CHƯƠNG 10
Lúc Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại thì là giữa trưa ngày hôm sau, mà Ám Dạ từ lâu đã không thấy bóng người.
Y chậm rãi ngồi dậy, khiến cho cái chăn đang bao trùm trên người theo đó mà trượt xuống thắt lưng, Đê Vĩ lúc này mới phát hiện cơ thể mình bên trong chăn không có một mảnh vải che chắn, nhất thời hai gò má đỏ bừng.
Đê Vĩ nhanh chóng đem chăn quấn quanh bao lấy thân thể mình, sau đó liền xuống giường muốn tìm quần áo, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vì sao cơ thể lại trần truồng như vậy, bình thường khi ngủ y có mặc áo ngủ a!
Đương khi Thiệu Đê Vĩ kéo chăn ngó đông ngó tây tìm quần áo thì, bởi vì quá mức chuyên chú, cho nên một chút cũng không chú ý tới Ám Dạ đã đứng cạnh cửa từ lúc nào, đôi ngân mâu tràn đầy yêu thương dung túng ngóng nhìn tiểu thân ảnh bận rộn kia. . . . . .
Cái chăn quá dài vì bị Thiệu Đê Vĩ đi tới đi lui mà lộn xộn thành một đống dưới sàn nhà, mà lúc này Đê Vĩ đang vội nên căn bản không có chú ý tới nguy cơ dưới chân, lảo đảo một cái, y liền vấp phải chăn mà ngã chúi về phía trước, mắt thấy môi sắp hôn lên mặt đất, Đê Vĩ bất đắc dĩ nhắm lại hai tròng mắt chờ đợi đau đớn ập đến.
Chính là còn không kịp nằm đo đất, thân mình nho nhỏ của Đê Vĩ đã bị ôm chặt tiến vào một khối ngực cứng rắn.
Không nghĩ tới sẽ thoát khỏi cỗ đau đớn kia, mà hai má lại dán trên vách đá ấm áp, Thiệu Đê Vĩ không rõ cho nên liền hé mở hai mắt đang nhắm chặt của mình.
“Vật nhỏ, ngươi có bị thương hay không?”
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Ám Dạ, Thiệu Đê Vĩ không khỏi nghếch mắt lên, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn độn nhìn Ám Dạ.
Nhất thời, oanh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phủ đầy rặng mây đỏ. . . . . .
Y nhớ tới chính mình vì sao lại trần như nhộng vậy, y cũng đã nhớ rất rõ rằng ngày hôm qua mình cùng Ám Dạ nhiệt tình như hỏa ra sao.
Nhìn đến hai gò má đốt hồng của Đê Vĩ, Ám Dạ không khó để biết tiểu tử trong lòng hắn đang nghĩ đến cái gì, hắn cúi đầu đùa nghịch cái miệng nhỏ bên dưới, ôn nhu hỏi:
“Vật nhỏ, ngươi suy nghĩ cái gì, như thế nào mặt lại hồng vậy?”
“A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không cần dựa vào ta thế này.”
Nói xong, Thiệu Đê Vĩ liền một phen đẩy Ám Dạ ra, cơ mà bởi vì dùng sức quá mãnh, khiến cho thân thể y đột nhiên bật ngửa ra đằng sau, thiếu chút nữa đã đập đầu xuống đất.
May mắn Đê Vĩ đúng lúc ấy bắt được vạt áo Ám Dạ mới khiến y tránh được một kiếp nạn, bất quá sau đó y cũng phải trả giá đại giới.
Ám Dạ vốn định vươn tay trợ giúp, nhưng mà còn chưa kịp hành động, Thiệu Đê Vĩ đã chủ động leo lên người hắn, ngay cả ý nghĩ muốn phát huy bản sắc anh hùng đều không có cơ hội, bất quá đổi lại chính là hắn được nếm một diễm phúc khác.
“Xoạt” một tiếng, cái chăn đơn đang bao lấy người Thiệu Đê Vĩ không hề báo trước mà rơi tự do xuống dưới chân y, cuộn thành một vòng.
“A. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ ý thức được chính mình cả người đang trần truồng, liền kích động khẽ kêu một tiếng, lập tức cúi thấp người nghĩ muốn nhặt cái chăn lên. Nhưng mà tay vừa mới đụng tới chăn. . . . . . cả người đã bị ôm lấy nhấc bổng lên giữa không trung.
“Oa. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ thất thố hô lớn.
Y bất khả tư nghị trừng lớn ánh mắt, bàn tay nhỏ bé nhanh giữ chặt vạt áo Ám Dạ.
Khi chạm đến ánh mắt nóng như lửa của Ám Dạ, Đê Vĩ không khỏi toàn thân phát run.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì? Ta. . . . . . Ngươi không thể cho ta xuống dưới được sao? Ta muốn mặc quần áo.”
Thiệu Đê Vĩ lắp bắp thật lợi hại, rất khó khăn mới có thể hoàn thành câu nói kia, bất quá y bị Ám Dạ nhiệt tình nhìn chăm chú, liền ngượng ngùng mà cụp mi xuống. . . . . .
Ác! Này bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của vật nhỏ thật sự là chọc người yêu thương, khiến Ám Dạ nhịn không được lại muốn y.
Ám Dạ hôn hôn môi Đê Vĩ, dục vọng trong khố gian mãnh liệt hò hét suy nghĩ phải nhấm nháp thân hình mềm mại ngượng ngùng của bảo bối trong lòng ngực kia.
“Ta muốn ngươi!”
Sau khi Ám Dạ ở bên tai Thiệu Đê Vĩ nói ra khát vọng chính mình, hắn lập tức đưa y phóng tới giường lớn, Đê Vĩ còn không kịp phát ra tiếng kháng nghị thì y đã bị thân thể to lớn của Ám Dạ áp lên trên người.
“Ngươi. . . . . . Không thể. . . . . . Tối hôm qua. . . . . .”
“Tối hôm qua thế nào?” Ám Dạ xấu xa hỏi lại Thiệu Đê Vĩ khi y dùng tay che gương mặt đỏ hồng của mình.
“Ngươi. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ xấu hổ đến nghẹn lời.
“Ta như thế nào, ân?” Ám Dạ tiếp tục trêu đùa y, hắn cảm thấy việc gây khó dễ cho tiểu tử trong lòng kia thật sự là một chuyện thú vị.
Thiệu Đê Vĩ không biết phải mở miệng như thế nào, gấp đến độ phát khóc.
Nhìn đến Thiệu Đê Vĩ hốc mắt phiếm hồng, Ám Dạ lúc này mới thôi trêu cợt y. Hắn hôn đuôi lông mày vật nhỏ, sau đó lập tức đối thân thể mê người làm hắn cuồng si dưới thân triển khai tấn công.
Ám Dạ không chút khách khí ôm trụ lấy hạ thể Thiệu Đê Vĩ qua lại âu yếm, đồng thời cũng không quên trêu đùa bộ ngực vật nhỏ.
“A. . . . . . Không, không cần. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ vừa kêu vừa đẩy đẩy cái đầu đang gặm nhấm ngực mình ra.
Ám Dạ một chút cũng không để ý đến sự phản đối của Thiệu Đê Vĩ, hắn vẫn như cũ cố ý khiêu khích hai nụ hoa hồng nhạt trước ngực y.
“A. . . . . . Oa. . . . . .”
“Thoải mái không? Vật nhỏ.”
“Oa! Ngươi. . . . . . Ngươi không nên hỏi ta loại sự tình này!” Thiệu Đê Vĩ đỏ bừng mặt trốn tránh.
Bàn tay nhỏ bé của Đê Vĩ đặt ở trước ngực Ám Dạ, ý thức được thứ đang đặt dưới bụng mình đã bắt đầu cứng lên, y càng thêm đỏ mặt thẹn thùng.
“Không phải. . . . . . Hôm qua mới. . . . . . Mới ‘cái kia’ sao? Như thế nào. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ lầm bầm .
“Ai bảo ngươi hấp dẫn ta!”
“Ta không có, nếu ngươi không. . . . . . Ô. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong đã bị Ám Dạ hôn chặn miệng.
Chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhắn hé ra hợp lại, Ám Dạ thật muốn nghe tiếng rên rỉ mê người phun ra từ cái miệng nhỏ hồng nhạt ấy.
Hắn đem hai chân Thiệu Đê Vĩ tách ra, vùi đầu vào phúc gian y, bắt đầu hàm liếm dục vọng lửa nóng của y.
Thình lình xảy ra kích thích như vậy làm cho Đê Vĩ nhịn không được ngâm nga ra tiếng:
“A. . . . . . Oa. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . .”
Đê Vĩ vốn nghĩ muốn đẩy Ám Dạ đang chôn ở giữa bắp đùi mình ra, nhưng bất đắc dĩ vì quá nhiều vui thích làm cho y chẳng còn chút lực nào, bàn tay muốn kháng cự, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực nắm vào lọn tóc màu lam của Ám Dạ.
“A. . . . . . Dạ. . . . . .”
Đầu lưỡi Ám Dạ càng lúc càng kịch liệt hút vào khiêu khích, Thiệu Đê Vĩ cũng càng lúc càng không thể chế trụ được tiếng kêu sung sướng của chính mình.
Đê Vĩ cảm thấy thân thể mình đã không còn khả năng khống chế, y khó lòng kìm nổi mà vặn vẹo vòng eo, không biết nên nói ra khát vọng của bản thân như thế nào, Đê Vĩ biết mình muốn nhiều hơn, muốn được Ám Dạ âu yếm, muốn Ám Dạ ở sâu bên trong mình đoạt lấy hết thảy. . . . . .
“Ô. . . . . .”
Thiệu Đê Vĩ kêu lên một tiếng, sau đó ở trong miệng Ám Dạ phóng xuất ra thứ tình cảm ấm áp mãnh liệt.
Ám Dạ phiến tình vươn đầu lưỡi liếm sạch nhũ bạch cam mật bên môi hắn, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đang mở hé mắt, hư nhuyễn há to mồm thở phì phò dưới thân mình.
Cánh tay cường tráng của Ám Dạ hoàn trụ vòng eo vật nhỏ, đem thân thể mềm nhũn của y ôm vào trong ngực.
“Làm. . . . . . Làm cái gì?” Thiệu Đê Vĩ kinh hoảng muốn đẩy khuôn ngực cường tráng trước mắt ra, nhưng như thế nào cũng không thể dùng lực.
Ám Dạ lại không cần tốn nhiều sức đã có thể đem thân mình gầy gò kia ôm ngồi trên đùi hắn.
“Ám Dạ. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Hắn sẽ không phải là muốn. . . . . . Thiệu Đê Vĩ cư nhiên trừng lớn mắt.
Đôi ngân mâu tràn ngập dục vọng của Ám Dạ đã cho y đáp án.
“Không. . . . . . Ta từ bỏ. . . . . .”
“Không thể không cần!”
Ám Dạ hoàn toàn không cho Thiệu Đê Vĩ có đường rút lui. Hắn đem hai chân y nâng lên quấn quanh thắt lưng mình, khéo léo nhấc tiếu mông nhỏ nhắm ngay vào thứ nóng rực đã dâng trào nãy giờ của hắn. . . . . .
Ám Dạ không để cho Đê Vĩ có thời gian sợ hãi, vật thể nóng rực cắm ngay lối vào của hoa cốc phía sau, mãnh liệt tiến thẳng trong u cốc chật hẹp. . . . . .
“A. . . . . . Ân. . . . . .” Vật thể nóng rực tốc hành tiến vào làm cho Thiệu Đê Vĩ nhịn không được ôm sát cổ Ám Dạ anh anh khóc lớn: “Đau. . . . . . Hảo thâm. . . . . . Hảo thâm. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . .” Y vừa khóc vừa lắc đầu.
“Hư. . . . . . Đợi lát nữa sẽ không đau . . . . . .”
Ám Dạ hôn hôn một chút lên trán vật nhỏ, sau đó liền giúp đỡ giữ chặt thắt lưng đã bắt đầu co rúm đứng lên của y.
“A. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . .”
Ám Dạ vẫn không ngừng hướng chỗ sâu trong cơ thể Đê Vĩ va đập, dùng sức tiến lên, thật sâu đâm vào, nhợt nhạt rời khỏi, động tác tiến ra đâm vào đều mang theo sự cường thế mạnh mẽ.
Đê Vĩ trốn không được chỉ có thể ôm chặt lấy Ám Dạ, ở bên tai hắn thấp giọng thút thít rên rỉ . . . . . .
“A. . . . . . Đừng. . . . . . A. . . . . .”
“Vật nhỏ, gọi tên ta!” Ám Dạ bá đạo ra mệnh lệnh .
“A. . . . . . Dạ. . . . . .”
“Tốt lắm!” Ám Dạ đột nhiên hôn lên đôi môi hồng nhuận của Đê Vĩ, càng thêm mãnh liệt yêu y.
Thiệu Đê Vĩ vẫn lắc đầu, thế nhưng thân thể y thì đã không tự chủ được mà phối hợp với Ám Dạ, cái miệng nhỏ vì áp lực quá lớn mà khẽ nhếch lên không ngừng thở gấp.
“A. . . . . . Dạ. . . . . .” Khoái cảm dâng lên hạ xuống hết sức khiến cho ý thức của Đê Vĩ càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
Dần dần, Đê Vĩ bị dục hỏa cuồng liệt nuốt chửng, nhịn không được từng trận khoái cảm mãnh liệt như thủy triều thổi quét qua, thời điểm Ám Dạ mạnh mẽ tiến vào một lần nữa, Thiệu Đê Vĩ đã cao giọng hô tên hắn.
“Dạ. . . . . .”
Tại cổ gian bay vụt ra mật dịch bạch trọc, đạt lên đến cực độ khoái cảm.
Đê Vĩ thuận thế tựa vào vai Ám Dạ, hổn hển thở dốc.
Lập tức Ám Dạ ở bên trong cơ thể Thiệu Đê Vĩ phóng thích ra dòng chảy nóng bỏng. . . . . .
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”
Vui thích lần thứ hai đánh úp về phía Đê Vĩ, y lại chỉ có thể suy yếu phát ra một tiếng than nhẹ, thân mình đơn bạc khẽ run rẩy.
Ám Dạ yêu thương hôn môi vật nhỏ, bàn tay to vẫn lưu luyến không rời da thịt trắng mịn của y.
Cánh hoa bị hôn đến sưng đỏ, đôi gò má hồng hồng, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ vểnh ra hấp khí, càng xem càng cảm thấy thật đáng yêu, Ám Dạ nhịn không được siết chặt cánh tay.
Thiệu Đê Vĩ khẽ mở hai tròng mắt đang phủ đầy sương mù, khó hiểu nhìn Ám Dạ.
Kia ánh mắt hồn nhiên của vật nhỏ khiến phần thân thể vẫn đang ở trong người Thiệu Đê Vĩ của Ám Dạ rục rịch động đậy, lần thứ hai trở nên cực nóng, biểu hiện mãnh liệt rằng vừa rồi hắn vẫn chưa thỏa mãn. . . . . .
Nhận thấy được biến hóa của Ám Dạ, Thiệu Đê Vĩ không thể tin trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn.
Không thể nào! Mắc cỡ chết người ! Mới. . . . . . Vừa mới. . . . . . Cư nhiên. . . . . . Lại. . . . . .
Thiệu Đê Vĩ làm bộ muốn từ trên đùi Ám Dạ đứng dậy, chính là thắt lưng cùng hai chân vô lực lại như thế nào không nghe lời, thân mình uốn éo động đậy, cuối cùng thậm chí còn làm cho cái phần đang chôn sâu trong cơ thể y trở nên càng thêm nguy hiểm.
“Ác! Tiểu tử kia, đừng lộn xộn!”
Ám Dạ gầm nhẹ vào tai Thiệu Đê Vĩ, phân thân nhạy cảm lại run rẩy đứng lên.
Ám Dạ vẫn đang ở trong cơ thể y, lại rõ ràng cảm nhận được vách tường chật hẹp trong phút chốc rất nhanh co rút lại, Ám Dạ nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.
“Dạ. . . . . . Ngươi. . . . . .” Thiệu Đê Vĩ phát ra một trận kinh suyễn.
Không kịp để y phản đối, Ám Dạ đã giữ chặt thắt lưng y rồi bắt đầu chuyển động. . . . . .
Thiệu Đê Vĩ chỉ có thể lần thứ hai đắm chìm trong thứ cảm xúc chết người, cho đến khi ý thức của y trở nên mơ hồ. . . . . .