Hả, thật là kỳ quái, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì?
Ta thoáng có
chút kinh ngạc, ca ca lúc trước chưa từng nói với ta về chuyện này. Hơn
nữa, nghe ý tứ của hắn lúc vừa rồi, hình như là lần này hắn đến, vốn là
vì cha ta muốn đem đổi ta trở về? Nhưng hắn cũng chưa từng nói với ta
nha. Còn có cái gì họ Vương ở Thái Nguyên, ta chỉ biết Vương Huy Chi là
thuộc dòng họ Vương ở Lang Gia. Họ Vương ở Thái Nguyên và họ Vương ở
Lang Gia, tuy là cùng chung họ, nhưng lại thuộc về hai nhánh gia phả
khác nhau. Hơn nữa lúc ca ca nói đến họ Vương ở Thái Nguyên, ta cũng cảm thấy cái tên này rất quen tai, lại không nghĩ ra đã từng nghe ở đâu.
Ca ca dừng tay lại, ta còn tưởng hắn phát hiện ta đã tỉnh, sợ đến mức
không khỏi cuộn mình lại một chút. Lại nhanh chóng cảm giác được ca ca
vội vàng đưa tay vuốt sống lưng ta, trong miệng cũng dỗ dành, nói ngoan
đừng sợ. Ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng nhân lúc hắn vuốt ve chậm rãi liền duỗi thẳng ra, một lần nữa thoải mái nằm ngủ, bên tai chỉ nghe
Vương Huy Chi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Có phải ngươi ôm không thoải mái không? Nếu không để ta làm thay sẽ tốt hơn nhiều.” Nghe lời nói của
hắn, hình như hắn đang rất nóng lòng muốn thử.
“Đừng nói lung tung,
hẳn là A Đường lại mơ thấy ác mộng.” Ca ca tức giận mắng một câu, tay
đưa lên vén tóc cho ta, trong thanh âm có chút trầm thấp, nói: “Lúc A
Đường còn nhỏ, đặc biệt yếu ớt, hòa thượng nói là nàng hồn phách không
được đầy đủ, ba hồn thì thiếu hai, cần phải dọa cho hồn phách sợ mà trở
về, cha mẹ nghe xong thì sai người giả thần giả quỷ dọa nàng, kết quả
hồn phách thì không bị dọa trở về, ngược lại chính bản thân nàng lại ốm
liệt giường. Từ đó đến giờ liền hay mơ thấy ác mộng, thật sự rất khổ cho nàng.”
“Lại là một lũ lừa ngốc hại người.” Vương Huy Chi hừ một
tiếng, “Người ta đều nói một người có ba hồn bảy vía, ba hồn kia thì một là hồn của trời, hai là hồn của đất, ba là hồn của số mệnh. Hồn của
trời đất thường ở bên ngoài, chỉ có hồn của số mệnh là ở trong cơ thể.
Cho nên căn bản là không có thiếu hồn phách gì cả, hòa thượng này tuyệt
đối là muốn lừa chút tiền nhang khói mà thôi. Bất quá lại nói, Diệp
huynh thực khiến ta giật mình.” Vương Huy Chi trong lời nói có chút chế
nhạo, “Diệp huynh xưa nay phóng đãng không biết kiềm chế, ác danh lan
xanh, ngay cả ta gọi là ngụy quân tử cũng không sánh bằng. Nhưng thật
không ngờ ngươi lại có thể chiếu cố muội muội đến như thế, thật là không xứng với thanh danh của mình nha.”
“Thanh danh của ta đúng là thối
không ngửi được, bất quá ta cũng chỉ có duy nhất một muội muội, tự nhiên là mong muốn nàng được bình an sung sướng. Lúc trước nàng nói muốn đến
trường đọc sách, ta mới đưa cho nàng thẻ tên chứng minh của mình, chỉ
nghĩ làm nàng vui vẻ là tốt rồi. Không thể ngờ trên đường nàng lại gặp
phải sơn tặc, may mà nàng không có việc gì, không thì ta có chết cũng
không hết tội”
“Mọi chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại.” Vương Huy Chi cười, “Hôm nay trời cũng tốt rồi, tiểu sinh đành phải cáo từ, lần
này được gặp muội muội của huynh, cũng là không uổng một đời. Bất quá,
việc hôn ước, Diệp huynh nhất định phải cố gắng lo liệu, Tử Du cũng
không dám nói bừa, chỉ cần Diệp huynh nói câu đồng ý, Tử Du sẽ lập tức
bẩm báo với cha mẹ, mấy ngày sau sẽ đến cầu hôn. Nói như vậy là để Diệp
huynh liệu đường suy nghĩ, hai nhà đều họ Vương, cũng đừng bên trọng bên khinh chứ?”
“Tử Du huynh lại nói quá lời rồi. Việc này ta vẫn chưa
quyết, hiện tại mà nói thì còn quá sớm.” Ca ca mặt không thay đổi đáp
lại, Vương Huy Chi thấy thế thì không nói gì nữa, liền cáo từ rời đi. Ta ở bên cạnh bởi vì nghe thấy hai chữ “hôn ước” mà trở nên mơ hồ.
Bọn
họ đang nói hôn ước? Là hôn ước của ai, của ca ca hay là của ta? Ta nhớ
lúc cha gửi thư nhà cho ta có viết, chỉ cần ta có thể thay ca ca học
xong ba năm, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện ta sẽ cưới ai, bởi vậy hôm nay ca ca nói về hôn ước chắc hẳn không phải của ta chứ? Không phải
đâu?
Ta cảm thấy do dự, lúc này ca ca nhẹ nhàng đẩy ta, ý bảo ta đứng dậy, ta cũng không dám giả bộ ngủ nữa, đành dụi dụi mắt đứng lên, sau
đó theo ca ca ra khỏi Chẩm Hà lầu. Chúng ta đi ăn một chút điểm tâm ở
quán rượu rồi ta sẽ trở về trường. Ca ca cũng nói sắp tới sẽ về Thái
Nguyên, lần này gặp ta, hắn cũng tương đối an lòng.
Ta vốn còn nghĩ
hắn sẽ ở lại đây mấy ngày, ca ca lại nói trong nhà mười tám vị tiểu
thiếp kia còn đang nóng lòng chờ hắn trở về, nếu không quay lại chỉ sợ
các nàng sẽ cắm sừng hắn. Nghe xong, ta ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng,
cũng không dám nói về đề tài này nữa, ngược lại hỏi ca ca bao giờ sẽ
khởi hành. Ca ca cũng không trả lời, chỉ thúc giục ta mau về trường,
hình như hắn đang sốt ruột chuyện gì đó. Ta cảm thấy kì quặc, sau khi
chia tay, giả bộ bước về trường, nhưng rất nhanh sau đó lộn lại lén nhìn ca ca định làm gì. Hóa ra, tên kia thấy ta đi rồi, rất nhanh một lần
nữa lại chui vào Chẩm Hà lầu, phỏng chừng là tìm cô nương đi.
== Khó
trách tại sao hắn cứ luôn miệng đuổi ta. Chỉ là ta cũng không biết cái
tên Vương Huy Chi kia có phải cũng giả bộ rời đi rồi sau đó mới quay lại đây tiêu dao khoái hoạt không nữa?
Bên ngoài sắc trời quả thật đã
tối, ta tùy tiện đi dạo xung quanh, tiền trên người cũng không còn được
bao nhiêu, liền đến một cửa hàng mua mấy cái bánh bao nhân thịt, rồi
mang bánh bao lặng lẽ trở lại trường.
Lúc trở về đến nơi, trời đã tối thui, ta chạy vội về phòng, lại phát hiện Mã Văn Tài không ở bên trong, Mã Thống cũng không thấy đâu, chỉ có một mình Mộc Cận đang ngồi một góc may vá quần áo cho ta. Thấy ta trở về, nàng vô cùng cao hứng đứng lên,
vội vội vàng vàng rót cho ta chén trà, hơn nữa còn tò mò hỏi ta chuyện
hôm nay.
Thấy ta cứ không ngừng nhìn xung quanh, Mộc Cận nhân tiện
hỏi: “Tiểu thư, ngươi đang tìm Mã công tử à? Mã công tử vừa rồi đi ra
ngoài rồi, còn nói là ra cổng trường đón tiểu thư. Lạ thật, tiểu thư
không thấy hắn sao?”
A?
Mã Văn Tài đứng ở cổng trường chờ ta?
Nói cách khác, cái bóng ma đen thui bị ta sợ hãi đá cho một cái chẳng phải là…
Bát trà trong tay ta nghiêng một cái rồi rơi cạch lên bàn. Bên kia Mộc Cận
còn băn khoăn: “Tiểu thư, người thực sự không gặp được Mã công tử sao?
Hắn đi ra ngoài từ sớm mà, không có lí nào mà bây giờ vẫn chưa đến cổng
trường?”
…Này, nếu ta đoán không sai, thì Mã công tử hiện tại đang ngã dúi dụi trong bụi cỏ.
Ta có chút đứng ngồi không yên, vội vàng đuổi Mộc Cận ra ngoài, bản thân
vội vã quay lại cổng trường tìm người, mới đi chưa được vài bước thì đã
thấy Mã Thống dìu công tử nhà hắn trở lại. Mã Văn Tài sắc mặt xám xịt,
trên đầu trên cổ bám không ít cỏ dại. Mã Thống cũng biết công tử tâm
tình không tốt, sợ chuốc họa vào thân, sau khi đỡ hắn vào thì vội lấy cớ mà chạy trốn, để ta lại một mình trong phòng với Mã Văn Tài. Trên ngực
Mã Văn Tài in một dấu chân rõ ràng, khiến ta sợ hãi không dám lại gần.
Mã Văn Tài hừ một tiếng, không hề khách khí, nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi dám đá ta!”
== Theo lý thuyết, thời điểm hắn gọi đầu đủ cả tên lẫn họ của ta, thì hắn
đã tức giận bốc khói đầy đầu rồi. Ta nhìn hắn cả người đầy cỏ, cũng rất
ngại ngùng, thật sự lúc ấy ta cũng không có dùng hết sức, ai biết đâu
được hắn lại ngã nhào vào bụi cỏ, trên mặt còn có mấy chỗ giống như bị
cỏ cào xước.
Thấy ta cứ lùi dần lùi dần, Mã Văn Tài cả giận nói:
“Trốn cái gì, lại đây cho ta! Cư nhiên ngay cả bản công tử còn không
nhận ra, mắt của ngươi là dùng làm gì hả!”
“Thực xin lỗi…” Ta cúi đầu nói nhỏ, vội vã lấy bánh bao nhân thịt còn đang nóng hôi hổi từ trong
ngực ra, như dâng vật quý cho hắn, hi vọng hắn có thể nể mặt cái bánh
bao mà tha cho ta đi. Quả nhiên, ánh mắt hung ác của Mã Văn Tài sau khi
thấy bánh bao thì tốt hơn nhiều, lười nhác vươn tay ý bảo ta mang qua
đây. Ta nhanh như cắt liền mang bánh bao dâng cho Mã công tử, hắn lại
theo thường lệ trước tiên chê bai chất lượng bánh bao, bất quá đến lúc
cầm trong tay rồi, ánh mắt cũng toát ra ý cười.
Tốt rồi, thích là tốt rồi. Tuy là bánh bao cũng không phải là đồ ăn ngon lắm, nhưng so với
thức ăn trong trường, cũng vẫn ngon hơn một tẹo. Thực ra rượu và thức ăn linh tinh trong Chẩm Hà lầu rất ngon, nhưng mà ta không tiện đóng gói
mang về.
Ở thời điểm Mã Văn Tài ăn bánh bao, ta cố gắng lấy lòng hắn, đưa tay phủi sạch đám cỏ dại còn sót lại trên áo. Tuy là lúc ở cổng
trường, ta thấy mình đá nhẹ hều, cho nên hi vọng hắn đừng có bị thương
nữa a. Ta đá hắn chẳng qua là vì tưởng là con gấu thôi mà…Các ngươi cứ
nghĩ mà xem, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen to đùng chạy thẳng về
phía mình, các ngươi có sợ không hả! Nhất là ta đối với con gấu còn có
tâm lí bóng ma nha…
Có thể thấy được Mã Văn Tài vẫn còn tức giận vì
chuyện này, ta không thể không cố gắng giải thích. Vốn tưởng rằng sau
khi nghe xong hắn sẽ càng thêm tức giận vì ta dám nói hắn giống con gấu, ai ngờ, thằng nhãi này chính là dừng một lát, rồi lại nắm tay ta, nói:
“Chuyện trước kia, là ta không đúng, ngươi đừng sợ, nhất định sẽ không
có lần sau.”
Ta sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu ra hắn đang nói cái lần ta giết gấu trước đây, rõ ràng hắn đã biết ta bắn cung không chuẩn, nhưng vẫn ép ta tự làm một mình. Thật ra đối với chuyện này, ta cũng đã không thèm tính toán nữa, không ngờ hắn vẫn luôn day rứt. Chuyện cũng
đã xảy ra rồi, cũng không để lại hậu quả gì, còn gì để nhớ nữa.
Bởi
vì rơi vào bụi cỏ, cả người lấm lem, nên sau khi ăn xong bánh bao, Mã
Văn Tài liền đi rửa mặt rồi thay quần áo. Ta mượn cớ ra ngoài đổ rác, để tránh hắn thay quần áo trước mặt ta. Đợi đến lúc ta trở về, Mã Văn Tài
đã thay một bộ mới, tóc cũng thả xuống, buộc thành một túm sau đầu, cũng không khoác áo ngoài, cả người thoạt nhìn trở lại sạch sẽ phong độ như
xưa. Hắn thấy ta trở về, liền ôm ta đặt xuống ghế dựa, bản thân thì ngồi sát bên cạnh, sau đó lại vòng tay tiếp tục ôm lấy ta, hỏi ta hôm nay ra ngoài cùng muội muội làm những gì.
Ta tất nhiên không thể nói với
hắn là chúng ta đi vào Chẩm Hà lầu, đành tùy tiện nói ra tên của hai
thắng cảnh. Mã Văn Tài cũng không ý kiến gì nữa, hắn dựa đầu vào bả vai
của ta, càng lúc càng sát, ta cũng không hiểu lời ta nói có lọt câu nào
vào tai hắn không. Cằm hắn thì nhọn, tì vào khiến vai ta đau nhức, vì
thế ta liền dùng sức đập lên tay hắn. Mã Văn Tài lúc này mới dừng lại,
hơi chun chun mũi, dí sát vào gò má ta bắt đầu ngửi ngửi, rồi khẳng
định:
“Ngươi uống rượu.”
Này, thực ra cũng chỉ là uống chút rượu hoa đào, mùi rượu rất nhạt, vậy mà hắn cũng phát hiện ra được.
Ta có chút xấu hổ, bất quá đây cũng không phải chuyện xấu xa gì, liền thản nhiên thừa nhận.
“Ta trước kia hình như chưa từng thấy ngươi uống rượu.” Mã Văn Tài nói. Ta
gật gật đầu, nói với hắn là do tửu lượng của ta không tốt, uống chút
rượu đã say rồi. Mã Văn Tài nghe xong hơi trầm tư một chút, cũng không
nói thêm điều gì. Lúc này ta đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà ca ca nói
với Vương Huy Chi, liền thuận miệng hỏi:
“Đúng rồi, Văn Tài huynh, họ Vương ở Thái Nguyên, ngươi có biết không?”