Người này nói chuyện thật sự là càng lúc càng vô liêm sỉ.
= = Ai muốn cùng ngươi thành thân chứ hả? Ai nói? Ta chẳng qua mới chỉ thừa nhận ta là con gái thôi, khi nào thì nói là sẽ thành thân!
Ta trừng to
mắt nhìn thẳng vào Mã Văn Tài, hầm hầm hỏi hắn ta nói muốn thành thân
với hắn lúc nào, Mã Văn Tài bị ta trừng có chút xấu hổ, đưa tay sờ sờ
cái mũi, ngượng ngùng: “Này, tóm lại là chuyện này không sớm thì muộn
cũng sẽ đến, ngươi không cần để ý, dù sao, chờ đến lúc ngươi học xong ra khỏi trường thì tự nhiên sẽ biết.”
Ra khỏi trường?
Ta hiện giờ sợ nhất chính là ba từ “ra khỏi trường” đó, ta sợ người trong nhà sẽ đem
ta gả cho Vương Lam Điền a…Thật sự là đau đầu, chuyện kia còn chưa kịp
hỏi rõ, đã bị Mã Văn Tài kéo tới chuyện này, ta thật sự không còn tâm
trí mà ầm ĩ với hắn, khiến xoay lưng lại không thèm nhìn, miệng nói: “Dù sao chuyện hồi nãy đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì, về sau
không cần nhắc lại nữa.”
“Làm sao có thể không có quan hệ gì với ta?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Không có quan hệ với ta, chẳng lẽ lại có quan hệ
với tên Vương Lam Điền!”
“Cũng không quan hệ gì tới hắn! Ta không muốn thành thân.”
“Chuyện này ngươi vốn không tự quyết định được.” Mã Văn Tài hừ một tiếng, đi
đến bên cạnh ta, nghiêng đầu nhìn, lại đưa tay chạm vào mặt của ta, bị
ta lắc người tránh ra, không khỏi nói: “Ngươi trốn cái gì, đừng có lộn
xộn nữa! Để ta xem một chút. Dù sao ngươi cũng đâu có muốn thừa nhận
ngươi là nữ?”
“Ta có phải là nữ không liên quan gì đến ngươi!” Ta mở
miệng ra liền phản bác, đồng thời giơ tay gạt tay hắn đi, lại bị người
kia nắm lấy tay, lại giữ chặt ta, có chút tức giận:
“A Đường, ta thực sự không hiểu, ngươi đã thẳng thắn nói cho ta thân phận của ngươi, vì
sao còn muốn trốn tránh ta? Trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không?”
“Ngươi…” Ta không nghĩ tới hắn lại nói thẳng toẹt ra như vậy, nhất thời không
biết phải phản ứng thế nào. Mã Văn Tài nhân cơ hội này liền ôm ta đặt
vào lòng hắn, miệng nói: “A Đường, dù sao chuyện không nên làm chúng ta
cũng đã làm rồi, ngươi còn sợ gì nữa đây? Ta đối với ngươi thế nào,
trong lòng ngươi biết rõ. Ta biết ngươi là con gái, nên cũng không muốn
quanh co lòng vòng nữa. Ta là thật lòng thích ngươi, muốn cùng ngươi kết làm phu thê, chỉ cần ngươi không phản đối, học xong ở trường ba năm
sau, ta nhất định sẽ trở về bẩm báo cha ta, để hắn đến nhà ngươi cầu
hôn, ngươi thấy như vậy có được không?”
“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì
vậy!” Ta bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn ra, chạy
đến núp sau giá sách, hoảng loạn nói, “Cái gì, cầu hôn cái gì, ngươi
không được nói lung tung!”
“Ta không nói lung tung, Mã Văn Tài ta xưa nay nói lời thì sẽ giữ lời. Ta biết, ngươi cũng thích ta, đúng không?”
“Mã, Mã Văn Tài, ngươi đừng nói lung tung nữa!” Ta hoảng đến không biết làm
sao, sốt ruột muốn chạy khỏi cửa, kết quả chân còn chưa qua cửa, liền đã té ngã trên mặt đất, đầu đập vào cửa, đánh rầm một tiếng, kinh thiên
động địa.
“A Đường!”
“— công tử!”
Không đợi Mã Văn Tài lại gần, Mộc Cận đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào xem,
nhìn thấy ta ngã sõng xoài trên mặt đất, vội vàng chạy qua nâng ta dậy,
lo lắng: “Công tử, công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì
hết, công tử nhà ngươi chẳng qua chỉ là trong lúc chạy không may vấp ngã thôi, đừng có chuyện bé xé ra to.” Mã Văn Tài bước tới, đưa tay muốn
dìu ta, lại bị ta lùi ra xa, nói: “Ngươi đi trước đi, có việc gì sau này hẵng nói, bây giờ cứ cách xa ta một chút là được.”
“Được rồi, ta
nghe người hết, ngươi nói thế nào được thế nấy.” Mã Văn Tài nghe xong
thì cười nhẹ, quả thực lùi lại phía sau mấy bước, duy trì một khoảng
cách với ta. Ta cố gắng chế ngự những suy nghĩ đang trào dâng trong
lòng, nỗ lực nở một nụ cười với Mộc Cận, nói:
“Mộc Cận, ngươi cứ ra
ngoài đi, ta cùng Mã công tử muốn nói chuyện riêng, không muốn để người
khác biết, ngươi cứ ra ngoài đừng để ai lai vãng lại gần.”
“Dạ, được. Công tử, người yên tâm, một con muỗi cũng không lọt qua được mắt ta
đâu!” Mộc Cận vỗ ngực cam đoan, ta sờ sờ đầu nàng, ý bảo nàng ra ngoài,
đến lúc khép cửa lại, đối mặt với Mã Văn Tài, trái tim còn có chút không chịu sự khống chế của ta mà nhảy loạn cả lên.
Mã Văn Tài chỉ nhìn
ta, cũng không mở miệng nói chuyện. Ta đứng ở cửa rối rắm một lát, cuối
cùng không tình nguyện bước từng bước lại chỗ hắn đứng, cắn cắn môi, mở
miệng nói:
“Ta…”
“Ngươi đừng hòng đổi phòng!”
Mã Văn Tài há mồm khiến những lời ta muốn nói lại nuốt ngược trở lại, đôi mắt sắc như dao của hắn không hề e dè nhìn chằm chằm mặt ta, từng bước áp sát, nói: “A
Đường, đừng đánh trống lảng, ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời thuyết phục. Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc Mã Văn Tài ta giữ vị trí gì, ta muốn nghe ngươi chính miệng nói ra.”
“Loại chuyện này, ngươi bảo ta phải
nói thế nào!” Ta cũng nóng nảy, không thèm giữ ý nữa, quát: “Ngươi lại
ép ta, ta phải đi tìm ca ca đổi lại, cùng lắm thì ta không đọc sách
nữa!”
“Ai, đừng, A Đường, ngươi đừng vội mà. Ta cũng không có ý ép
ngươi.” Mã Văn Tài nghe ta nói như vậy, liền không biết phải làm gì nữa, khẩu khí cũng mềm nhẹ đi, “Được rồi, là do ta quá nôn nóng. Bất quá
ngươi cũng không thể cứ mãi trốn tránh thế này, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi, ta chỉ muốn
biết trong mắt ngươi, địa vị của ta có khác bọn Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá hay không thôi?”
“Ta không biết!” Ta nghẹn họng, căm giận quay lưng
lại, ý đồ nói cho có lệ. Không ngờ, Mã Văn Tài vậy mà vẫn tức giận:
“Ngươi sao lại không biết? Ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi làm sao có thể đối với ta giống những kẻ khác?”
“Ít nhất những người khác cũng
không giống như ngươi, chẳng phân phải trái liền động tay động chân với
bạn cùng trường!” Ta cũng không phải trời sinh để người khinh bạc, hừ,
suốt ngày ôm rồi lại ôm, ta cũng đâu phải là gối ôm!
“Ngươi tức giận
vì chuyện này?” Mã Văn Tài nhất thời nghẹn lời, giật mình, trên mặt
không hiểu vì sao lại hơi ửng đỏ, cũng quay đầu đi chỗ khác, “Nếu như
ngươi không thích, cùng lắm sau này ta sẽ không chạm vào ngươi là được,
ai bảo ngươi không bao giờ chịu nghe lời, chọc ta tức giận?”
“Ta lúc
nào thì chọc giận ngươi hả, rõ ràng là ngươi luôn áp bức ta!” Hắn vừa
nói như vậy, ta lại nghĩ đến những hành động mấy ngày nay của thằng nhãi này, trong đầu không khỏi bốc lên lửa giận, không khách khí liền chỉ
trích. Mã Văn Tài nói về sau hắn có thể sẽ không tùy tiện chạm vào ta,
nhưng mà hắn nhất định phải biết, ta có ý gì với hắn.
= = Ta có thể có ý gì với hắn chứ, tuyệt đối không có ý gì.
Quả nhiên, lúc ta nói ra điều này, Mã Văn Tài vừa tức vừa vội, chỉ hận
không thể túm cổ áo ta mà lắc, hỏi ta tại sao lại không có ý gì với hắn. Nhưng mà ta cũng không biết phải trả lời thế này, ta đã lớn như vậy
rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người ta thổ lộ, tuy rằng đối tượng
lại là người kia…Hơn nữa hắn vừa mở miệng thì đã đề cập đến chuyện hôn
nhân, cho nên tuy là ta không có ghét hắn, nhưng mà, nhưng mà cũng không tới mức sẽ muốn bàn chuyện hôn nhân với hắn mà…
Chuyện này thật sự
rất, rất theo xu hướng cổ tích thần thoại rồi…Tóm lại thành thân hay
không thành thân gì chứ, hiện tại nói chuyện này vẫn còn quá sớm, bây
giờ còn đang là học sinh, hẳn vẫn nên coi việc học là việc quan trọng
hàng đầu, không thể cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện khác được.
Ta thử nói
với hắn những lời này, đại ý là ta muốn chuyên tâm học tập, cũng bảo hắn hãy tạm thu hồi cái ý nghĩ biến thái này lại, có chuyện gì thì cứ để
sau khi tốt nghiệp lại bàn, hiện tại hẳn nên lấy việc học làm đầu, vân
vân và vân vân. Mã Văn Tài nói cũng được, nhưng hắn có một yêu cầu.
“A Đường, nếu ngươi đã không trực tiếp mở miệng cự tuyệt ta, nói cách
khác, trong lòng ngươi cũng có ta. Ta có thể chờ ngươi ba năm, nhưng bây giờ, ta có một yêu cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.”
“…” Thật ra ta là đang uyển chuyển cự tuyệt mà, hắn không hiểu sao?…Vì thế ta đành rầu rĩ nói, “Ngươi nói đi, có yêu cầu gì?”
“Ta thề về sau sẽ không tùy tiện chạm vào ngươi, nhưng mà bây giờ, để cho ta ôm một chút.”
“…Cút đi.”