn đại nhân nào đó bực bội nhíu mày: “Tự mà bám vào cho bổn tọa”. Nói xong, hắn xoay Hoa Lan nhỏ lại như chơi đùa, để nàng nằm bò trên lưng mình. Hoa Lan nhỏ vô thức ôm lấy cổ, sau đó giang hai chân bám chặt eo hắn, giống như một chiếc túi treo trên lưng hắn.
Mặc kệ nàng có bám chắc chưa, hắn vẫn cất bước đi về phía trước.
Mỗi bước hắn đi đều khiến đất đai rung chuyển từng hồi, nhưng mọi thứ xung quanh đều chết lặng, đất của núi Thiên Ẩn đã bị xới tung chỉ còn là lớp đất vàng bừa bộn. Đông Phương Thanh Thương giống như một tà thần đang đi lượm lặt cơ hội sống sót và hi vọng cuối cùng của sinh linh nơi này, những nơi hắn đi qua đều trở nên hoang phế.
Nhưng dù cho hắn là người như vậy, dẫu cho hắn xuất phát từ mục đích gì, hắn cũng đã năm lần bảy lượt cứu mạng nàng.
Đông Phương Thanh Thương đang đi về phía biển, còn chưa tới bờ biển thì Hoa Lan nhỏ đã nghe thấy tiếng yêu quái hú dài.
Tiếng hú dài này tựa như vang đến tận chân trời.
Tinh thần Hoa Lan nhỏ bỗng chốc trở nên căng thẳng: “Còn gì nữa sao?”
Hắn phớt lờ nàng, đến khi vòng qua mấy tảng đá lớn chắn tầm nhìn, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trên mặt biển đen sì gió thổi dậy sóng, một con rắn khổng lồ toàn thân trắng bạc trồi lên nữa người, sừng sững trên bờ biển.
Trên đầu con rắn này đội chiếc vương miệng vàng, đôi mắt đỏ tươi như hai chiếc đèn lồng, cơ thể thô hơn cây to ba người ôm, vảy toàn thân loé hàn quang như những lưỡi đao.
Hoa Lan nhỏ thầm kinh ngạc, đây... đây không phải là Ma xà trong truyền thuyết đó chứ....
Nàng từng nghe chủ nhân mình nói, những ma vật thất lạc trong thế gian này đều là quái vật già nua trốn khỏi đại chiến Tiên Ma trước đó. Chúng ẩn mình trong thế gian, không mấy khi xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện thế gian sẽ trải qua một trận mưa gió máu tanh....
Đông Phương Thanh Thương mặt không đổi sắc đi về phía nó, dường như phát giác Ma Tôn lại gần, Ma xà cúi đầu trên bãi cát, phủ phục dưới đất tỏ ý thần phục.
Biểu hiện này nào có giống như sắp khơi dậy một trận mưa máu gió tanh đâu...
Đông Phương Thanh Thương đi tới bên cạnh Ma xà, đôi mắt đỏ tươi của nó ngoan ngoãn nhắm lại, nhưng dường như phát giác được khí tức của Hoa Lan nhỏ, Ma xà bỗng nhiên mở mắt, vẩy toàn thân dựng đứng, thè ra chiếc lưỡi đen sì.
Hoa Lan nhỏ giật mình chân tay căng cứng, kẹp chặt lấy hắn.
Tuy nhiên hắn lại không chỉ trích nàng, ngược lại đảo mắt nhìn Ma xà.
Con rắn khổng lồ này tựa như ý thức được nguy hiểm, cúi đầu càng thấp hơn, vảy rạp xuống, lưỡi thu lại.
Hắn hừ lạnh rồi bước lên cơ thể Ma xà, ngồi cách đầu nó bảy tấc.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn ôm chặt Đông Phương Thanh Thương, hắn chau mày quát: “Buông ra.”
“Ờ....” Lúc này Hoa Lan nhỏ mới buông lỏng ra, nàng cảm thấy tay chân mình đã dùng sức đến rã rời: “Chúng ta ngồi trên lưng con rắn này làm gì...”
Còn chưa dứt lời, thân mình Ma xà bỗng chuyển động, Hoa Lan nhỏ sợ mình sẽ lăn từ trên người nó xuống nên vội vàng túm lấy kẻ nào đó ngồi trước mình, nhưng lúc đầu rắn ngước lên, vảy rắn sau lưng Hoa Lan nhỏ cũng dựng đứng lên, bảo vệ cho nàng.
Ma xà rít dài một tiếng, đuôi rắn khuấy đảo dưới đáy biển. Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể ngã về phía sau, nó tung mình lên không trung, bay về phía chân trời.
Hoa Lan nhỏ từ trên cao ngoái đầu nhìn lại, núi Thiên Ẩn bị giẫm đạp bừa bộn trong chớp mắt đã mất hút.
Đại ma đầu này thật sự giữ lời, không dìm núi Thiên Ẩn xuống đáy biển sao? Hoa Lan nhỏ cảm thấy không tin nổi. Đường đường là Ma Tôn đại nhân bị Thiên Ẩn lang quân uy hiếp, hơn nữa Thiên Ẩn lang quân còn chạy trốn từ trong tay hắn. Với tính tình hẹp hòi nhỏ nhen nói không giữ lời của đại ma đầu, có thế nào cũng không tha cho núi Thiên Ẩn mới đúng chứ...
Hoa Lan nhỏ quay đầu lại, vốn định hỏi nhưng chợt thấy Đông Phương Thanh Thương đã ngã trên lưng rắn, mái tóc bạc phủ lên mặt khiến nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn như thế nào.
Hoa Lan nhỏ ngây người: “Đại ma đầu?”.
Không có lời đáp.
Hoa Lan nhỏ dùng tay chọc vào eo hắn, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Nàng chần chừ một lúc, cuối cùng đánh bạo bò tới bên cạnh, dùng tay hất mái tóc bạc trên mặt Đông Phương Thanh Thương ra, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn, còn có máu tươi chảy ra từ mắt và tai...
Thất.... thất khiếu chảy máu!
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc, lòng lập tức rối loạn.
“Đại ma đầu!” Nàng không dám chạm bừa vào Đông Phương Thanh Thương, lại sợ Ma xà nghe thấy giọng nàng, phát giác Ma Tôn bị thương, không chịu thần phục hắn nữa, vậy là Hoa Lan nhỏ đành ở bên cạnh hắn, đè giọng xuống lo lắng gọi: “Đại ma đầu, Đông Phương Thanh Thương, ngươi làm sao vậy?”
Không có ai đáp.
Thì ra không phải Đông Phương Thanh Thương không muốn báo thù, mà sức khoẻ của hắn hiện giờ vốn không thể báo thù được!
Tìm lại pháp lực khiến cơ thể hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy sao...
Chả trách hắn kêu nàng mau rời khỏi núi Thiên Ẩn, nếu để Thiên Ẩn lang quân bắt gặp tình trạng này của hắn, e là người báo thù sẽ là Thiên Ẩn lang quân mới đúng....
Hoa Lan nhỏ nhìn xung quanh, Ma xà đã chở họ bay lên mây, xung quanh mây mù lượn lờ, ngay cả một bóng chim cũng không thấy. Hiện tại nàng đang mang cơ thể đất sét, làm sao đưa Đông Phương Thanh Thương chạy đi trong tình trạng này đây....
Còn đang sầu não không biết làm sao, bỗng đầu rắn đảo hướng, nó cúi đầu lao xuống đột ngột như lúc bay lên.
Nàng giật mình, thầm nghĩ con rắn này nhất định đã biết Ma Tôn không ổn, chắc là định hất họ xuống đây mà.
Hoa Lan nhỏ chẳng kịp suy nghĩ, bất giác đưa tay ôm chặt, một tay vòng qua vai hắn, một tay che đầu hắn, không phải tư thế cần được hắn bảo vệ mà là tư thế bảo vệ hắn.
Ma xà xuyên qua mây mù, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy một hòn đảo hoang lởm chởm nham thạch xuất hiện trong tầm mắt.
Thân rắn đáp xuống, vững vàng dừng trên một phiến đá băng phẳng. Đầu rắn cũng cúi xuống, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Hoa Lan nhỏ ôm Đông Phương Thanh Thương ngồi trên lưng nó, lòng hoang mang. Con rắn này có ý gì đây, định vứt họ ở đây để họ chết đói cho xong sao? Hay là trước khi Đông Phương Thanh Thương hôn mê đã kêu nó chở họ tới nơi này?
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Ma xà, khả năng sau hình như lớn hơn một chút.
Nhưng chở họ tới đây để làm gì?
Hoa Lan nhỏ không hiểu. Nhưng dù sao cũng không thể ngồi trên lưng người ta mãi, nàng bèn gắng sức ôm Đông Phương Thanh Thương xuống. Tuy nhiên động tác của nàng không linh hoạt, còn chưa đứng vững đã loạng choạng khiến cả hai cùng ngã lăn.
Thế nhưng lúc sắp rơi chạm đất, đuôi rắn bỗng quét tới, cuốn lấy hai người rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Đầu rắn áp sát mặt đất, từ từ lui xuống biển, đuôi rắn vẫy trên mặt biển trong chốc lát sau hoàn toàn biến mất.
Chỉ ngoan ngoãn chở họ một đoạn rồi đi mất....
Yêu ma trên thế giới đối với Ma Tôn.... thần phục đến vậy sao...
Hoa Lan nhỏ đưa mắt nhìn quanh, bốn phía đều là đá ngầm xám xịt, không có bất kì biểu hiện nào có vật sống quanh đây, vì vậy mà nàng cho rằng nơi này rất an toàn.
Hoa Lan nhỏ bắt đầu xem xét tỉ mỉ cơ thể Đông Phương Thanh Phương .
Nàng đặt hắn nằm thẳng dưới đất, hất mái tóc bạc trên mặt hắn ra, nhìn thấy máu trong mắt hắn đã chảy ra nhiều đến nỗi nhoe nhoét cả mặt, Hoa Lan nhỏ không làm được gì khác, chỉ đành lấy tay áo mình tần mần lau những vết máu ấy đi.
Nàng vừa lau vừa không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu ngươi không dìm núi Thiên Ẩn thì đâu khiến mình ra nông nỗi này.”
Hoa Lan nhỏ nghĩ là hiện giờ Đông Phương Thanh Thương đang hôn mê, không nghe thấy gì cả, nào ngờ còn chưa dứt lời thì hơi thở trên mũi hắn nặng thêm. Ma Tôn đại nhân chậm rãi lên tiếng: “Bổn tọa không nhớ lầm là, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn tọa, giết Thiên Ẩn lang quân kia đi thì bổn tọa cũng đâu đến nước này.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, bàn tay đang lau mặt Ma Tôn đại nhân khựng lại, sau đó vội vàng ngồi bệt dưới đất dịch ra xa hắn mấy bước: “Ngươi... không sao chứ?”
Đại nhân nào đó mở mắt, đồng tử vẫn là màu máu đỏ tươi, pháp lực của hắn vẫn còn.
Hắn cười lạnh, đáp lời Hoa Lan nhỏ: “Không chết được đâu.”
Hoa Lan nhỏ im lặng. Sau đấy một lúc, khi Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, nàng mới hỏi: “Pháp lực của ngươi... Chú thuật vẫn còn, cơ thể ngươi không đau sao?”
“Ngươi nói thử xem?”
Xem ra vẫn còn đau lắm...
Hoa Lan nhỏ xoắn ngón tay: “Hay là ngươi để pháp lực ở nơi khác đi, ta không có bản lĩnh làm gì ngươi đâu, ở đây cũng không làm được gì....”
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh: “Ngươi nghĩ trận pháp phong ấn pháp lực bày ở đâu cũng được sao? Nếu vậy lúc đó bổn tọa hà tất bắt ngươi đưa ta đến đầm nước trên núi Lộc Minh.”
“Nhưng lần trước lúc ngươi tạo cơ thể Tức nhưỡng cho ta cũng sử dụng pháp lực, sau đó lại trả trở về, giờ không làm vậy được nữa sao?”
Kẻ được hỏi quay đầu khinh bỉ liếc nhìn Hoa Lan nhỏ: “Tiểu thuật chế tạo cơ thể kia chỉ cần bày trận thôi, không cần bao nhiêu sức lực, nhưng tái tạo núi sông ngươi tưởng đơn giản lắm à?”
Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng: “Chẳng phải không có pháp lực ngươi cũng hủy núi Thiên Ẩn được đó sao...” Nàng suy nghĩ: “Nhưng mà nói ra thì rốt cuộc sao ngươi lại làm được chuyện này vậy?”
“Trước đó ta bày trận quanh núi Thiên Ẩn, để sát khí trên núi Thiên Ẩn dâng lên.” Đông Phương Thanh Thương cong môi, giọng vô cùng tà ác: “Sau đó mượn Cốt lan khoét rỗng đáy biển.”
Hoa Lan nhỏ đột nhiên nhớ lại, Cốt lan ăn sát khí mà sống, hơn nữa trước đó có một ngày Đông Phương Thanh Thương đi dạo quanh núi Thiên Ẩn một vòng, ắt là lúc đó hắn đã tính xong xuôi mọi kế hoạch rồi.
Đúng là nhan hiểm.
“Tiểu hoa yêu.” Ma Tôn đại nhân bỗng nói: “Bổn tọa sẽ ngủ một thời gian, đến khi ta tỉnh lại sẽ khởi hành đi chợ yêu.”
Hoa Lan nhỏ ngây người, còn chưa kịp hỏi hắn quay lại chợ yêu làm gì thì ai đó đã nhắm mắt, âm thanh dần nhỏ đi, nhưng giọng điệu ra lệnh vẫn bá đạo: “Trong thời gian này ngươi hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh bổn tọa. Đừng hòng trốn chạy.”
Hoa Lan nhỏ nhìn hắn một lúc, sau đó nhìn xung quanh, hoàn toàn hiểu ra, chả trách Ma Tôn kêu Ma xà đưa họ tới hoang đảo này, chỉ vì để đảm bảo trong thời gian hắn ngủ nàng không thể chạy trốn thôi sao?
Đúng là....
Hoa Lan nhỏ nghiền răng, nhìn gương mặt máu me nhoe nhoét của người trước mặt, cơn giận trong lòng không biết tại sao bỗng nhiên tan biến.
Để giữ chân nàng, hắn thật sự đã liều mình....