Tiểu Hòa Ca lúc này cũng đã súc tích xong lực lượng, song kiếm đồng thời tề xuất, phạm vi mười trượng quanh thân ngập tràn bóng kiếm. Hắn há miệng quát to, thân hình cấp tốc hướng Chim Sẻ đánh tới.
- Phong hoa bạo vũ!
Song kiếm hóa hình, vạn kiếm tề minh. Đây chính là bộ kiếm pháp duy ngã độc tôn của hắn.
Xuyên Vân Thương tựa đầu giao long lọt giữa trùng vây của kiếm trận. Kiếm ảnh đầy trời từ bốn phương tám hướng đánh tới, liên miên tựa sóng triều. Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên liên tục.
Thương pháp của Chim Sẻ vốn bá đạo vô bì lại biến hóa đa đoan, nhưng kiếm pháp của Tiểu Hòa Ca lại càng thập phần ảo diệu. Kiếm chiêu tựa bầy độc xà quấn quýt lấy đối phương, chỉ một chút thời gian tám thương tinh diệu của “bắc đẩu hàng ma” đã bị vô số “song kiếm hóa hình” của Tiểu Hòa Ca như tằm ăn dâu triệt tiêu sạch sẽ.
Tiểu Hòa Ca khẽ mừng thầm. Vừa giờ hắn nói khích là ba chiêu để đối phương lơi lỏng. Thật ra hắn chỉ có một chiêu này mà thôi.
Thường khi giao đấu chiêu mạnh nhất bao giờ cũng để dành cuối cùng. Đối phương chiêu đầu thế nào cũng bảo lưu chút lực lượng để đối phó những chiêu sau. Thế nhưng chiêu thức này của hắn một khi bắt đầu là sẽ liên tục tấn công, mượn lực đả lực lại hóa hình thành chiêu khác, thẳng đến khi phân ra thắng bại mới thôi. Chỉ cần ngừng “hóa hình” thì kiếm trận sẽ lập tức tan rã, bị đối thủ đả thương là điều chắc chắn.
Chim Sẻ mồ hôi tuôn ra như tắm, lúc này chàng đã hiểu được dụng ý của đối phương. Kẻ này không ngờ dùng song kiếm lại có thể diễn hóa thành một “tiểu kiếm trận“. Trong phạm vi của nó thương pháp của chàng bị hạn chế rất nhiều, hơn nữa Hắc Bạch kiếm lúc này mới chân chính phát ra uy lực của nó.
Ngoài thế tấn công kín kẽ liền lạc như áo trời, còn có công năng làm dao động tâm lý đối phương. Hắc bạch kiếm phân ra hợp vào liên tục khiến tâm thần của Chim Sẻ khó mà tập trung được. Chàng thương pháp tuy đã đạt trình độ đăng phong tạo cực, nhưng thương lợi thế về khoảng cách. Lúc này bị hắc bạch kiếm vây chặt trong kiếm trận chẳng còn phát huy được ưu thế.
Có câu “một thước dài một thước mạnh, một thước ngắn một thước hiểm“. Chim Sẻ lấy sở đoản của “thương” đấu với sở trường của “kiếm” nên dần rơi xuống thế hạ phong. Tình huống càng lúc càng hung hiểm.
Trên người chàng đã trúng mấy kiếm, tuy chưa phải là vết thương trí mạng nhưng nếu không mau chóng thoát khỏi kiếm trận sẽ sớm bị đối phương đánh cho hết phương chống đỡ. Chim Sẻ đã xuất hiện hiện tượng đầu váng mắt hoa, chân tay càng lúc càng uể oải.
Đứng giữa ranh giới sống còn từng mảnh ký ức bắt đầu tràn về. Từ lúc sinh thời rồi theo ân sư lên núi học võ nghệ, làm tướng cận thần của quốc vương, cho đến lúc ngoại bang xâm lấn quốc vương tử trận. Chàng cùng mấy tướng phá vây chạy về kinh thành, lại mang theo công chúa điện hạ chạy trốn đến Sumerian thế nào. Cùng kết nghĩa huynh đệ với Hehe Rau Má, cầm quân đánh trận trải qua bao lần vào sinh ra tử ra sao. Từng mảng ký ức lần lượt xuất hiện như một bộ phim quay chậm. Chàng đã như nỏ mạnh hết đà, nguy trong gang tấc.
Không, chàng không thể chết ở đây được! Chàng còn biết bao điều chưa làm. Chàng còn công chúa điện hạ vẫn ngày đêm trông ngóng. Chàng còn quê hương điêu linh lầm than dưới ách đô hộ của kẻ thù. Chàng còn biết bao huynh đệ đang chờ chàng thống lãnh tiến về giải phóng quê nhà. Mảnh đất quê hương Assyrian yêu dấu ngàn đời.
Chim Sẻ bỗng mở miệng thét to tựa sấm động, cả người khí thế bất chợt dâng trào như núi lửa. Chàng lúc này tâm trí yên tĩnh lại như mặt hồ không chút gợn sóng.
Tiểu Hòa Ca sao? Cao thủ thành danh mấy chục năm sao? Thiên tài mấy trăm năm của phái Thiên Sơn sao? Dù có là thần nhân ta cũng há phải run sợ? Chim Sẻ này là nam nhi đỉnh thiên lập địa, không kẻ nào có thể đánh bại được ta.
Xuyên Vân Thương đang chống đỡ kiếm trận từ bốn phương tám hướng công tới bỗng chốc đình chỉ lại. Cả người Chim Sẻ khí thế dạt dào, hai chân trầm xuống di chuyển theo một phương vị ảo diệu, hữu thủ quét mạnh một thương xoay tròn đánh dạt kiếm pháp bốn phía công tới.
Tiếp đó thân hình chàng bất chợt quay tít như đèn cù quay, hai chân đạp mạnh xuống đất lập tức cơ thể như quả đạn pháo bắn lên. Hai tay đồng thời huy vũ Xuyên Vân Thương lên trên đỉnh đầu.
Nhất Thương Phá Thiên!
Một thương vừa xuất, thiên hôn địa ám, sát khí ngập tràn.
Bùm một tiếng, kiếm trận của Tiểu Hòa Ca đã bị chấn vỡ tán loạn. Song kiếm hắc bạch chỉ còn lại hắc kiếm, bạch kiếm đã bị ngạnh sanh phân thành năm sáu đoạn. Tiểu Hòa Ca hộc ra một ngụm máu lớn thân hình loạng choạng lùi về sau năm sáu bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Tám thương của “bắc đẩu hàng ma” không ngờ lại áp súc thành một thương. Mang khí thế hủy thiên diệt địa.
Chim Sẻ một thương phá kiếm trận, khí thế càng lên cao. Thân hình thoáng cái lại áp sát đến đối thủ, hữu thủ một thương quét mạnh.
- Thêm một chiêu nữa, ngã cho ta!
Bùng...hự! Máu tươi vung vẩy khắp đại địa.
Tiểu Hòa Ca vai phải trúng một thương xuyên hẳn qua phá mở thành một lỗ máu lớn, cánh tay phải rũ xuống dưới. Vừa giờ nếu hắn không kịp nghiêng đi một chút thì Xuyên Vân Thương đã xuyên thấu qua lồng ngực.
Cao thủ phái Thiên Sơn thành danh mấy chục năm, hôm nay không ngờ chiến bại. Mà kẻ hạ hắn tuổi tác mới ngoài hai mươi, khuôn mặt tuấn lãng phong trần. Tuy trên người cũng trúng mấy kiếm nhưng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Tiểu Hòa Ca buông hắc kiếm xuống nhắm mắt chờ đợi. Kẻ này quá mạnh, hắn đã thua tâm phục khẩu phục.
Đúng lúc này một bóng hình nhỏ bé chạy vụt tới che chắn trước người hắn. Tiểu Hòa Ca nhìn lại thì thấy chính là chú nhóc gày gò thường lang thang nơi đây. Hùng Nghĩa lúc nãy ở lại giữ thuyền thấy sư phụ lâu không về nên đến đây tìm. Hắn hướng Chim Sẻ quỳ xuống khóc lạy rằng.
- Sư phụ, xin hãy tha cho thúc thúc này một mạng!
- Hắn là gì của ngươi?
- Thúc thúc này có ơn với ta, nếu không có hắn ông cháu ta đã chết từ lâu rồi. Cầu xin người…
Nói đoạn dập đầu xuống sát đất.
Đúng lúc này Mạnh Hào cũng từ xa chạy tới. Thấy Chim Sẻ đã giải quyết được đối thủ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cất giọng oang oang.
Tiền bối võ lâm rắm chó gì chứ, tên kia cũng bị ta cho uống no nước rồi! Ha...ha…
Tiểu Hòa Ca tâm trạng trầm xuống. Vừa giờ hắn còn có chút hy vọng Vũ Thần sẽ đến giúp đỡ. Ai mà ngờ hắn ta cũng đã bại dưới tay Mạnh Hào. Hai kẻ này tuổi trẻ tài cao. Thế hệ bọn hắn quả thực đã già rồi.
- Ngươi đi đi, ta không giết ngươi! - Chim Sẻ phất tay nói.
- Ngươi thả ta đi không sợ một ngày ta quay lại báo thù sao?
- Thả hổ về rừng không phải tác phong của ta. Thế nhưng đệ tử của ta cầu xin giúp ngươi hẳn ngươi cũng làm được không ít việc tốt. Nếu muốn tìm ta báo thù thì cứ tới, Chim Sẻ ta không ngại đánh bại ngươi một lần nữa. Nhưng hãy nhớ lần sau ta sẽ không tha mạng cho ngươi nữa đâu!
Tiểu Hòa Ca được Hùng Nghĩa dìu đứng dậy, hai tay ôm quyền hướng Chim Sẻ nói.
- Hòa Ca ta thua tâm phục khẩu phục sẽ về núi Thiên Sơn tu hành, một ngày võ công đại thành sẽ lại đến thỉnh giáo. Nhưng ta từ nay sẽ không giúp đỡ Tiểu Thủy Ngư cầm binh đánh trận nữa. Ma Tước tướng quân có thể thả bằng hữu Vũ Thần của ta hay không?
- Đi đi!
- Đa tạ!
Dứt lời vái Chim Sẻ một cái, thất thểu hướng phía bờ thác xa xa nơi Vũ Thần bị trói đi tới. Bóng trời chiều phảng phất hình bóng cô đơn của nhân vật nổi danh mấy chục năm qua. Thế giới này có tượng đài nào là mãi trường tồn được với thời gian? Từ đây Tiểu Hòa Ca phái Thiên Sơn cũng là vắng bóng trên chốn giang hồ.