Tần Kinh Sinh vừa trông thấy ta, nhất thời cũng choáng váng, đóa hoa
đang cầm trong tay cũng bị hắn ném xuống. Sau đó hắn nhảy qua cửa sổ
vào, chỉ vào hai người chúng ta, mắng to: “Được lắm, Diệp Hoa Đường,
Hoàng Lương Ngọc, hai kẻ tiện nhân các ngươi, đôi cẩu nam nữ này dám lén lút hẹn hò sau lưng ta! Ta…”
“Này, ngươi mắng ai là tiện nhân
đấy?” Ta nghe lời này không thuận tai, liền chắn ngang giữa hắn và Ngọc
Vô Hà, chặt chẽ bảo vệ Ngọc Vô Hà đang ở sau lưng, đồng thời lạnh lùng
nói, “Tần Kinh Sinh, ta nghĩ ngươi cũng nên giải thích rõ ràng cho ta.
Để ta nhắc cho ngươi nhớ, bây giờ chúng ta đều là những kẻ nửa đêm phóng đãng đi chơi lầu xanh, việc này nếu truyền ra ngoài đối với ai cũng
không có lợi. Bất quá, ta thấy Tần huynh kích động như vậy, có phải vì
ngươi và Ngọc cô nương có bí mật gì mà chúng ta không biết chăng?”
“Không, không, không có! Ai có quan hệ với loại tiện nhân này chứ!” Tần Kinh
Sinh cố tỏ ra bình tĩnh, rất nhanh mở miệng phản bác. Hắn vừa nói ra lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngọc Vô Hà trở nên trắng bệnh, dường
như không còn sức để đứng nữa, phải ngồi xuống ghế tựa.
“Ta là tới
lấy tiền tiêu vặt hàng tháng!” Tần Kinh Sinh nói, xồng xộc xông vào
phòng ngủ, “Con tiện nhân này chưa nộp cho ta tiền tiêu vặt tháng này,
Diệp Hoa Đường, ngươi bớt lo chuyện người khác đi, mau tránh ra!”
“Nàng nợ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi sao?” Ta cảm thấy kỳ quái, “Ngươi đang nói đùa đấy à? Nàng làm sao có thể nợ tiền tiêu hàng tháng của
ngươi?”
“Cái này không liên quan đến ngươi, tránh ra!” Tần Kinh Sinh
chỉ thấy có một mình ta ở đây, lá gan liền lớn, thế nhưng còn định ra
tay đánh ta, lại bị ta túm lấy các ngón tay, bẻ gãy từng đốt, sau đó
muốn đạp hắn bay qua cửa sổ, thì lại nghe thấy Ngọc Vô Hà đang ngồi trên ghế đột nhiên mở miệng nói: “Diệp công tử, ngươi tha cho hắn đi.”
Ta nghe thấy nàng nói như vậy, cảm thấy Ngọc Vô Hà hình như muốn nói
chuyện riêng với tên súc sinh Tần Kinh Sinh kia, vì vậy không xen vào
chuyện của bọn họ nữa, chỉ dặn nàng cẩn thận rồi rời đi. Nơi này dù sao
cũng là lầu xanh, có nhiều người như vậy, ta tin Tần Kinh Sinh cũng
không dám làm chuyện quá đáng với nàng.
Thời điểm trở về trường,
ngoài ý muốn ta bắt gặp đôi uyên ương Lương Chúc đang ngồi ở trong vườn
hoa, bên cạnh là dòng suối êm đềm trôi. Hai người họ dựa lưng vào nhau,
quấn quít ngọt ngào như mật cùng chơi thả diều.
== Trời đã khuya rồi, bọn họ cũng không sợ lạnh sao mà còn trốn ra bên ngoài chơi. Ta nhìn
không chớp mắt vào đôi uyên ương kia, mơ hồ nghe thấy cạch một tiếng,
hình như là Lương Sơn Bá làm rơi cây sáo buộc diều.
“Ai, Diệp…A
Đường! Ngươi trễ như vậy rồi còn định đi đâu?” Lương Sơn Bá vội vàng đưa cây diều của mình cho Chúc Anh Đài cầm, chạy lại đây hỏi.
“Ngươi hỏi ta sao?” Ta giật giật tóc, cũng quyết định không giấu diếm hắn, trực tiếp nói, “Ta đến Chẩm Hà lầu.”
“Chẩm Hà lầu!” Lương Sơn Bá nghẹn một chút, vội vàng túm tay áo của ta, nói,
“Ngươi đến chỗ đó làm cái gì? Tâm Liên cô nương không phải đã thoát khỏi đó rồi sao, ngươi tại sao còn quay lại chỗ đó? Vạn nhất bị tú bà phát
hiện ra rồi bắt ngươi lại thì phải làm sao bây giờ!”
“Chuyện nên làm
thì nhất định phải làm.” Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chúc Anh Đài một
cái, thấy nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hiển nhiên là nàng biết rõ ta
đến Chẩm Hà lầu làm gì, cho nên ta không giải thích rõ hơn nữa mà đi
thẳng về phòng ngủ của mình. Mã Văn Tài đang ngồi ngoài cửa chờ ta, thấy ta bình an trở về, không khỏi thở hắt ra. Ta kể cho hắn lúc ta ở trong
lầu xanh gặp Tần Kinh Sinh, còn nói ta nghi ngờ quan hệ giữa tên khốn
nạn họ Tần đó và Ngọc Vô Hà. Mã Văn Tài lại một phen ôm lấy ta, thấp
giọng nói: “Đủ rồi, A Đường, không cần lo nhiều chuyện như vậy. Cứ như
vậy như vậy là đủ rồi.”
== A? Ta đã làm gì đâu, mới chỉ là truyền tin thôi mà. À, còn nữa cái tên Tần Kinh Sinh còn nói nữ nhân của ngươi
thiếu hắn tiền tiêu vặt hàng tháng đó, Văn Tài huynh, ngươi không tức
giận sao? Tính khí từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?
“Cái gì gọi là nữ nhân của ta?” Mã Văn Tài có điểm mờ mịt, “Ngươi nói ai là nữ nhân của ta?”
“Ngọc Vô Hà đó!” Ta cũng có chút mờ mịt, “Ngươi không phải muốn chuộc thân
cho nàng sao? Tần Kinh Sinh lại nửa đêm dám trèo qua cửa sổ vào phòng
ngủ của nàng đòi tiền, ngươi cũng không tức giận?”
“Ai nói nàng là nữ nhân của ta! Nàng là nữ nhân của ta, vậy ngươi là cái gì hả?” Mã Văn
Tài nhíu mày, giơ tay kéo tai của ta mà rít gào.
“Ta là người a.” =.= Người này rốt cục muốn hỏi cái gì, ta tất nhiên là người rồi, nếu không chẳng lẽ là lợn? Ta có chút khó hiểu, đưa tay kéo tay áo hắn hỏi lại,
kết quả lại bị đối phương túm tay ấn lên giường, sau đó hắn liền nằm đè
lên ta =.=
“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Ta phát hiện tình huống có
vấn đề, liền bắt đầu khẩn trương, cố gắng dùng chân đá hắn, “Mã, Mã Văn
Tài, ngươi đè ta làm gì? Để ta đứng lên! Muốn ngủ thì về trường kỉ mà
ngủ!”
Mấy hôm trước ta bị ốm, người này sợ ta buổi tối ngủ hay đá
chăn sẽ bị cảm lạnh, liền ôm ta ngủ. Ta mấy lần nói không cẩn thận hắn
sẽ bị lây bệnh, hắn cũng không nghe. Thật vất vả mới vượt qua hai ngày
này, bây giờ ta hết bệnh rồi, tất nhiên có thể đường đường chính chính
đuổi hắn đi ngủ ở trường kỉ, kết quả chẳng được bao lâu, hắn cư nhiên
lại trèo lên giường, chẳng lẽ không biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất
thân sao?
“Ngươi hiện tại thì biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân chắc?” Mã Văn Tài trừng mắt, “Lúc cùng Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá kề vai
sát cánh sao không nhớ đến? Rồi lúc một mình chạy vào lầu xanh nhảy múa
sao cũng không nhớ rõ phải thụ thụ bất thân?”
“Ta vào lầu xanh còn
không phải đều là vì ngươi!” Ta ngẩng đầu lên, gân cổ phản kháng, kết
quả lại bị Mã Văn Tài giơ tay vỗ một cái, đầu lại rơi thẳng xuống gối.
“Vì ta? Ta có phải đã nói với ngươi, đừng có lo chuyện này, để cho Ngọc Vô
Hà kia tự sinh tự diệt là được rồi, ngươi là con gái, không cần một mình đi vào lầu xanh? Kết quả thì sao? Dám nói dối ta là đi tìm Mộc Cận nhờ
nàng khâu lại quần áo, sau đó trốn ra ngoài đường vài canh giờ mới về,
còn nghênh ngang nói, ngươi phải đi giúp nữ nhân của ta chuộc thân, hả?
Ngươi nói rõ cho ta, nữ nhân của ta rốt cuộc là ai hả?”
“Nữ nhân của
ngươi là ai ngươi còn không biết, làm sao ta biết được.” Ta lại một lần
nữa cố gắng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại bị đập xuống gối. Mã Văn
Tài hung thần ác sát gằn giọng:
“Ngươi rốt cuộc nói hay không!”
“Không nói!” Không biết tại sao đoạn đối thoại của chúng ta lại có xu hướng từ biết hay không chuyển thành nói hay không, sau đó Mã Văn Tài tỏ vẻ, bây giờ ngươi không nói, sau này đừng hòng há miệng nói gì nữa.
Ta cảm
thấy hắn cố tình uy hiếp ta, vì thế cố giãy giụa ngẩng cao đầu, muốn
quyết tâm tranh cãi với hắn đến cùng, kết cục là, ngay sau đó, hắn dùng
miệng mình bịt miệng ta.
Cái này là, rõ ràng rất quá đáng, ta có muốn nói cũng không nói được a!
Ta bị hắn áp trên giường, trong lúc đang giãy giụa thì cảm thấy ta của Mã
Văn Tài không biết từ lúc nào đã trượt xuống bên hông, hắn đang sờ soạng cởi thắt lưng của ta ra. Ta lập tức hoảng loạn, muốn mở miệng nói,
nhưng miệng đã bị hắn dùng lưỡi lấp đầy. Trong lúc ấy, ta chợt cảm thấy
bụng nhói đau, toàn bộ thân thể lập tức cứng ngắc.
Bởi vì thấy ta
đang liều mạng giãy giụa thì đột nhiên lại không động đậy nữa, Mã Văn
Tài cảm thấy phi thường kỳ quái, hơn nữa sắc mặt của ta nhăn nhó, dường
như rất đau đớn. Vì thế hắn vội dời khỏi môi của ta, hơi thở có chút hổn hển, hỏi ngay: “A Đường, ngươi sao vậy?”
“Bụng…bụng, bụng đau…Ngươi mau đứng lên…”
Ta dùng tay ôm chặt bụng, sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, đau đến nỗi không
thở được. Mã Văn Tài vội vàng đứng lên, ta lúc này mới nhận ra hắn đã
cởi ra áo ngoài, phỏng chừng chỉ vài giây nữa, ngay cả áo ngủ hắn cũng
cởi nốt!
Thằng nhãi cũng phát hiện quần áo của mình xộc xà xộc xệch,
mặt liền đỏ lên, vội vàng chỉnh trang lại quần áo. Ta đau đến mức không
còn hơi sức đâu mà trách móc cái tên cầm thú kia, chỉ một mực ôm bụng
nằm lăn lộn trên giường, chính trong lúc đó, đột nhiên phát giác ra một
chuyện không ổn.
Bình thường mà nói, thân thể này của ta tuy thể lực
không tốt lắm, nhưng cũng tạm có thể coi là tương đối khỏe mạnh, ngay cả có ngẫu nhiên rượu chè ăn uống quá độ, ăn không chín uống không sôi
cũng không bị đau bụng, tại sao hôm nay đột nhiên lại đau như vậy chứ?
Hơn nữa, ta cảm thấy có chỗ nào đó, hình như làm sao đó…
Lúc này Mã
Văn Tài quần áo đã chỉnh tề quay lại giường, thấy ta vẫn còn mặt nhăn
mày nhó, liền lập tức khẩn trương, vội vàng chạy lại xem ta bị làm sao.
Kết quả, hắn vừa bế ta lên, liền lập tức rít gào: “A Đường, ngươi bị
thương ở đâu, tại sao lại chảy máu nhiều như vậy? Đáng chết, rốt cuộc ai làm ngươi bị thương!”
“Không, không phải là bị thương…” Ta mặt đỏ
bừng bừng, vội vàng đẩy Mã Văn Tài ra, nhưng hắn lại nhất quyết không
buông, cứ đè ta lại kiên trì hỏi ai bắt nạt ta? Có phải lúc rời khỏi
trường có ai làm gì ta không. Ta không biết phải giải thích thế nào, gấp đến mức luống cuống tay chân, sau đó không hiểu làm sao lại tát cho hắn một cái, ôm quần áo rống hắn cút ngay, đừng có tới gần ta! Mã Văn Tài
bị ta đánh, liền lùi về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta,
không hề tức giận mà rất mờ mịt, dường như hắn không hiểu chuyện gì vừa
xảy ra.
Mã Văn Tài lúc lảo đảo lùi lại, liền đụng phải một chiếc ghế, tiếng ầm ầm giữa đêm khuya vắng lặng rất vang dội. Chưa đầy mấy phút,
đã thấy Mã Thống đang khoác áo ngoài vội vàng chạy đến, ta không nói hai lời, vội vàng bảo hắn nhanh gọi Mộc Cận đến đây.
Mã Văn Tài cũng có
chút hoảng, thấy Mã Thống còn ngẩn người đứng tại chỗ, liền rống hắn một câu, bảo hắn nhanh đi gọi Mộc Cận. Không lâu sau, Mộc Cận liền vội vã
đến, sau đó nàng bắt cả chủ lẫn tớ nhà họ Mã thu xếp đồ đạc cuốn xéo về
phòng ngủ của người hầu, nhất định nếu không ai gọi thì không được quay
lại đây.
Cũng may Mã Văn Tài hôm nay cũng không có giở trò, bằng
không nếu hắn sống chết cũng không chịu ngủ cùng với Mã Thống thì ta
cũng chẳng còn cách nào. Nhưng mà nếu hắn không đi ra ngoài, thật sự
không thể thu dọn cục diện này được, bởi vì căn nguyên tạo ra hết thảy
vấn đề chính là —- ta đến kì hành kinh.
= = Thật ra lúc ta mới đến
thế giới này, cũng thấy lâu như vậy không hành kinh, lại cũng không thấy Chúc Anh Đài có dấu hiệu gì là nàng có, nên ta một lần lại một lần cho
rằng, nữ nhân ở đây không có kinh nguyệt. Kết quả bây giờ mới biết được, hóa ra là do ta chậm kinh mà thôi.
May mà Mã Văn Tài không biết, chỉ nghĩ là ta bị thương, nếu không ta cũng không biết tìm cái lỗ nào mà
giấu mặt vào nữa. Lại cũng may Mộc Cận chu đáo, đã chuẩn bị sẵn từ nhà
vải bông và mấy thứ linh tinh khác, sau đó giúp ta thay đồ, lại thay cả
chăn đệm mới. Cuối cùng, nàng đi nấu cho ta một chén chè đường đỏ.
Cả đêm hôm đó, ta ôm bụng đau, đến tận sáng hôm sau vẫn không đỡ chút nào.
= = Thật sự là gặp quỷ mà, lúc ở hiện đại ta cũng chưa từng đau đến như
vậy, chẳng lẽ bởi vì tích tụ mấy tháng liền không có, cho nên một lần
đến thì dồn tất cả đau đớn lại?