Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

 

Thiệu Đê Vĩ biết Ám Dạ muốn tốt cho y, nhưng mà. . . . . . Cà. . . . . . Trong lòng Đê Vĩ không khỏi khóc thét lên, y sợ nhất chính là thanh tiêu cùng cà, Đê Vĩ cảm thấy chúng nó phi thường khó nuốt, nói rõ một chút —— chính là vô cùng khó ăn.

Nhìn thấy vật nhỏ trong lòng sắc mặt thiên biến vạn hoá, Ám Dạ biết tỏng là y lại không thích ăn thứ đó, bất quá. . . . . . Hừ! Hắn vẫn có biện pháp buộc Đê Vĩ phải đem thức ăn vào trong bụng.

“Như thế nào hả? Mau lên đi, hay là ngươi muốn ta uy ngươi?” Ám Dạ tà tà nhìn Thiệu Đê Vĩ đang nhăn mặt.

“Không cần, không cần! Ta chính mình ăn thì tốt rồi!”

Nói xong, Thiệu Đê Vĩ cắn răng một cái, gắp khối cà đưa vào miệng, nhai cũng không nhai, chỉ nghe thấy Đê Vĩ lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền liều mạng đem cả khối cà nuốt thẳng vào bụng.

Bất quá, này phương pháp ăn hãi hùng này lại khiến Đê Vĩ ho khan liên tục.

“Khụ. . . . . . Khụ. . . . . .”

Ám Dạ vội vàng đưa tay vuốt vuốt lưng Đê Vĩ, giúp y thuận khí.

Rốt cục, Thiệu Đê Vĩ cũng đình chỉ ho khan, nhưng mà bởi vì thở gấp quá độ nên y ngay lập tức trở nên mặt đỏ tai hồng.

“Không có việc gì chứ? Tiểu tử kia!”

“Không có việc gì. . . . . . mới là lạ, không cần bảo ta ăn thứ khó nuốt như vậy là được!” Thiệu Đê Vĩ hờn dỗi nói, hơn nữa còn đối Ám Dạ nhấp nháy đôi mắt to.

Bình thường tuyệt chiêu này rất nhanh có thể giành được sự đồng ý của Ám Dạ, nhưng hiện tại lúc này lại không thể đơn giản như vậy.

Đối với Thiệu Đê Vĩ thân thể không có mấy cân thịt, Ám Dạ vẫn thực để ý. Cho nên nói cái gì hắn cũng không thể thoả hiệp với bộ dạng đáng thương hề hề của Đê Vĩ được, Ám Dạ thế nào cũng phải dưỡng cho bảo bối mập mạp lên mới thôi.

Ám Dạ không nói không rằng, ánh mắt thâm trầm nhưng chấp nhất lộ ra ý tứ không để cho đối phương cự tuyệt.

“Được rồi! Ta ăn là được!” Thiệu Đê Vĩ nhận mệnh, thất vọng buông xuống đôi mắt khẩn cầu của mình.

“Như vậy mới ngoan!” Ám Dạ hôn hôn đỉnh đầu Đê Vĩ.

Thiệu Đê Vĩ bỗng nhiên nâng đầu lên, thiếu chút nữa đã đụng phải cằm Ám Dạ, may mắn là Ám Dạ kịp thời tránh ra.

“Ta đáp ứng ngươi ngoan ngoãn ăn, nhưng ta càng nghĩ càng thấy không công bằng, vì cái gì chỉ có mỗi ta phải ăn, còn ngươi thì không?”

“Có ý tứ gì?”

“Ý của ta là ngươi cũng phải ăn. Chỉ có mình ta ăn rất là không công bằng.”

Ai! Trên đời này có kẻ dám cò kè mặc cả với hắn!

” Ngụ ý của ngươi là hy vọng ta giống vừa rồi một ngụm một ngụm uy ngươi ăn sao?”

Nghe vậy, mặt Thiệu Đê Vĩ đột nhiên hồng lên.

Ám Dạ thưởng thức gương mặt lần thứ hai ửng đỏ như đã đoán trước được của vật nhỏ, tiểu gia hỏa này không biết mỗi lần y mặt đỏ lên chính là đang hấp dẫn hắn muốn y sao? Khố hạ nóng rực lại rục rịch, mà vật nhỏ này lại một chút tự giác cũng không có!

Ám Dạ dưới đáy lòng thở dài, cố gắng khắc chế dục hoả đang bốc lên trong người.

“Ta không phải có ý tứ này! Ý của ta là, ta ăn một ngụm, ngươi cũng phải ăn một ngụm, như vậy ta mới ăn!” Thiệu Đê Vĩ thủ đoạn không cao minh lắm đối Ám Dạ ra giá.

Ám Dạ vừa nghe lời nói trẻ con của tiểu tình nhân xong, cũng chỉ có thể nhân nhượng nhún vai.

“Có thể!”

Được Ám Dạ nhận lời, Đê Vĩ lòng tràn đầy vui mừng nhanh chóng đem tất cả những món y không thích ăn gắp cho Ám Dạ, còn lại đều là những mỹ thực y thích ăn.

Thiệu Đê Vĩ dưới đáy lòng trộm cười thầm, y hồn nhiên không biết toàn bộ biểu lộ đắc ý trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đều bị Ám Dạ nhìn thấu hết.

“Từ từ!” Ám Dạ nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của Thiệu Đê Vĩ.

“A?”

“Đến lượt ta gắp cho ngươi ăn.”

“A! Không cần.”

“Ta kiên trì!”

Ô. . . . . . Ô. . . . . . Kỳ thật ngươi có thể không cần phải kiên trì như vậy! Thiệu Đê Vĩ ở trong lòng nước mắt ròng ròng .

Có thể thấy, nguyên một bữa ăn này đã ngốn mất của bọn họ không ít thời gian !

Về phần “biểu hiện” mà Thiệu Đê Vĩ đã đáp ứng với Ám Dạ trước đó, đương nhiên chỉ có mình Ám Dạ được biết thôi a!

Thiệu Đê Vĩ cuối cùng cũng được như ý nguyện ra ngoài cung dạo chơi, bất quá cũng phải vài ngày sau mới đi được.

Ai bảo “biểu hiện” của Đê Vĩ quá tốt, khiến cho y được Ám Dạ yêu thương thật nhiều, cho tới bây giờ mới có sức mà xuống giường.

Đê Vĩ một mình đứng chần chừ trước “sương mù chi sâm”, u sầu suy nghĩ xem rốt cuộc có nên vào hay không.

Tuy rằng Ám Dạ đã cho phép y được chạy loanh quanh một chút, nhưng mà Đê Vĩ lại không để ý đến mình càng chạy càng xa, rồi đi luôn đến vùng “sương mù chi sâm”.

Ám Dạ đã ngàn dặn vạn dặn Đê Vĩ rằng y không được đến những nơi nguy hiểm, đương nhiên cũng chính là nơi này, lời nói của Ám Dạ luôn vang bên tai, điều này làm cho Thiệu Đê Vĩ rơi vào thế khó xử, nhưng mà y lại rất muốn được chơi cùng Lý Tư Thác a. . . . . .

Đang lúc Đê Vĩ đang do dự hết sức thì, một cơn lốc đột nhiên đánh úp về phía y, ánh mắt màu vàng cùng cơ thể cự long đỏ lửa nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đê Vĩ . . . . .

Cự long vừa đến trước mặt Thiệu Đê Vĩ, lập tức há to miệng, trông giống như là muốn một ngụm nuốt chửng y vào trong bụng, nhưng thực chất, nó chính là vươn đầu lưỡi ra vui mừng liếm khuôn mặt hồng nhuận của Đê Vĩ, bộ dạng hệt như được gặp lại bằng hữu, cự long thân thiện dùng đầu mình cọ cọ vào người Đê Vĩ.

“Hảo! Ngoan!” Thiệu Đê Vĩ cũng thật cao hứng ôm đầu Kha Tạp Lý Tư Thác vỗ vỗ.

“Thật sự là đã lâu không thấy! Nhĩ hảo không tốt a?”

Như để trả lời câu hỏi của Thiệu Đê Vĩ, từ lỗ mũi Kha Tạp Lý Tư Thác phun ra hai đạo lưỡng khí.

“Vậy ngươi có nhớ ta không?” Thiệu Đê Vĩ ngây ngô hỏi nó.

Kha Tạp Lý Tư Thác không trả lời, chỉ liều mạng liếm láp hai má vì hưng phấn mà ửng đỏ của Thiệu Đê Vĩ.

“Nga! Ý của ngươi là nói rất nhớ ta a! Ta cũng rất nhớ ngươi! Ngươi xem hôm nay ta tới tìm ngươi, còn mang theo đồ vật cho ngươi ăn này!” Thiệu Đê Vĩ lấy ra một túi thức ăn chín.

Gói to đó không phải cái gì khác, tất cả đều là những thứ Thiệu Đê Vĩ ghét ăn.

Kha Tạp Lý Tư Thác vừa thấy, đầu liền quay đi, không thèm liếc mắt đến cái gói to đó một cái.

“A! Ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Đồ ăn này tuy rằng không ngon. . . . . . A. . . . . . Không phải! Ách. . . . . . Dạ nói đây đều là những thực vật ngon lại có nhiều dinh dường, cho nên ta mới mang đến cho ngươi ăn a!”

Kha Tạp Lý Tư Thác vẫn không thèm liếc mắt nhìn Đê Vĩ, như kiểu không tin lời nói của y.

Thiệu Đê Vĩ phát ra âm thanh cười gượng xấu hổ: “Hắc. . . . . . Ta tuy rằng không thích ăn, nhưng mà Dạ đã nói đây đều là đồ ăn ngon lại dinh dưỡng! Hơn nữa ta cam đoan ngươi nhất định chưa từng ăn qua mấy thứ này, đây là những món chỉ ở nhân giới mới có a!”

Thiệu Đê Vĩ tỉ mỉ giải thích, lúc này mới làm cho Kha Tạp Lý Tư Thác hé mắt nhìn y.

“Đến! Ngoan, đầu thấp một chút, ta uy ngươi ăn! Ăn xong cái này còn có điểm tâm nữa!” Thiệu Đê Vĩ từ trong túi mình lấy ra một thỏi chocolate.

Chocolate là thứ Đê Vĩ yêu nhất! Không, phải nói tất cả đồ ngọt cơ hồ đều là thứ y yêu nhất mới đúng.

“Thứ tốt muốn cùng bạn tốt chia xẻ, ngươi xem đây là chocolate a! Tuy rằng nó thoạt nhìn đen đen vậy, nhưng mà ăn thực sự tốt lắm.”

Kha Tạp Lý Tư Thác dùng đầu của nó dụi dụi vào cái tay đang cầm chocolate của Thiệu Đê Vĩ, thúc giục y uy nó ăn!

“A! Ngươi nghĩ muốn ăn cái này trước sao?”

Cự long phát ra tiếng hô, ý muốn trả lời Đê Vĩ.

Thiệu Đê Vĩ do dự suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

“Được rồi! Cho ngươi ăn!” Thiệu Đê Vĩ gian nan trả lời giống như tráng sĩ đoạn cổ tay, bất quá, y vẫn có một yêu cầu nho nhỏ: “Nhưng mà chỉ cho ngươi ăn một khối nhỏ thôi! Sau đó, ngươi cần phải giúp ta đem thanh tiêu cùng cà ăn hết, bằng không nếu Dạ thấy ta bỏ thừa, hắn nhất định sẽ trừng phạt ta!”

Nói đến trừng phạt, Thiệu Đê Vĩ không khỏi thoáng đỏ mặt.

Mà Kha Tạp Lý Tư Thác ăn một khối xong, lại muốn ngừng mà không được đem cái bọc chocolate Thiệu Đê Vĩ cầm trong tay, nhét cả vào trong miệng nó. . . . . .

“A! Ngươi như thế nào có thể như vậy. . . . . . Ta không phải nói chỉ có thể ăn một khối sao?” Thiệu Đê Vĩ đối với con cự long đỏ đang rung đùi đắc ý bất mãn kháng nghị.

“Được rồi! Nếu đã ăn như vậy, ngươi hẳn cũng muốn đem mấy thứ này ăn sạch sẽ đi.” Thiệu Đê Vĩ nâng cánh tay lên, quơ quơ cái gói to trước mặt Kha Tạp Lý Tư Thác.

Kha Tạp Lý Tư Thác như là thoả mãn vì đã nhìn rõ âm mưu của Thiệu Đê Vĩ, lập tức đặt thân thể cao lớn của mình nằm úp sấp sóng xoài trên cỏ, thoải mái nhắm lại đôi mắt màu vàng, ngáp dài một cái.

Thật sự là một chút mặt mũi cũng không lưu cho Thiệu Đê Vĩ!

“A! Không thể, không thể! Nhĩ hảo đê tiện! Đồ ngon của ta ngươi đều đem ăn hết, đồ khó ăn thì lưu cho ta, ta mặc kệ, ngươi ít nhất phải giúp ta ăn một nửa đi!” Thiệu Đê Vĩ lay lay thân thể to lớn của Kha Tạp Lý Tư Thác mà ăn vạ.

Chính là mặc kệ Thiệu Đê Vĩ như thế nào kháng nghị, Kha Tạp Lý Tư Thác vẫn như cũ nằm im không quan tâm.

Ám Dạ từ đầu đến cuối đều ở phía sau Thiệu Đê Vĩ yên lặng quan sát, bởi vậy mà hết thảy hành động của vật nhỏ đều rơi vào trong mắt hắn.

Ám Dạ cười cười nhìn chăm chú vào vật nhỏ tính tình đơn giản kia.

Này vật nhỏ nghĩ như vậy là có thể “Phi tang chứng cớ” sao? Thật sự là đứa ngốc, để xem lúc y trở về sẽ bị hắn xử phạt thế nào!

Thiệu Đê Vĩ có thể là vì mệt mỏi, liền ngồi xuống dựa vào Kha Tạp Lý Tư Thác thở hổn hển, có lẽ bởi vì sáng nay đi bộ rất nhiều nên mới thế. Đê Vĩ nhắm mắt lại, chỉ khoảng nửa khắc sau đã nghe thấy âm thanh khe khẽ đáng yêu của y vang lên. (em ấy ngáy ngủ =]])

Kha Tạp Lý Tư Thác mở ra đôi mắt vàng đang nhắm chặt của mình, nó như là biết được tiểu bằng hữu vì mệt mỏi mà ngủ quên mất, liền săn sóc dùng cánh mình cẩn thận bao trùm lên cơ thể Thiệu Đê Vĩ.

Nó vốn định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng khi Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, Kha Tạp Lý Tư Thác liền sợ tới mức quên cả chuyện chợp mắt.

“Đem cánh của ngươi bỏ ra.” Ám Dạ không nhanh không chậm ra lệnh cho Kha Tạp Lý Tư Thác.

Ám Dạ liếc mắt một cái cũng không nhìn qua Kha Tạp Lý Tư Thác, đôi ngân mâu của hắn thuỷ chung chưa từng rời đi gương mặt vật nhỏ đang say ngủ kia.

Kha Tạp Lý Tư Thác tuyệt nhiên không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng nâng cánh lên.

Đươc ôm vào trong ***g ngực ấm ấp, lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu quen thuộc, khuôn mặt Thiệu Đê Vĩ nhanh chóng hiện lên một nụ cười ngọt ngào, trong lúc mơ màng y lại càng thêm rúc sâu vào trong ngực Ám Dạ, ngọ nguậy tìm vị trí thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Đê Vĩ hạnh phúc hừ nhẹ một tiếng, rồi lại lần thứ hai rơi vào giấc ngủ.

Ám Dạ ngưng mắt yêu thương nhìn hành động ngốc nghếch của vật nhỏ, hắn hôn hôn lên cái miệng nhỏ đang vểnh lên của Đê Vĩ, sau đó lập tức nhẹ nhàng mà chậm chạp, từng bước từng bước quay về Tật Hồn Cung.

—————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.