Ma Trận Án

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Thành lập tổ trọng án - Điều tra mọi mặt




Type: Tĩnh Tâm

Trong phòng làm việc của Lãnh Kính Hàn, Hàn Phong ngồi trước mặt ông, Phan Khả Hân ngồi bên cạnh. Lãnh Kính Hàn lên tiếng: “Nói đi, thành lập một tổ chuyên án không phải chuyện nhỏ, nói cho chúng tôi biết, cậu phát hiện ra những gì, sao từ một vụ lừa bảo hiểm lại biến thành một vụ mưu sát?”

Hàn Phong nhìn sang Phan Khả Hân, cô tới tìm anh ta vì vụ án lừa tiền bảo hiểm vẫn chưa có kết luận. Hàn Phong nói: “Hãy lật lại từ đầu câu chuyện. Nửa đêm khuya khoắt, một tài xế say rượu, trong lúc lái xe đột nhiên phát hiện phía trước có người đứng giữa đường. Ở vào tình huống đó, những tài xế có chút kinh nghiệm đều sẽ ngoặt lái sang bên, vừa hay bên cạnh lại có con ngõ nhỏ, như thế tài xế sẽ có đủ thời gian để phanh xe lại. Nào ngờ, trong con ngõ còn có một người khác. Người này không may bị đâm trúng, thiệt mạng tại chỗ, tài xế xe tải thì đi báo án. Câu hỏi đặt ra là, cái người mới đầu xuất hiện giữa đường làm tài xế xe tải phải đột ngột đổi hướng kia, đã đi đâu?”

Lãnh Kinh Hàn đưa ra giả thiết: “Có thể người đó quay lưng về phía xe tải nên không chú ý chuyện gì xảy ra phía sau mình.”

Hàn Phong nói: “Trừ phi người đó vừa điếc vừa mù, chứ không thể không biết sau lưng có xe tải chạy tới. Trong tình huống đó, người bình thường đều sẽ tới hiện trường xem xét, nhưng trên thực tế, người đó sau khi đột nhiên xuất hiện, thì không hề lộ diện nữa.”

Phan Khả Hân nói: “Thì ra đây chính là điểm nghi vấn.”

Hàn Phong xác nhận: “Đúng vậy, chính từ người này mà tôi nghĩ ra thủ đoạn lừa bảo hiểm của Lương Hưng Thịnh. Tôi tới hiện trường, đứng ngay ở nơi Lương Hưng Thịnh có thể bị đâm, nhìn thẳng sang là trông thấy thanh ngang của cột đèn đường, tiệm quần áo, và nóc nhà năm tầng đối diện. Như vậy, thủ đoạn đúng ma nơ canh dựng nên vụ tai nạn giao thông lừa tiền bảo hiểm trở nên rất rõ ràng. Sau đó lên nóc nhà, tôi cũng phát hiện ra thứ muốn tìm, nên gần như đã nhận định đây là một vụ lừa bảo hiểm.”

Phan Khả Hân nói: “Nhưng khi đó anh không hề lên tiếng?”

Lãnh Kinh Hàn cũng xác nhận: “Phải rồi, cậu chỉ báo với tôi là không có phát hiện gì.”

Hàn Phong lè lưỡi, hỏi Phan Khả Hân: “Cô còn nhớ chuyện tôi bảo cô dẫn đi gặp thân nhân người chết không?”

Phan Khả Hân gật đầu.

Hàn Phong lại nói: “Khi đó cô căng thẳng như vậy, có phải là vì sợ tôi biết được tình cảnh khốn khó của hai mẹ con nhà đó?”

“Sau khi Lương Hưng Thịnh xảy ra chuyện, việc đầu tiên chúng tôi cần làm là xác định người thụ hưởng, tìm hiểu hoàn cảnh cơ bản của bọn họ. Sau khi gặp Lư Phương, tôi nghĩ những người khác nếu gặp e đều sẽ thương cảm với hai mẹ con nhà họ, điều này rất bất lợi cho việc điều tra tìm chứng cứ lừa gạt bảo hiểm của chúng tôi.”

“Bản thân tôi cũng đã bị tình cảnh của họ làm mủi lòng, năm trăm nghìn đối với công ty bảo hiểm các cô chỉ là số tiền nhỏ, nhưng đối với hai mẹ con nhà đó thì lại là khúc ngoặt thay đổi cuộc đời.”

Lãnh Kính Hàn xen ngang: “Vậy vì sao cậu lại thay đổi quyết định thế?”

Hàn Phong nhìn Phan Khả Hân nói: “Chính là vì tiểu thư Phan. Tối qua cô có lời xin lỗi tôi, mời tôi tham dự một bữa tiệc lớn. Lần đầu tiên gặp Lư Phương, tôi ngửi thấy trên người chị ta một mùi hương cơ thể rất thanh mát, có sức hấp dẫn đàn ông. Khi đó tôi không chú ý, nhưng đến tối qua, tôi lại ngửi thấy mùi hương này trên người một cô gái ngoại quốc. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, đó là mùi nước hoa Baptiste của Pháp, giá bán ngoài thị trường lên đến bốn mươi chín đô la Mỹ một mililit, thiết nghĩ, một phụ nữ dùng thứ nước hoa còn đắt hơn cả vàng thì làm sao có thể ở giữa một đám nhếch nhác trong khu ổ chuột chứ?”

Lãnh Kính Hàn và Phan Khả Hân đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Hàn Phong lại phát hiện ra kẽ hở từ một tiểu tiết như thế. Hàn Phong tiếp tục nói: “Tuy mùi hương trên người chị ta rất nhẹ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bay hết, chị ta mới ngừng sử dụng loại nước hoa đó không quá ba ngày, cũng tức là sau khi Lương Hưng Thịnh chết, bọn họ mới chuyển đến căn hộ ọp ẹp ấy. Hơn nữa mọi chuyện xảy ra với họ đều do Lư Phương kể lại cho chúng ta, trên thực tế không hề có bất kỳ bằng chứng nào, phải không?”

“Chuyện như thế, chẳng ai có lý do gì để nghi ngờ cả.”

“Bọn họ chính là lợi dụng tâm lý thương người khốn khó này để khiến chúng ta mất cảnh giác. Nhưng sáng hôm nay tôi đến chỗ hai mẹ con họ lần nữa, thì thấy vườn không nhà trống cả rồi. Tôi lập tức chạy tới công ty bảo hiểm, vừa hay gặp vị luật sư Lâm kia hỏi, một phụ nữ trình độ văn hóa không cao, làm nghề nhặt rác mưu sinh, làm sao có thể biết và mời được một vị luật sư có thâm niên như vậy giúp mình xử lý thỏa thuận giao dịch kia chứ? Đây lại là một kẽ hở khác.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Như thế cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ đã tỉ mỉ bày ra một vụ lừa bảo hiểm, đâu liên quan gì đến chuyện mưu sát?”

Hàn Phong nói: “Nếu không phải tôi đi kiểm tra lại tử thi, e rằng cũng không ngờ đây là một vụ mưu sát. Báo cáo khám nghiệm tử thi so với tình hình tai nạn thực tế sai lệch rất lớn. Mẫu lá cải mục phát hiện từ di vật của người chết khiến tôi nghĩ đến con ngõ chứa rác ven đường, khi tới hiện trường tôi lại phát hiện được vết máu trong con ngõ đó.Điều này chứng tỏ cái gì?”

Lãnh Kính Hàn ngẫm nghĩ rồi nổi giận quát: “Thằng oắt này, có gì thì nói luôn cho xong, việc quái gì cứ nhử người ta thế hả!”

Hàn Phong nói: “Đọc cái này xem!” Anh ta trải ba bản báo cáo giám định nhóm máu ra mặt bàn. Lãnh Kính Hàn lại hỏi: “Chuyện gì đây?”

“Ba bản giám định nhóm máu, lần lượt lấy từ mảnh kính vỡ của tiệm quần áo, mặt đất nơi người chết ngã xuống, và bản thân người chết.”

Lãnh Kính Hàn nhíu mày, Hàn Phong nói: “Điều này chứng minh, người đập vỡ tiệm quần áo và người để lại vết máu trên mặt đất là hai người hoàn toàn khác nhau, còn Lương Hưng Thịnh, chỉ nằm đấy mà thôi.”

Phan Khả Hân mặt mày nhăn nhó, làu bàu: “Toàn nói gì thế không biết? Tôi nghe mà ong cả đầu.”

Hàn Phong liến thoắng: “Dựa vào điểm này, có thể lật đổ mọi suy luận trước đấy của tôi, đây là một vụ mưu sát được tính toán kĩ lưỡng. Tôi thậm chí có thể truy nguyên về tận cuộc gặp gỡ giữa Ngô Chí Quang và gã bạn tốt kia. Nếu trước đấy hung thủ đã biết Ngô Chí Quang sắp chở sắt thép, hơn nữa còn biết tuyến đường anh ta đi, hắn có thể sắp xếp cho một người bạn của Ngô Chí Quang gặp anh ta, chuốc anh ta uống say, sau đó dàn xếp một người đột ngột xuất hiện ở ngã ba đường, để tài xế đổi hướng, rẽ vào đâm chết người trong con ngõ. Nếu suy luận như thế thì tên hung thủ này nhất định phải nắm được chính xác thời điểm tài xế xuất hiện cũng như người trong ngõ vừa hay đi tới vị trí đầu đường ấy. Bất kì một mắt xích nào xảy ra sai sót, mọi chuyện sẽ không thể tiến hành chuẩn xác như vậy, việc này phức tạp không kém tính toán hướng đi của tên lửa đạn đạo đâu.” Anh ta gập ngón tay liệt kê: “Điều khiển phương tiện khi mệt mỏi, lái xe sau khi uống rượu, đi đêm, vượt tải trọng, đây đều là những nhân tố dễ dàng dẫn đến tai nạn, điều này sẽ khiến vụ tai nạn xảy ra tự nhiên hơn, giảm thiểu nghi ngờ của người khác, tính toán này rất vi diệu phải không?”

Lãnh Kính Hàn nghi hoặc nói: “Vì năm trăm nghìn tệ tiền bảo hiểm, có đáng không?”

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi: “Sao ông anh vẫn chưa nghe thủng thế nhỉ, người bị đâm đêm hôm đó là một người khác. Khi đó Ngô Chí Quang quay lại ngã ba, tới trạm điện thoại công cộng gọi điện thoại, anh ta không thể nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn. Trong quãng thời gian này, xác chết đã bị đánh tráo. Đây chính là nguyên nhân vết máu xuất hiện trong con ngõ và vết máu trên đường không khớp với xác chết. Năm trăm nghìn tiền bảo hiểm vốn dĩ không là gì trong mắt chúng, bọn chúng làm như vậy, chỉ là để chúng ta cho rằng người bị Ngô Chí Quang đâm chết, là một người muốn lừa bảo hiểm. Tôi cũng bị manh mối bọn chúng để lại đánh lạc hướng.”

“Bọn chúng làm như vậy có mục đích gì?”

“Giờ vẫn chưa biết. Song tôi có thể chắc chắn, để bày ra một kế hoạch hoàn mỹ như thế cần đến cả sức người lẫn sức của, cái bọn chúng nhắm đến, tuyệt đối không chỉ là con số năm trăm nghìn. Nếu mọi chuyện đúng như tôi vừa nói, thì vụ án lừa bảo hiểm đơn giản chúng ta nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng mà thôi, nhất định còn có sự vụ khác xảy ra, một sự vụ lớn! À phải, tổ chuyên án anh chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Tôi đã thành lập tổ chuyên án sáu người, ba nhân viên cốt cán đang nghỉ phép cũng điều về luôn rồi. Giờ tôi vẫn chưa nói với họ có chuyện gì, nếu đây chỉ là một vụ lừa bảo hiểm thông thường thì khi bọn họ về tôi sẽ bảo đến tìm cậu.”

Hàn Phong lắc đầu: “Tin tôi đi, có thể tổ chức một vu mưu sát tinh vi thế này, bọn chúng nhất định còn có hành động lớn hơn.”

Lãnh Kính Hàn ngẫm nghĩ: “Không đúng! Vì sao bọn chúng để lại manh mối ở khắp nơi như thế? Khi nhận xác, vì sao cố ý để lại quần áo của người chết, Lư Phương vì sao lại cố ý cử luật sư họ Lâm kia đi đàm phán với Khả Hân, sao cô ta không tự đi, lẽ nào cô ta biết cậu đã bắt đầu nghi ngờ?”

“Đấy là bọn chúng đang khiêu khích. Hung thủ đứng đằng sau rất xảo quyệt, một mặt không để chúng ta nắm được bất kỳ sơ hở nào, một mặt lại tuyên chiến với phía cảnh sát. Hắn đang muốn nói với chúng ta, mọi manh mối lần này đều là do hắn cố ý để lại, đến lần sau, các người đừng hòng có được manh mối gì.”

“Đã xác định là án mưu sát, vậy chúng ta phải lập tức bắt tay vào điều tra thôi.”

“Anh cứ tiến hành những bước cơ bản, đi điều tra công ty và các mối quan hệ xung quanh Lương Hưng Thịnh. Còn tôi sẽ phụ trách điều tra người bị đâm chết là ai, cùng nguyên nhân anh ta bị sát hại.”

Phan Khả Hân bắt đầu có hứng thú: “Hóa ra đây là một vu án lớn, tốt quá rồi, lần này mọi người nhất định phải mười tôi làm người đưa tin độc quyền đấy nhé. Tôi muốn đích thân tham gia vào cuộc điều tra, thu thập tư liệu trực tiếp.”

Lãnh Kính Hàn nở nụ cười gượng gạo, rõ ràng là nể mặt cha ruột Phan Khả Hân, không tiện từ chối thẳng thừng, chỉ quay sang nói với Hàn Phong: “Quên không giới thiệu với cậu, Khả Hân cũng là phóng viên kiêm nhiệm của Tân Hoa Xã.”

Phan Khả Hân dẩu môi: “Giờ không kiêm một lúc mấy việc, làm sao có thể trải nghiệm được cuộc sống năng động của thanh niên thế hệ mới chứ. Bác Lãnh, bác nhận lời cháu đi mà.”

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, hỏi ý anh ta, Hàn Phong nói: “Tôi đồng ý.” Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: “Là cậu đồng ý đấy nhé, về sau có chuyện gì đều không liên can đến tôi đâu đấy.” Tiếp đó Hàn Phong lại bổ sung một câu, anh ta hỏi Phan Khả Hân: “Sau khi mọi việc xong xuôi, cô có thể lên giường cùng tôi được không?”

Phan Khả Hân đang bưng tách trà, đột nhiên cứng người lại. Lãnh Kính Hàn thì “phì” một tiếng, phun nước trà ra đầy bàn. Ông biết bệnh cũ của Hàn Phong lại tái phát, vội vang đứng dậy bảo: “Cậu ra đây, tôi có chuyện này nói với cậu.”

Ngoài cửa, Lãnh Kính Hàn nhỏ giọng thì thảo: “Cậu biết cha con bé là ai không hả?”

“Biết chứ.”

“Biết rồi mà cậu còn nói năng kiểu đấy… cậu làm thế… cậu…”

“Có vấn đề gì chứ?”

Lãnh Kính Hàn khổ sở ôm đầu: “Đây không phải là chuyện có vấn đề gì, mà là tư tưởng ấy của cậu, thằng oắt này, không ai theo đuổi con gái như cậu đâu.”

Hàn Phong nhìn sang khu nuôi chó bên cạnh phòng Cảnh sát hình sự, nói: “Anh xem mấy con chó kia, đôi bên gặp nhau liền ngửi bộ phận sinh dục của đối phương, nếu đến kỳ động dục thì có thể giao phối. Điều này rất bình thường mà.”

“Đó là chó, còn chúng ta là người!”

Hàn Phong ngơ ngác: “Có gì khác biệt chứ?”

Lãnh Kính Hàn chỉ mặt Hàn Phong đe dọa: “Tôi không nói nổi cậu, nhưng tôi cảnh cáo cậu tuyệt đối không được dòm ngó đến Khả Hân, bằng không cậu cứ chờ đấy.”

“Không thể nào, mỹ nữ ở trước mặt, bảo tôi không được làm gì thì tuyệt đối không thể. Tooikhoong quan tâm cô ấy là con gái ai, cô ấy là giống cái, tôi là giống đực, tôi chỉ biết thế. Anh muốn ngăn tôi, trừ phi giết quách tôi đi.”

Lãnh Kính Hàn dở khóc dở cười: “Tôi không giết cậu, mà tôi thiến cậu!”

Hàn Phong hít vào luồng hơi lạnh, thối lui một bước: “Sao có thể thế được, đấy là cội nguồn trí tuệ của tôi, không có nó, tôi có linh cảm thế nào cũng vô dụng.”

Lãnh Kính Hàn đang định nói tiếp thì một người đã sải bước tiến lại, đứng nghiêm làm động tác chào: “Báo cáo trưởng phòng Lãnh! Điều tra viên Lý Hưởng xin trình diện!”

Lý Hưởng thân hình tráng kiện, cao một mét tám tám, trước là bộ đội đặc chủng, sau giải ngũ trở thành điều tra viên cốt cán của phòng Cảnh sát hình sự. Anh ta có khuôn mặt kiên nghị như dao khắc cùng cơ bắp săn chắc như đúc màu đồng hun. Hàn Phong nhìn Lý Hưởng, thốt lên kinh ngạc: “Oa, cơ bắp!” Lãnh Kính Hàn nói: “Về rồi đấy à, ở Bắc Đới Hà chơi vui chứ? Có gặp được một nửa của mình không?”

Lý Hưởng vứt ba lô xuống, khuôn mặt sạm đen nở một nụ cười khỏe khắn, ôm chầm lấy Lãnh Kính Hàn. Trong phòng Hình sự, các điều tra viên ai nấy đều tôn kính trưởng phòng Lãnh như tôn kính cha ruột, chỉ có Hàn Phong thường xuyên gây đủ chuyện rắc rối. Hàn Phong vỗ vai Lãnh Kính Hàn bảo: “Anh cứ lo việc tổ chuyên án, để tôi lo phía cô tiểu thư kia.”

Lý Hưởng nhìn thân hình lêu đêu của Hàn Phong, hỏi: “Trưởng phòng, đây là ai? Người mới ạ?”

Lãnh Kính Hàn cười gượng nói: “Hàn. Phong.”

Lý Hưởng liếc mắt: “Hàn Phong?” Anh ta ngẫm nghĩ, cảm thấy đã nghe cái tên này ở đâu đó. Rồi sực nhớ ra, Lãnh Kính Hàn từng hết lời ca ngợi Hàn Phong, ông nói: “Thành phố Hải Giác chúng ta lại có thêm một thám tử, có tên oắt Hàn Phong đó, về sau chúng ta chẳng lo còn mấy vụ án thối nữa.” Lý Hưởng nhìn lại Hàn Phong, chỉ thấy người ngợm da dẻ xám xịt, đầu như tổ quạ, ngoài đôi mắt vẫn còn có thần ra, những chỗ khác đều hệt như hạng lang thang đầu đường xó chợ, anh ta không khỏi nghi hoặc: “Đây là Hàn Phong ư?”

Lãnh Kính Hàn dẫn Lý Hưởng tới một văn phòng khác: “Được rồi, lần này cậu nghỉ phép nửa tháng, nhưng vẫn phải gọi cậu về sớm để thành lập tổ chuyên án lần này. Tôi còn thông báo tới Lưu Định Cường và Lâm Phàm nữa, cộng thêm ba người Trương Nghệ vẫn ở đây, chúng ta tổng cộng có sáu thành viên.”

Lý Hưởng biến sắc hỏi: “Là án gì thế ạ? Điều động lớn như vậy.”

Lãnh Kính Hàn ngoài miệng nói: “Chuyện này…” lòng lại thầm nhủ, “Thực ra, án còn chưa xảy ra nữa kìa.”

“Trưởng phòng Lãnh, có án lớn.” Điều tra viên Trương Nghệ giơ cao tờ giấy nhắn trong tay. Anh ta là một điều tra viên nhỏ con tướng mạo vô cùng bình thường, người chỉ cao một mét sáu lăm, môi dường như lúc nào cũng nở nụ cười.

“Hả!” Lãnh Kính Hàn không ngờ lại nhanh như vậy, vội hỏi: “Án gì?”

Trương Nghệ đáp: “Vừa nhận được báo án, Lâm Chính trên đường tới thành phố Thiên Nhai xảy ra tai nạn.”

“Lâm Chính? Lâm Chính nào?”

“Người bên ngân hàng Hằng Phúc đó.”

“Hả?” Lãnh Kính Hàn bàng hoàng kêu lên: “Đi, lập tức tới hiện trường.”

Lý trưởng nói: “Trưởng phòng, anh đúng là liệu việc như thần”, đoạn đặt ba lô xuống, đi theo Lãnh Kính Hàn.

Lãnh Kính Hàn thấp thỏm nói: “Đừng để tên oắt Hàn Phong nói đúng, bằng không sự việc kia đích thực nghiêm trọng đây.”

Hai người ra khỏi phòng, vừa hay gặp Hàn Phong và Phan Khả Hân cũng đi ra, vừa đi vừa cười cười nói nói, xem ra anh ta đã lo liệu đâu vào đấy rồi. Lãnh Kính Hàn gọi: “Lại có một vụ tai nạn nữa, cậu cũng đi cùng xem sao.”

“Chuyện gì thế?”

“Vừa rồi óo tin báo. Lâm Chính chết rồi.”

“Lâm Chính? Cái người năm ngoái được bình chọn là Thanh niên kiệt xuất mười tốt đấy á?”

“Chính là anh ta.”

Phan Khả Hân xen vào: “Thế thì hay quá! Cháu cũng muốn đi !”

Ba người đàn ông đồng thời nhìn chằm chằm vào cô gái yêu kiều trước mặt, bất lực lắc đầu.

Xe cảnh sát lao như bay trên đường, Lãnh Kính Hàn bảo Trương Nghệ thuật lại vắn tắt tình hình, đoạn quay sang hỏi Hàn Phong: “Cậu bảo, vụ này và vụ kia có liên quan đến nhau không?”

“Giờ vẫn chưa thể khẳng định, nhưng tôi thấy rất kì lạ, đường tới thành phố Thiên Nhai bằng phẳng là vậy, sao anh ta lại gặp tai nạn giao thông được?”

Trương Nghệ nói : “Vẫn chưa rõ, giao thông ở hiện trường đã bị phong tỏa, theo những người chứng kiến thì xảy ra một vụ nổ lớn.”

Lý Hưởng nói: “Chưa biết chừng là bị người ta cài thuốc nổ.” Anh ta từng ở trong bộ đội đặc chủng, rất am hiểu về thuốc nổ.

Hàn Phong bĩu môi không đồng ý, nếu là do thuốc nổ thì vụ này thường quá, chẳng có gì để điều tra. Lãnh Kính Hàn thấy đường còn xa, bèn chuyển đề tài, hỏi Hàn Phong: “Cậu làm sao xử lý chuyện con bé thế?” Ông đã sắp xếp Phan Khả Hân cùng một nữ cảnh sát tên Long Giai ngồi ở xe cảnh sát phía sau, chiếc xe này chỉ có bốn người bọn họ. Trương Nghệ lái xe, Lãnh Kính Hàn ngồi ghế phụ, Hàn Phong và Lý Hưởng ngồi ghế sau.

Hàn Phong tỏ vẻ thất vọng: “Rất đơn giản, tôi đồng ý cho cô ấy theo vụ lừa bảo hiểm kia. Có điều giường đổi thành thơm một cái, đúng là lỗ to.”

Lãnh Kính Hàn giơ ngón tay cái: “Hay lắm.”

Lý Hưởng không hiểu hai người đang nói chuyện gì, bèn hỏi Hàn Phong: “Nghe trưởng phòng Lãnh nói trước đây anh đã phá không ít án lớn, có phải không?”

Hàn Phong liếc nhìn Lãnh Kính Hàn, khó chịu nói: “Phải rồi, tôi đã làm không ít án lớn.” Anh ta nói “làm” thay vì “phá”, nhưng trong xe, ngoài Lãnh Kính Hàn, Lý Hưởng và Trương Nghệ đều không nghe ra.

Lý Hưởng rõ ràng lấy làm hứng thú, liên tục gặng hỏi là những vụ gì, Hàn Phong cũng câu được câu chăng kể qua loa với anh ta. Cách hiện trường vụ tai nạn chừng một cây số, Hàn Phong bắt đầu để ý đến cảnh vật bên ngoài cửa xe, hỏi Lý Hưởng: “Anh xem, con đường này có phải rất kỳ lạ không?”

Lý Hưởng nhìn hồi lâu, nói: “Có gì kỳ lạ đâu?”

Lãnh Kính Hàn cũng lập tức nhìn ra cửa sổ, quay đầu nói: “Đúng là có hơi lạ, rốt cuộc không đúng ở đâu nhỉ?”

Hàn Phong chỉ con đường quốc lộ: “Các anh không thấy, con đường này quá sạch sẽ hay sao? Ngay một vệt bánh xe cũng không có, giống như vừa được quét dọn vậy.”

Lúc này Lý Hưởng mới chú ý, quả nhiên, mặt đường quốc lộ màu xám vô cùng sạch sẽ, chỉ có vệt bánh của chiếc xe bọn họ đang đi, phía trước hoàn toàn sạch trơn. Anh ta băn khoăn: “Điều này chứng tỏ cái gì?”

Hàn Phong nở nụ cười khẩy quen thuộc: “Chứng tỏ, tình hình ở hiện trường chắc chắn nằm ngoài dự liệu của chúng ta.”

Hiện trường vụ tai nan đã bị phong tỏa. Từ sau khi có đường cao tốc, xe cộ lưu thông trên đường quốc lộ giảm đi nhiều, phong tỏa cũng rất dễ dàng. Lưu Định Cường đã tới hiện trường sớm hơn họ một bước, anh ta vốn đang nghi phép ở thành phố Thiên Nhai, trên đường về thì bị kẹt xe tại đây. Người này đeo kính gọng vàng, dáng dấp có phần thấp bé, thân hình hơi phát tưóng, nhưng tay nghề khám nghiệm kiểm tra lại đứng đầu phòng Cảnh sát hình sự. Hàn Phong đứng cùng anh ta, một người cao gầy, một người thấp béo, vừa xứng một đôi. Phan Khả Hân từ chiếc xe phía sau hăm hở bưóc ra, vừa xuống xe đã hỏi: “Thế nào? Các anh đã phát hiện gì rồi? “

Lãnh Kính Hàn nói: “Khả Hân, chúng ta vừa mới bất đầu thôi, cháu sang bên kia uống chút nước đi, đợi chúng ta kiểm tra xong sẽ qua đấy được không?”

Phan Khả Hân phụng phịu: “Cháu biết, mấy người sợ cháu làm hỏng hiện trường chứ gì.” Nhưng cô vẫn đứng lại bên đưòng, nhìn từ xa.

Một nữ cảnh sát cũng từ trên xe bước xuống, Hàn Phong lập tức bị cô nàng cảnh sát này thu hút toàn bộ chú ý: dưới lớp cảnh phục phăng phiu kia là một thân hình gần như hoàn mỹ, mái tóc dài đen uốn lượn trong chiếc mũ đồng phục, vầng trán cao trắng ngần, mắt phượng mày ngài, sống mũi thăng tắp, đôi bờ môi đỏ hồng. Có nữ cảnh sát ấy đi cùng, Phan Khả Hân lập tức bị lu mờ, mỗi bước cô đi đều bừng bừng sinh lực, từng cái cau mặt mỉm cười cũng tràn trề sức thanh xuân. Hàn Phong lấy cùi chỏ thúc Lãnh Kính Hàn : “Này, tôi không cần Phan Khả Hân nữa, tôi muốn nữ cảnh sát kia.”

Lãnh Kính Hàn nhìn theo ngón tay Hàn Phong chỉ, tức giận quát : “Cái gì mà cần với không cần ? Sao cậu ăn nói khó nghe thế nhỉ?”

“Tốt thôi, tôi đổi cách nói khác, tôi có thể, làm quen với chị cảnh sát xinh đẹp kia được không?”

Lãnh Kính Hàn bực mình đáp: “Cô ấy tên Long Giai, được điều tới chỗ chúng tôí từ năm ngoái, tốt nghiệp trường cán bộ cảnh sát vũ trang, lả chuyên gia máy tính. Cậu biết đấy, giờ việc gì cũng phải dính đến máy tính.” Thấy Hàn Phong định chạy ngay tới chỗ Long Giai, Lãnh Kính Hàn vộí kéo anh ta lại bảo: “Chớ vội! Xem hiện trường cái đã!”

Kết quả khám nghiệm hiện trường quả nhiên khiến người ta bất ngờ, đừng nói là bom, đến một viên đạn cũng không thấy dấu vết, lý giải duy nhất là chiếc Mercedes-Benz này tự nhiên phát nổ.

Thân xe hoàn toàn biến dạng, khoang xe có hai xác người. Lưu Định Cường cầm tấm biển số xe đã méo mó, đây là thứ duy nhất chứng minh thân phận của Lâm Chính. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Liệu có thể là người khác ngồi trong xe Lâm Chính không?” Phải biết rằng, cái chết của Lâm Chính sẽ ảnh hưởng cực lớn tới thành phố Hải Giác.

Lưu Định Cường lắc đầu: “Đã chứng thực qua điện thoại, Lâm Chính ngồi chiếc xe này rời khỏi Hải Giác. Người lái xe là tài xế Tiểu Vương.”

Lãnh Kính Hàn lầm bầm: “Lần này phiền phức to rồi. Giới chính trị, giới truyền thông, giới thương gia, đều sẽ dậy sóng.”

Lý Hưởng thắc mắc: “Không có bất kì dấu vết gì, loại hiện trường thế này thật hiếm gặp.”

Lãnh Kính Hàn cười khổ: “Xe hơi gặp tai nạn, tự phát nổ, nói ra ai mà tin được?”

Hàn Phong hỏi Lưu Định Cường: “Anh có thể khẳng định, chắc chắn không có thiết bị gây nổ chứ?”

Lưu Định Cường đáp: “Chỉ là phán đoán sơ bộ thôi, còn nhiều chi tiết cụ thể cần đem về phòng nghiên cứu, ví dụ như bình xăng, phanh xe, bộ phận đánh lửa. Nhưng có một điểm nghi vấn, trên đường từ Thiên Nhai quay về, tôi có bắt gặp một chiếc xe cảnh sát chạy ngược chiều từ hướng Hải Giác, ước lượng thời gian thì nó hẳn phải trông thấy hiện trường vụ nổ.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Lúc nào?”

Lưu Định Cường đáp: “Khoảng nửa tiếng trước khi em đến hiện trường.”

“Vậy thi chưa chắc, xe tuần cảnh của Thiên Nhai trên đường quốc lộ chỉ đi tới địa giới thành phố là sẽ quay đầu lại.”

Hàn Phong đột nhiên xuất hiện giữa hai người,chìa tay ra nói: “Giúp tôi điều tra cái này.”

Lưu Định Cường ngạc nhiên nhìn Hàn Phong, trên tay anh ta là một nhúm bụi đen, giống như xỉ than. Lưu Định Cường hỏi: “Đây là gì?”

Hàn Phong bỏ nhúm xỉ than vào túi bóng, nói: “Vẫn chưa biết, nhưng tôi có thể khẳng định, đây là một vụ mưu sát.”

Hàn Phong vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn tới, Lãnh Kính Hàn run giọng: “Cậu chớ có ăn nói linh tinh, biết sức nặng của câu nói ấy lớn thế nào không hả?” Có người mưu sát Lâm Chính, chuyện này chẳng khác nào mưu sát thị trưởng thành phố Hải Giác.

Hàn Phong dửng dưng: “Còn nhớ điểm kỳ lạ tôi nói với các anh trên đường đi không?” Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng đồng thanh thốt lên: “Đường quốc lộ?”

“Hiện trường gây án này đã bị quét dọn, thế nên mới không để lại chút chúng cứ nào. Lâm Chính rời khỏi Hải Giác khi nào?”

Lưu Định Cường trả lời: “Sau mười một giờ sáng.”

Hàn Phong hỏi: “Ai là người đầu tiên nhận báo án?”

Lưu Định Cường đáp: “Là tôi, án do tôi báo. Vì biển số xe này tôi nắm rất rõ. Tôi bắt xe buýt từ Thiên Nhai đến Hải Giác chạy tuyến đường này, vì rẻ.”

“Vậy anh đến đây là khi nào?”

“Hai giờ.”

“Tốc độ loại Mercedes-Benz này, nhanh nhất là 240km/h, nếu tính tốc độ trung bình 60km/h, họ từ Hải Giác tới đây, cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ, tức là, vụ nổ xảy ra vào khoảng một giờ trưa, khoảng thời gian một tiếng đồng hồ ở giữa hiện trường không có người, bọn chúng có thể làm rất nhiều việc.” Hàn Phong đưa mắt nhìn, thấy hai bên đường đều là kênh rạch, xa xa đồi núi trập trùng, anh ta lập tức nói: “Cử người tới dãy núi đằng xa kia xem, kiểm tra thật kỹ từng ngọn núi, nếu phát hiện số lượng lớn đầu lọc thuốc lá hoặc dấu chân, thì chứng tỏ phán đoán của tôi đúng.”

Lãnh Kính Hàn phái người đi, đoạn hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Hàn Phong nói: “Con đường này đã bị quét dọn, phạm vi quét...” anh ta nhìn trái nhìn phải, “ít nhất phải ba kilomet, lao động trên phạm vi lớn như thế, không thể một hai người là xong. Bọn chúng là một nhóm người, nấp trên đỉnh núi, hễ xe phát nổ liền nhanh chóng quét sạch hiện trường. Rốt cuộc bọn chúng đã quét đi thứ gì đây?”

“Ý cậu là?”

Hàn Phong giải thích: “Hiện giờ tôi đang nghi ngờ, bọn chúng có lẽ đã dùng cách nào đó giết chết Lâm Chính và tài xế trước, sau đó mới tưới xăng châm lửa đốt xe. Nếu theo cách này, không biết bọn chúng đã giở trò gì trên đường để xe phải dừng lại.” Nói đoạn Hàn Phong ngẫm nghĩ rồi tiếp: ”Sao bọn chúng dám trắng trợn thế nhỉ? Lẽ nào không sợ xe cộ qua lại và người đi đường phát hiện ra sao?”

Lãnh Kính Hàn bất lực nói: “Bọn chúng không sợ, là vì con đường này giờ rất hiếm xe lưu thông, chỉ có xe buýt cũ từ Hải Giác tới Thiên Nhai còn đi đường này thôi, song cách ba tiếng đồng hồ mới có một tuyến, nếu bọn chúng rắp tâm hành động thì có thừa thời gian. Nhưng tôi không hiểu, vì sao Lâm Chính lại đi đường này chứ?”

“Có hai khả năng. Thứ nhất, anh ta vốn muốn đến nơi nào đó trên đường này; thứ hai, có người bắt anh ta đi đường này.”

“Bắt? Ai mà bắt được Lâm Chính làm gì chứ? Vì sao hắn ta lại phải bắt Lâm Chính đi đường này?”

Hàn Phong nở nụ cười: “Vì có thế hắn mới tiện giết Lâm Chính trên con đường này.”

“Cậu bảo chuyện này có liên quan gì đến vụ án lừa bảo hiểm không?”

“Điều này thì chưa thể khẳng định được. Không sai, hung thủ đứng đằng sau vụ án lừa bảo hiểm đã ngầm nhắn với chúng ta, lần thứ hai hắn ta ra tay sẽ không để lại một chứng cứ gì. Hơn nữa, điều động số lượng lớn sức người sức của, tính toán không hề có sai sót, thủ đoạn có vẻ cũng rất giống, nhưng, chúng ta không thể lập tức nhận định hai vụ án này đều do một nhóm người gây ra được. Vấn đề hiện giờ là, chúng ta vẫn mù tịt về mục đích của bọn chúng. Nếu bắt cóc Lâm Chính thì có thể vì tiền, vậy giết Lâm Chính, thì vì cái gì? Anh có thể đi điều tra xem, Lâm Chính chết rồi có lợi cho những ai. Giết Lương Hưng Thịnh, cũng là vì cái gì chứ? Người thực sự bị đâm chết, xác đã bị đưa đi đâu mất rồi? Nghi vấn chúng ta gặp phải thực sự quá nhiều. Hung thủ vẫn hoàn toàn nấp trong bóng tối.”

Lãnh Kính Hàn trông thấy cặp mắt Hàn Phong lại bắt đầu lóe lên những tia sáng như loài sói, cũng chỉ vụ án không chút manh mối kiểu này mới có thể khiến mắt anh ta sáng lên như vậy. Không lâu sau, Trương Nghệ dẫn một toán cảnh sát quay về, tay xách một túi lớn đầu lọc thuốc lá, chỉ lên đỉnh núi nói: “Chúng tôi phát hiện được lượng lớn đầu lọc thuốc lá trên ít nhất bốn ngọn núi. Thât không thể ngờ, nơi bọn chúng ẩn nắp cách đây ít nhất cũng phải hai dặm. Thông thường khám nghiệm hiện trường không thể tiến hành xa đến thế, phạm vi rộng quá.”

Hàn Phong nhìn đống đầu lọc trong túi: “Đều là loại thuốc phổ thông dưới bốn tệ, có vẻ giống thuốc công nhân hút. Tên hung thủ này có nhà máy riêng, nắm trong tay một đám đông công nhân.”

Lãnh Kính Hàn lầm bầm: ”Thật là giết người có kế hoạch ư? Thế này thì đáng sợ quá. Chúng ta phải lập tức báo cáo lên thượng cấp. Cậu có theo vụ này không?”

Hàn Phong nở một nụ cười quái dị, anh ta muốn điều tra án lớn, song không ngờ lại là án lớn thế này, phá vụ đại án náy xong, rất dễ mở mày mở mặt, nhưng anh ta lại là người không muốn xuất đầu lộ diện. Hàn Phong vỗ vào người Lãnh Kính Hàn, nói: “Hiện giở vụ án này có mấy điểm cần xác nhận: một là, người chết có thực là Lâm Chinh không; hai là, xe của bọn họ rốt cuộc phát nổ thế nào; ba là, vì sao anh ta lại đi con đường này; bốn là, anh ta chết rồi sẽ có lợi cho những ai; năm là…”

“Đủ rồi, chúng tôi sẽ lo liệu. Cậu có muốn tham gia không? À, phải rồi, Lư Phương và đứa bé kia, đúng như cậu nói, đã mất tích rồi, hệt như bốc hơi vậy.”

Hay là thế này, chúng ta chia làm hai nhóm, anh cho tôi một người là đủ rồi, tôi đi điều tra vụ lừa bảo hiểm, anh và tổ chuyên án của anh điều tra vụ nổ xe này. Nếu đầu mối của chúng ta gặp nhau, thì hợp thành một vụ xử lý.”

“Cũng đành vậy, cậu cần ai giúp? À! Không phải muốn đòi Long Giai giúp cậu đấy chứ?”

Hàn Phong vỗ mạnh vào lưng Lãnh Kính Hàn: “Hiểu tôi chỉ có trưởng phòng Lãnh!”

“Vớ vẩn!” Lãnh Kính Hàn sầm mặt nói. “Long Giai là điều tra viên cốt cán của chúng tôi, không thể cho cậu, năm nam đồng sự còn lại, cậu cứ tùy ý chọn lấy một.”

Hàn Phong chỉ tay vào Lãnh Kính Hàn: “Lão già họ Lãnh này, được lắm. Ông anh đi điều tra một mình, tôi dẫn theo Khả Hân của tôi, lần này thì không làm khó dễ gì đến anh chứ.” Anh ta quay ngoắt người bỏ đi, đoạn nói: “Bảo với tay điều tra viên béo béo, nhúm xỉ than kia có kết quả gì lập tức thông báo cho tôi.”

Lãnh Kính Hàn nhìn theo Hàn Phong, lắc đầu: “Đồ mồm quạ đen, bị cậu ta nói thành đại án thật rồi.” Tiếp đó lại nghĩ báo cáo không biết viết thế nào, đầu ông như muốn phình ra.

Một cảnh sát lái xe đưa bọn họ về thành phố. Phan Khả Hân đương nhiên lại hỏi một tràng dài, Hàn Phong lần lượt trả lời, Phan Khả Hân vội dùng máy tính cánhân mang theo người ghi lại. Cuối cùng, cô hỏi: “Giờ chúng ta phải làm gì?”

Hàn Phong nói: “Tôi cần tìm Ngô Chí Quang hỏi lại lần nữa, vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn. Cô có thể giúp tôi chuyện này không?”

Phan Khả Hân vội vàng đồng ý: “Anh nói đi, là chuyện gì?”

“Cô tới nhà hỏa táng điều tra giúp tôi thông tin các xác chết được hóa trong năm ngày gần đây.”

“Á!” Phan Khả Hân há hốc miệng, hồi lâu không thốt nổi nên lời. Hàn Phong khích lệ: “Không phải cô là phóng viên sao, cô biết phải điều tra thế nào mà. Thấy Phan Khả Hân sắp khóc đến nơi, Hàn Phong được đà lấn tới: ”Phải rồi, tốt nhất là cô lấy về cho tôi một bản tài liệu, thế nào? Chắc cô không định nói với tôi, ngay chuyện cỏn con này cũng không làm được đấy chứ? Đại tiểu thư của tôi.”

Câu cuối cùng rất có tác dụng, giọt nước mắt chực rơi của Phan Khả Hân kìm lại được ngay, cô hừ giọng: ”Ai bảo tôi không làm được, ngày mai sẽ đem tài liệu đến cho anh.”

Hàn Phong một mình liên hệ với Ngô Chí Quang, tay tài xế đen đủi đang được bảo lãnh chờ xét xử này vẫn chưa thôi oán thán hôm đó thật không nên báo cảnh sát, lái xe sau khi uống rượu, chở quá tải, kiện tụng liên quan đến mạng người, lần này thì anh ta gánh đủ.

Hàn Phong hỏi: “Tôi nghĩ, không phải anh cầm nhầm điện thoại với người anh em kia sao? Các anh có còn liên lạc gì với nhau không? Xảy ra chuyện như vậy, anh ta cũng nên hỏi thăm an ủi anh mới phải chứ?”

Ngô Chí Quang mặt mày méo xẹo nói: “Đứng nhắc đến nữa, hôm đó hai chúng tôi chẳng phải đều uống say tít cả sao? Tôi lái xe đâm phải người ta vẫn còn may chán, người anh em kia của tôi, đi đường núi lật xe chết rồi. Chậc, đúng là rượu hại người mà, tôi nhất định phải cai rượu, nhất định phải cai!”

Hàn Phong ra về, thầm khâm phục tay hung thủ đứng đằng sau mọi chuyện: quá hoàn mỹ, muốn thực hiện vụ án này, trước tiên bắt buộc phải điều tra tuyến đưòng Ngô Chí Quang đi, giữa đường dùng người bạn cũ lâu năm giữ anh ta lại, chuốc rượu đến ngà ngà say, thừa cơ tráo điện thoại của anh ta với một cái điện thoại hết pin, đợi sau khi anh ta đâm chết ngưòi, phát hiện điện thoại không còn pin, bắt buộc phải dùng điện thoại công cộng, mới có cơ hội tráo đổi xác, ai trong tình huống ấy cũng không thể nào chú ý đến tướng mạo người chết. Toàn bộ kế hoạch, tinh vi chuẩn xác không khác gì thiết kế quỹ đạo tên lửa. Song, ai mà ngờ ngươi lại đụng phải Hàn Phong ta, chỉ cần ngươi để lại dù là một cọng tóc, ta cũng phải đem sự thật phơi bày ra ánh sáng.

Hàn Phong ngẫm nghĩ, lại quyết định đến khu nhà hoang chuẩn bị dỡ bỏ kia lần nữa. Tiếp đó, anh ta nhắn với Lãnh Kính Hàn, nhờ kiểm tra lại toàn bộ các mối quan hệ xã hội và tư liệu về người thân của Lương Hưng Thịnh.

Tổ chuyên án bên phía Lãnh Kính Hàn đang bận tối mắt tối mũi, vừa phải đối phó với giới truyền thông xã hội, vừa phải đối phó với cấp trên, mà cấp trên lại cũng phải chịu áp lực từ đủ mọi phía. Nghiêm trọng nhất là người nhà Lâm Chính khăng khăng Lâm Chính bị người ta mưu sát, nếu không tìm ra hung thủ, hậu quả thế nào không nghĩ cũng rõ. Lãnh Kính Hàn cho biết, sẽ nhờ bên đồn cảnh sát giúp điều tra Lương Hưng Thịnh.

Buổi tối, hai người trao đổi thông tin đôi bên thu được. Cấp dưới của Lãnh Kính Hàn điều tra ra, Lương Hưng Thịnh trước khi phất lên có quan hệ rất tốtvới vợ, sau khi phát tài liền giống như đại đa số những người đàn ông bỗng chốc trở nên giàu có khác, nát rượu, bài bạc, bồ bịch, đây chính là nguyên nhân khiến người vợ trước rời bỏ anh ta. Song vợ cũ của anh ta lại không phải Lư Phương mà là một người khác, vì nhiều năm trước đã dắt theo con trai đi ở nơi khác nên nhất thời vẫn chưa tìm ra là ai. Còn Lư Phương là tình nhân Lương Hưngg Thịnh mới qua lại cách đây một năm, hai người vừa gặp đã gắn bó như keo với sơn, thảo nào Lương Hưng Thịnh điền tên Lư Phương lên hợp đồng bảo hiểm.

Sau khi cùng nghiên cứu thảo luận, cả hai đều cho rằng thông tin nắm được còn quá ít, cần phải điều tra sâu hơn.

Ngày hôm sau, tại văn phòng công ty bảo hiểm, Phan Khả Hân quả thật đặt trước mặt Hàn Phong tài liệu về các xác chết được hỏa thiêu trong năm ngày gần đây. Thấy Hàn Phong xem xét kỹ từng bản, Phan Khả Hân hỏi: ”Liệu có phát hiện gì trong đống này không?”

Hàn Phong đáp: “Lương Hưng Thịnh không phải bị xe tải đâm chết, vậy người bị đâm chết kia là ai?”

“Hả, không phải anh cho rằng, hung thủ đần đến mức đem hỏa thiêu cái xác bị xe đâm đấy chứ? Lẽ nào bọn họ không biết tìm bừa một chỗ, đào lấy cái hố chôn xác?”

“Chuyện này rất kỳ lạ. Đầu tiên, nếu người chết có thân quyến, vậy thì thân quyến vì sao lâu như vậy vẫn chưa báo án? Nếu người chết không có ai thân thích, bọn chúng vì sao phải dùng thủ đoạn này giết hại nạn nhân? Bọn chúng làm như vậy, là muốn che đậy điều gì? Nếu muốn tránh tai mắt mọi người, cách tốt nhất không phải đào hố chôn xác, mà là hỏa thiêu, nếu tôi là hung thủ, tôi nhất định sẽ làm như vậy. Đường đường chính chính, hợp lý hợp tình, không ai có thể nghi ngờ, hơn nữa sau khi đốt thành tro rồi, chẳng còn chứng cứ gì để tra ra nữa.”

Phan Khả Hân lè lưỡi nói: “Suy nghĩ của anh đúng là kỳ quái, cứ như anh có thể đoán ra hung thủ đang nghĩ gì ấy.”

Hàn Phong bật cười: “Sao cô không nghi ngờ tôi chính là hung thủ đi? Ấy...”

Phan Khả Hân trông sắc mặt anh ta, biết anh ta đã phát hiện ra điều gì đấy, bèn châu đầu lại xem, trên tài liệu ghi: Khúc Minh Sinh, nam, năm mươi tư tuổi, nguyên nhân tử vong, tai nạn ô tô, sinh thời là nhân viên lâu năm của công ty quản lý tài vụ Tuệ Tinh, chức vụ kế toán. Phía dưới là gia quyến và lý lịch tóm tắt thông thường.

Phan Khả Hân lấy làm lạ hỏi: “Có những bảy tám hồ sơ chết vì tai nạn xe cộ, sao anh lại chọn đúng người này?”

Hàn Phong nói: “Cô có biết công ty quản lý tài vụ chuyên làm công việc gì không?”

Phan Khả Hân trả lời: “Giúp ngân hàng và các công ty khác quản lý tài chính, kiểu như một dạng đầu cơ trung gian ấy... Ngân hàng! Ý anh là ông ta và Lâm Chính…”

Hàn Phong lắc đầu: “Không, tôi chọn ông ta không phải vì Lâm Chính. Công ty quản lý tài vụ là công ty giúp người ta quản lý tài chính, nên có yêu cầu rất khắt khe với nhân viên, một nhân viên lâu năm làm trong công ty quản lý tài vụ, chắc chắn sẽ hình thành thói quen cẩn trọng tỉ mỉ. Cô xem bức ảnh của ông ta, đây là ảnh lúc sinh tiền, nhìn thấy răng ông ta không? Con người này không hút thuốc, không uống trà, nhìn mắt ông ta xem, người này cũng không uống rượu, thân thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái, dễ bằng lòng với hiện tại. Một người đàn ông không dính đến trà thuốc, lại làm việc trong công ty quản lý tài vụ, con người cẩn thận tỉ mỉ thế này mà lại chết vì tai nạn giao thông, cô nói có kỳ lạ không?”

Phan Khả Hân trợn tròn hai mắt, Hàn Phong làm sao có thể từ những tư liệu thông thưòng này đọc ra ngần ấy thông tin kia chứ? Thế nhưng cô vẫn không phục: “Đây là ảnh của ông ta lúc còn sống, anh có biết ông ta chụp khi nào không? Ông ta trước đây không uống rượu, chưa biết chừng về sau lại uống thì sao; ông ta trước đây sức khỏe tốt, sau này sức khỏe kém thì sao. Tài liệu chỉ ghi ông ta làm việc trong công ty quản lý tài vụ, cũng không nói có từng phạm sai sót hay không, anh dựa vào đâu đoán định ông ta cẩn trọng tỉ mỉ kia chứ?”

Hàn Phong cười nói: “Tôi cũng đâu nói ông ta chính là người bị đâm chết kia, chỉ là ông ta có điểm nghi vấn thôi, chúng ta có thể tới nhà thăm hỏi gia đình ông ta mà. Hỏi là biết ngay, hơn nữa, tôi vốn đã định chọn ra vài người tình nghi, nhưng những người khác khả năng đều không cao. Chúng ta cứ đi thử xem sao!”

Tại nhà Khúc Minh Sinh, vợ và hai con một trai một gái của ông ta vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau buồn, rất lấy làm lạ trước chuyến thăm của bọn Hàn Phong. Bọn họ cho rằng Hàn Phong và Phan Khả Hân là phóng viên, nên không hề muốn hợp tác. Sau khi Hàn Phong nói dối mình là cảnh sát, người nhà Khúc Minh Sinh lập tức lộ vẻ hoảng hốt, bà vợ họ Nhiếp của ông ta nói: “Chúng tôi không làm chuyện gì sai trái, ông Khúc nhà tôi không phải đã gây ra chuyện gì chứ? Chúng tôi hoàn toàn không biết gì hết.”

Hàn Phong thản nhiên đáp: “Bà đừng lo, chúng tôi chỉ tới hỏi thăm sơ lược tình hình thôi. Tôi tin rằng ông Khúc không có vấn đề gì hết. Bà Nhiếp, chúng tôi muốn biết, ông Khúc xảy ra tai nạn vào khi nào?”

Bà Nhiếp giật mình, do dự đáp: “Chuyện này...”

Phan Khả Hân hỏi dồn: “Làm sao?”

Bà Nhiếp vẫn ấp úng: “Chuyện này…”

Hàn Phong nói: “Nếu như bà biết mà không nói, để chúng tôi điều tra ra được chân tướng, chuyện này sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.”

Bà Nhiếp bây giờ mới nói: “Thực ra, chúng tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc. Đêm hôm đó, đã mười hai giờ rồi đột nhiên có người gọi điện tới, hẹn ông Khúc nhà tôi ra ngoài. Cả đêm tôi không sao ngủ yên, đến sáng hôm sau thì…”

Hàn Phong ngắt lời: “Là đêm hôm nào?”

Bà Nhiếp nói: “Hôm... hôm kia.”

Hàn Phong gật đầu nói: “Mời bà nói tiếp.”

Bà Nhiếp tiếp tục kể: “Đến sáng hôm sau, thì một đám người kéo đến, nói là... nói là ông Khúc nhà tôi... ông ấy.. ông ấy...” nhắc đến chuyện đau lòng, bà Nhiếp lại nức nở nghẹn ngào.

Con trai Khúc Minh Sinh là Khúc Chính tiếp lời: “Ngày hôm sau có bốn năm người tới, xưng là giám đốc và quản lý cấp cao của công ty quản lý tài vụ, nói cha tôi gặp tai nạn giao thông, từ trần ngay tại chỗ. Bọn họ lo nhà chúng tôi đau lòng nên không gọi điện thoại mà đích thân tới báo cho chúng tôi, còn dẫn chúng tôi đến bệnh viện nhận xác cha. Bọn họ nói, buổi tối ở công ty có cuộc họp khẩn, vì cha tôi là nhân viên cốt cán của công ty nên cũng được mời đến tham dự. Không ngờ cha tôi sức khỏe yếu, họp cả đêm tinh thần bải hoải, sáng sớm vừa rời khỏi công ty thì bị xe đâm, chết ngay tại chỗ. Chúng tôi tới nhận xác cha, ông ấy... ông ấy bị đâm chết thảm lắm!” Khúc Chính nói đến đây, giọng cũng nghẹn lại.

Hàn Phong vội hỏi: “Mấy người kia trông như thế nào?”

Khúc Chính miêu tả đại khái một hồi, Hàn Phong thất vọng lắc đầu, theo lời kể của anh ta, có nhắm mắt đứng ngoài đường chỉ bừa cũng được mười người. Hàn Phong lại nói: “Ồ, nói vậy, khi mọi người nhìn thấy ông Khúc thì ông ấy đã chết rồi. Sao các vị không truy cứu tay tài xế gây chuyện?”

Bà Nhiếp khóc lóc nói: “Người công ty họ đã nói rất rõ ràng rồi, là ông Khúc nhà tôi tự đâm đầu vào xe, có truy cứu trách nhiệm cũng không liên quan gì đến tài xế. Hơn nữa, bọn họ còn gửi chúng tôi ba trăm nghìn tệ tiền tuất, lại nhận lời chi trả toàn bộ phí tổn năm năm đại học của thằng Chính, còn bảo về sau có thể nhận thằng Chính vào công ty họ làm việc. Chúng tôì còn có thể đòi hỏi gì nữa chứ?”

Hàn Phong gật đầu nói: “Cũng phải, như thế đã là rất tốt rồi. Được rồi, chúng tôi đã nắm được kha khá tình hình, các vị xin bớt đau lòng.” Nói đoạn, dẫn theo Phan Khả Hân rời đi.

Bà Nhiếp một mình tiễn bọn họ ra đến cửa, Hàn Phong bấy giờ mới đột ngột hỏi: “Bà Nhiếp, bà đă sớm biết chuyện này có vấn đề rồi phải không?”

Bà Nhiếp giật mình đáp: “Tôi không hiểu... không hiểu ý anh.”

Hàn Phong nói: “Thực ra, chúng tôi đã nắm được đôi chút tình hình, cần tới sự giúp đỡ của bà là vi, ông Khúc nhà bà, rất có khả năng bị người ta mưu hại.”

Bà Nhiếp trợn tròn mắt: “Mưu hại? Ai? Bọn họ vì sao phải mưu hại ông ấy? Ông Khúc nhà tôi bình thường có đắc tội với ai đâu chứ.”

Hàn Phong nói: “Đây chính là điều chúng tôi muốn hỏi bà. Lẽ nào ông Khúc trước khi xảy ra chuyện không hề có hành động nào khác thường sao?”

Bà Nhiếp nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong hồi lâu, mới cúi đầu nói: “Tôi nghĩ, thông tin này có thể hữu dụng với các anh. Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, ông nhà tôi có vài dấu hiệu bất thường, tôi nhìn là biết, ông ấy có tâm sự. Nhưng gặng hỏi thì ông ấy không chịu nói, hỏi mãi ông ấy còn cáu với tôi. Lúc ông ấy ngủ mơ, tôi hình như có nghe ông ấy nói mấy lần câu, “Như thế là trái với quy định.”'

Hàn Phong nói: “Bà đừng cuống, thử nghĩ kỹ lại xem, ông nhà, liệu có thói quen ghi nhật ký không? Ông ấy liệu có khả năng còn nói chuyện này cho ai khác không? Ở công ty có đồng nghiệp nào thân thiết không?”

Bả Nhiếp trầm ngâm. Hàn Phong lại nói: “Không cần vội, bà có thể từ từ nghĩ, nghĩ được gì hãy nói với chúng tôi. Đây là số liên lạc.” Anh ta vỉết ra số điện thoại của Lãnh Kính Hàn.

Bà Nhiếp nói: “Ông nhà tôi không có thói quen viết nhật ký, ông ấy cũng rất biết giữ bí mật. Có lời nào giấu trong lòng thì chỉ nói với mình tôi. Nếu ngay cả tôi ông ấy cũng không chịu nói thì cũng sẽ không nói với người khác đâu. Ở công ty, ông ấy hình như có quan hệ rất tốt với một người tên Hồ Kim Thành, mấy lần còn nhắc tới anh ta. Những chuyện khác tôi không rõ lắm, chuyện ở công ty bọn họ, anh biết đấy, phải bảo mật cả với người nhà. Anh cảnh sát, các anh nhất định phải tìm ra hung thủ hại ông nhà tôi nhé.”

“Bà cũng nghĩ vậy sao? Bà Nhiếp.”

Bà Nhiếp gật đầu nói: “Công ty ông ấy vốn rất bủn xỉn, bình thường có dùng thêm chút giấy ở công ty cũng bị trừ vào lương nhân viên, lần này sao lại đột nhiên rộng lượng thế được. Hơn nữa bao nhiêu năm nay, bọn họ đều không có thói quen họp đêm, làm gì có chuyện

như vậy.”

“Vì sao các vị không đến công ty ông nhà xác thực công ty bọn họ đêm hôm ấy có họp đêm thật không?”

Bà Nhiếp sững người, nói: “Tôi trước nay đều không hỏi chuyện ở công ty ông ấy, tôi nghĩ, cả giám đốc cũng đã đến, tiền cũng đưa rồi, thì chắc không có vấn đề gì?”

Hàn Phong nói: “Được rồi, nếu như ông Khúc bị người ta hại chết, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng vụ việc. Bà nhớ là, nghĩ ra chuyện gì hoặc tìm ra thứ gì thì phải gọi điện ngay cho chúng tôi đấy nhé.”

Trên đường, Phan Khả Hân nói: “Xem như tôi phục anh rồi. Cái ông Khúc Minh Sinh ấy mười hai giờ đêm rời khỏi nhà, mà tai nạn xảy ra sau một giờ, về mặt thời gian hoàn toàn có khả năng, hơn nữa hành động của công ty quản lý tài vụ sau khi sự việc xảy ra cũng rất bất thường. Người bị xe đâm chết kia, không phải Khúc Minh Sinh thì còn ai vào đây nữa.”

Hàn Phong đáp: “Chỉ là ăn may thôi.”

Phan Khả Hân lại hỏi: “Nhưng trước lúc ra khỏi cửa, sao anh biết bà Nhiếp vẫn còn ẩn tình chưa nói?”

Hàn Phong đáp: “Rất đơn giản, bà ta vừa nghe chúng ta là cảnh sát đã lập tức nói mẹ con họ không hề biết chuyện của ông Khúc. Điều này chúng tỏ, bà ta có biết gì đó, đây gọi là lạy ông tôi ở bụi này. Tôi chỉ hơi khơi ra, bà ta đã tự mình kể tồng tộc rồi. Chỉ cần điều tra thêm vài điều đơn giản nữa là có thể chứng minh người bị đâm chết ngày hôm đó có phải Khúc Minh Sinh hay không. Giờ vấn đề nằm ở chỗ, chuyện trái với quy định mà ông Khúc từng làm, rốt cuộc là chuyện gì? Chưa biết chừng chính cái chuyện trái quy định đó đã lấy mạng ông ta đấy.”

Phan Khả Hân đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông, cô cầm lên nghe, đoạn nói: “Bác Lãnh bảo anh qua đó một lát.”

Hàn Phong đáp: “Chắc chắn là không có manh mối gì rồi. Cô thì sao? Cô không đi nữa à?”

“Tôi còn phải về công ty bảo hiểm xử lý tài liệu ngày hôm nay. Vụ bác Lãnh điều tra là án lớn, bác ấy không bảo tôi tới, nhất định là có thông tin gì bí mật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.