Ma Tước Tướng Quân

Chương 108: Chương 108: Tao Ngộ Sông Thiên Thủy




Văn Khánh muốn căn cơ vững chắc rồi mới tiếp tục tiến quân xuôi Nam. Thời gian tuy sẽ chậm trễ nhưng tướng sĩ sẽ có thời gian nghỉ ngơi luyện tập. Quân dân an lạc nhất trí một lòng, khắp nơi sản xuất tăng gia tích trữ lương thảo khí giới. Đợi khi sang xuân ấm áp, kho lẫm đầy đủ sẽ nhất cử xuất binh đánh hạ thành Neo.

Suốt thời gian này Ngũ Bá Vương Tiểu Thủy Ngư mấy lần xuất quân đánh phá nhưng đều bị Ma Tước kiên cường chống đỡ. Tửu sư Văn Khánh binh pháp tài ba lỗi lạc lại được Ma Tước hết lòng tin tưởng nên mặc sức tung hoành. Quân Egyptian tấn công lần nào cũng tổn thất nặng nề, cuối cùng co cụm vào thành Neo không dám ló đầu ra nữa. Hai bên cầm cự suốt hơn một năm trời. Đại đoàn Sparta được hào kiệt khắp nơi hưởng ứng, thanh thế ngày càng lớn mạnh.

Cách nơi đóng quân của đại đoàn Sparta ba mươi dặm về hướng tây nam có một con sông lớn gọi là sông Thiên Thủy. Đây chính là một nhánh của sông Anatolia đổ về. Nơi này từ xa nhìn lại có cảm giác như nước trên trời đổ xuống nên có tên gọi như vậy.

Ở đây có một loài cá rất đặc biệt. Dân trong vùng gọi là cá “anh vũ”. Loài cá này thường sinh sống tại những vùng có dòng chảy hiểm trở ác liệt, dùng phần miệng chắc khỏe của mình bám vào những ghè đá trơn trượt. Thức ăn của chúng là rong rêu, vi sinh vật có trong nước.

Loài cá này chỉ có thể sinh trưởng ở đây. Mang chúng đến nuôi chỗ khác là lập tức chết ngay. Thịt của chúng mùi vị thơm ngon vô cùng. Hơn nữa còn có tác dụng chữa thương tăng cường khí huyết rất tốt. Người dân quanh đây thường bất chấp nguy hiểm lội xuống những nơi hiểm trở đánh bắt. Thế nên loại cá này càng ngày càng khan hiếm.

Tửu sư Văn Khánh vốn là tay ham ăn thích uống, lại từng đi vân du khắp nơi nên rất thích cá ở đây. Hơn nữa cá này cũng rất tốt cho việc hồi phục thương thế của Chim Sẻ và Mạnh Hào. Hai tướng sau trận đại chiến với quân Egyptian đều mang thương thế khá nặng.

Sáng sớm hôm nay Chim Sẻ cùng Mạnh Hào đích thân dẫn theo một trăm thân vệ đến đây tìm cá. Mấy hôm vừa giờ nhóm người cử tới đây không bắt nổi một con cá “anh vũ” nào cả. Mạnh Hào vốn xuất thân xứ cảng Hải Phòng, từ nhỏ đã quen bơi lội, thủy tính rất giỏi. Chim Sẻ thì muốn tự tay đến kiếm mấy con cá lớn về bồi bổ cho tửu sư Văn Khánh. Hắn suốt năm qua hao tâm tổn trí rất nhiều. Chàng muốn bày tỏ chút tâm ý đến hắn.

Hai người cải trang làm thường dân đến đây thấy khắp một quãng sông dân chài lưới ghe thuyền tấp nập. Vùng này tương đối hẻo lánh nên không bị chiến tranh tàn phá, khung cảnh còn tương đối thanh bình.

Chim Sẻ xuống ngựa dẫn Bạch Mã Long Câu chầm chậm tản bộ ngắm nhìn phong cảnh. Nước sông ở đây có màu xanh lam rất giống với sông Tigris nơi quê hương Assyrian của chàng. Nhìn cảnh lại nhớ đến quê nhà nhất thời cảm khái vạn phần. Tướng quân chinh chiến sa trường thấm thoắt đã gần mười năm. Nếm mật nằm gai há phải một hai sớm tối, thế mà quê hương vẫn chìm trong khói lửa. Nợ nước thù nhà chưa trả. Nhất thời bồi hồi xúc động vạn phần.

Nhìn thấy một ông lão lưng đeo giỏ, tay dắt theo một bé trai gầy gò đi tới liền chắp tay nói.

- Xin hỏi cụ tên gì? có phải người vùng này không?

Ông lão thấy Chim Sẻ mày ngài mắt kiếm, nói năng lễ độ, lại có mấy người vạm vỡ hộ vệ bên cạnh, biết cũng không phải nhân vật tầm thường liền từ tốn trả lời.

- Lão tên Hạc, sinh sống lâu đời ở đây bằng nghề bắt cá. Khách quan có lẽ là người nơi khác đến đây nên lão trông rất lạ mặt?

- Tiểu sinh vốn người Assyrian buôn bán qua đây. Nghe nói vùng này có loài cá “anh vũ” rất ngon nên muốn tới kiếm mấy con để thưởng thức. Xin hỏi ở đây nơi nào có nhiều cá này?

- Cá này trước đây đúng là có rất nhiều. Nhưng từ khi quốc vương Nissan băng hà, Hittite bị ngoại bang xâm chiến, chiến tranh liên miên khắp nơi. Dân chúng đói khổ nên kéo đến bắt rất nhiều. Ngày trước chúng tôi chỉ bắt cá lớn còn để những con nhỏ lại cho chúng sinh trưởng. Đến nay họ lại bắt tất nên ngày càng khan hiếm. Cá này vì có công dụng chữa thương nên đổi được rất nhiều lương thực. Dân chúng vì đói khổ nên bất chấp đánh bắt. Đến nay ở đoạn sông này đã gần như không còn. Chỉ có trên vùng thượng du vô cùng hiểm trở mới có. Lão tuổi cao sức yếu nên không đến đó được. Tới đây có lẽ hai ông cháu đến ôm bụng chịu đói mất thôi!

Nói xong rơi mấy giọt nước mắt buồn rầu. Lão Hạc lặn lội đã mấy ngày dưới sông cũng chỉ bắt được có một con nhỏ xíu. Đang định mang lên đổi chút gạo nhưng khổ nỗi con cá này nhỏ quá nên không ai muốn mua. Đã mấy hôm nay hai ông cháu nhịn đói rồi. Đứa bé bên cạnh mặc một manh áo rách tả tơi, thân hình xanh xao ốm đói trông tội nghiệp vô cùng.

Chim Sẻ liền đưa mắt gia hiệu phía sau bộ tướng Thiên Phong liền bước lên lấy ra một thỏi bạc ngỏ ý muốn mua cá cho ông lão. Lão Hạc cầm thỏi bạc trong tay ngần ngừ một chút rồi sụp xuống lạy khóc mà rằng.

- Quan gia ngài là người tôn quý xin thương lấy đứa trẻ này. Nó côi cút một mình không có cha mẹ nên lão mang về nuôi. Thỏi bạc này lão cũng không cần chỉ mong quan gia hãy cho nó đi theo hầu hạ. Ở lại đây sớm muộn nó cũng chết đói chết khát mà thôi. Xin ngài mở lòng từ bi lão có chết cũng được nhắm mắt.

Nói xong dập đầu xuống đất liên tục, lại bảo đứa bé cũng quỳ xuống khấu đầu.

Chim Sẻ thấy đứa bé này tuy gầy gò xanh xao nhưng ánh mắt tinh anh sáng ngời, xương cốt cũng có vẻ chắc chắn. Chỉ vì nhịn đói lâu ngày nên nhìn có vẻ ốm yếu vậy thôi. Chàng ngẫm lại thấy mình cũng một thân côi cút nên động lòng trắc ẩn vội hai tay nâng hai ông cháu dậy nói.

- Đứng lên đi, ta sẽ nhận nó làm đệ tử. Ngươi tên họ là gì?

- Ta không có họ, người ở đây đều gọi là Tam Mao.

- Từ nay ngươi sẽ mang họ Nguyễn, tên thì gọi là Hùng Nghĩa. Hi vọng sau này sẽ là một trang nam tử có tình có nghĩa mang khí khái anh hùng đỉnh thiên lập địa..

- Đệ tử Hùng Nghĩa bái kiến sư phụ! Mong người hãy mang ông của ta theo cùng. Nếu không đệ tử cũng không dám bỏ ông mà đi theo người đâu!

Nói xong dập đầu bình bình xuống đất.

- Tốt lắm! Ngươi có tình nghĩa như thế mới xứng đáng với tên Hùng Nghĩa. Ta tên thật là Nguyễn Đức Bình thường được gọi là Ma Tước tướng quân, một thân bản lãnh nam chinh bắc chiến khắp nơi cũng chưa có thu đệ tử nào. Hi vọng ngươi sẽ trở thành một Tiểu Ma Tước oai chấn thiên hạ.

- Tạ ơn sư phụ!

Hai ông cháu mừng rỡ phục xuống tạ ơn. Chim Sẻ sai người đưa lão Hạc về nhà sắp xếp một chút. Còn mình thì được Hùng Nghĩa dẫn đường hướng tới vùng thượng du sông Thiên Thủy tìm cá anh vũ. Muốn lên được đó phải dùng thuyền băng qua một nhánh sông rất rộng. Lại ngược dòng chảy xiết mà tiến lên đến gần vùng có thác ghềnh hiểm trở. Nơi đó mới chính là vùng thượng lưu của con sông này. Thuyền chài bình thường rất khó đến đó được.

Hùng Nghĩa thuê một chiếc thuyền nhỏ rồi cùng Chim Sẻ và Mạnh Hào lên thuyền vượt đoạn thác hiểm trở. Bộ tướng Thiên Phong, Hoàng Hải và các thân vệ ở lại bờ sông nghỉ ngơi chờ đợi. Đích thân Mạnh Hào chèo thuyền vượt sông. Mặc dù thế nước dữ dội nhưng bản lãnh chèo thuyền của viên tướng xứ cảng Hải Phòng này vô cùng điêu luyện. Con thuyền khéo léo ngược dòng vững vàng tiến lên. Gần một canh giờ sau ba người đã tới nơi cần đến.

Đoạn này tuy chưa phải là chỗ tận cùng nhưng bị một bãi đá ngầm chắn mất. Dù là thuyền nhỏ cũng không thể tiếp tục tiến lên được nữa. Chim Sẻ liền để Hùng Nghĩa ở lại giữ thuyền còn mình và Mạnh Hào mang theo giỏ và lưới bắt cá tiếp tục tiến lên. Hai người triển khai thân pháp dùng những tảng đá nhô lên dưới mặt nước làm trợ lực nhanh chóng vọt đi. Đến một chỗ tương đối rộng rãi bằng phẳng mới dừng lại. Chim Sẻ cất tiếng nói.

- Mạnh Hào tướng quân, chúng ta ở chỗ này thi xem ai bắt được nhiều cá “anh vũ” hơn nhé?

- Được, riêng về dưới nước thì bản lãnh của Chim Sẻ chắc chắn không qua được ta!

- Vậy cũng chưa chắc, ha...ha…

Chỉ khoảng ba mươi phút sau Mạnh Hào đã bắt được bốn con “anh vũ” rất lớn. Còn Chim Sẻ chỉ được có hai con rất khiêm tốn. Viên tướng này lớn lên ở cửa biển nên làm sao thua Chim Sẻ được.

Hai người đang định thu dọn đi về thì bất ngờ phía trước xuất hiện hai đại hán đội mũ trùm rộng vành chạy lại, trên tay họ cũng cầm theo giỏ đựng cá. Chắc là cũng bắt cá ở cách đây không xa. Hai người này thân pháp rất cao minh, chỉ chút thời gian đã tiến đến gần hai người. Một người trong đó cất tiếng nói.

- Đúng thật là oan gia ngõ hẹp! Ha...ha…

Nói xong cười một tràng dài rồi đưa tay tháo mũ rộng vành xuống lộ ra khuôn mặt. Chính là Tiểu Hòa Ca sư huynh của Ngũ Bá Vương Tiểu Thủy Ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.