Ma Trận Án

Chương 27: Chương 27: Chân Tướng




Type: trthuy

Những tiếng “cách cách cách” vang lên ngoài cửa, đó là tiếng gậy bảo vệ rơi xuống đất, người ngồi trên ghế không xoay người lại, chỉ cất tiếng: “Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, từ tầng 3 lên tầng 86 mà chỉ có 15 phút, còn hạ gục mấy trăm tên bảo vệ nữa. Hàn Phong, anh quả nhiên lợi hại hệt như lời đồn! Từ lâu đã nghe nói tuyệt kỹ cận chiến của Hàn Phong, chỉ cần một đòn, đối thủ mạnh đến mấy cũng mất đi năng lực hành động nhưng lại không chết. Tưởng anh bỏ bê luyện tập, từ lâu đã không còn dùng nữa, thật không ngờ kỹ năng lại vẫn thành thạo như thế. Ừm, cảnh sát sẽ đến trong 20 phút, anh còn lại bao nhiêu thời gian nhỉ?”

Hàn Phong đứng sừng sững ngoài cửa, thản nhiên nói: “Quay người lại đi, không cần phải ra vẻ thần bí làm gì, tôi đã biết cậu là ai rồi.” Anh ta gằn giọng nói từng chữ một: “Lương, Tiểu, Đồng!”

“Ha ha ha…” một tràng cười cất lên, chiếc bút đổi giọng nói bằng kim loại bị vứt xuống đất. Người ngồi trên ghế xoay lại, rành rành chính là Lương Tiểu Đồng, gương mặt vẫn còn nét trẻ con của cậu ta cùng đôi mắt không hợp với độ tuổi ấy không lẫn vào đâu được, còn trên đùi cậu ta, cô gái đang trần truồng cuộc người lại kia, không phải Phan Khả Hân thì còn ai? Đây là lần đầu tiên Phan Khả Hân xuất hiện trước mặt Hàn Phong mà không có gì che đậy, cô ta dường như cũng không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau trong tình huống thế này, muốn lấy thứ gì đó phủ lên mình, nhưng Lương Tiểu Đồng đã túm lấy cả hai tay, khiến cô ta không sao nhúc nhích được.

Lương Tiểu Đồng tươi cười: “Không ngờ hả? Ả đàn bà mà anh không có được lại bị tôi đùa giỡn như con nô lệ, tôi bảo ả quỳ, tuyệt đối không dám ngồi, tôi bảo ả nằm, ả sẽ không dám đứng.”

Hàn Phong không nói năng gì, chỉ nhìn Phan Khả Hân, nhìn vào mắt cô ta. Phan Khả Hân cũng nhìn vào mắt Hàn Phong, ánh mắt đó phải miêu tả như thế nào nhỉ? Phẫn nộ, thất vọng, hay là gì? Phan Khả Hân rơi lệ, cô ta chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho xong.

Lương Tiểu Đồng cười khẩy: “Hàn Phong, thích nhìn đúng không? Thế thì nhìn cho đã đi. Đây chỉ là một con thú cưng cho tôi vui đùa mà thôi, anh cần gì phải tốn công tốn sức lấy lòng cô ả cơ chứ, nhìn làn da mềm mại này xem, búng một cái là rách, nhìn bộ ngực này xem, đầy đặn trĩu nặng. Thú cưng đẹp như vậy, tôi vốn định tặng cho anh, nhưng lại sợ anh nghèo quá, không nuôi nổi, hì hì hì, nuôi thú cưng cũng tốn tiền lắm.”

Phan Khả Hân đã nước mắt đầm đìa, cô ta không chịu nổi những lời châm biếm và sỉ nhục này, rốt cuộc cũng gào lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Xin anh, đừng nói nữa!”

“Xấu hổ rồi hả? Có gì mà xấu hổ chứ, cô vốn chỉ là một con chó cái lột sạch quần áo ra cho tôi chơi đùa thôi mà!” Lương Tiểu Đồng đứng phắt dậy khiến Phan Khả Hân lăn lông lốc dưới đất, cậu ta đá cô lăn đến chân Hàn Phong, cười bảo: “Tôi đã nói rồi, Hàn Phong cao lớn hơn tôi, con người cũng tử tế hơn, anh ta thông minh hơn tôi, lại có bản lĩnh hơn tôi, nhưng cô không tin, vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”

Phan Khả Hân không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong, chỉ cúi mặt nhìn chằm chằm xuống chân anh ta, khóc lóc: “Hàn Phong, xin lỗi! Xin lỗi… em không cố ý… em cũng bất đắc dĩ…”

“Pằng, pằng, pằng.” Lương Tiểu Đồng không chút do dự bắn liền ba phát súng, Phan Khả Hân lập tức nằm rạp xuống đất, không nhúc nhích, khi cậu ta bắn đến phát thứ ba, Hàn Phong mới hờ hững buông một câu: “Đủ rồi!”

Lương Tiểu Đồng cất súng, mỉm cười: “Anh đã nói đủ rồi, vậy thì đủ. Anh biết đấy, xưa nay tôi chẳng bao giờ tiếc những quân cờ vô dụng.”

Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Lương Tiểu Đồng, bắt đầu cởi cúc áo, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, gương mặt bị che khuất dần hiện ra trước mắt Lương Tiểu Đồng. Anh ta thản nhiên nói: “Vụ án này, ngay từ đầu đã nhắm vào tôi đúng không?”

Lương Tiểu Đồng đáp: “Ồ, cuối cùng đã phát hiện ra rồi à? Nói thực lòng, thoạt đầu tôi rất thất vọng trước biểu hiện của anh. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, anh có thật là người trong truyền thuyết đó hay không nữa? Nhưng mà, anh vào vai rất nhanh, thoáng cái đã khiến tôi thấy hưng phấn rồi. Đặc biệt là câu đối về cái chết của Lâm Chính, anh phá giải còn nhanh hơn tôi tưởng tượng nữa. Khi anh đến Thiên Nhai điều tra, tôi đã cho rằng anh là một đối thủ xứng tầm với mình, nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay tôi. Khi anh bắt đầu nghi ngờ Long Giai, tôi đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra, từ lúc đó, thế công thủ đã bắt đầu nghịch chuyển, đúng không? Cho đến khi anh bày kế giết Hạ Mạt, tôi mới biết anh đã nắm được quyền chủ động, cứ tiếp tục dây dưa với anh, rất có thể tôi sẽ bị lộ mặt. Cũng may, tôi thu dây đủ nhanh, lúc đó anh vẫn chưa nghi ngờ đến tôi phải không?”

Hàn Phong gật đầu: “Đúng vậy, vụ tai nạn xe hơi mà cậu tạo ra lúc đầu quả thật không thể khơi gợi hứng thú của tôi, những vụ án kiểu như thế, mỗi ngày có cả trăm vụ cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng, khi tôi nhận ra đó không đơn giản chỉ là vụ tai nạn gạt tiền bảo hiểm, tôi bắt đầu thấy phục cậu, phục người thiết kế ra vụ án này.”

Lương Tiểu Đồng đặt tay trái lên ngực, khiêm tốn nói: “Được anh khâm phục như vậy, tôi đây rất lấy làm hân hạnh.”

Hàn Phong tiếp: “Tôi lập tức ý thức được rằng có chuyện lớn rồi, kế đó là cái chết của Lâm Chính, khi ấy tôi đã phải nghĩ nát óc mới hiểu được cậu thiêu chết Lâm Chính ở trong xe như thế nào, dẫu rằng rất bí mật, nhưng dù dùng phương pháp gì chăng nữa cũng đều để lại vết tích cả thôi.”

Lương Tiểu Đồng mỉm cười: “Chuẩn bị riêng cho anh đấy, tôi muốn xem thử rốt cuộc cao thủ trong truyền thuyết cần bao nhiêu thời gian để lý giải và nắm bắt một kỹ xảo giết người mới.”

“Vụ án nhà máy của Lương Hưng Thịnh bị mất trộm sau này, là để ngăn ngừa tôi phát hiện cậu chế tạo vũ khí đúng không? Lúc đó cậu chỉ lén chuyển đi một dây chuyền sản xuất, vì vậy lượng vũ khí chế tạo được không lớn. Đến khi Đinh Nhất Tiếu phụ trách nhiệm vụ thu mua lại nhà máy đó, là cậu đã bắt đầu vội vã rồi.”

“Đúng vậy, tôi biết, kể cả hoạt động hết công suất 24/24 thì cũng không đủ, anh đã đến rất gần chân tướng, khi anh điều tra sổ sách nhà máy sản xuất thép của Đinh Nhất Tiếu, tôi đã ý thức được tình hình bất lợi, bèn một mặt phái ra các phần tử vũ trang quấy rối trị an, mặc khác cho di dời những vũ khí thành phẩm đã gia công xong. Số vũ khí và đám người được vũ trang mà cảnh sát các anh bắt được chỉ là một phần nhỏ, sức mạnh thật sự của tôi đã được chuyển hết ra nước ngoài rồi.”

Hàn Phong biến sắc mặt: “Ở Malaysia này ư?”

Lương Tiểu Đồng nói: “Tôi đâu ngu đến mức ấy, bọn chúng nằm rải rác ở trong một quốc gia nhỏ ở châu Á, anh không tìm được đâu.”

Hàn Phong nói: “Cậu làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao? Tại sao lại sản xuất nhiều vũ khí như vậy, huấn luyện nhiều nhân thủ như vậy? Đây là kế hoạch của Trường Học hay của riêng cậu?”

Lương Tiểu Đồng ngẩn người, rồi bật cười nói: “Nếu anh đã nói trắng ra như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa. Đúng vậy, đó là kế hoạch của riêng tôi, mất ba năm mới chuẩn bị xong đấy. Tiền bối Hàn Phong!”

Hàn Phong nói: “Ra là thế, tiếc là sau này tôi mới nghĩ ra, thủ pháp kiểu ấy, hẳn phải đến từ nơi đó mới đúng.”

Lương Tiểu Đồng thắc mắc: “Tôi lấy làm lạ, sao tiền bối biết tôi cũng từ Trường Học ra nhỉ?”

Hàn Phong nói: “Còn nhớ công ty xây dựng Khai Nguyên không? Cậu sử dụng bom do Nanh Xanh chế tạo. Tuy rằng là sản phẩm thời kỳ đầu, nhưng cũng là loại bom không ai tháo gỡ được rồi. Tôi biết, lực lượng quân sự của các nước trên thế giới đều đang thu mua bom của Nanh Xanh, trên thị trường vũ khí quân dụng cũng có bán, nhưng điều đó cũng mới chỉ khiến tôi nghi hoặc mà thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi hoài nghi cậu đến từ cùng một nơi với tôi là, buổi tối hôm đó, Lãnh Kính Hàn nói rằng thủ pháp gây án của kẻ đứng sau chủ mưu rất giống với thủ pháp của tôi ngày xưa. Tôi lập tức ý thức được, có khả năng cậu và tôi cùng xuất thân từ một chỗ. Hôm sau, khi thẩm vấn Hồng A Căn, y khai ra các chi tiết của việc huấn luyện, thì tôi không nghi ngờ gì nữa, cậu đang sao chép lại phương pháp của Trường Học. Cái phương pháp đào thải không qua được huấn luyện liền xử tử ấy, cũng chỉ có Trường Học mới áp dụng thôi. Vì vậy, lúc tôi đến Thiên Nhai điều tra, mọi sự đều dễ dàng hơn nhiều, toàn bộ các phương pháp giết người của cậu đều thuộc nội dung trong giáo trình, cậu thậm chí còn lười chẳng buồn thay đổi nữa.”

Lương Tiểu Đồng nói: “Ồ, ra là thế. Nhưng những điều đó cũng chỉ có thể chứng minh tôi và anh cùng xuất thân từ một chỗ, không thể cho anh biết tôi là ai mà, sao anh lại nghi ngờ tôi vậy? Tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ biết tôi là ai nữa cơ.”

Hàn Phong vuốt lại mái tóc, bình tĩnh nói: “Tôi thừa nhận, trong vụ án này, tôi đã nghi ngờ tất cả những người tiếp xúc với mình, duy chỉ có cậu là không, thân phận của cậu đã trở thành bộ giáp ngụy trang lớn nhất.” Hàn Phong đưa tay lên day day khóe mắt, chậm rãi nói: “Giờ tôi mới biết, cậu vốn không phải là Lương Tiểu Đồng, mà cũng không chỉ mới mười tuổi, đúng không?”

Bàn tay đang cầm súng của Lương Tiểu Đồng vung vẩy: “Tiếp đi, tiếp đi!”

Hàn Phong nói: “Bộ dạng của cậu như vậy là vì cậu mắc phải một loại bệnh kỳ lạ. Loại bệnh này không giống với bệnh Người lùn thông thường, bệnh Người lùn là do tuyến hormone bị tổn thương, phá hoại kích thích tố sinh trưởng, khiến cơ thể ngừng phát triển, nhưng tứ chi, diện mạo vẫn thay đổi như người trưởng thành nên cuối cùng trông có vẻ quái dị. Còn loại bệnh của cậu cũng là bị phá hoại kích thích tố sinh trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ cơ thể ngừng phát triển, sinh mệnh của cậu bị dừng ở năm mười tuổi. Hiện nay, y học hiện đại vẫn chưa giải thích rõ ràng về loại bệnh này, chỉ tạm gọi nó là bệnh không già.”

Lương Tiểu Đồng ủ rũ nói: “Quả không hổ là tiền bối Hàn Phong, ngay cả loại bệnh này cũng biết.”

Hàn Phong nghiêm nghị nói: “Nhưng có một điểm mà tôi vẫn không hiểu lắm, lúc ở công ty xây dựng Khai Nguyên tại sao cậu lại tự trói mình ở đó? Đem tính mạng mình ra mạo hiểm, đây đâu phải là cách làm của cậu.”

Lương Tiểu Đồng đắc ý bật cười: “Quả bom buộc trên người tôi sẽ không phát nổ, vì vậy tôi không hề lo lắng. Còn về động cơ hả… hì hì, tôi chỉ muốn xem tiền bối Hàn Phong của mình thế nào thôi. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy ánh mắt mê hoặc, hoảng loạn, bất an ấy của anh, anh là tiền bối khóa trước, danh vọng cao ngất cơ mà, không ngờ lại bị một đứa học sau xếp bét lớp đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh có biết, khi mặt đối mặt với anh mà không bị phát hiện, cảm giác hưng phấn ấy kích thích tôi đến nhường nào không? Vả lại, nếu lúc đó không bị anh nghi ngờ, tôi lại càng tự tin có thể qua mặt được anh.”

Hàn Phong nói: “Chính vì cậu mắc phải thứ bệnh hiếm gặp này, nên mới hết lần này đến lần khác qua mặt được tôi, bằng không tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi, cũng chẳng phải thông qua Phan Khả Hân, phí bao nhiêu công sức mới tìm được cậu!”

Lương Tiểu Đồng lại hỏi: “Sao anh lại nghi ngờ Phan Khả Hân? Cô ả che giấu còn tốt hơn cả Tần Di, gần như không để lộ sơ hở gì cả.”

Hàn Phong lắc đầu: “Sai rồi, cô ta có sơ hở, muốn trách thì chỉ trách lão già Lãnh Kính Hàn kia, cứ nhấn mạnh đi lại với tôi rằng Phan Khả Hân không thể nào là nội gián nên tôi mới không nghi ngờ cô ta. Tôi cũng lười chẳng buồn phức tạp hóa vấn đề lên. Sắc đẹp, tính lười nhác, xem ra cậu nắm rất rõ nhược điểm của tôi thì phải.”

Lương Tiểu Đồng nói: “Sai rồi, là cực kỳ háo sắc, lười nhác khác thường.”

Hàn Phong cười lạnh lùng: “Để tôi cho cậu biết, cô ta sơ hở ở điểm nào! Ngay từ đầu, cậu đã lập kế hãm hại Long Giai, cũng giống như khi vu hại cho Vu Thành Long vậy, định đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Long Giai. Thế nhưng, tôi lại tin tưởng Long Giai…”

“Đợi đã!” Lương Tiểu Đồng ngăn anh ta lại: “Tôi vẫn luôn lấy làm lạ, Hạ Mạt vốn dĩ không thể bị anh phát hiện được, vả lại, lý giải của anh về sự nghi ngờ đối với Hạ Mạt cũng hết sức khiên cưỡng. Lúc đó, trước khi xuất phát, anh đã khẳng định tên nội gián là một trong số mấy người còn lại, chẳng phải thế à? Lúc đó, Lý Hưởng cũng đâu có mặt?”

Hàn Phong cười: “Ồ, xem ra cậu nắm rất rõ về toàn bộ vụ án này nhỉ!”

Lương Tiểu Đồng cười phá lên: “Phan Khả Hân là một phóng viên xuất sắc, báo cáo về vụ án của các anh do cô ả thực hiện cũng rất chân thực.”

Hàn Phong nói: “Đúng vậy, tôi đã nghi ngờ Hạ Mạt từ lâu rồi, vả lại, tôi còn biết Hạ Mạt chỉ bắt đầu làm việc từ sau khi ra viện, những việc lúc trước toàn bộ đều do Phan Khả Hân làm. Khi cậu ý thức được vụ án tiếp tục phát triển, Phan Khả Hân không có cơ hội tiếp cận sâu với vụ án này, cậu và đồng bọn đã nghĩ cách cắm thêm người vào nội bộ phòng Cảnh sát hình sự. Hạ Mạt đó, là do cậu đã tìm một kẻ khác thế vào?”

Lương Tiểu Đồng nói: “Nhưng sao anh phát hiện ra được?”

Hàn Phong đáp: “Từ khi vụ án mới bắt đầu, lúc tôi và Lý Hưởng đến nhà Chương Ngọc Linh, Hạ Mạt một mình phụ trách điều tra các quan hệ bên ngoài của Lâm Chính. Trên đường về, tôi và Lý Hưởng phát hiện một người nhìn sau lưng rất giống Hạ Mạt, nhưng anh ta lại không hề để ý đến tiếng gọi của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi tưởng mình nhận nhầm người, nhưng thực ra từ lúc đó cậu đã chuẩn bị thay thế Hạ Mạt, phải không? Chỉ vì bị chúng tôi phát hiện, vả lại không có cơ hội nào tốt hơn, nên cậu mới lợi dụng vụ án ở công ty xây dựng Khai Nguyên để thay thế Hạ Mạt? Lúc đó tôi đã thấy lạ rồi, tại sao hai viên cảnh sát cùng ở lại đều chết hết, duy có Hạ Mạt chỉ bị thương ở đầu, vả lại vết thương cũng không nặng lắm. Cái gì mà mất trí nhớ cách quãng, mất trí nhớ ngược… chẳng qua là nhằm che đậy sự thiếu sót trong trí nhớ của Hạ Mạt mà thôi. Vì những thông tin về Hạ Mạt mà tên Hạ Mạt kia của cậu biết chỉ giới hạn trong hồ sơ do Phan Khả Hân cung cấp. Tôi hỏi cậu, Hạ Mạt thật đang ở đâu rồi?”

Lương Tiểu Đồng mỉm cười: “Anh hẳn phải biết chứ, những quân cờ đã mất đi tác dụng thì chỉ có thể chôn vùi đi thôi. Tiền bối đừng để tâm quá, quên mất bài học ở trường rồi à? Trước mặt kẻ mạnh thật sự, con người và con chuột vốn chẳng có gì khác nhau cả.”

Hàn Phong hơi chau mày lại, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, cái xác người trong đống đổ nát ấy chính là…”

Lương Tiểu Đồng chẳng hề quan tâm: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng hình như bọn tôi không mang theo Hạ Mạt, lúc đó hẳn anh ta vẫn còn ở trong công ty xây dựng Khai Nguyên, có điều khi ấy anh ta đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi, hoàn toàn không cảm nhận được sợ hãi, đau đớn nữa. Chỉ là, Hạ Mạt thật và giả rốt cuộc có gì khác nhau? Sao lại để tiền bối nhìn ra được manh mối vậy?”

Hàn Phong nói: “Kế sách đó của cậu rất khéo, lợi dụng phần đầu bị tổn thương để tạo hiện tượng mất trí nhớ giả, nhưng mà, có một số thứ không thể nào quên được, ví dụ như thói quen…”

Lương Tiểu Đồng chau mày, nghiêm túc nói: “Xem ra kiến thức của tôi về nhân thể học vẫn còn rất nhiều thiếu sót, không tìm hiểu kỹ càng được như tiền bối rồi.”

Hàn Phong lại nói tiếp: “Thói quen hay còn gọi là ký ức cơ thể, là một quy trình hành động do các tế bào của cơ thể trực tiếp ghi nhớ sau khi lặp đi lặp lại vô số lần cùng một động tác, bộ não hoàn toàn không cần phải ghi nhớ, đó cũng là ký ức ở tầng sâu nhất. Nếu cả thói quen mà cũng thay đổi, vậy thì người đó sẽ chẳng còn nhớ được gì nữa. Hạ Mạt của các cậu chỉ là Hạ Mạt dựa theo miêu tả của Phan Khả Hân để tập luyện, vì vậy có một số chi tiết không giống với Hạ Mạt thật. Đây cũng là điều mà cậu chưa biết được, hồi nhỏ Hạ Mạt làm thí nghiệm, bàn tay trái cầm cốc chịu nhiệt từng bị thương, vì vậy sau này cậu ta luôn cầm cốc chịu nhiệt bằng tay phải, tay trái cầm que thủy tinh, nhưng Hạ Mạt kia thì rõ ràng không biết chuyện này, chính từ lúc đó tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Sau này, khi anh ta bị lộ, tôi vẫn luôn che giấu sự thật anh ta chỉ là thế thân vì tôi vẫn chưa thể xác định có phải chỉ có mình Hạ Mạt được cậu cài cắm trong phòng Cảnh sát hình sự hay không. Vả lại, Phan Khả Hân luôn luôn là đối tượng nghi ngờ của tôi nên tôi không thể không cẩn thận một chút.”

“Vậy là tôi hiểu rồi, nhưng có điều này tôi vẫn thắc mắc, sao Phan Khả Hân lại để lộ thân phận được?”

“Tôi đã tin tưởng Long Giai, đồng thời loại trừ nghi ngờ với cô ấy, vậy thì vụ nhà máy của Lương Hưng Thịnh bị trộm, và vụ nổ ở nhà Lãnh Kính Hàn, chỉ có thể nghĩ đến Phan Khả Hân mà thôi. Nhưng thân phận của cô ta lại hết sức đặc biệt, toàn bộ vụ án lớn này đều quây xung quanh một chữ tiền, nếu thật sự là vì tiền, quả thật Phan Khả Hân là người ít bị nghi ngờ nhất.”

“Vậy tại sao anh lại nghi ngờ cô ả?”

“Là bởi ngay từ đầu chúng tôi đã giả định số tiền liên quan đến vụ án này nằm trong phạm vi mấy chục tỷ, trong phạm vi này, Phan Khả Hân là người ít bị nghi ngờ nhất, nhưng nếu vượt ra ngoài phạm vi này, sự nghi ngờ đối với cô ta sẽ từ thấp nhất mà vọt lên cao nhất. Bởi vì, cô ta từng chính miệng nhắc với tôi một manh mối, manh mối ấy chính là mấu chốt để tôi nhìn ra được thân phận thật sự của cô ta.”

Lương Tiểu Đồng liếc nhìn Phan Khả Hân nằm dưới đất, khinh bỉ nói: “Thì ra là cô ả tự làm lộ mình, nhưng rốt cuộc là điểm nào vậy?”

“Để đánh tan sự nghi ngờ của tôi, Phan Khả Hân từng dẫn tôi đến tòa nhà cao nhất thành phố Hải Giác mà gia tộc cô ta đang xây dựng, muốn khoe khoang tiền tài của nhà họ với tôi. Nào ngờ, một khi tôi đã nghi ngờ cô ta thì tòa nhà ấy, chính là điểm đáng ngờ nhất.”

Hàn Phong cúi đầu nhìn Phan Khả Hân: “Voi có thể hình to lớn, nhưng nếu hỏng mất một chân, nó sẽ không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên một chỗ chờ chết! Tòa nhà đó chính là cái hố để con voi tài chính gia tộc họ Phan này sa chân vào. Tôi đã phái người đi điều tra tình hình đầu tư tòa nhà ấy, trước khi xây dựng tòa nhà, gia tộc họ Phan có nguồn vốn rất dồi dào, nhưng sau khi khởi công công trình được nửa năm thì trận sóng thần ở Ấn Độ Dương kia bất ngờ ập đến! Các khách sạn, nhà hàng, các tuyến đường du lịch của tập đoàn họ Phan bị tổn thất toàn diện, đồng thời thị trường cổ phiếu của các công ty thuộc gia tộc họ Phan trượt giá xuống thấp hơn cả giá gốc, các đơn vị kinh doanh cấp dưới từ chối trả tiền, nhà cung cấp từ chối giao hàng, tất cả đều là những kẻ giậu đổ bìm leo. Thứ duy nhất có thể chống đỡ cho gia tộc họ Phan, đồng thời khiến họ phục hồi trong thời gian ngắn nhất chính là tòa nhà cao chọc trời xây dựng trên đoạn đường phồn hoa nhất thành phố Hải Giác, nhưng công trình kiến trúc ấy lại đòi hỏi đầu tư, giai đoạn hai cần đầu tư bốn tỷ, lúc đó nhà họ Phan kiếm đâu ra được bốn tỷ chứ? Thời điểm này, ngân hàng Hằng Phúc liền dang tay trợ giúp, bốn tỷ, tôi nghĩ, cậu cũng bắt đầu khống chế Phan Khả Hân từ đó phải không? Vì danh dự gia tộc, cô ta không thể không buông bỏ tất cả: nhân cách, linh hồn, sự tôn nghiêm.”

Lương Tiểu Đồng vỗ tay: “Ha ha ha, quả nhiên không hổ là tiền bối Hàn Phong. Chỉ có điều, bọn chúng đâu biết người chèn ép các công ty mà gia tộc họ Phan nắm cổ phần chính là tôi! Tôi cần một người có thể xâm nhập vào nội bộ cảnh sát thành phố Hải Giác, cũng cần một người để tiếp cận tiền bối, bằng không, sao tôi có thể nắm được quyền chủ động khống chế vụ án này chứ. Khả Hân là một ả đàn bà rất khá, vì gia tộc của mình, cô ả có thể làm bất cứ điều gì.”

Hàn Phong chau mày, chỉ nghe Lương Tiểu Đồng nói tiếp: “Anh nghĩ xem tại sao anh lại tham gia vào vụ án này? Tại sao trong buổi tiệc Phan Khả Hân mời anh tham dự lại có người sử dụng nước hoa cùng nhãn hiệu với Lư Phương? Tại sao xác Lương Hưng Thịnh bị hỏa thiêu rồi, nhưng đồ đạc của anh ta vẫn để lại ở sở Công an? Rồi cả mảnh vật liệu tụ nhiệt ở hiện trường cái chết của Lâm Chính có viết hai chữ tham lam, nửa mảnh linh kiện trong tay ông bảo vệ già ở nhà máy của Lương Hưng Thịnh, đó đều là sắp xếp đặc biệt của tôi để tiền bối tham gia vào trò chơi này đấy, vì tiền bối, tôi đã cố ý thay đổi kế hoạch đi một chút.”

“Ngay từ đầu tôi đã phát hiện cậu đang khiêu khích, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng cậu muốn khiêu khích cảnh sát thôi, thật không ngờ lại là nhằm vào tôi. Tôi nghĩ cậu đánh bom nhà Lãnh Kính Hàn là nhằm vào ông ta, nhưng sự thực, mỗi hành động ám sát ấy, đều xảy ra khi tôi và Lãnh Kính Hàn đi chung với nhau. Vả lại, sau khi tôi nghi ngờ cậu và tôi xuất thân từ cùng một chỗ, dấu vết hành động của cậu càng lúc càng trở nên rõ rệt, sau lần Hạ Mạt thả rắn ở nhà tôi, gần như có thể khẳng định, đó là nhằm vào tôi rồi.”

“Tôi chí muốn thăm dò xem có phải tiền bối đã bỏ bê huấn luyện thể lực hay không thôi, không ngờ thân thủ anh vẫn nhanh nhẹn, phản ứng vẫn nhạy như vậy. Có điều, tôi vẫn chưa hiểu sao anh lại nghi ngờ tôi.”

“Vì tôi bắt đầu nghi ngờ cậu xuất thân từ cùng một nơi với tôi, nếu đã là người đến từ nơi đó thì khả năng nào cũng có thể xảy ra. Có điều, lúc ấy tôi vẫn chưa có mục tiêu xác định, mấy ủy viên hội đồng quản trị của ngân hàng Hằng Phúc đều là đối tượng bị nghi, đặc biệt là Vu Thành Long. Sau khi loại trừ sự nghi ngờ với Vu Thành Long, tôi không thể không nghi ngờ Phan Khả Hân, vì vậy tôi đã dặn Long Giai giúp điều tra việc cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất.”

“Anh nghi ngờ kết quả điều tra của Phan Khả Hân hả?”

“Đúng vậy, bản báo cáo điều tra cuối cùng mà Long Giai đã để lại cho tôi đã chứng thực rõ ràng, gia tộc của Phan Khả Hân và ngân hàng Hằng Phúc có mối quan hệ không thể tách rời, nhờ đó nghi ngờ đối với Phan Khả Hân gần như đã có thể khẳng định. Sau khi điều tra được về Phan Khả Hân, Long Giai hết sức kinh hãi, vì mối quan hệ giữa Phan Khả Hân và Lãnh Kính Hàn không phải tầm thường, cô ấy sợ Lãnh Kính Hàn cũng tham dự vào, vì vậy đã giấu hồ sơ dưới chiếc gối ở đầu giường tôi. Cô ấy hiểu, cái giường bẩn như thế, ngoài tôi ra thì chẳng còn người thứ hai nào ngủ cả. Để làm tôi chú ý, cô ấy còn cố tình chặn một viên gạch lên tập tài liệu đó. Sau khi về nhà phát hiện ra bản báo cáo điều tra ấy, tôi đã phải làm lại từ đầu. Vì tôi lười, thường không muốn tự mình đi hỏi han điều tra, toàn nhờ Phan Khả Hân hoặc Long Giai làm hộ, bởi vậy nếu Phan Khả Hân đã không đáng tin thì tất cả báo cáo điều tra mà cô ta làm đều phải xem lại một lượt. May mắn thay, tôi vừa điều tra nơi đầu tiên thì đã phát hiện ra vấn đề rồi.”

Lương Tiểu Đồng nhếch miệng cười: “Hừ, viện phúc lợi Thiên Tích phải không? Tôi tưởng anh sẽ không đến đó chứ.”

“Đúng thế, ai lại đi điều tra một đứa nhỏ hoàn toàn không có gì đáng chú ý trong vụ án này cơ chứ. Song, tôi điều tra cậu, là có nguyên nhân đấy.”

“Ồ.” Lương Tiểu Đồng lộ vẻ nghi hoặc.

“Tôi đã xem ảnh cậu, trên đó có hai điểm khả nghi: thứ nhất, tướng mạo của cậu không giống vợ chồng Lương Hưng Thịnh; thứ hai, ánh mắt của cậu không hợp với tuổi. Đây là điểm nghi vấn được che giấu kỹ càng, người khác không dễ gì chú ý đến. Thế nhưng, lúc điều tra ở Thiên Nhai, tôi lại nhận được một thông tin giống nhau từ hai người hoàn toàn khác nhau. Trang Hiểu Quân và Khải Kim Vận đều nói với tôi, Tần Di và Thiện Yến Phi đối với họ vừa giống như người thân, vừa giống như cô giáo. Long Giai cũng từng bảo tôi, hồi nhỏ cô ấy sống ở viện phúc lợi, cảm thấy các cô dì ở đó vừa giống mẹ mình, vừa giống như cô giáo vậy! Thông tin tưởng như không có gì đặc biệt này lại cho tôi biết, viện phúc lợi rất có khả năng là nơi không bình thường, vả lại, người đưa cậu ra khỏi viện phúc lợi chẳng phải là đối tượng trọng điểm điều tra của chúng tôi, Lư Phương hay sao?”

Lương Tiểu Đồng bật cười. Hàn Phong lại nói tiếp: “Khi tôi đến viện phúc lợi, đã nhận được một kết quả khiến người ta giật mình, ảnh trong hồ gốc của Lương Tiểu Đồng mà bà viện trưởng đưa cho tôi, và tấm ảnh Phan Khả Hân cung cấp, hoàn toàn là hai người khác nhau. Viện trưởng còn nói với tôi, từng có hai cô trông rất trẻ cũng lần lượt rời khỏi viện sau khi Lương Tiểu Đồng được đưa đi không lâu. Xem ảnh, quả nhiên Tần Di và Thiện Yến Phi từng là cô trông trẻ ở viện phúc lợi, bọn họ đã đổi tên, làm phẫu thuật thẩm mỹ mới thành ra bộ dạng hiện tại. Thành thử, cậu liền trở thành đối tượng bị nghi ngờ trọng điểm. Cậu cũng giống tôi, đều là những kẻ không có thân phận, dù ở đất nước nào cũng phải tìm cho mình một thân phận trước đã. Cậu dùng thân phận Lương Tiểu Đồng này để mượn xác hoàn hồn, còn Lương Tiểu Đồng thật sự thì luôn bị người của cậu giám sát, cũng chính là đứa trẻ mà bọn Hồng A Căn canh giữ kia. Về sau, nó đã bị bỏ vào cốp xe hơi làm quỷ thế thân cho cậu.”

Lương Tiểu Đồng nhếch mép: “Chỉ với thông tin ở viện phúc lợi thì chưa đủ để nghi ngờ tôi chứ nhỉ?”

Hàn Phong gật đầu: “Đúng thế, nhưng nếu như đặt cậu vào tất cả các vụ án đã từng xảy ra, vậy thì những bí ẩn bấy lâu vẫn chưa có lời giải liền tự động sáng rõ. Lần chúng tôi đến công ty xây dựng Khai Nguyên là lần thứ hai cậu xuất hiện trước mặt tôi, cậu đã đặt bom ở đó, bom do Nanh Xanh chế tạo. Tôi biết, loại bom ấy không thể tháo gỡ, cũng không thể di chuyển, nhưng tôi lại không hiểu tại sao lâu như vậy nó mới phát nổ? Giờ thì tôi biết rồi, đó là vì cậu cũng ở đó, cậu sợ nếu cho nổ quá sớm, chính bản thân mình cũng không thoát được. Còn nữa, Lý Hưởng đuổi theo một bóng đen, anh ta từng chắc như đinh đóng cột rằng người đó là A Bát, nhưng sau này khi giám sát phát hiện, trên mu bàn tay A Bát không hề có vết thương mà Lý Hưởng nói. Người đánh bị thương Lý Hưởng, đồng thời cũng bị Lý Hưởng làm bị thương, chính là cậu đúng không? Mà thông qua cuộc gặp lần đó với A Bát, cậu đã cảm thấy quyền lực mình giao cho Đinh Nhất Tiếu quá lớn, lúc đó cậu đã hạ quyết tậm loại trừ Đinh Nhất Tiếu rồi nhỉ?”

“Cái tên Đinh Nhất Tiếu không đơn giản như những gì anh thấy đâu, hắn rất giỏi ngụy trang, tuy không được học tập chuyên nghiệp nhưng mưu kế của hắn gần như có thể sánh ngang với chúng ta. Ở Hải Giác, hắn giúp tôi khá nhiều, hắn khác với những kẻ khác, tôi và hắn là quan hệ hợp tác chia phần, còn những kẻ khác đều chỉ là nô lệ. Hắn rất có năng lực, có lúc mạnh đến độ bản thân tôi cũng nuốt không trôi, vì vậy buộc lòng phải phái A Bát giám sát hắn. Người ta vẫn thường nói đấy, đao mà mài sắc thì dễ dùng, nhưng dễ gãy, cũng dễ làm mình bị thương. Nói thực lòng, đến hôm nay tôi vẫn cảm thấy giết hắn dễ dàng quá, hắn đáng lẽ không thể dễ dàng bị giết như vậy.”

“A Bát thì sao? Hắn biết cậu muốn giết Đinh Nhất Tiếu, nhưng lại không ngờ cả hắn cậu cũng muốn giết!” Sắc mặt Hàn Phong lạnh băng: “Tôi hỏi cậu, có phải A Bát cũng đến từ nơi đó không? Hắn học cùng với cậu đúng không?”

Ánh mắt Lương Tiểu Đồng biến đổi: “Anh… sao anh biết?”

“A Bát từng đánh tay đôi với Lý Hưởng, xét về võ thuật, hẳn là hắn ta trên cơ cậu.”

Lương Tiểu Đồng gật đầu: “Tên đặc cảnh đó quả nhiên đã được huấn luyện rất tốt, tôi thật không ngờ bên ngoài cũng có kẻ khó đối phó như vậy đấy.”

“Cậu biết chắc, ngoài cậu ra không ai giết được A Bát, vì cùng xuất thân nên cậu mới có thể để người mình yên tâm nhất bên cạnh Đinh Nhất Tiếu, còn A Bát thì có nằm mơ cũng không ngờ cậu lại đột nhiên ra tay với hắn. Nếu không phải là A Bát, thật sự rất khó để xác định hung thủ cuối cùng. Tối hôm đó, cái bóng mà chúng tôi trông thấy chắc là cậu đúng không? Khi ấy, A Bát mới là người lái xe, vì hắn ta phải tập trung tinh thần lái xe, lại hoàn toàn không ngờ cậu sẽ ra tay với mình, nên mới bị cậu đâm cho một dao vào tim. Có lẽ cậu vẫn chưa biết, trước khi chết A Bát đã để lại ba vạch ngang, tôi từng nghi ngờ đó là chữ Giang trong tên Giang Vĩnh Thọ, cũng đã nghĩ đến đó có thể là chữ Tần trong tên Tần Di, về sau mới phát hiện, chữ Lương trong Lương Tiểu Đồng cũng bắt đầu bằng ba chấm thủy.”

Lương Tiểu Đồng ngửa đầu nói: “Ra là vậy, không ngờ người chết còn có thể để lại thông tin. Vì hắn là kẻ lộ mặt bên ngoài, nếu không loại trừ hắn, anh sẽ tra xét đến cùng, có được thông tin về tôi từ chỗ hắn, tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”

“Còn nhiều điều cậu chưa nghĩ đến lắm. Từ khi bắt đầu nghi ngờ cậu, tôi đã nảy sinh nghi ngờ với toàn bộ vụ án này, vì bản thân cậu không trực tiếp ra mặt làm ủy viên hội đồng quản trị ngân hàng Hằng Phúc, vì vậy chuyển đổi cổ phần chẳng qua chỉ là một nhu cầu của cậu mà thôi, muốn đem toàn bộ đổi thành hiện kim rồi tẩu tán e là không phải việc dễ dàng, cậu cũng không biết ngày đó bao giờ mới đến. Nhưng kế hoạch giết người của cậu lại không hề dừng lại dù chỉ một giây phút, vậy thì mục đích thật sự của cậu là gì? Toàn bộ vụ án này tốn mất ba năm, cậu lợi dụng bảy tội lỗi giết chết bảy người, bảy người này đều thuộc mười cổ đông lớn của ngân hàng Hằng Phúc, đồng thời cũng là ủy viên hội đồng quản trị, đảm nhiệm các công việc quan trọng trong ngân hàng. Trang Khánh Long: phàm ăn; Trang Hiếu Lễ: lười nhác; Khải Khai Hoa: nóng nảy; Lâm Chính: tham lam; Tôn Hướng Hiền: ngạo mạn; Trần Thiên Thọ: dâm dục; Giang Vĩnh Thọ: đố kỵ, đây mới là bảy tội lỗi hoàn chỉnh, đúng không?”

Lương Tiểu Đồng nói: “Đúng vậy, xem ra tiền bối đã phát hiện được gì rồi hả?”

Hàn Phong nói: “Thế thì phải cảm ơn Tần Di, vì cô ta từng chế giễu tôi, nói tôi không biết gì về cổ phiếu, vì vậy tôi đành bỏ ra một ngày trời để nghiên cứu thị trường cổ phiếu Trung Quốc và cơ chế quản trị của ngân hàng Hằng Phúc. Từ ba năm trước, cứ cách ba tháng, thị trường giao dịch cổ phiếu lại có một đợt thu mua ngấm ngầm cổ phiếu của ngân hàng Hằng Phúc, rồi sau đó, ủy viên hội đồng quản trị ngân hàng bắt đầu bị hại, cổ phiếu trong tay họ liền được chia đều cho các cổ đông lớn, cộng với việc uy hiếp biến tướng và chuyển nhượng phi pháp, các người đã đưa được Giang Vĩnh Thọ ngồi lên ghế chủ tịch hội đồng quản trị, đúng không? Đây mới chỉ là bước đầu tiên, kế đó, những ủy viên khác cũng bị người của cậu thay thế, Giang Vĩnh Thọ bắt đầu khảo sát ở Malaysia, xây dựng khu công nghiệp mới? Không, đó chỉ là cái cớ của cậu thôi, cậu thay thế các ủy viên, mục đích chính là muốn dùng 2/3 cổ phiếu thông qua quyết định đầu tư xây dựng đó trong cuộc họp hội đồng quản trị. Để làm vậy, cậu cần thay ít nhất bảy ủy viên hội đồng, vì đó là hạng mục lớn, cần dùng đến 10% tổng số vốn của ngân hàng, hạng mục riêng, tài khoản riêng gì gì đó đều chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của cậu, chính là bỏ khoản tiền ấy vào tài khoản riêng của mình. Tôi nói không sai chứ? Số tiền cậu chuẩn bị là 276 tỷ 398 triệu 34 nghìn 675 đồng lẻ 3 hào 2, cũng chí có con số này mới thỏa mãn được cậu thôi nhỉ? Có việc gì dễ kiếm tiền hơn lợi dụng 51% cổ phần để khống chế cả một ngân hàng đâu.”

Lương Tiểu Đồng không kìm được vỗ tay: “Tiền bối đúng là tiền bối, kế hoạch tôi vất vả tính toán ba năm mà anh mất chưa đầy ba tuần đã hoàn toàn phá giải được rồi. Đúng thế, vì hạng mục đầu tư này, tôi đã tốn mất ba năm.”

Hàn Phong lạnh lùng nói: “Lấy đi một khoản tiền lớn như vậy, cậu chuẩn bị làm gì à?”

Lương Tiểu Đồng mỉm cười: “Tôi thu nạp được hơn hai nghìn người, có ba trăm bốn mươi tám người bị bắt trong vụ ở Hải Giác, bọn chúng đều thuộc loại sắp sửa đào thải, vốn đã chuẩn bị bỏ lại rồi. Tôi có gần một nghìn tấn vũ khí hạng nhẹ, toàn bộ đều là súng máy, đấy là chưa bao gồm các loại vũ khí hạng nặng như xe thiết giáp. Số người và vũ khí ấy đều ở một nước nhỏ thuộc châu Á. Nói thực lòng, tôi định thành lập đế quốc của riêng mình, tôi không chỉ cần người, vũ khí và tiền, tôi còn cần một số vốn để khởi động nữa. Hiện nay trên thị trường quốc tế, tỷ suất hối đoái của đồng nhân dân tệ khá ổn định, vì thế trên thị trường tài chính quốc tế dần tăng cao, nhưng thị trường cổ phiếu và các doanh nghiệp tư nhân mới nổi của nó lại chưa hề trưởng thành, có rất nhiều sơ hở. Vì vậy, tôi đã nhắm vào đồng nhân dân tệ, đồng thời sử dụng các phương thức thích hợp trong những thời điểm thích hợp để tiến vào thị trường này. Nhưng nếu chỉ tạo ra sóng gió trên thị trường tài chính không thôi thì nhạt nhẽo quá, nhàm chán quá, vì vậy khi thực hiện vụ án mạng đầu tiên, cũng chính là lần giết Trang Khánh Long, tôi đã để lại tội chứng rõ rành rành, hy vọng có người chơi cùng mình. Nhưng tên cảnh sát ngu xuẩn Giang Hạo kia lại không hiểu ý, còn tưởng có người làm lộ phong thanh gì, bèn giấu mảnh giấy tôi viết chữ ‘phàm ăn’ kia đi. Về sau tôi lại không ngừng bày kế giết người, đồng thời không ngừng để lại thông tin, nhưng không ngờ chẳng vụ án nào khiến cảnh sát nghi ngờ cao độ, kể cả có bị nghi ngờ thì cũng chỉ dừng lại ở bề mặt thôi.”

Lương Tiểu Đồng lộ vẻ chán nản: “Tôi rất thất vọng, trò chơi vui như vậy mà lại không có lấy một người tham gia cùng mình. Lúc chuẩn bị giết Lâm Chính ở Hải Giác, tôi đã điều tra tường tận từng người một trong hệ thống công an, nghe nói ở đây có một phòng Cảnh sát hình sự độc lập với hệ thống còn lợi hại hơn cả sở Công an, vì vậy tôi đã cho người tập trung điều tra bọn họ. Trong lúc điều tra một người tên là Lãnh Kính Hàn, tôi vô ý phát hiện ra tiền bối Hàn Phong cũng ẩn thân ở Hải Giác. Lúc đó tôi thật sự quá hưng phấn, không ngờ nhân vật trong truyền thuyết lại xuất hiện trước mặt mình. Tôi vẫn luôn cho rằng, sau khi ra trường, tiền bối Hàn Phong sớm đã khuấy đảo thế giới này lên rồi, nhưng mãi vẫn không nghe nói có chuyện gì lớn xảy ra. Mấy năm trước, hồi sự kiện 11.9 xảy ra, tôi còn tưởng đấy là kiệt tác của anh nữa cơ, không ngờ không phải; về sau có vụ xung đột vũ trang ở Chechnya, tôi lại cho rằng tiền bối Hàn Phong ở phía sau lên kế hoạch, kết quả cũng không phải; tôi thậm chí còn nghi ngờ trận sóng thần ở Ấn Độ Dương năm ngoái là do tiền bối tạo ra nữa, nhưng cũng không phải nốt. Tôi bấy lâu nay vẫn rất nghi hoặc, kẻ phá hoại xuất sắc nhất trường chúng ta đã tốt nghiệp, tại sao lại không có tin tức gì như vậy chứ? Có lúc tôi nghĩ, liệu có phải thủ đoạn của tiền bối quá bí mật đến nỗi không ai nhìn ra được không? Nhưng khi thấy bộ dạng của tiền bối ở Hải Giác, tôi gần như không dám tin vào mắt mình nữa, đó mà là tiền bối Hàn Phong, kẻ đến từ địa ngục trong truyền thuyết hay sao? Nhìn xa vẫn chưa đủ, tôi muốn nhìn tiền bối từ khoảng cách gần, vì vậy tôi không hề do dự mời anh tham gia vào trò chơi lần này.”

Lương Tiểu Đồng thở hắt ra: “Cùng với việc thái độ của tiền bối với trò chơi này càng lúc càng thêm nghiêm túc, tôi cũng dần cảm thấy áp lực, tốc độ phản ứng của tiền bối quá nhanh, mưu kế tôi bày ra không thể theo kịp tư duy của anh, rốt cuộc cũng bị anh phát hiện ra mọi bí mật, còn bị lộ cả thân phận nữa. Tiền bối quả nhiên là học sinh chất lượng cao của Trường Học, tham gia với tôi đi, tiền bối, tôi sẽ khiến anh trở thành nhân vật lẫy lừng hô mưa gọi gió. Nếu anh làm quân sư cho tôi, đế quốc của chúng ta xây dựng sẽ thay đổi bản đồ thế giới hiện đại, không, nếu có anh gia nhập, chúng ta muốn chinh phục thế giới cũng không thành vấn đề đâu.”

“Hừ…” Hàn Phong cười khinh miệt: “Có vẻ như cậu vẫn không hiểu mục đích tôi đến tìm cậu hả!” Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng: “Tiền bạc, quyền lực, những thứ đó với tôi hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả. Hiểu biết của cậu về tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức độ tin đồn mà thôi, cậu căn bản không hề biết tôi cần thứ gì. Tôi tồn tại trên đời này như một kẻ báo thù, tôi đã tìm được thứ mình muốn tìm, chỉ là khi tôi rời khỏi nơi đó, không ngờ việc báo thù lại dễ dàng như thế. Sau khi báo thù, tôi bắt đầu cảm thấy một sự trống rỗng vô tận, ý nghĩa cuộc sống và con người mà bấy lâu nay tôi vẫn tìm kiếm, rốt cuộc là gì chứ? Tại sao chúng ta phải sống? Tại sao chúng ta lại sống trên đời này? Chúng ta tồn tại vì cái gì?”

Lương Tiểu Đồng đáp: “Chẳng phải chúng ta được huấn luyện để phá hoại thế giới này sao? Chúng ta là kẻ hủy diệt, chúng ta là kẻ kết liễu, chúng ta được huấn luyện kỹ xảo giết người, bày mưu hãm hại trong điều kiện tàn nhẫn khắc nghiệt nhất, ý nghĩa sinh tồn của chúng ta, sự tồn tại của chúng ta, chẳng phải là để chứng kiến sự hủy diệt của thế giới này sao?”

Hàn Phong nói: “Vậy ư? Có lẽ tôi không nghĩ thế. Có điều, lúc này tôi đã chẳng còn hứng thú nghĩ mấy chuyện đó nữa rồi. Nhưng mà, cậu đã mời tôi tham gia trò chơi này, tất nhiên tôi phải chơi đến cùng, xem xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng rồi!”

Lương Tiểu Đồng cả kinh: “Lẽ nào, lẽ nào tiền bối đến đây là để bắt tôi?”

Hàn Phong cười: “Cậu nói xem? Vốn dĩ, với điều kiện sức khỏe của cậu thì không thể khống chế được nhiều người như vậy làm việc cho cậu, đúng không? Vì vậy cậu đã sắp xếp cho Đinh Nhất Tiếu xuất hiện thay mình ở Hải Giác, còn ở Thiên Nhai thì là Tần Di nhỉ? Để khống chế nhiều thuộc hạ như vậy, cậu đã lựa chọn… ma túy. Tôi nghĩ, Giang Hạo cũng bị cậu dùng ma túy khống chế trong lúc đi tróc nã tội phạm ma túy đúng không?”

Lương Tiểu Đồng lặng lẽ cúi đầu, âm thầm nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng thế, anh không biết đâu, khoái cảm khi thấy một viên cảnh sát chuyên săn bắt dân buôn ma túy lại giao toàn bộ linh hồn của mình ra cho thứ ấy, thật không có gì sánh nổi.” Lương Tiểu Đồng lấy ra một viên con nhộng vỏ màu trắng đen, mỉm cười: “Loại thuốc mới này có thể mang đến khoái cảm lớn hơn, thời gian dài hơn, vả lại, giai đoạn đầu, triệu chứng khi bị ngắt thuốc và triệu chứng nghiện đều rất nhẹ, gần như không thể phát giác. Một khi phát giác ra hiệu quả của thứ thuốc này, thì cả đời anh đã không thể rời khỏi nó rồi, nó sẽ đi cùng anh xuống dưới mồ. Hễ dính phải nó thì anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nó hoặc là tự sát, đây chính là vận mệnh của anh. Tên loại thuốc này, thật sự rất có tính triết lý, tôi gọi nó là Vận Mệnh. Vì vậy, Giang Hạo hay Tần Di, Lư Phương, Thiện Yến Phi cũng như nhau cả, đây là lựa chọn của bọn chúng, dựa vào loại thuốc này để sống tiếp hay từ bỏ nó để chết trong đau khổ. Cuối cùng, bọn chúng đều đã lựa chọn Vận Mệnh.”

Hàn Phong lẩm bẩm: “Thì ra, bị Vận Mệnh chọn lựa là như thế. Nhưng một khi thoát khỏi sự khống chế của loại thuốc này thì cũng chẳng sống được mấy ngày đúng không?”

Lương Tiểu Đồng đắc ý: “Không, anh muốn nói đến bọn phần tử vũ trang bị bắt đấy hả, thứ bọn chúng dùng là thuốc đời đầu, loại thuốc đó vẫn còn rất sơ sài, nếu ngừng sử dụng chỉ có thể cầm cự được năm ngày, lúc chết đau đớn vô cùng, nếu không phải chân tay bị trói, bọn chúng sẽ cắn xé cơ thể mình hòng giảm bớt nỗi đau đớn kia. Khi huấn luyện tân binh, tôi thường chọn một hai học viên bị đào thải cho chúng biểu diễn triệu chứng khi bị cắt thuốc trước mặt đám học viên mới. Ha ha, nhìn bọn chúng tự xé toang ổ bụng, móc nội tạng mình ra mà cắn xé thật là thảm thiết vô cùng đó! Có điều, vậy thì bọn học viên mới sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, nghe nói Hồng A Căn đã đập đầu vào tường tự tử trong tù đúng không? Chắc chắn là hắn sợ lúc lên cơn sẽ không chịu đựng được nên mới chọn lựa cách trốn tránh đấy.”

Hàn Phong nói: “Còn bọn Giang Hạo?”

Lương Tiểu Đồng nói: “Bọn chúng dùng sản phẩm thế hệ thứ hai, tác dụng phụ ít, hấp thu nhanh, thời gian để tiến vào trạng thái hưng phấn ngắn, sức thuốc duy trì lâu, vả lại nó còn có công dụng ngoài ý muốn nữa. Đàn bà sử dụng nó vào sẽ càng thêm xinh đẹp, còn đàn ông sẽ càng ngày càng cường tráng. Anh nhìn Giang Hạo đó, cả bọn lính của tôi nữa, tên nào tên đó đều cơ bắp cuồn cuộn, đó là do dùng thuốc đấy. Cả Tần Di, Thiện Yến Phi, Lư Phương nữa, những ả đàn bà đó, có được coi là đẹp không?”

Hàn Phong đáp: “Không ngờ cậu lại còn biết điều chế thuốc…”

“Ồ, không!” Lương Tiểu Đồng bật cười giảo quyệt: “Không phải tôi chế tạo đâu, tôi không có thời gian, cũng không có năng lực ấy. Những thứ thuốc này, đều do tôi mua về đấy.”

Thấy Hàn Phong chau mày, Lương Tiểu Đồng lắc đầu, chắt chắt lưỡi: “Tiền bối à, anh càng lúc càng thiếu hiểu biết rồi đấy, cái công ty sản xuất thuốc kia nổi tiếng ngang với Mạng Đen, được xếp vào một trong ba tổ chức tội phạm lớn của thế giới. Thật không hiểu nổi mấy năm nay anh làm gì nữa. Tôi cần thuốc, còn bọn chúng thì cần một ít vật thí nghiệm, vật thí nghiệm thôi mà, cái đó thì tôi có đầy. Nói tới đây, tôi cũng không thể không hỏi anh một câu, dạo gần đây có cảm thấy ham muốn tình dục tăng vọt lên không nhỉ?”

Hàn Phong thắc mắc: “Nghĩa là sao?”

Lương Tiểu Đồng nói: “Trường Học đã dạy rồi, đừng bất cẩn để lộ những chi tiết trong cuộc sống của mình, tiền bối hình như quên mất thì phải. Không phải anh từng nói, mỗi ngày phải uống một cốc sữa à? Trong cốc sữa đó, cũng có thành phần là Vận Mệnh đấy.”

Hàn Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tôi còn tưởng chuyện gì chứ. Tôi có uống sữa đâu. Đối với những kẻ thân phận khả nghi mà mình không quen biết, tôi chưa bao giờ nói thật cả.”

Lương Tiểu Đồng biến sắc mặt: “Vậy mà tối nào anh cũng gọi sữa bò?” Ngay sau đó, y liền bật cười: “Ồ, tiền bối sợ bị tôi khống chế nên mới không chịu thừa nhận chứ gì. Cũng không sao cả, thứ thuốc Vận Mệnh ấy, chỉ cần uống vào một chút là sẽ có tác dụng cả đời, vả lại còn không thể nào hồi phục được nữa.”

Hàn Phong ra vẻ trầm ngâm: “Tôi nghe người ta nói, xương rồng được tưới sữa bò sẽ đặc biệt khỏe mạnh, vì vậy mỗi ngày đều gọi một cốc sữa bò để tưới cây. Đáng tiếc, ăn chay quen rồi không ăn mặn được, mấy cây ấy đều chết tiệt cả, thật thất bại!”

Ánh mắt Lương Tiểu Đồng lóe sáng lên: “Dù anh có suy luận giỏi thế nào đi nữa thì vẫn chậm mất một bước rồi. Tôi đã chuyển hơn 20 tỷ vào tài khoản của mình, vả lại, tôi cũng không ở Trung Quốc, tôi có thể đi bất cứ nước nào tôi muốn, ở đó xây dựng quốc gia của riêng mình, thu nạp nhân tài, tích lũy phát triển để rồi ngày một lớn mạnh, thôn tính các nước xung quanh. Sau đó, sau đó, sau đó… tất cả mọi thứ đều sẽ do một tay tôi khống chế!”

Hàn Phong lắc đầu nói: “Cậu đang nằm mơ hả? Cậu có năng lực để hưởng thụ những thứ đó sao?”

Lương Tiểu Đồng cúi đầu: “Vậy thì hết cách rồi, tôi vốn tưởng rằng khi biết hết mọi chuyện, tiền bối sẽ lấy làm vui vẻ đứng về phía tôi cơ đấy.” Y đột nhiên giương súng lên, tốc độ bóp cò có thể nói là nhanh như điện chớp, “pằng pằng pằng” ba phát súng gần như liền thành một tiếng. Ngay sau đó, chợt nghe tiếng “loảng xoảng” vang lên, bức tường kính sau lưng y vỡ ra một mảng, cơn gió lồng lộng bên ngoài tầng 86 ùa vào trong phòng.

Gió lạnh như dao cắt, Lương Tiểu Đồng đang giương súng, cổ tay phải cầm súng của y đã bắt đầu rỉ máu, y không thể ngờ lại có người tránh được đạn trong khoảng cách gần như thế. Phát súng đầu tiên, Hàn Phong nghiêng đầu sang trái tránh được viên đạn; phát súng thứ hai, anh ta đã thuận đà lăn tới bên cạnh chiếc ghế sát sau cửa; phát súng thứ ba, Hàn Phong đá chiếc ghế ra làm bị thương tay Lương Tiểu Đồng, đồng thời làm bức tường kính vỡ toang một mảnh lớn.

Lương Tiểu Đồng kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, đôi mắt sáng của anh ta tựa như bóng ma chốn địa ngục có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong nội tâm y. Đến giờ Lương Tiểu Đồng mới hiểu, y hoàn toàn không thể chiến thắng được con người đang đứng trước mặt mình. Bọn họ tuy rằng cùng học ở một nơi, nhưng khoảng cách lại xa nhau một trời một vực. Y thầm run lên, hồi tưởng lại quá khứ mà rúng động: “Đó là sự thật, truyền thuyết là sự thật, không ngờ lại là sự thật!” Bên tai y lại vang lên lời đánh giá về Hàn Phong, tựa như một lời nguyền: “Hắn là một cơn gió lạnh thổi đến từ địa ngục, là kẻ ngay cả ma vương của địa ngục cũng sợ hãi mà xua đuổi. Hắn mang đến giết chóc và máu tanh, là hóa thân của tà ác và kinh sợ, nơi nào hắn đi qua thảy đều biến thành địa ngục lạnh lẽo.”

Lương Tiểu Đồng lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao tiền bối lại…”

“Vốn dĩ, cậu muốn lập kế hoạch lấy của ngân hàng Hằng Phúc gần 300 tỷ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. Cậu muốn giết các ủy viên hội đồng quản trị của ngân hàng Hằng Phúc, muốn phá hoại trị an của Hải Giác, cũng chẳng can hệ gì với tôi. Nhưng!” Hàn Phong đột nhiên cao giọng: “Cậu lại mời tên sát thủ gà mờ kia, phát súng ấy tại sao lại không thể bắn chuẩn hơn một chút chứ, có khi bắn chết cô ấy luôn còn đỡ hơn, tại sao lại để cô ấy sống trong đau khổ như vậy?”

Lương Tiểu Đồng giờ mới sực hiểu ra: “Là… là Long Giai? Nữ cảnh sát đó ư?”

Hai con ngươi của Hàn Phong tựa như hai ngôi sao lấp lánh, anh ta lặng lẽ nhắm mắt lại: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Lúc đó chắc hẳn cậu cho rằng tôi vẫn nghi ngờ Long Giai, chỉ muốn nhân lúc tinh thần cô ấy bị đả kích mà tấn công thôi phải không? Vì vậy, nếu tôi chất vấn kẻ muốn giết cô ấy là ai, cô ấy nhất định không thể trả lời được, như vậy, tôi sẽ chỉ càng nghi ngờ Giai Giai, phải không hả? Long Giai mà chết, tên nội gián bị loại trừ, manh mối cũng đứt luôn, chính suy nghĩ đơn giản ấy đã thúc giục cậu nhất định phải thuê sát thủ, giết cô ấy cho sớm chứ gì? Cậu không ngờ là tôi lại chưa bao giờ nghi ngờ cô ấy, phải không?”

Lương Tiểu Đồng run rẩy: “Tôi, tôi không ngờ! Tôi vốn tưởng rằng, tiền bối, tiền bối sẽ không động lòng với ai. Tiền… tiền bối sao có thể động lòng với một người bình thường… bọn chúng đều là sinh vật hạ đẳng, chỉ là sự kết hợp của một số vật chất hữu cơ và phương trình hóa học mà thôi. Chúng ta, chúng ta mới là những kẻ ở đỉnh chóp của chuỗi tiến hóa, là thể sống ưu tú nhất, chúng ta mới là những kẻ đã trải qua huấn luyện sinh tồn tàn khốc nhất, còn những kẻ ngoài Trường Học, đều chỉ là đối tượng bị đào thải mà thôi. Trong mắt chúng ta, bọn chúng chỉ là lũ chuột, là bầy kiến thôi mà.”

Hàn Phong hờ hững: “Vậy sao? Thế thì cậu là gì, chẳng phải chỉ là một con quái vật không thể lớn được sao? Cậu đừng quên, trong mắt tôi, cậu và lũ chuột cũng chẳng có gì phân biệt cả.”

Lương Tiểu Đồng khom lưng xuống nói: “Vâng, vâng. Trước mặt tiền bối, tôi vốn chẳng khác gì lũ kiến hôi cả. Nhưng anh là niềm tự hào của Trường Học, anh là tiền bối có sức mạnh phá hoại cao nhất trong các học viên, sao anh có thể động lòng với một người bình thường? Anh sở hữu sự phá hoại lớn nhất, có kỹ xảo giết người hoàn mỹ nhất, chẳng lẽ, anh không định dùng chúng để giết người, ngược lại muốn sử dụng chúng để cứu người ư? Tiền bối, tiền bối mà tôi luôn sùng bái ơi, anh vốn là con sói hung ác nhất, lẽ nào chỉ vì rơi vào giữa bầy cừu, ăn cỏ mấy ngày, anh liền nghĩ mình là cừu rồi sao? Anh đừng quên, anh vẫn là một con sói, anh cần đến máu và thịt của lũ cừu để thỏa mãn dã tính và cơn đói khát của anh.”

Hàn Phong nhìn bàn tay mình, điềm đạm nói: “Vậy à? Thì ra tôi là sói à? Vậy sói thì như thế nào chứ? Thuyết giáo trước mặt tôi hả, để tôi cho cậu biết thế nào là dã tính!” Anh ta bước lên một bước.

“Không!” Lương Tiểu Đồng run rẩy sợ hãi, kêu lên the thé: “Đừng lại đây!” Y đột nhiên quỳ sụp xuống: “Tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho tôi! Tên sát thủ đó, tên sát thủ đó là người của Mạng Đen, tôi có thể tìm hắn cho anh. Tôi biết sai rồi, xin tiền bối tha cho tôi!”

Hàn Phong lại dấn thêm một bước: “Không cần, tôi sớm muộn gì cũng tìm đến Mạng Đen. Không chỉ là tên sát thủ kia, toàn bộ bọn chúng đều phải trả giá cho chuyện này!”

Lương Tiểu Đồng lại thầm run lên. Chỉ với sức một người mà đi khiêu chiến với mạng lưới sát thủ quốc tế, hơn nữa còn là tổ chức khủng bố đáng sợ nhất, ngay cả cảnh sát hình sự các nước cũng không thể làm gì được, trên đời này, cũng chỉ có Hàn Phong mới dám nói ra những lời ấy mà thôi. Lương Tiểu Đồng đứng dậy, vội vàng lùi một bước, hoảng hốt nói: “Anh không thể giết tôi được, tôi cũng là học viên của Trường Học, tôi là đàn em khóa dưới của anh đấy! Theo quy tắc của trường, anh không thể giết hại bạn học được!”

Hàn Phong bật cười: “Ha ha, quy tắc? Đừng quên nhé, tôi là kẻ bỏ trốn khỏi Trường Học đấy, trong thế giới của tôi chẳng có quy tắc nào cả!”

Lương Tiểu Đồng đứng trên cái băng, cuồng loạn thét lên: “Không! Tôi không cam lòng! Tôi mới là người mạnh nhất thế gian này! Tôi có thể điều khiển tất cả! Tại sao? Tại sao lại có Trường Học, tại sao lại phải huấn luyện ra nhiều người như thế? Nếu chỉ có mình tôi, nếu chỉ có mình tôi, tôi đã có thể khống chế tất thảy! Khống chế tất thảy!” Y trợn tròn mắt lên nhìn Hàn Phong: “Tại sao? Tại sao các người lại xuất sắc như thế, tại sao các người lại được coi như thần tượng để cho tất cả học viên sùng bái? Tại sao tôi lại bị định sẵn số phận chịu đào thải?”

Hàn Phong thờ ơ nói: “Vậy mới nói cậu không hiểu được tình trạng của chính mình. Để tôi cho cậu biết tại sao cậu thích làm Hoàng Đế đến vậy nhé. Cậu là kẻ trời sinh tàn khuyết, thân thể vĩnh viễn không bao giờ lớn lên được, trong quá trình trưởng thành chắc chắn đã hứng chịu rất nhiều ánh mắt kỳ thị, cùng nhục mạ và chế giễu, cậu không cam tâm, vì vậy khi huấn luyện, trong lòng luôn có ý nghĩ rằng nhất định mình phải trở thành người có thể ra lệnh cho người khác. Đáng tiếc thay, hạn chế về cơ thể khiến cậu định sẵn chỉ có thể làm một học sinh kém, cũng định sẵn rằng cậu phải chịu đựng sự áp bức, lăng nhục và coi thường ở Trường Học. Cậu biết, ở trong trường cậu sẽ không bao giờ có ngày ngóc đầu lên được, vì vậy khi ra ngoài, cậu liền muốn có thật nhiều tiền, thật nhiều quyền lực, muốn khống chế thật nhiều người, khiến bọn họ trở thành nô lệ của họ, để họ nghe theo mệnh lệnh của cậu. Hừ, thật là một suy nghĩ ngu xuẩn. Cậu tưởng trở thành Hoàng Đế là có thể muốn làm gì thì làm chắc? Trong khi cậu đang mải tính toán, cậu đã quên mất một điểm quan trọng nhất… là thời gian! Kể cả cậu may mắn trở thành quốc vương của nước nào đó, cậu cũng chẳng hưởng thụ được bao lâu. Cậu biết không, người mắc bệnh như cậu không thể nào sống lâu được. Sinh mệnh của cậu đã có dấu hiệu kết thúc, vả lại, không có bất cứ cách nào ngăn được cái chết đến với cậu. Huống hồ, cậu cũng chẳng thể nào làm được Hoàng Đế. Trò chơi, đã kết thúc rồi!”

Lương Tiểu Đồng vội nói: “Tiền bối, tiền bối Hàn Phong. Tôi có thể, có thể cho anh làm vua, làm một vị vua chí cao vô thượng! Tôi đã lập sẵn nền móng, chỉ cần tiền bối đồng ý, chúng ta có thể lập nên cơ nghiệp, cho tôi làm trợ thủ của anh cũng được, tôi sẽ trở thành một quân cờ, một quân cờ cực kỳ hữu dụng!”

Hàn Phong lắc đầu: “Ngu ngốc! Tôi đã nói rồi, tiền tài và quyền lực là những thứ tôi ít hứng thú nhất. Còn nữa, cậu tưởng mình đã trở thành công thật rồi chắc?”

Lương Tiểu Đồng không hiểu: “Gì cơ?”

Ngón tay Hàn Phong lướt trên màn hình máy tính: “Cậu nghĩ là mình thật sự có gần 300 tỷ hả? Tôi nói cho cậu biết, khi tôi đến Thiên Nhai lần đầu tiên, Tần Di từng nói tôi không hiểu gì về cổ phiếu, vậy nên lúc đó tôi đã tìm đọc rất nhiều sách vở, đồng thời khảo sát chỉ số dao động của giá cổ phiếu ngân hàng Hằng Phúc trên thị trường. Tuy rằng lúc ấy vẫn chưa có manh mối gì rõ rệt, nhưng tôi đã nghi ngờ các cậu chắc chắn sẽ tiến hành điều động tiền trên quy mô lớn. Hết sức tình cờ, tôi gặp được Tinh Thần…”

Lương Tiểu Đồng lẩm bẩm: “Tinh Thần? Tinh Thần trong mười tám thần tượng? Kẻ được gọi là Con ma máy tính?”

Hàn Phong nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó: thành phố Thiên Nhai, trong con ngõ nhỏ hẹp dài tăm tối, Hàn Phong và Tinh Thần ôm nhau thật chặt. Tinh Thần không thay đổi gì, vẫn mái tóc xoăn màu nâu, mặt vuông tai rộng, mũi tẹt môi dày, làn da màu đồng hun, ngăm đen, trong hốc mắt sâu hoắm là cặp mắt màu nâu. Anh ta mang trong mình dòng máu Anh điêng, tính cách cũng nhiệt tình phóng khoáng như tổ tiên của mình vậy. Tinh Thần thấp hơn Hàn Phong một chút, chừng 1 mét 8, nhưng thân hình vạm vỡ rắn rỏi, không ai có thể ngờ được đôi bàn tay to tướng nổi đầy gân xanh kia lại có thể lập nên kỷ lục gõ phím 48 lần một giây. Tinh Thần xúc động nói: “Thật không thể nào tưởng tượng nổi lại tìm thấy cậu ở đây, nghe nói bọn họ truy đuổi cậu đến Trung Quốc thì mới mất dấu. Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?” Anh ta nói bằng tiếng Đức.

Hàn Phong mỉm cười: “Cậu thấy sao?” Anh ta cũng dùng tiếng Đức.

Mắt Tinh Thần sáng lóe lên, quan sát Hàn Phong thật kỹ: “Cậu gầy hơn, cao hơn, nhưng tinh thần rất khá, không giống người phải chịu khổ hay từng bị thương. Tôi còn lo cậu không địch lại những kẻ Trường Học phái đi đuổi giết nữa cơ đấy, xem ra là tôi lo hão rồi. Giờ cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi à?” Hàn Phong đột nhiên phá lên cười: “Cho cậu đoán mười nghìn lần cậu cũng không đoán ra được đâu, giờ tôi đang làm thám tử tư.”

“Hả!” Làn da ngăm đen của Tinh Thần rịn mồ hôi, sáng bóng lên trong màn đêm, anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Phong vẻ không thể tin nổi, cặp mắt trố ra như thể trên mặt Hàn Phong đang mọc một bông hoa. Hồi lâu, anh ta mới lẩm bẩm: “Không phải thật đấy chứ?”

Hàn Phong mỉm cười gật đầu, bấy giờ Tinh Thần mới há hốc miệng, ôm lấy ngực kinh ngạc thốt lên: “Ối, trời đất ơi! Thật không thể tin nổi! Chậc! Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ!” Anh ta nhìn Hàn Phong, hai người cùng cười phá lên đến nỗi thở hổn hển: “Nếu mấy lão già trong Trường Học biết được thiên tài tội phạm bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới đào tạo ra được lại trở thành khắc tinh của tội phạm, họ sẽ tức phát điên lên mất! Ha ha ha ha! Sao cậu lại… cậu, cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì thế? Sao lại thành ra thế này? Tôi chỉ nghe nói là cậu đang tìm kiếm thứ gì đó phải không, đã tìm thấy chưa?”

Thần sắc Hàn Phong bỗng trở nên u ám, anh ta né tránh câu hỏi: “Không nói chuyện đó nữa, nếu cậu đã tìm được tôi, chi bằng giúp tôi làm một việc đi.”

Tinh Thần nói: “Gì hả?”

Hàn Phong nói: “Ngày mai, người của sở Kiểm toán sẽ kiểm tra sổ sách của ngân hàng Hằng Phúc, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu ngân hàng xác nhận thông tin đầu cuối của máy tính, tôi muốn nhờ cậu viết một con Trojan, công dụng của nó là thế này…”

Hàn Phong nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng của Lương Tiểu Đồng: “Trojan ngăn không cho chương trình chạy, trực tiếp xâm nhập vào máy chủ của ngân hàng Hằng Phúc, mọi nghiệp vụ chuyển tiền với số lượng lớn đều được ghi lại trong hồ sơ đồng thời tạo ra hiện tượng giả, phải tắt phần mềm Trojan đó đi thì mới được xác nhận. Những biên bản xác nhận mà cậu trông thấy đó, đều là giả cả, gần 300 tỷ mà cậu chia làm mười ba lần chuyển vào tài khoản cá nhân của mình, kỳ thực không hề ở trong đó. Rất tiếc, trước khi đến đây, tôi đã xóa hết những giao dịch đó đi rồi, cậu vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng mơi không xu dính túi mà thôi.”

Lương Tiểu Đồng hét lên: “Không, anh không thể như vậy được! Tôi đã tốn ba năm! Tôi đã tốn những ba năm ròng đó!”

“Ừm!” Hàn Phong chớp chớp mắt: “Tôi chưa báo trước cho cậu. Có điều, những thứ ấy mà đem so với tính mạng của cậu, hình như cậu nên lo lắng cho hoàn cảnh trước mắt của mình thì hơn nhỉ? Tôi đã nghĩ rồi, giờ tôi không định giết cậu nữa.”

Lương Tiểu Đồng nói: “Được rồi, tôi nhận thua rồi, xem ra Đinh Nhất Tiếu nói không hề sai, lẽ ra tôi không nên chọc đến tiền bối làm gì.”

Hàn Phong nói: “Gượm đã, tôi còn chưa nói hết mà, tôi định giao cậu cho cảnh sát!”

Lương Tiểu Đồng nói: “Nếu anh giao tôi cho cảnh sát…”

Hàn Phong đáp: “Không có chứng cứ chứ gì? Cậu lại nhầm rồi, cậu quên mất, vì hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bại lộ nên cậu đã hành động rất lộ liễu ở Hải Giác, trên bộ điều khiển của chiếc xuồng không người lái, trong chiếc xe của A Bát đã bị thiêu hủy đều có dấu vân tay của cậu, đúng là cậu phải không? Ở Trung Quốc, tội nào trong hai tội này cũng đủ để phán tử hình rồi? Vả lại, người bệnh như cậu, đối với y học…”

Lương Tiểu Đồng giờ mới sững người ra, kinh hoàng thốt lên: “Không, tôi không muốn bị bọn chúng coi như con chuột nhốt trong phòng thí nghiệm, không!”

“Đứng yên!” Hàn Phong đột nhiên lao vút tới như con gió lốc, hai mắt Lương Tiểu Đồng toát lên vẻ sợ hãi, lại lùi thêm một bước, vừa hay lùi tới bên cửa sổ, bước hụt một cái, cả người liền rơi thẳng xuống. Hàn Phong nhảy ra ngoài, móc chân vào sàn nhà, ngón tay anh ta móc vào ngón tay Lương Tiểu Đồng, gió mạnh thốc tới, hai người cứ như vậy đung đưa sát bức tường tầng 86 tòa nhà chọc trời.

“Tại sao?” Lương Tiểu Đồng lơ lửng trên dưới, gió thổi làm y không mở nổi mắt, cảm thấy các ngón tay đang từ từ trượt xuống.

Hàn Phong đáp: “Mặc dù cậu đã giết bạn học, nhưng tôi không có thói quen ấy. Rồi đến lúc, giáo quan của cậu lại đến tìm tôi đòi người, tôi sợ nhất là mấy chuyện phiền phức đó.”

Lương Tiểu Đồng mỉm cười, những ngón tay rốt cuộc không thể kiên trì thêm được nữa, cả người y rơi tuột xuống, song y không còn sợ hãi, mà dang rộng hai cánh tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Anh vốn là người của chúng tôi, sao lại giúp bọn chúng?”

Hàn Phong treo ngược người bên ngoài tòa tháp, tức giận vung nắm đấm lên, rốt cuộc vẫn không bắt được Lương Tiểu Đồng. Anh ta đặt hai tay lên bức tường kính, ấn mạnh xuống, cẳng chân gấp lại, cả người đột nhiên đứng thẳng trên tầng 86. Hàn Phong nghiên người dựa vào tường kính nhìn bóng Lương Tiểu Đồng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong mây, thầm nhủ: “Ra dấu bằng tay? Chết tiệt, không ngờ hắn lại là người của Tàn bộ, lần này thì chọc vào tổ ong bầu rồi. Bị mắc bệnh đó cũng được coi là tàn tật hả?”

Anh ta quay người lại, thấy Phan Khả Hân vẫn trần như nhộng nằm dưới đất, tranh chữ, giấy tờ trong văn phòng bị gió thổi bay tứ tung, cả tòa tháp đôi tĩnh lặng như một tòa thành chết, khắp nơi đều là người nằm la liệt. Hàn Phong nhìn tay mình, thầm nhủ: “Giai Giai, xin lỗi. Đây là đôi tay giết người, muốn giết người thì thật dễ dàng, bao nhiêu cũng được; nhưng muốn cứu người lại thật khó khăn! Dù đó là người muốn cứu hay không thì anh cũng không thể cứu được.”

“Tít tít tít… tít tít tít…” Lúc này, điện thoại trên bàn Lương Tiểu Đồng đổ chuông, trong văn phòng trống trải này, tiếng chuông điện thoại lẫn với tiếng gió không ngờ lại khiến người ta giật mình hoảng hốt. Hàn Phong hơi do dự, sau đó cầm điện thoại di động lên, chỉ nghe phía bên kia có người nói rất lưu loát bằng tiếng Trung Quốc: “Tưởng anh không tìm được tôi, thì tôi không tìm được anh chắc? Tôi không cần gì cả, chỉ cần phần của mình thôi…”

Hàn Phong giật mình, âm thanh này nghe quen quá, đúng lúc đó, Phan Khả Hân nằm dưới đất từ từ tỉnh lại, rên rỉ: “Hàn Phong, cứu, cứu em với… Hàn Phong!”

Người ở đầu bên kia lập tức tắt máy! Hàn Phong nghe thấy tiếng tút tút liên hồi trong điện thoại, đành bỏ máy xuống, quay người đi ra cửa. Lúc anh ta đi tới cửa, Phan Khả Hân vẫn yếu ớt kêu lên: “Cứu em, cứu em với, Hàn Phong!”

Hàn Phong thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn quay đầu, đặt điện thoại trước mặt Phan Khả Hân, áp ống nghe vào miệng cô ta, thấp giọng nói: “Đây là hệ thống cấp cứu của địa phương, cô tự mình nói chuyện với bọn họ đi.” Dứt lời, anh ta khoác quần áo lên người Phan Khả Hân, cuối cùng nói: “Đừng để tôi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của cô lần nữa.” Nói đoạn, anh ta đi thẳng, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.