Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 37: Chương 37: Đã Đến




CHƯƠNG 39: ĐÃ ĐẾN

Quân đoàn ma thú đã đến!

Bạch Hành một bên quăng ma pháp hệ băng xuống dưới một bên nhìn xem dao động của tường không gian.

Không gian trên vách đã nứt ra tựa như là bầu trời bị người cứng rắn xé ra tìm tòi. Bên trong là bóng tối phảng phất có thể hấp thu hết thảy ánh sáng, một cổ hơi thở Vong Linh nồng hơn theo cái phương hướng kia truyền tới.

Bạch Hành đoán nguyên tố Vong Linh kia hẳn là cùng nguyên tố ma pháp đại lục bên này trái ngược nhau lại – sinh vật Vong Linh tu luyện trưởng thành ắt không thể thiếu gì đó.

Có đôi khi anh thật không hiểu suy nghĩ của sinh vật Vong Linh – chiến tranh, bản thân Bạch Hành chưa từng trải qua, nhưng mà lịch sử của Trái Đất ngắn ngủi mấy ngàn năm đã phát sinh qua vô số chiến tranh lớn nhỏ,cho dù là chính nghĩa hay là tà ác, phát sinh chiến tranh đều phải có một điều kiện tất yếu – lợi ích!

Như thế Vong Linh có thể từ đại lục nơi đây tìm được điều gì đây?

Đại lục đối với loài người cùng các sinh vật khác sinh hoạt nơi đây mà nói là thiên đường, nhưng mà đối với Vong Linh mà nói nhưng là một nơi hoàn cảnh rất ác liệt đi?

Không có chút nguyên tố Vong Linh, không thể hấp thu năng lượng.

Đương nhiên, nếu nói tường không gian có thể luôn luôn mở ra thì quả thật là có thể cho nguyên tố Vong Linh từ bên kia chảy qua bên này, vấn đề là, tường không gian này là không thể tồn tại thời gian dài, một khi mất đi năng lượng cung cấp, nó sẽ tự động đóng cửa. Cho dù Bạch Hành không biết đám Vong Linh mở tường không gian cần bao nhiêu năng lượng, nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra, việc đó tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ.

Theo anh biết, giới Vong Linh ngàn vạn năm qua cho tới bây giờ chưa lấy được qua chiến tranh thắng lợi. Chúng nó lần lượt đến, lần lượt thất bại mà về, thậm chí cho tới bây giờ còn chưa có một lần có thể thành công xâm nhập đại lục!

Thời gian bọn nó phát động chiến tranh cũng rất quy luật, năm trăm năm một lần, cao thấp sai biệt không vượt qua ba mươi năm.

Đám Vong Linh cũng không đều là không có trí tuệ, ít nhất Vu Yêu là một loại Vong Linh cấp cao đều là có được trí tuệ, còn có Kỵ Sĩ Tử Vong, Kỵ Sĩ Hủy Diệt, Cốt Long, Kẻ Cắn Hồn…Thậm chí là Kẻ Bất Từ, cũng có được chỉ số thông minh sơ cấp, mặc dù quả thật thấp chút.

Rốt cuộc chúng nó muốn cái gì đây?

Chúng nó muốn từ đại lục này tìm được cái gì đây?

Vấn đề này cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Bạch Hành, nhưng mà sau khi chiến tranh bắt đầu, gặp rất nhiều binh sĩ thấy chết không sờn xông lên chiến trường, sau đó vĩnh viễn ở lại bên mảnh vùng đất băng tuyết trắng kia, thời điểm tuyết trắng trắng tinh bị máu tươi nhiễm thành màu đỏ, khát vọng đối với đáp án, đạt tới một độ cao mới.

Anh thậm chí là khát vọng biết nguyên nhân Vong Linh luôn luôn bám riết không tha tiến công đại lục.

Không ai biết đáp án, không cần phải nói trên sách, liền ngay cả Tiểu Ngân từng tham gia qua rất nhiều lần Đại Chiến cũng không biết.

“Làm sao vậy?”

Cảm giác được Tiểu Ngân vẫn luôn dựa vào trên người anh giật giật, trong lòng cư nhiên truyền đến một loại cảm giác như vui mừng – đó là tâm tình của Tiểu Ngân, mà còn xuất hiện cực nhỏ, hơn nữa là phương diện chuyện tình cùng với Bạch Hành không quan hệ.

“Chúng nó đến rồi.”

Tiểu Ngân âm thanh lãnh liệt ghé vào lỗ tai anh vang lên, hơi thở thở ra làm cho cái lỗ tai mẫn cảm có một loại cảm giác ngứa ngứa.

Bạch Hành không cảm giác được gì tin tức quân đoàn ma thú đến, trên phương diện thực lực anh cùng Tiểu Ngân chênh lệch không nhỏ, một phương diện khác, trên độ quen thuộc đối với mấy tên đó anh cũng kém Tiểu Ngân rất nhiều.

“Ngươi nhớ chúng nó?”

Nhắc tới mấy tên sinh hoạt ở gần bọn họ, trên mặt Bạch Hành nhịn không được treo lên nụ cười. Đều rất đáng yêu đó, hơn nữa là bởi vì tồn tại của Tiểu Ngân mà thời điểm không thể phản kháng tùy anh khi dễ – mấy tên lông xù lại uy phong đáng thương trông mong nhìn xem anh…Còn có tên Bé đáng yêu kia bởi vì mãng xà chín đầu trong rừng rậm bị giết mà trở thành rắn vương giả, không biết nó hiện tại có thể đem bản thân thắt ra mấy cái đây? Trước khi anh rời khỏi rừng rậm đã thắt được hai cái, hiện tại hẳn là nhiều hơn đi? Ngoài ra…

—— Khụ khụ, kỳ thật Bạch Hành quả thật là một con người rất ôn nhu thiện lương. Thật đó!

“Chúng nó khi nào thì có thể đến?”

“Một hai ngày ——”

Tốt lắm, rất chờ mong!

Nghe được một tin tức rất tốt khiến người ta phấn chấn, Bạch Hành tạm thời đem vấn đề vừa rồi làm mình buồn rầu ném qua sau đầu.

Chẳng qua —— “Tiểu Ngân, anh vì sao lại cao hứng như vậy? Tôi nhớ rõ anh không quá thích chúng nó.”

Hơn nữa thời điểm Bạch Hành cùng chúng nó cùng nhau huấn luyện, Tiểu Ngân luôn mất hứng.

Tiểu Ngân trầm mặc một chút, nhưng thật không có phản bác lời Bạch Hành về tâm tình của mình.

“Bọn hắn đều là Thánh cấp.”

Đây là cái ý tứ gì? Bạch Hành đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Bọn hắn đến đây, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, bởi vì luôn luôn dán lên cơ thể mềm dẻo của Bạch Hành cùng chỗ vị trí cong vểnh nào đó vô cùng mê người mà dẫn ra bộ vị nào đó phản ứng hướng phía Bạch Hành chọt một chút, hiển nhiên miệng nói ra cách nói này là tương đối hàm súc lời bên ngoài là bận tâm đến Bạch Hành không thể quá yêu cầu trắng trợn bàn luận phương diện kia.

Đáng tiếc, Bạch Hành một chút cũng không cảm kích hắn.

Này —— nhóc ranh!

Bạch Hành thần tình đỏ bừng.

Bọn họ hiện tại cũng không phải ở địa bàn của mình, mà là ở không trung, phía dưới mà Vong Linh cấp thấp chi chi chít chít nhìn thấy đến quáng mắt, kẻ địch ở lối ra thật to phía trước, mà con dã thú phía sau anh cư nhiên ở dưới loại tình huống này – phát tình?

Càng làm cho anh buồn bực chính là anh phát hiện cái mông mình, được rồi, không cần văn nhã như vậy, chính là huyệt khẩu, lúc bị cái kia chọt đến, trong lòng cư nhiên nóng lên…

Trời a, trách không được có người nói đàn ông là động vật chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ!

“Rooney từ hôm nay bắt đầu có ba ngày nghỉ, sau một ngày là chúng nó có thể đến. Đến lúc đó ta sẽ đi tìm Rooney học tập, ngươi sẽ không từ chối ta nữa, đúng không?”

Hơi thở nóng hầm hầm từ sau tai truyền đến, loại nhiệt độ này từ trên lỗ tai bắt đầu lan đến toàn thân. Nếu nói Bạch Hành đủ thẳng thắn, anh sẽ thừa nhận, đối với chuyện sắp đến, anh cũng rất chờ mong.

Đầu gật gật.

Đổi lấy ánh mắt vừa lòng của Tiểu Ngân.

Đối với loài thú mà nói, kiềm nén *** cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Thời gian dài kiềm nén như vậy, thời gian dài thân mật tiếp xúc như vậy, mà không thể động vào, trong lòng Tiểu Ngân đã tích góp biết bao nhiêu dục vọng, đại khái ngay cả bản thân anh cũng nói không rõ lắm.

Trên không ít chuyện mà bản năng dã thú có được anh đến lúc đó sẽ làm sao mới có thể thỏa mãn được chuyện mới nếm trải. Dục vọng của mình – Bạch Hành hiển nhiên không ý thức được điều đó. Ở phương diện này anh trực tiếp đem Tiểu Ngân trở thành đàn ông loài người giống với mình.

Nhưng mà!

Chúng ta đôi khi phải thừa nhận, loài sói ở phương diện nào đó còn hơn cả đàn ông loài người mà phải nói là thiên phú dị bẩm, càng đừng nói đến cơ thể cường tráng đến cực điểm, toàn bộ sinh vật trên đại lục sói là có thực lực cao nhất.

Cho dù sói này hiện tại là hình người.

Vì thế, ngay cả Tiểu Ngân cũng bắt đầu chờ mong quân đoàn ma thú đến.

Cho nên bại lộ thân phận – đối với bọn họ căn bản là không ảnh hưởng.

Trước tiên không nói quân đội ma thú của đại lục thực lực nhiều nhất là Thánh cấp, chỉ riêng thực lực của Tiểu Ngân cùng Bạch Hành mà xem, trên thế giới người có thể làm khó bọn họ thì gần như không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.