“Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã có hầu bao rồi sao? Sao lại còn
muốn lấy của người ta Ngươi định đeo cả một đống hầu bao quanh thắt lưng sao?”
A? Làm sao mà hắn biết ta đã có hầu bao?
Ta có chút
phẫn nộ, không thể không ngại ngùng nói với Cốc Tâm Liên: “Cái kia, thật ngại quá, Tâm Liên cô nương, ta đã được tặng một cái hầu bao rồi, cho
nên không thể lại lấy của ngươi.”
Ta vừa nói xong, từ bên hông lấy ra một cái hầu bao, đưa cho Cốc Tâm Liên xem. Tâm Liên vốn đang vô cùng
cao hứng, nhưng vừa nghe thấy ta cự tuyệt, không khỏi cứng ngắc. Đến lúc thấy ta rút hầu bao ra, vội vàng xoay người chạy mất.
Mã Văn Tài lúc đầu nghe ta nói, cười đến sung sướng. Nhưng đến khi hắn thấy ta thật sự lấy hầu bao ra, nụ cười liền tàn úa. Thật vất vả đợi cho Cốc Tâm Liên
biến mất ở chỗ rẽ, Mã Văn Tài lập tức túm ta, giật lấy hầu bao, giận dữ
nói: “Ngươi hóa ra đã nhận hầu bao của người khác! Nói, ai đưa cho
ngươi?”
A? Ta sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi người này chỉ nói bừa, căn bản không hề biết ta đã nhận được hầu bao sao?
Bất quá nếu hắn đã hỏi, ta không muốn trả lời cũng khong được, liền nói cho hắn: “Buổi sáng nay Lương Sơn Bá đưa cho ta.”
“Lương Sơn Bá? Ngươi nói, hầu bao này là Lương Sơn Bá đưa cho ngươi?” Mã Văn
Tài nghẹn họng, đi tới đi lui trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu rít
gào, “Ngươi gạt ta có phải không? Lương Sơn Bá là nam tử, hắn làm
sao…làm sao có thể thêu hầu bao cho ngươi!”
“Là buổi sáng lúc ăn cơm
hắn cho ta, nhưng mà không phải hắn thêu. Hắn nói Chúc Anh Đài đã cho
hắn một cái, Vương Lan không biết tại sao cũng bảo Tuân Cự Bá đưa cho
hắn một cái nữa. Vừa vặn ta nói không có hầu bao để dùng, nên Lương Sơn
Bá liền đưa ta một cái đẹp lắm.” Ta nhức đầu, có chút khó hiểu. Bất quá
vì sao hôm nay nhiều người lại tặng nhau hầu bao vậy nhỉ? Vừa rồi ta
thấy Vương Huệ cũng muốn đưa một cái cho Chúc Anh Đài, cũng nói buổi tối chờ Chúc Anh Đài đến gặp nàng, lúc ấy sắc mặt Chúc Anh Đài đen như đáy
nồi, thật sự là kỳ quái.
“Ngươi…Ngươi sao có thể tùy tiện lấy cái
người ta…” Mã Văn Tài chỉa tay vào ta, tức giận không nói nên lời. Ta
cũng không hiểu bản thân sai ở đâu, liền chằm chằm nhìn hắn. Hầu bao
chẳng phải là dùng để đựng tiền và khăn sao, chẳng lẽ còn có ý gì khác?
Mã Văn Tài hầm hầm trừng ta một lát, cuối cùng hoàn toàn bất lực. Hắn lắc
đầu thở dài, giơ tay đoạt lấy hầu bao kia, cầm trong tay nhìn một cái,
khẽ nhíu mày, thò tay vào túi lấy ra một khối vàng, ném cho ta, chậc
lưỡi:
“Đây là đồ Vương Lan tặng cho Lương Sơn Bá, vậy mà ngươi cũng
không biết xấu hổ mà dám lấy, lát nữa theo ta đi trả nó lại, về sau đừng làm việc không có đầu óc như vậy!”
Ta nhấp nhấp môi, có chút không
tình nguyện than thở nói: “Nhưng mà ta không có hầu bao dùng a, cái
trước kia đã bị rơi xuống sông…”
Mã Văn Tài nhăn mặt, đứng ở trước
mặt ta, vươn một ngón tay cốc cái trán, cả giận nói: “Không có hầu bao
dùng, tự mình làm một cái đi? Ngươi rốt cuộc có phải con gái không hả?
Tự mình thêu một cái là được!”
= = Này, đồ ta thêu xong có thể dùng sao…Vẫn là để lúc khác xuống núi mua một cái vậy.
“Còn nữa, bản công tử hiện giờ cũng không có hầu bao. Lúc vể phòng ngươi cũng thêu một cái cho ta.”
“A? Ngươi cũng muốn!” Ta sửng sốt. Mã Văn Tài đắc ý thu tay về, lại không
quên dặn dò, “Không được nhờ Mộc Cận thêu, cũng không cho phép xuống núi mua! Nhất định phải tự tay làm, có biết không hả? Dám lấy đồ người khác làm đưa cho ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Hả…thật sự muốn
ta làm sao? Ta cũng không phải là người cổ đại, thêu một bông sen cũng
không làm được, hắn hiện tại cư nhiên, muốn ta thêu hầu bao!
“Hừ, ta
sẽ cẩn thận trông chừng ngươi, dám làm có lệ ngươi nhất định sẽ chết!”
Mã Văn Tài thấy ta quẫn bách, càng thêm đắc ý. Ta khẳng định hắn nói
được làm được, liền vô cùng buồn bực, Mã Văn Tài cũng không thèm để ý,
vươn tay túm ta lại, khuôn mặt kề sát bên tai ta, hơi thở nóng hổi thổi
lên vành tai, cúi đầu nói:
“Trong vòng ba ngày mà không xong, ngươi
tự biết hậu quả.” Hắn nói xong liền cười nhẹ, khiêu khích nhìn ta. Ta
bĩu môi, trả lời một câu “Đã biết”, khóe môi nhếch lên, tiếp tục đi theo hắn.
Tô An không hiểu sao lại không có nhà, trong nhà chỉ có một
mình Tô đại nương. Mã Văn Tài định vênh mặt hất hàm sai khiến người ta
đi nấu cơm, bị ta ngăn lại, nhã nhặn xin hỗ trợ Tô đại nương. Tô đại
nương cũng không nhiều lời, sảng khoái đáp ứng, xuống bếp nấu cơm cho
chúng ta.
Sau khi nàng đi rồi, Mã Văn Tài bắt đầu oán trách ta, không cần phải đối tốt với dân đen như vậy, nói là với kẻ hèn thì ngươi không cần cho bọn họ thể diện. Ta nghe lời này có chút mất hứng, nghiêm túc
nói cho hắn, ta cho tới bây giờ không quan tâm người khác có phải là dân đen hay không, nếu hắn về sau mở miệng ra còn nhắc tới từ dân đen, ta
sẽ không đi cùng hắn nữa. Mã Văn Tài bất đắc dĩ, xua tay nói: “Được rồi, được rồi, ngươi muốn thế nào thì thế đó, cùng lắm thì về sau ta không
nói nữa là được.”
Ta biết lập tức yêu cầu người kia phải thay đổi
thái độ là không có khả năng, cũng không so đo với hắn nữa, bởi vì Mã
Văn Tài ngại phòng của Tô An vừa mục vừa cũ, không muốn ăn ở đây, ta
liền mang bát đũa đã chuẩn bị sẵn xếp thức ăn vào, bưng khay đi theo Mã
Văn Tài trở về phòng ngủ. Đi được nửa đường liền đụng phải Tô An, hắn
đang vô cùng cao hứng, trong tay cầm một cái hầu bao, đúng là cái mà khi nãy Cốc Tâm Liên muốn tặng ta mà ta không nhận.
“Mã công tử, Diệp
công tử.” Tô An thấy chúng ta, liền cười tươi, cúi đầu vấn an. Mã Văn
Tài hiển nhiên cũng chú ý tới hầu bao trong tay Tô An, mặt không chút
thay đổi giật tay ta, ý bảo ta đừng nhắc đến chuyện này. Ta tự nhiên
cũng không ngốc mà đi vạch trần, chỉ gật đầu với Tô An, sau đó lại cun
cút đi theo Mã Văn Tài.
Tuy rằng ta đã ăn cơm, nhưng bữa tiệc này vẫn bị Mã Văn Tài ép cùng ăn. Người kia cũng không hỏi chuyện bản thân
trúng độc, chỉ hỏi ta mấy hôm nay ăn gì mà có vẻ gầy đi. Nhưng ta cũng
không có cảm thấy ta gầy đi a, lại gần hỏi hắn thì Mã Văn Tài liền ấp
úng muốn chuyển đề tài, hơn nữa còn đem chuyện ta nhận hầu bao của người khác ra giáo huấn. Buổi chiều theo thường lệ là đọc sách và luyện chữ,
Mã Văn Tài hưng trí dào dạt, còn đồng ý chơi cờ với ta, sau khi đánh cho ta thua thảm bại xong thì cười vui vẻ, châm chọc ta là đồ ngu ngốc vô
dụng, cầm kỳ thi họa, một thứ cũng không biết.
Ta thật sự ghét hắn rồi!
Ta bị lời này của hắn làm cho tức giận, liền quăng bàn cờ xuống đất rồi đi ra khỏi cửa. Mã Văn Tài chạy lại túm chặt ta, không hề e dè mà nói hắn
chính là thích ngu ngốc. Ta nghe xong liền đỏ mặt, một phen đoạt cái hầu bao kia lại, nói là phải trả cho Lương Sơn Bá, mượn cơ hội chạy mất.
Lúc ta tìm được Lương Sơn Bá, hắn đang cùng Chúc Anh Đài cưỡi ngựa ở sau
núi. Lúc ta đem trả hầu bao cho hắn, hắn thoạt nhìn có chút mất mát.
Chúc Anh Đài cũng không vui, tra hỏi Lương Sơn Bá là hầu bao kia ai cho
hắn, trong lời nói có ý muốn hắn trả lại hầu bao cho Vương Lan. Ta thấy
bên hông Lương Sơn Bá đeo một hầu bao thêu hình một đôi hồ điệp, liền
biết đó là do Chúc Anh Đài làm, cũng vỗ vai hắn cười cười, âm thầm hi
vọng hai người này tương lai sẽ có thể hạnh phúc.
Ở thế giới này, không có Mã Văn Tài ở giữa gây khó dễ, có lẽ bọn họ thật sự có thể thành một đôi cũng không chừng.
Đêm thất tịch, cũng là lễ thể hiện tài năng. Vào buổi tối, đám con gái
trong trường đều tụ tập ở trước núi, sau khi Hiệu trưởng và phu tử khai
tiệc liền bắt đầu hoạt động thi đấu xe chỉ luồn kim. Phần đông học sinh
đều tới xem náo nhiệt, riêng ta thì bị Mộc Cận kéo đi, vụng trộm mang
theo một cái hộp nhỏ, vòng qua núi đá, hướng về sau núi mà đi.
Như
lời Mộc Cận nói, thiếu nữ chưa lấy chồng, đêm thất tịch đều phải cúng tế cho Chức nữ nương nương, nếu không sau này sẽ không được hạnh phúc. Ta
tuy rằng không để ý tập tục cổ đại, nhưng cũng không muốn lộ ra sơ hở
cho người khác biết, nên mới đi theo Mộc Cận. Trong hòm trước tiên thả
một con nhện, nói là để chúng nó kết mạng, đợi đến năm sau đem hộp gấm
mở ra, xem bên trong có mạng nhện hay không. Nếu có, thì chính là một cô nương khéo tay, nếu không có, thì chính là một cô nương phi thường vụng về.
Sau đó nếu trong lòng đã có người thương, thì có thể đem tên và
ngày sinh tháng đẻ của mình và người ấy viết ở bên trong, Chức nữ nương
nương sẽ phù hộ cho bọn họ thành đôi.
Tuy rằng ta không tin, nhưng
cũng theo thông lệ bắt một con nhện bỏ vào trong hộp gấm, bất quá nếu
thật sự linh thiêng, e rằng lấy trình độ của ta, một trăm năm nữa thì
nhện tiên sinh cũng không chịu dệt võng đâu. Do dự một lát, ta lại tìm
tờ giấy viết tên hai người vào, ngày sinh tháng đẻ của thân thể này ta
không biết, nên quyết định bỏ qua không ghi.
Cùng Mộc Cận đi vòng qua núi đá xong, nàng nói nàng đã sớm tìm được một chỗ kín đáo mà có bàn,
có thể lén lút để hộp gấm. Ta vừa khen nàng thông minh lanh lợi, chợt
thấy phía trước có bóng người, là hai người đang rón ra rón rén đi ra
ngoài, không phải ai khác, mà chính là Chúc Anh Đài và nha hoàn Ngân Tâm của nàng!
Ta và Mộc Cận trở tay không kịp, liền trực tiếp giáp mặt
các nàng. Ngân Tâm liếc mắt, liền nhìn thấy hộp gỗ trong tay Mộc Cận,
kinh ngạc kêu lên:
“Ngươi, ngươi cầm trong tay cái gì vậy!”