Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 51: Chương 51: Suy nghĩ




Lầu, lầu xanh?

“…” Ta bị tin tức này đả kích đến mức độ một lúc sau vẫn không nói được gì, chỉ thấy Mã Văn Tài bộ mặt thản nhiên vô tội, trong lòng không thể không tin cái này là sự thật.

= = Trên thực tế mà nói, ta cảm thấy vị ca ca kia, thực sự rất có khả năng làm loại chuyện này.

Nhưng thật ra Mã Văn Tài hình như đang chờ ta phủ nhận, thấy ta không phản ứng cũng rất thất vọng. Kế tiếp tùy tiện hỏi thăm một số thứ, ta cảm thấy trong lời này của Mã Văn Tài dường như cố ý che giấu rất nhiều thông tin, chỉ nói mấy thứ râu ria, nhưng ta cũng không có tâm tình truy cứu, dù sao ca ca đã làm ra chuyện gì, đợi ngày mai lúc đi học, nhìn phản ứng của mọi người cũng sẽ biết. Ít nhất sẽ không như Mã Văn Tài cứ cố giấu Đông giấu Tây.

Bất quá, cho dù Diệp Hoa Đường có làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của ta, ta cũng không thể oán giận hắn, bởi vì đây vốn là quyền lợi của hắn.

Ta chiếm thân phận của hắn, còn chiếm cả thân thể muội muội của hắn, dùng tiền bạc của gia đình bọn họ, hơn nữa còn được cả nhà họ yêu thương chăm sóc. Làm gì có tư cách ngăn hắn đến trường?

Ta nghĩ, Mộc Cận và Diệp Hoa Đường, đều là thật lòng đối tốt với ta. Ta cũng nguyện ý thật lòng báo đáp, cho dù ta không quá am hiểu biểu đạt tình cảm.

Ta sẽ làm tốt những chuyện ta có thể làm được, thực ra cũng chỉ cần nỗ lực đọc sách, ở trong cuộc thi nắm được thứ hạng cao, để cho ca ca có được một chức quan bổng lộc hậu hĩnh. Ta nhìn ra được ca ca chẳng phải là người thích xử lý chính sự, nếu như thật sự không làm được, vậy thì lúc đó ta sẽ đi cùng giúp đỡ cho hắn. Nếu hắn có thể làm quan tốt, vậy thì ba năm sau ta sẽ đến nhà tranh ở trong núi của Đào Uyên Minh, mỗi ngày câu cá trồng hoa, còn có thể nuôi lợn nuôi gà, khai khẩn đất hoang để trồng chút rau dưa, cũng sẽ rất tự tại nhàn nhã. Dù sao ẩn cư trong núi, hẳn cũng không thể bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tranh giành quyền lực này.

Ta đang miên man tính chuyện tương lai, bỗng nhiên cảm giác có một cánh tay vỗ một cái không nặng không nhẹ lên đỉnh đầu ta, sau đó thanh âm của Mã Văn Tài vang lên:

“Sao ngươi không nói gì, có phải lại đang nghĩ lung tung gì không?”

“Hả? Không nghĩ lung tung cái gì cả.” Ta cảm thấy nếu ta nói với hắn ta đang nghĩ sau này trồng rau nuôi gà thì nhất định sẽ bị hắn khinh bỉ, vì thế liền phủ nhận. Mã Văn Tài cũng không nói gì, chỉ ôm ta đứng tại chỗ một lát, ta có chút buồn ngủ, tự nhiên dựa đầu vào lòng hắn, nhắm mắt lại gục luôn. Mã Văn Tài bị động tác này của ta làm cho sững sờ, không biết nghĩ gì lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi sao lại dựa gần vào ta như thế?”

A? Không phải là vừa rồi là ngươi kéo ta qua đây sao, chẳng lẽ bây giờ thấy nóng?

Ta hiểu rồi, nên định đứng lên rời đi, kết quả lại bị Mã Văn Tài đè lại, trong thanh âm cũng có một chút quỷ dị không nói rõ, hắn mở miệng nói: “Ta đang hỏi ngươi mà, trốn cái gì? Thành thật trả lời cho ta, tại sao lần này ta chạm vào ngươi, ngươi lại không phản kháng? Chẳng phải bình thường ngươi sẽ nói nam tử không nên làm như vậy hay sao? Vì sao tự nhiên lại thành thật nghe lời, không phải lại có ý đồ xấu gì chứ?”

Hắn tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, mắt cũng không nháy một cái, cứ như vậy nhìn chằm chằm ta. Cơn buồn ngủ của ta bị hắn làm như vậy liền bay sạch, thân thể cũng không khỏi lạnh run, nhưng giờ phút này bị hắn kiềm chế, muốn thoát cũng không thoát được. Bàn tay hắn đặt bên hông ta cũng có chút nóng lên, cánh tay chặt chẽ ôm ta, theo bản năng, ta cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng lại không thoát ra được, đành phải cố ý vươn vai một cái, ngáp:

“Ta không có ý đồ xấu gì cả, chẳng qua tự nhiên muốn nhớ lại hồi nhỏ, cha cũng ôm ta như thế này.”

“Ngươi đem ta trở thành cha ngươi?”

Mã Văn Tài sắc mặt trầm xuống, thân mình hơi lùi về phía sau, hình như rất mất hứng. Hắn hít một hơi thật sâu, không thèm để ý đến ta nữa, quay người trở về giường của hắn, tự vùi đầu vào chăn mà ngủ. Ta cũng không hé răng nói gì, chỉ cởi áo khoác cùng giầy, sau đó kéo chăn lên ngang người.

Ta biết, với trình độ cáu kỉnh của Mã Văn Tài, ta nói như thế hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà, ngoại trừ chọc cho hắn tức giận ra, ta cũng không biết bản thân mình phải làm cách nào nữa.

Thật ra là ta lừa hắn. Trong trí nhớ của ta, cha ta hình như chưa từng ôm ta bao giờ, mẹ ta cũng vậy. Bọn họ đều là thành phần trí thức luôn vùi đầu vào nghiên cứu, bình thường luôn chỉ bắt ta học cái này cái kia, rất ít khi tỏ ra ôn hòa với ta, ngay cả ở thời điểm kia, xung quanh cuồn cuộn khói bay mịt mờ, đám cháy vẫn đang bừng bừng, bọn họ vẫn rất bình tĩnh, không để tâm ta đang gào khóc, nghiêm túc ra lệnh cho ta chạy mau, không cần lo cho bọn họ, cứ việc chạy đi. Cha mẹ như vậy, làm sao có thể cùng ta có cái gì gọi là giao lưu tình cảm? Ngay cả khi bọn họ cười với ta, cũng rất nhạt nhòa, không giống như đại ca ở võ quán.

Từ lúc trước kia tranh cãi đến bây giờ hòa thuận, ta và Mã Văn Tài hình như bất tri bất giác đều có chút biến đổi. Nhưng mà khi thấy thái độ của hắn đối với ta thay đổi, lại khiến ta trở tay không kịp, cũng có một chút cảm thấy khó có thể thừa nhận.

Ta khó có thể thừa nhận người khác đối tốt với ta, còn có, một số thứ khác ta cũng không rõ. Ta không hiểu được ta sơ hở ở đâu, nhưng Mã Văn Tài luôn cảm thấy ta có thể là con gái, cho nên nếu hắn vẫn còn tiếp tục đối xử với ta thế này, ta sợ ta sẽ không thể ở trong trường lâu được nữa.

Đóa hoa dẫu có xinh đẹp bao nhiêu, một ngày nào đó nhất định cũng phải héo tàn. Kẻ đã từng được hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, tất nhiên sau này sẽ không thể chấp nhận bóng tối bao phủ cuộc đời.

Chỉ có người không có được bất cứ cái gì, mới không phải sợ ngày nào đó sẽ mất đi.

Cửa sổ không biết từ lúc nào bị thủng một lỗ, gió lạnh hiu quạnh theo cái lỗ tiến vào phòng, quanh quẩn trước giường của ta, xuyên qua lớp chăn mỏng manh. Ta lặng lẽ cuộn mình lại, lẳng lặng ôm lấy gối đầu.

Ngày mai, vẫn là đến phòng Tuân Cự Bá đọc sách tập viết đi.

Ôm ý tưởng vĩ đại này, không biết lúc nào ta đã tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau, thằng nhãi Mã Văn Tài này hình như đã quên phứt chuyện tối ngày hôm qua, vẫn như trước lôi kéo ta cùng đi ăn cơm.

Hả, sao lại thế này, ta nhớ người này trước kia thù lâu nhớ dai, ít nhất cũng phải qua hai ngày, hiện tại thế nào mà mới một đêm đã tốt rồi? Dọc theo đường đi, học sinh nhìn thấy ta thì vội vàng chạy dạt ra xa, chỉ có cái vị quan công chính kiểm tra đánh giá Vương Trác Nhiên Vương đại nhân lúc nào cũng y như thái giám, lúc nhìn thấy ta thì phi thường cao hứng chào hỏi, còn vỗ vai ta, cảm ơn ta tặng đúng huân hương mà hắn thích nhất, hơn nữa còn nói buổi chiều nếu có thời gian, thì nhớ đến chỗ hắn chơi.

Ta bị phấn trên mặt hắn rơi đầy trên người, trong lòng sợ run mà tỏ vẻ học sinh hôm nay còn bận rộn nhiều việc, vẫn nên để ngày khác sẽ đến phụng bồi đại nhân. Vương Trác Nhiên nghe xong, mặt lập tức biến đen, hừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng, Trần phu tử luôn luôn đi theo sau hắn cũng mắng ta “Không biết điều”, sau đó lại như cái đuôi cun cút chạy theo. Ta thở hắt ra, mới định tiếp tục bước vào phòng ăn, bỗng nhiên thấy Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá đi tới, không khỏi kích động chạy qua chào hỏi:

“Sơn Bá huynh, Chúc huynh, hai người đến rồi.”

Ai ngờ, Chúc Anh Đài vừa nhìn thấy ta, liền vội vàng rụt lùi ra phía sau, đứng xa xa chỉ chỉ cái mũi của ta, nói: “Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám lại gần, đừng trách ta không khách khí!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.