Nhận ra được nàng đã tự tay giết chết mình, Hoa Lan nhỏ lập tức hoảng sợ khôn cùng.
Nàng run cầm cập, lê lết bò tới trước cơ thể, run rẩy đưa tay ra nhưng không biết nên chạm vào nơi nào trên cơ thể. Đầu thì sao, hình như cổ hơi vẹo quá mức, lúc nâng đầu lên lỡ như đứt lìa thì làm sao? Cánh tay thì thế nào? Hình như độ cong của cánh tay hơi kỳ lạ, có thể cầm lên được thật chứ? Chân có bị gì không? Xem ra chân vẫn ổn… Nhưng mà không phải! Sao đầu gối lại cong ra phía trước vậy!
Cuối cùng Hoa Lan nhỏ run rẩy ôm eo mình, dìu nửa thân trên lên, quả nhiên, vừa nâng cơ thể lên, đầu nàng ngã ra phía sau tạo thành một góc độ chẳng biết là bao nhiêu! Xem ra xương cổ đã gãy sạch…
Hoa Lan nhỏ mếu máo, “Đại… đại ma đầu ơi…”
Thảm quá, thảm quá, Hoa Lan nhỏ đau lòng đến mức quên cả khóc, chỉ vô thức bi ai lẩm bẩm: “Làm sao đây, phải làm sao bây giờ…”
Trong lúc nàng đang rối bời, từ xa xa truyền đến mấy tiếng sấm, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, ở chân trời tối đen là một đám Thiên binh Thiên tướng đang bay nhanh về phía nàng.
Dẫn đầu là Võ Khúc Tinh quân, Hoa Lan nhỏ nhận ra ông ta, người này trước đây còn mời chủ nhân nàng cùng đi uống rượu. Nhưng hiện giờ Võ Khúc Tinh quân kia không nhận ra nàng, ông ta hét lớn: “Ma đầu chớ chạy!” Chưa dứt lời, một đạo sấm sét đã ầm ầm đánh lên người nàng.
Thân thể của Ma Tôn chẳng hề tổn hại, nhưng thân thể trong lòng nàng lại cháy đen thui thêm mấy phần.
Hiện giờ thân thể nàng đã thảm lắm, lẽ nào còn muốn nó tan thành tro bụi nữa sao? Không được đâu!
Hoa Lan nhỏ hoảng hốt nhìn quanh quẩn bốn phía, nhớ lại phương hướng Xích Lân trốn đi ban nãy, nàng vội vàng ôm thân thể mình, mặc kệ tất cả bò lên trên mây. Trong lúc hoảng loạn cực độ, Hoa Lan nhỏ bỗng dưng biết dùng cơ thể của Đông Phương Thanh Thương bay đi. Cũng vì hoảng hốt quá mức, bởi vậy quên cả quay đầu nhìn lại, nàng chỉ bay có một lúc mà đã bỏ đám Thiên binh Thiên tướng đằng sau một khoảng xa.
Đáp xuống Nhân giới, Hoa Lan nhỏ thấy xung quanh không một bóng người, cuối cùng cũng thoáng yên lòng. Nàng nhìn thi thể mềm oặt cháy đen của mình, lại gắng sức lay, “Chẳng phải hồn phách của Ma Tôn không nhập luân hồi sao, hắn ta chạy đi đâu được chứ? Nếu đi gặp Diêm vương thật cũng phải chữa lành cơ thể cho ta rồi hẵng đi! Lẽ nào đang theo bên cạnh ta cười ta sao?” Hoa Lan nhỏ vội nhìn vòng quanh, “Đại ma đầu? Đông Phương Thanh Thương? Hu hu, biến mất thật rồi sao…”
“Tôn thượng… Tôn thượng!”
Trong lúc Hoa Lan nhỏ khóc không ra nước mắt, một tràng tiếng gọi vội vã từ xa truyền đến. Hoa Lan nhỏ vội ôm thi thể mình, căng thẳng đề phòng nhìn về phía đó. Nàng thấy một ông già râu bạc đang thở dốc đuổi đến, chúi đầu trước mặt Hoa Lan nhỏ lăn hết ba vòng, còn chưa đứng vững đã quỳ rạp xuống đất, vừa thở dốc vừa gào lên: “Tiểu nhân… tiểu nhân là… là Tật hành giả(1) của Ma giới, khấu kiến Tôn thượng…”
(1) Tật hành giả: người đi nhanh.
“Ma giới?” Hoa Lan nhỏ nghe thấy hai chữ này bèn muốn trốn ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại thân phận hiện giờ của mình, nàng cảm thấy còn đỡ hơn gặp người của Thiên giới. Hoa Lan nhỏ đang xem xét ông ta thì ông già râu bạc phủ phục người, không ngẩng đầu nói: “Chúc mừng Ma Tôn quay lại tam giới!”
Nhìn dáng vẻ thành kính của ông ta, tựa như là chỉ mong có thể được thấp hèn như bùn đất cũng được.
“Từ sau đại chiến Tiên Ma, tiểu nhân ở Thiên giới làm nội gián. Hôm nay âm thanh tháp Hạo Thiên sụp đổ vang vọng khắp Tiên giới, tiểu nhân biết nhất định là Tôn thượng thoát ly hiểm cảnh, bởi vậy cố ý đến nghênh đón.” Ông lão râu bạc quỳ trước Hoa Lan nhỏ mấy bước, dường như muốn tiến lên ôm chân nàng, Hoa Lan nhỏ âm thầm rụt chân, “Tôn thượng không hổ là chí tôn của Ma giới, suốt dọc đường ban nãy, ngoại trừ tiểu nhân chuyên tu luyện thuật Tật hành, những kẻ khác không thể nào đuổi kịp Tôn thượng được.”
Ông lão lại lạy Hoa Lan nhỏ, “Tôn thượng, từ thời thượng cổ, sau khi Tôn thượng mất tích, Ma giới ta quanh năm bị Thiên giới áp bức. Nay Khổng Tước quân sư đã nhất thống Ma giới Cửu U, chỉ chờ Ma Tôn giáng lâm là có thể thống lĩnh chúng tiểu nhân giành lại đại quyền chưởng quản trời đất. Sau đại chiến Tiên Ma lần trước đến nay, Thiên đế hôn mê, Thần long thượng cổ đã trở về Vạn thiên chi khư, Ma Tôn chỉ cần đánh bại Chiến thần Mạch Khê là có thể đưa Ma giới ta đại thắng…”
Đầu Hoa Lan nhỏ vẫn còn rối loạn, nghe ông ta nói càng cảm thấy như có một bầy ruồi đang vo ve bên tai, mãi đến khi ông ta nói ra cái tên nàng quen thuộc, Hoa Lan nhỏ mới đột nhiên lên tiếng: “Chiến thần Mạch Khê là người tốt.”
Ông lão râu bạc đang nói hăng say bỗng nghe thấy câu này, ông ta ngây người, lưng hơi thẳng lên một chút, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, “Tôn thượng?”
“Chiến thần Mạch Khê và Tam Sinh cô cô thê tử của ngài ấy đều là người tốt, không được đánh.”
Ma Tôn gọi thê tử của Chiến thần là gì? Tam Sinh… cô cô? Còn… còn nói là người tốt nữa?
Ma Tôn thượng cổ tung hoành tam giới, theo truyền thuyết thì vung tay là có thể dỡ một ngọn núi, không ngờ lại phân biệt đúng sai một cách giản dị như vậy sao?
Tật hành giả cảm thấy nếu không phải tuổi tác mình quá lớn, tai có vấn đề, vậy chắc là Ma Tôn tuổi tác quá lớn, đầu óc có vấn đề, “Tôn thượng? Người…” Ông ta vẫn không dám tùy tiện xem xét Ma Tôn, lúc này vừa ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, trong tay Ma Tôn đang ôm một thi thể nữ nhân hình hài thê thảm!
“Ôi chao…” Tật hành giả lập tức khấu đầu, cả người run rẩy không dám hỏi câu nào, chỉ phụ họa theo, “Tôn thượng nói phải.”
“Ông…” Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi Tật hành giả, “Ông có nhìn thấy ma không?”
Ông lão râu bạc sợ hãi đến mức mông cũng phát run, “Không nhìn thấy, không nhìn thấy, tiểu nhân không nhìn thấy, cũng không muốn thấy đâu!”
“Ông đừng run nữa.” Hoa Lan nhỏ nói, “Ông ngẩng đầu lên nhìn ta đi, ông nhìn xung quanh ta, phát huy hết năng lực của mình, ông có cảm nhận được âm khí không? Có không?”
“Không có không có không có!” Tật hành giả lắc đầu lia lịa.
“Thôi toi rồi.” Hoa Lan nhỏ bỗng thở dài. Hồn phách của Đông Phương Thanh Thương nhất định đã đến địa phủ rồi. Chẳng phải đã nói là không đầu thai ư! Hoa Lan nhỏ cuống lên, nàng không muốn bị Đông Phương Thanh Thương giết, nhưng càng không muốn cả đời làm một nam nhân không già không chết, “Không được, ta phải đi gặp Diêm vương!”
Ông lão râu bạc nghe vậy cả kinh, ngạc nhiên nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy nàng ôm thi thể định quay người bỏ đi, không biết ông ta lấy dũng khí từ đâu nhào lên phía trước ôm cổ chân Hoa Lan nhỏ hét lớn: “Không được đâu Tôn thượng! Không được đâu! Tôn thượng là hi vọng của Ma giới! Người có điều gì nghĩ không thông thì tiểu nhân nguyện thay người gánh vác! Người không thể chết được!”
“Buông ra buông ra.” Hoa Lan nhỏ lắc chân hất Tật hành giả ra, “Ai nói ta muốn chết, ta chỉ muốn đi gặp Diêm vương à.”
Lúc trong đầu toàn bùn nhão thì người ta luôn kiên định với mục tiêu tìm được hơn bình thường. Hoa Lan nhỏ nhớ trước đây chủ nhân từng nói với nàng, phong ấn duy trì trật tự của tam giới là đại đạo trong trời đất, phàm nhân chết đi, thần tiên lịch kiếp đều phải bước vào Minh giới. Cho nên, nàng muốn dùng thân thể bất tử của đại ma đầu này để vào Minh phủ tìm cách phá phong ấn tam giới, vì chỉ còn có mỗi cách này mà thôi.
Nhưng mà phá phong ấn tam giới…
“Một tháp Hạo Thiên nhỏ nhoi thì làm gì được ta, chỉ dựa vào sức mạnh của trận này thôi, phong ấn tam giới ta còn phá được.”
Câu nói ngông cuồng này đột nhiên hiện lên trong đầu Hoa Lan nhỏ.
Đây là lời Đông Phương Thanh Thương từng nói khi bố trận trong tháp.
Lúc đó hắn làm sao bố trận nhỉ, Hoa Lan nhỏ đảo mắt nhớ kĩ lại. Trí nhớ của nàng xưa nay rất tốt, lúc nàng vẫn còn là một đóa Hoa Lan, chủ nhân thường viết mệnh cách bên cạnh nàng, có lúc viết một mệnh cách dài thật dài, đến cuối cùng chủ nhân quên mất phía trước mình đã viết gì. Lúc ấy Hoa Lan nhỏ sẽ đắc ý kể lại những gì mình nhớ, sau đó vểnh lá kiêu ngạo chờ được khen.
Từng đạo từng đạo bùa chú hiện lên trong đầu Hoa Lan nhỏ, nàng kích động chộp lấy Tật hành giả hỏi: “Nghiệp thành ở đâu? Mau đưa ta đi!” Đó là nơi âm khí nặng nhất ở Nhân giới, là nơi gần với Minh phủ nhất, bày trận phá phong ấn tam giới ở đó chắc là tiện nhất.
Từ lúc Hoa Lan nhỏ chộp lấy mình, Tật hành giả vẫn run lẩy bẩy, “Ở ở ở… ở bên này, tiểu nhân đưa người đi, tiểu nhân đưa người đi.”
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã đến Nghiệp thành, lúc này đang là chính Ngọ, trên đường vẫn còn rất nhiều người, mũi Hoa Lan nhỏ bỗng nhạy bén ngửi được một khí tức bất thường.
Là âm khí.
Lúc chính Ngọ mà trên đường đã có âm khí, thật không hổ là Quỷ thành.
Nàng tìm suốt dọc đường cuối cùng cũng tìm được nơi âm khí nặng nhất, nhìn căn nhà hoang tàn đến mức Hoa Lan nhỏ chẳng muốn bước vào chút nào.
Nơi tam giới giao nhau thế này, trong khe hở tối tăm đó ẩn chứa rất nhiều khí tức dơ bẩn của Nhân giới như ham muốn quyền lực, ham muốn thể xác, oán khí, tà khí, nộ khí đều hóa thành yêu ma quỷ quái xấu xí, chui mình trong góc, chỉ chờ có người đi qua sẽ kéo vào cắn xé tan nát.
Ông lão râu bạc trốn sau Hoa Lan nhỏ, kéo tay áo nàng, “Tôn thượng, tuy lời này có hơi bất kính nhưng chúng ta đừng nên tới gần chỗ này thì hơn, tiểu nhân nghe người ta nói, đây là nơi không sạch sẽ nhất của Quỷ thành.”
Nhát gan như vậy có thật là người của Ma tộc không đấy?
Hoa Lan nhỏ liếc ông ta, sau đó vừa quay đầu là thấy ngay trong cánh cửa cũ nát có một luồng khí tức màu xám hình thù kỳ quái bò ra. Hình như Tật hành giả không nhìn thấy, chỉ biết đề phòng nhìn quanh nhìn quẩn sau lưng nàng.
Đây chắc là đãi ngộ đặc biệt chỉ cơ thể Ma Tôn mới có, có thể nhìn thấy tất cả mọi tà ác xấu xa trên thế gian…
Hoa Lan nhỏ nuốt nước bọt, lòng nói thầm, nếu có cách nào hay ho khác thì nàng cũng đâu muốn bước vào chỗ này. Nhưng hiện giờ nàng không có sức mạnh của Ma Tôn có thể phá thủng phong ấn tam giới dễ như trở bàn tay trong truyền thuyết, vì thế nàng đành tìm chỗ này để bố trận.
Hoa Lan nhỏ nhấc chân, ôm thi thể mình bước vào trong.
Những yêu ma quỷ quái kia đều ngấp nghé thi thể đã chết trên tay nàng.
Hoa Lan nhỏ vô cùng sợ hãi, lúc này không có chủ nhân ở đây, ngay cả Đông Phương Thanh Thương cũng không có, bên ngoài chỉ có một ông lão râu bạc còn vô dụng hơn nàng nữa. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Hoa Lan nhỏ nén sợ hãi, lòng đọc thầm một trăm lần “Ta là Đông Phương Thanh Thương”, nhắm mắt lại rồi mở ra, đồng tử màu máu lóe tinh quang, ánh mắt hướng về phía khí tức màu đen xộc tới trước mặt nàng.
Tiếng kêu the thé vang lên trong tích tắc, khí tức màu đen lập tức tan biến.
Ánh mắt Hoa Lan nhỏ kiên định, tiếp tục đi vào trong ngôi nhà cũ nát.
Cơ thể hiện giờ của nàng rất mạnh mẽ, nội tâm cũng kiên định hơn bao giờ hết. Nàng sợ nhất là chết, bởi vậy lúc này phải dốc hết toàn lực để mình được sống tiếp.
Tác giả có lời muốn nói: Thỉnh thoảng Hoa Lan nhỏ được việc một lần, xem ra cũng sướng mắt đẹp lòng nhỉ. ╮(╯▽╰)╭