[Ma vực hệ liệt] Bộ 2 Thập Thế Giáp Trùng

Chương 10: Chương 10




Đệ thập chương

Toàn bộ người của ma cung đều cảm thấy được vương thượng thay đổi. Vương thượng chưa từng tức giận, hiện tại thường xuyên nổi trận lôi đình, nghe nói hết thảy chuyện này đều bắt đầu sau khi vương hậu Thiên Càn Khôn chạy trốn.

Ngày vương hậu Thiên Càn Khôn bỏ trốn, vương thượng giận dữ, còn ấu trĩ hạ lệnh đem hoa đào trong tẩm cung chặt đến một cây cũng không chừa, vừa nghe đến hai chữ hoa đào liền không kiềm chế được, quả thực không thể so sánh hắn cùng người ôn nhu như nước trước kia, quân vương thấu tình đạt lý ôn nhu không còn, liền trở nên giống như một nữ nhân chua ngoa.

Vì thế, toàn bộ người của ma cung đều tan nát cõi lòng mà khẳng định, vương thượng nhất định là yêu, bởi vì nam nhân bình thường khi yêu mới có thể trở nên không nói lý lẽ như vậy. Mà sở dĩ biểu hiện của vương thượng thất thường, hết thảy là vì tiểu tình nhân của hắn bỏ trốn, hắn không thể bỏ qua mặt mũi quân vương cao quý mà hạ lệnh tìm kiếm, đương nhiên chỉ có thể tự mình buồn bực. Ai, Thiên Càn Khôn này có phúc mà không biết hưởng a, vương thượng thương hắn như vậy, hắn cư nhiên còn chạy trốn, như thế nào lại không làm…một mảnh thâm tình của vương thượng thất vọng?

Nhìn đến hoa viên trong tẩm cung trụi lủi, Hoài Triết Lũ thật sự là có chút không thể thích ứng, tuy rằng không biết hoa đào có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng có một đám cũng coi như cao nhã, khiến cho ma cung lạnh lẽo cường ngạo này tăng thêm vài phần xuân sắc, hiện nay cái gì cũng không còn, liếc mắt nhìn mặt đất trống trơn thật có chút không quen.

Đi vào tẩm cung, không ngoài dự đoán, chắc là lại có người không cẩn thận chọc phải kiêng kỵ của vương thượng, bị vương thượng tức giận đuổi đi, hiện tại tẩm cung một người hầu cũng không có.

Phong Ly ngồi trên ghế ngẩn người, khuôn mặt thanh tú tức giận đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó trên mặt đất, cơ hồ muốn đem sàn nhà khoan thành mấy lỗ.

“Vương thượng” Hoài Triết Lũ nhẹ nhàng cầm hai tay của Phong Ly, ưu sầu nói “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ta nghe người trong cung nói, ngươi cùng Thiên Hoa Đào…”

“Không cần nói tới hắn” Phong Ly dồn sức đứng lên, bỏ tay Hoài Triết Lũ ra “Ta nói rồi, đừng để cho ta nghe được tên của hắn.”

Hoài Triết Lũ thở dài một hơi “Tin tức vừa mới truyền đến, Thiên Hoa Đào ba ngày trước vừa kế nhiệm thượng đế.”

“Cái gì?” Phong Ly kéo lấy áo Hoài Triết Lũ, kích động đến muốn xé rách ý phục của hắn, quát “Ngươi nói cái gì, Thiên Hoa Đào kế nhiệm thượng đế? Hắn cư nhiên kế nhiệm thượng đế? Vì cái gì hiện tại mới đến nói?”

“Vương thượng, trong khoảng thời gian này cảm xúc của ngài không ổn định, ngay cả lâm triều cũng không đến, tất cả đại thần tiến cung đều bị ngài mắng trở về, nếu không, ngài như thế nào lại không biết?”

“Vậy còn ngươi? Ngươi làm gì, từ trước đến giờ trong cung này ngươi không phải tự do xuất nhập sao?” Phong Ly giận dữ “Ngươi vì cái gì không sớm hướng ta báo cáo?”

“Vương thượng, ngài đã quên, thần phụng chỉ thị sát biên giới, sáng nay mới quay về, nghe được chuyện này, liền lập tức tiến cung đến đây.” Hoài Triết Lũ kiên nhẫn nói “Vương thượng, ngài cùng Thiên Hoa Đào rốt cục xảy ra chuyện gì? Là nguyên nhân gì khiến ngài không thể bình tĩnh đối mặt vấn đề? Hắn hiện tại trở thành thượng đế, trở thành địch nhân lớn nhất trong thiên nhân ma tam giới của ngài, mà thần lại nhìn thấy vương thượng ngài hoang phế triều chính, cả ngày ở trong cung ngẩn người…”

Phong Ly ngẩng đầu mờ mịt nhìn Hoài Triết Lũ, trong ánh mắt chậm rãi xuất hiện một tia thanh tỉnh, hắn dùng lực lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu, “Ngươi vừa mới nói Thiên Hoa Đào ba ngày trước kế nhiện thượng đế?”

“Đúng vậy.” Hoài Triết Lũ nhìn Phong Ly, xem ra vương thượng còn chưa có thanh tỉnh.

“Vậy thì tốt quá.” trên mặt Phong Ly lộ ra tươi cười dữ tợn “Truyền ý chỉ bản vương, hạ lệnh tam quân đợi mệnh, lập tức xuất phát, ta muốn san bằng thiên gưới, muốn cho Thiên Hoa Đào không thể chết tử tế được.”

Hoài Triết Lũ kinh hãi, vội vàng ôm lấy Phong Ly, “Vương thượng, nghĩ lại a, bây giờ không phải lúc phát động chiến tranh, lúc này tiến công, quân của ta còn không có chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.”

“Ngươi cho rằng ma giới không thể thắng thiên giới?” Phong Ly trừng mắt Hoài Triết Lũ.

“Vương thượng, Thiên Hoa Đào đã đoán được ngài sẽ làm như vậy, đạo phòng tuyến thứ nhất của hắn là Phách Tang, là ám vệ đội của vương thượng ngài a.” Hoài Triết Lũ lòng nóng như lửa đốt.

“Phách Tang?” Phong Ly lúc này mới giống như thanh tỉnh một ít, bắt đầu hiểu được chính mình lúc trước đã đưa ra một cái quyết định sai lầm cỡ nào, hay là ngay từ đầu, chính mình đã rơi vào bẫy của Thiên Hoa Đào

“Vương thượng, ngài bình tĩnh một chút.” Hoài Triết Lũ thần thái ảm đạm bi thương “Chẳng lẽ ngài thật sự vì Thiên Hoa Đào mà mất đi chừng mực sao? Ngài…đã yêu hắn?”

“Ta đã yêu Thiên Hoa Đào?” Phong Ly khiếp sợ “Ngươi nói bản vương đã yêu Thiên Hoa Đào? Ngươi đang nói đùa cái gì, ta hận không thể giết hắn, hắn cư nhiên dám…” Hắn căn bản không thể nói chuyện chính mình bị Thiên Hoa Đào kia ăn luôn, nghĩ đến chuyện này hắn vừa nôn vừa hận.

“Vương thượng, ngài biết không? Ngài từng nói qua ngài sẽ không chịu ảnh hưởng của Thiên Hoa Đào, nhưng hiện tại ngài như vậy là như thế nào? Chuyện thần lo lắng vẫn xảy ra.” Hoài Triết Lũ thở dài “Sớm biết như thế. Lúc trước nên giết hắn diệt trừ hậu hoạn.”

Phong Ly sau một lúc lâu sửng sốt, mới nói “Ta thật sự thất thường như vậy sao?”

Hoài Triết Lũ chỉ thở dài “Thần đã sớm nhìn ra, vương thượng ngài thích hắn.”

“Nói bậy, ta sẽ không thích một người nam nhân, càng sẽ không thích địch nhân của ta.” Phong Ly hạ mặt, “Ngươi nói không sai, từ giờ trở đi, hắn là địch nhân của ta, ta tuyệt không bỏ qua cho hắn, nhất định không.”

“Một khi đã như vậy, như vậy vương thượng…” Hoài Triết Lũ tạm dừng một chút “Thiên Hoa Đào vừa mới tới chơi, thần đem hắn an bài ở ngự thư phòng, vương thượng muốn gặp hắn không?”

“Cái gì? Thiên Hoa Đào tới chơi?”Phong Ly cả kinh, nhưng lập tức cười lạnh nói “Hảo, tốt lắm, hắn cư nhiên còn dám tới gặp ta, bản vương đương nhiên sẽ hảo hảo chiêu đãi vị tân thượng đế này…” Không chờ nói hết lời lập tức liền lao đi

Hoài Triết Lũ vội vàng bắt lấy ống tay áo của Phong Ly “Vương thượng, ngài đi như vậy, khí thế thế này sẽ khiến hắn chiếm thế thượng phong a.”

Phong Ly thân thể hơi cứng đờ, thân hình dừng lại. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục kích động của mình, sau một lúc lâu, hắn quay sang “Như vậy được rồi đi.”

Hoài Triết Lũ nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Phong Ly một mảnh trầm tĩnh, ánh mắt như nước, tựa hồ lại biến trở thành quân vương ôn nhu bình tĩnh, hơi thở tràn đầy mùa xuân bao phủ chung quanh hắn, mang theo ôn nhu làm người ta ghi tâm khắc cốt, làm ngươi ta cả người đều trở nên ấm áp. Thế nhưng…vẫn là có gì không giống a, ôn nhu kia tựa như đã in sâu thứ gì đó, thật sâu…nhìn không tới…

Phong Ly không đợi Hoài Triết Lũ trả lời, nhìn như thong thả trấn định, kì thực rất khẩn cấp bước ra cửa cung.

Nhìn Phong Ly rời đi không quay đầu lại, Hoài Triết Lũ nắm chặt tay thành đấm, mím chặt môi, đáy mắt hiện lên nước mắt. Hắn biết hắn đã mất đi Phong Ly, xúc động mà nhìn vị ma vương càng ngày càng xa hắn, cái người từng ôm hắn làm nũng, hài tử ồn ào muốn lập hắn làm phi đã không bao giờ sẽ…trở lại như trước nữa…thế nhưng, vương thượng, ngươi có biết, lúc trước khi ngươi cười nói muốn lập ta làm phi, biết rõ ngươi là hay nói giỡn, nhưng một khắc kia, ta lại ngừng hô hấp…

Đẩy cửa ngự thư phòng ra, Phong Ly còn chưa kịp phản ứng, liền bị người ôm cổ, người ôm hắn so với hắn càng kích động. “Ly, Ly, ngươi rốt cục cũng đến đây, ta sợ ngươi không muốn gặp ta a.”

Phong Ly nhất thời phi thường xấu hổ, bởi vì trong ngự thư phòng còn có vài người hầu. Bọn họ đều nửa cúi đầu, ngoài mặt đều đứng đắn mà nghiêm túc, thực tế đều trộm dùng khóe mắt lén nhìn một màn này.

“Các ngươi đều đi xuống cho ta.” một bên rống giận, một bên đem người dính trên người mình kéo xuống.

Vài người hầu lập tức sợ tới mức chạy như bay ra ngoài. Ai, gần đây vương thượng càng ngày càng nóng nảy, thật không phải chuyện tốt a.

“Ly, ngươi nhớ ta không? Ta thật sự rất nhớ ngươi, thật muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, ngày ngày nhìn ngươi, coi chừng ngươi.” tứ chi toàn bộ dán lên người Phong Ly, hơn nữa liên tục phát ra lời nói làm cho Phong Ly ghê tởm

“Thiên Hoa Đào, ngươi cư nhiên dám chạy đến ma giới, ngươi nghĩ rằng ta thực sự sẽ không dám giết ngươi có phải hay không?” Phong Ly trong lòng phát giận, đẩy thân thể kia ra “Ngươi cút xuống cho ta, ngươi đừng quên, ngươi hiện tại chính là thượng đế.”

“Thượng đế thì thế nào, ta vĩnh viễn là Càn Khôn, là Càn Khôn của Ly, vĩnh viễn cũng không thay đổi.” Càn Khôn sửa thành ôm thắt lưng Phong Ly, “Thực xin lỗi, ta biết ngươi nhất định rất giận, ngày đó ta thật sự sai rồi, Ly nổi giận cũng đúng, ta nhận lỗi với ngươi còn không được sao?”

“Ngươi ngươi ngươi…” thật sự là nói không ra lời, Phong Ly cảm thấy được hắn sắp bất tỉnh.

Càn Khôn tiếp tục nói “Chỉ cần Ly không giết ta, ta mặc ngươi xử trí.” cũng không nhìn biểu tình của Phong Ly liền đưa thân qua

Phong Ly giơ tay nắm lấy cổ Càn Khôn “Ngươi đối ta như vậy…đối ta…sau đó, ngươi còn muốn ta buông tha ngươi? Thiên Hoa Đào, ngươi không cần khinh người quá đáng.”

“Ly, ta chỉ là yêu người a, yêu ngươi cho nên hiểu được ngươi, có gì sai?” Nước mắt Càn Khôn đột nhiên không báo trước mà chảy xuống, ngay cả thời gian ổn định cảm xúc cũng không có, “Vì cái gì…vì cái gì ngươi một chút cảm động cũng không có…bất luận ta biến thành người như thế nào, tâm của ta đều chỉ có ngươi, Ly, khiến ngươi yêu ta thật sự khó như vậy sao? Ngươi ngay cả thử một chút cũng không chịu sao? Ngươi có biết hay không, trong lòng ta rất khó chịu, cho dù ta là Thiên Hoa Đào, cho dù ta là thiên giới hoặc thần, cho dù ta là thượng đế, ta ngay cả một người mình thích cũng không chiếm được, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hối hận, Ly, ta thỉnh cầu ngươi, thành thực một chút, sờ sờ lòng, ngươi là có tâm, nó tuyệt không lạnh lùng…”

Nước mắt nóng bỏng theo hai má trợt xuống, rớt ở trên tay Phong Ly

Phong Ly như bị bỏng nhìn về phía Càn Khôn – trong ánh mắt hắn không hề che dấu thâm tình cùng thống khổ, toàn bộ uất ức từng giọt từng giọt như không có giới hạn mà chảy xuống, đôi môi hồng nhuận run rẩy, vô số lời muốn nói nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng, sắc mặt tái nhợt mất đi nhan sắc – trong nháy mắt tâm liền trở nên đau đớn, Phong Ly giơ tay che ***g ngực của mình, đau đớn kia căn bản không cách nào khống chế, một phen đẩy Càn Khôn ra, xoay người, vịn lấy thư án “Ngươi đi, cút khỏi ma giới, ta không muốn gặp lại ngươi, nếu ngươi lại dám đến, ta nhất định sẽ giết ngươi, ta sẽ không nhân từ nương tay nữa, ngươi tốt nhất tin tưởng điểm này.”

“Không…”Càn Khôn bổ nhào lên, lại ôm lấy Phong Ly “Ta cầu ngươi, không cần xem ta là địch nhân, không cần không muốn gặp ta…”

“Ngươi không cần đê tiện như vậy có được không?” Phong Ly lại đẩy hắn ra

“Ly, ngươi nói cái gì cũng được, ta không để ý” Càn Khôn chết cũng không buông tay.

“Buông ra, nếu còn không buông đừng trách ta không khách khí.”

“Ly, ngươi đã nói muốn kết hôn với ta, ngươi không thể nói không giữ lời” Càn Khôn kêu lên “Ta đây đến chính là vì cùng ngươi thành thân, ta không đi…”

“Phong Ly ta cũng không có phúc khí cưới thượng đế của thiên giới!” Phong Ly nghe vậy, tức giận “Ngươi có xấu hổ hay không, ngươi như vậy còn xứng đáng làm thượng đế sao? Ta thật thay chư thần thiên giới của các ngươi cảm thấy xấu hổ, cư nhiên bị người như thế thống trị!”

“Ly, ngươi dù thế nào cũng làm ta tổn thương như vậy sao?” Càn Khôn đem đầu tựa vào sau lưng Phong Ly, “Ly, ngươi biết không? Ta không sợ ngươi thương tổn ta như vậy, ta chỉ là hận ngươi vì cái gì không chịu nhìn thẳng vào lòng mình, vì cái gì lúc nào cũng đem ta cự tuyệt, ta thật sự là chán ghét sự cố chấp cùng khẩu thị tâm phi của ngươi, giảng đạo lý với ngươi căn bản là nói không thông, này tất cả là ngươi bức ta…”

“Cái gì?” Phong Ly còn không biết Càn Khôn nói lời này là có ý gì, loại đau đớn bén nhọn lại từ trên cánh tay truyền đến, hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân tê dại, khí lực lập tức tiêu thất khỏi cơ thể, mềm mại ngã xuống, hắn trừng Càn Khôn, không thể tin được, chính mình lại bị một loại kỹ xảo chế trụ “Ngươi…ngươi…”

“Ly, ngươi còn nói không thương ta, xem, rõ ràng là nếm qua một lần đau khổ, nhưng lại không có hấp thụ giáo huấn” Càn Khôn nằm lên người Phong Ly, thâm tình chân thành “Này nói rõ, lòng của ngươi là yêu ta, nó làm cho thân thể của ngươi không có đối ta bố trí phòng vệ…”

“Ngươi muốn làm gì?” Phong Ly bắt đầu trở nên sợ hãi

“Ly, ta muốn làm gì, đây không phải là quá rõ ràng sao?” Càn Không bên môi lộ ra một mạt tươi cười, tuy rằng nước mắt làm khuôn mặt ẩm ướt, nhưng lại hiện ra biểu tình tà mị, hắn nhẹ thổi lên cái mũi Phong Ly, “Ly, ta nói, ngươi là tiểu hài tử không thành thực…”

“Ngươi dám, Thiên Hoa Đào, ngươi dám, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Phong Ly kinh hãi, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mắng to.

“Ly, ngươi lần trước cũng nói như vậy, bất quá ta đối với ngươi như vậy không phải vẫn hảo hảo sống sao?” Càn Khôn tiếp tục cười, ánh mắt lạnh lùng

thanh âm quần áo xé rách chói tai truyền đến…

“Thiên Hoa Đào, ngươi nếu dám làm như thế, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.” Phong Ly kêu to.

Càn Khôn dường như điên rồi, liều mạng xé y phục trên người Phong Ly.” Mặc kệ ta làm như thế nào, ngươi cuối cùng hẳn là sẽ không tha thứ cho ta, một khi đã như vậy, vậy ngươi hận ta đi, hận ta cả đời cũng tốt.”

Nhìn bộ dáng liều lĩnh của Càn Khôn, Phong Ly cũng bị dọa rồi, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, y phục trên người đã muốn biến thành nhiều mảnh nhỏ.

Càn Khôn cúi đầu, không quan tâm mà ở trên người Phong Ly loạn cắn loạn gặm, vì cái gì Phong Ly lại không thể hiểu tâm tình của hắn, tim của hắn thật sự rất đau rất đau.

“Thiên Hoa Đào, ngươi điên rồi?” Nhìn trên người bị cắn thành hồng ngân, tim Phong Ly trong khoảnh khắc liền đập mạnh và loạn nhịp.

Càn Khôn không để ý Phong Ly tức giận mắng, kéo quần của hắn xuống, cúi người.

Phong Ly kinh hãi “Thiên Hoa Đào, ngươi lại dám làm như vậy, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi, ta thề, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” trong nháy mắt, lòng tự trọng đã bị đánh mạnh vào, thanh âm hắn cũng trở nên nghẹn ngào.

Càn Khôn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đáy mắt Phong Ly dâng lên một tầng sương mù mỏng manh, mơ hồ có nước mắt lóe ra, hắn lập tức sửng sốt, lệ ý cũng dâng lên.

Phong Ly cảm thấy ánh mắt ướt át, không, hắn đường đường là ma quân sao có thể rơi nước mắt, mặc kệ hắn bị đối đãi như thế nào, cũng không thể rơi lệ, hắn liều mạng mở to mắt, không cho nước mắt chảy ra.

Hai cặp mắt đẫm lệ cách một màn sương mù mông lung mà nhìn nhau, ngự thư phòng vắng vẻ chi nghe được tiếng hai người dồn dập hít thở.

Thật lâu sau.

Càn Khôn dời tầm mắt, kiên định cúi mặt xuống, cầm lấy dục vọng của Phong Ly, mềm nhẹ ngậm vào trong miệng.

“Không …” Phong Ly run rẩy, hắn cũng không phải thật sự không động tình, hắn chỉ là dục niệm thưa thớt, hơn nữa, từ lần trước, hắn càng thêm chán ghét loại chuyện này.

“Ngươi làm được…” Càn Khôn bất vi sở động, kiên nhẫn dùng đầu lưỡi đùa vật nóng ấm trong miệng, ngón tay mềm nhẹ nắm lấy gốc phân thân, cao thấp kích thích.

“Không, ngươi buông ra…ngươi tránh ra…” Phong Ly run rẩy càng lợi hại hơn

“Ngươi nhất định làm được.” Càn Khôn không chút nào buông tha.

Một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua… bộ vị yên lặng càng thêm yên lặng.

“Ngươi còn muốn thế nào?” Phong Ly khóc không ra nước mắt “Ta chính là không cương, ngươi vừa lòng chưa.”

Càn Khôn không thèm quan tâm đến lý lẽ, vẫn đang chuyên tâm mà liếm lộng phân thân của Phong Ly, dùng tất cả kỷ xảo hắn biết kích thích Phong Ly.

Tư thế của Phong Ly hiện là nằm thẳng, hắn nhìn không tới biểu tình trên mặt Càn Khôn, hắn chỉ nhìn thấy cái trán trắng nõn vì hắn mà chảy ra một tầng mồ hôi.

“Được rồi, không cần tiếp tục.” Phong Ly gọi “Ngươi rốt cục là muốn thế nào, muốn gì liền nói, ngươi quản ta cương hay không?”

Càn Khôn nghe vậy, ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ nói, “Ly, ngươi còn không rõ ta là người thế nào sao? Ta chỉ là muốn chúng ta cùng nhau phát nhiệt, ngươi không có thể cương, chúng ta cứ như vậy dây dưa, dây dưa cả đời cũng không quan hệ.

Phong Ly kinh ngạc mà nhìn Càn Khôn, nhìn trên mặt hắn đỏ ửng, nhìn đôi môi hồng nhuận, bởi vì thời gian dài ngậm cùng mút mà có chút sưng, nước bọt trượt xuống khóe miệng, từng chỗ đi qua lưu lại dấu vết ướt át, nhìn qua thế nhưng lại đẹp đến kinh người.

Chờ Càn Khôn lần thứ hai cuối đầu, Phong Ly mới phát hiện người này thế nhưng lại kiên trì đến nước này, hơn nữa nếu không được mình đáp lại, hắn thật sự sẽ cứ dây dưa như vậy.

Ở trong lòng thở dài một hơi, Phong Ly chậm rãi nhắm hai mắt lại, Thiên Hoa Đào, ngươi điên rồi, ta nhận thua còn không được sao?

Càn Khôn cảm thấy biến chuyển trong miệng mình liền giật mình, sau đó lấy tốc độ kinh người bành trướng lên, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu.

Phong Ly mở to mắt nhìn phía Càn Khôn, thế nhưng trong mắt dâng lên dục vọng dày đặc, đôi mắt màu tro ánh vàng dâng lên một tầng dục vọng, da thịt toàn thân như là cảm nhận được chủ nhân động tình mà nhiễm một tầng hồng sắc.

Càn Khôn kinh dị nhìn biến hóa của Phong Ly, nhưng rất nhanh hắn liền lộ ra một nụ cười vì thành công, một lần nữa cúi đầu, đem phân thân đã sưng đến run rẩy kia nhét vào trong miệng, càng làm tăng hỏa nhiệt kích thích.

“Uhm…uhm…”

Phong Ly cũng không lại làm áp lực với phản ứng sinh lý, mặc cho dòng nhiệt lưu chạy trong thân thể, thanh âm hắn nhẹ nhàng hô, hô hấp dần dần dồn dập, cực kỳ động tình.

Đã bị Phong Ly cuốn hút, Càn Khôn cũng vô cùng kích động, càng thêm ra sức mút vào, khiêu khích.

Thanh âm thô suyễn quanh quẩn khắp thư phòng.

“Ngừng…buông ra…”Phong Ly thở hồng hộc, hắn đã trướng tới cực điểm, chỉ cần không áp lực chính mình, hắn rất nhanh có thể tới cao trào.

Càn Khôn lại như không thể nghe được, hắn muốn ra.

“Ly, không có quan hệ…”

“A…” thân thể đột nhiên co rút kịch liệt

Càn Khôn lại giống như không nghe được, tiếp tục động tác phun ra nuốt vào

“Ta bảo ngươi…buông ra…” Muốn giơ tay đẩy người phía trên ra, thế nhưng toàn thân vô lực, Thiên Hoa Đào chết tiệt này, hắn muốn bắn ra.

“Ly, không sao…”

“A…” thân thể đột nhiên kịch liệt co rút,nhiệt độ tích tụ đã lâu trong thân thể rốt cục phát tiết ra, Phong Ly cảm thấy đại não trống rỗng, quả thật không biết mình đang ở đâu.

Giơ tay hủy diệt nhiệt dịch bên môi, nhìn khuôn mặt Phong Ly ửng hồng, biểu tình Càn Khôn một mảnh nhu hòa.

Phong Ly một trận thở hổn hển, lại đột nhiên tỉnh táo lại, cả người căng thẳng, cảnh giác mà nhìn Càn Khôn.

Nhẹ vỗ về khuôn mặt tuấn tú của Phong Ly, chậm rãi lướt qua mái tóc, cái trán, đuôi lông mày, ánh mắt, mũi cao, cuối cùng dừng ở trên môi của hắn, trên mặt Càn Khôn mang theo ưu thương thản nhiên “Kỳ thật, cho dù ngươi không nói, ta cũng biết chúng ta muốn sống hòa bình là không có khả năng, con dân ma giới cùng thiên giới sẽ không đồng ý, chỉ cần một ngày ngươi là ma quân, ta là thượng đế, chúng ta liền vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ, thế nhưng Ly, dù đời này chúng ta tránh không khỏi trói buộc của thân phận, nhưng chúng ta có thể cùng vận mệnh đấu, ta sẽ không bỏ cuộc, cho dù là bắt buộc ngươi…”

Phong Ly nhìn Càn Khôn, một câu cũng không nói.

Tay vẽ đến cằm của Phong Ly, lại di chuyển đến ngực, nhẹ nhàng chạm vào ngực, cảm nhận tim đập, “Ta từ trong tay ngươi lừa đi ám vệ đội, là vì ta nhìn thấy dưới mặt nạ ôn nhu của ngươi là nội tâm kiêu ngạo mà tự phụ, Ly, ngươi có năng lực, nhưng không đủ giảo hoạt, bởi vì ngươi luôn cao cao tại thượng, cho nên không biết được sự ti tiện của nhân tính, thân là một ác ma, ngươi không đủ ngoan độc, ngươi có biết ta yêu ngươi cái gì không? Ta yêu thiện lương cùng khoan dung của ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thiếu niên thuần khiết mà thanh nhã đứng ở giữa bụi hoa, tâm của ta đã sớm mất đi, ta tiếp cận ngươi, lợi dụng thiện lương cùng ôn nhu của ngươi, ngươi thậm chí không biết đối đãi địch nhân của ngươi như thế nào, đối địch nhân khoan dung là đối mình tàn nhẫn, nếu ta là ngươi, ngày đó lúc ngươi xác nhận thân phận của ta, nên không chút do dự giết chết ta, Ly, ngươi ngay từ đầu liền làm sai rồi.”

“Không sai, là ta quá khinh địch.” Phong Ly lúc này tỉnh táo lại “Bởi vì ta biết ta tuyệt đối chiếm thế thượng phong, cho nên mới khinh địch như vậy, nếu ta không cho ngươi ám vệ đội, hôm nay ta sẽ không xuống thế hạ phong.”

“Không, Ly, ngươi sai lầm rồi, ngươi đến bây giờ vẫn đang chiếm thế thượng phong, Phách Tang sở dĩ giúp ta, hết thảy bất quá là bởi vì mệnh lệnh của ngươi, hắn dù sao cũng là người ma giới, ở thời điểm mấu chốt, hắn vẫn là sẽ lấy lợi ích ma giới làm đầu.” Càn Khôn nhéo nhéo gương mặt Phong Ly, “Nhưng chuyện này kỳ thật không quan trọng, vũ lực cũng không thể chứng minh cái gì, Ly, ngươi biết không? Ngươi sở dĩ chiếm thượng phong, cùng ám vệ đội không có bất cứ quan hệ nào, chỉ là bởi vì ta yêu ngươi, nếu ngươi học được cách lợi dụng tình yêu của ta với ngươi, ta liền thất bại thảm hại, ngươi hiểu chưa?”

“Ngươi đây là đang nói cho ta biết phương pháp đối phó ngươi sao?” Phong Ly lạnh lùng nói.

“Ta sở dĩ nói cho ngươi biết, là bởi vì ta biết ngươi sẽ không lấy chuyện này để đối phó ta, tính kiêu ngạo sẽ không cho phép ngươi lợi dụng tình cảm của ta.” Càn Khôn thở dài một hơi, “Ly, ngươi so với ta có nguyên tắc hơn, nhưng đó cũng là nguyên nhân ngươi không bằng ta, ta hôm nay có thể đem ngươi đặt ở dưới thân, cũng không phải do ta mạnh hơn ngươi, đơn giản ta hiểu được nhược điểm của ngươi, bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta mới có thể dùng nhiều thời gian quan sát ngươi như vậy, ta hiểu ngươi, cho nên có thể thắng ngươi.”

Càn Khôn nhẹ nhàng mà đứng dậy, cởi áo khoát trên người khoát lên cho Phong Ly, trong sự ngạc nhiên của hắn mà đứng lên.

“Ly, ta chưa từng nghĩ muốn đem ngươi đặt ở dưới thân, thế nhưng, ngươi rất lạnh lùng, cũng quá tự chế, nếu ta không chủ động, quan hệ của chúng ta vĩnh viễn không có khả năng tiến về phía trước, ta không thể chỉ biết chờ đợi, thời gian ta chờ đã quá dài, ta không muốn chờ nữa.”

Dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên đầu Phong Ly “Ly, lúc này đây ta buông ta ngươi, không phải bởi vì ta sợ ngươi sẽ hận ta, cũng không phải sợ ngươi không tha thứ ta, mà ta biết, ngươi cần thời gian để hiểu rõ. Thời điểm ngươi chưa rõ ràng, ta không muốn bắt buộc ngươi.”

Ánh mắt Phong Ly trở nên phức tạp, đối với Thiên Hoa Đào, đáy lòng hắn cũng tràn ngập mê hoặc, hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, trong lòng thật mờ mịt a….

“Ly, ta rất yêu ngươi, nhưng ta yêu cũng không mù quáng. Ta yêu rất thanh tỉnh mà kiên định, ta biết ta muốn cái gì, càng biết như thế nào để có được ngươi. Thế nhưng, ngươi thì sao, ngươi đã không thương ta, vì cái gì lại mất đi lí trí, trở nên mù quáng?” Ánh mắt Càn Khôn trở nên kiên định, nhìn Phong Ly, nhẹ nhàng nói ” Chúng ta là đối thủ trời sinh, cũng là tình nhân trời sinh, ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho ngươi, như dù làm thế nào cũng vô pháp né tránh ta. thiên giới ta có thể không cần, nhưng ngươi phải hiểu được, nếu ngay cả ngươi ta cũng không thể chinh phục, làm sao có thể chinh phục thiên giới?”

Hoàn đệ thập chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.