Ma Vương Độc Phi

Chương 6: Chương 6: Quá khứ




Chương 5 : Quá khứ.

Editor: Tịnh Vũ

Rất nhanh, liền có hai cung nữ mặc trang phục hồng nhạt đi đến.

Bước qua cánh cửa, liền thấy Thanh Liên đang run rẩy mà quỳ trên đất, mà vốn dĩ Lục Ly đang bị trói ném ở trên giường gỗ lúc này lại đang đứng trong phòng lạnh lùng nhìn các nàng. Hai người cảm thấy cả kinh, rồi lại rất nhanh khôi phục bộ dáng vênh váo tự đắc.

Đứng ở bên trái cung nữ áo trắng hướng cửa chính bước một bước, giơ tay liền vung cho Thanh Liên một cái tát, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lục Ly.

“Tiện nô ! Ngươi dám lén lút thả con tiện nhân này ! Thật không hổ là chủ tớ, đồng dạng đều không biết liêm sỉ !”

Thanh Liên bị một cái tát này làm cho thân thể nàng lảo đảo té ngã sang một bên trên đất, nguyên bản khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt liền bầm tím. Rồi lại bởi vì sợ Lục Ly, rốt cuộc há miệng run rẩy không dám cãi lại.

Lục Ly hơi hơi híp mắt, trong mắt xẹt qua một tia lãnh quang. Nếu là người quen thuộc với nàng liền biết rõ, đây là dấu hiệu trước khi nổi giận.

Bên phải cung nữ áo trắng giương mắt nhìn qua Lục Ly, rồi cảm thấy dường như bộ dạng Trưởng công chúa lúc này cùng ngày trước có chút khác biệt. Trước kia công chúa tuy rằng kiêu ngạo ngang tàng, tính tình hung ác nhưng cũng là kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nếu nói tâm địa hung ác hiểm độc, chỉ sợ Nhị công chúa liền muốn hơn một bậc. Chẳng qua là giờ phút này thấy Trưởng công chúa chỉ im lặng mà đứng ở đó, loại khí thế khiếp người, dường như là toàn thân tản ra hàn khí bức người. Nghĩ như vậy, trong nội tâm liền rùng mình một cái.

“Hồng Ngọc, nàng dù sao cũng là Trưởng công chúa...” Thấp giọng mở miệng, thò tay giật giật ống tay áo của người bên cạnh, ý bảo nàng thu liễm một ít.

Hồng Ngọc ánh mắt đảo qua bày trí trong phòng, cũng không lọt vào mắt, xùy cười một tiếng, ngạo mạn mà liếc Lục Ly một cái :“ Phỉ Thúy, ngươi thế nhưng là choáng váng đầu đi ? Nàng đâu còn là Trưởng công chúa, nếu thật là Trưởng công chúa thân phận cao quý đi, thì đâu thể nào bị ném tại loại địa phương này so với lãnh cung còn muốn đổ nát hơn. Nàng hiện tại a, chẳng qua chỉ là một đứa con gái thân phận ti tiện hạ đẳng. Nếu không phải muốn thay thế chủ tử chúng ta gả vào Lăng Vương phủ, đâu thể nào còn để cho nàng sống tốt.”

Phỉ Thúy một mực nửa cúi đầu vụng trộm ngước mắt nhìn thân ảnh hồng y đứng ở kia, mắt thấy Hồng Ngọc mỗi một câu nói liền cảm thấy trên thân người kia hàn ý càng lớn, trong nội tâm sợ hãi đến lui về phía sau nửa bước. Lại nhìn Hồng Ngọc một cái , bộ dáng chủ tử giáo huấn tỳ nữ, lời nói đến bên miệng cuối cùng nuốt xuống. Bản thân tuy rằng cùng Hồng Ngọc hầu hạ Nhị công chúa, thế nhưng Hồng Ngọc so với chính mình tinh ranh hơn vài phần, cũng biết như thế nào làm chủ tử vui vẻ, so với chính mình được sủng ái nhiều hơn, dốc lòng pha trò so ra vẫn còn sung sướng hơn nhiều. Huống chi lần trước lúc gác đêm, vốn là Hồng Ngọc đang trực, lại không nghĩ đến đêm đó nàng vụng trộm rời đi. Chờ một lúc trở lại liền thấy nàng vẻ mặt mang ý xuân, bộ dáng quyến rũ, lời nói nghiễm nhiên tài trí hơn người, sợ là đã bị người nọ coi trọng . Nếu như lúc này mình mở miệng chọc nàng không vui, về sau sợ càng khó có chỗ đứng bên người Nhị công chúa.Hồng Ngọc thấy Lục Ly không nói lời nào, trong lòng lại càng đắc ý muôn phần. Ngón tay nhỏ nhắn giơ lên, dường như mang theo mười phần bố thí, cất giọng nói :“ Ngươi đã tỉnh, liền tranh thủ thời gian ngoan ngoãn đi ra ngoài gặp chủ tử !”

Một mực yên tĩnh lúc trước Lục Ly rốt cuộc chuyển động, chẳng qua trong chớp mắt liền đến trước mặt Hồng Ngọc, nửa giơ cánh tay lên, động tác nhanh đến nỗi không nhìn rõ. Nương theo đó là tiếng thét như heo chọc tiết, âm thanh rất nhỏ, quai hàm của Hồng Ngọc liền bị lệch sang một bên.

Hồng Ngọc trong nháy mắt biểu hiện đau đớn trên mặt, thân thể bởi vì vừa tức lại vừa sợ mà run rẩy, môi dưới càng không ngừng phát run, rồi lại bởi vì không ngậm miệng được mà nói không ra lời. Chẳng qua là dáng vẻ đỏ bừng khẽ rơi nước mắt, đem gương mặt tô son trát phấn kia tạo ra vài cái khe rãnh trên mặt. Một bên Phỉ Thúy nhìn thấy nàng thế nhưng vì đau đớn mà gương mặt có mấy phần vặn vẹo, liền cảm thấy thập phần đáng sợ, ngược lại lui về phía sau mấy bước liền chạy ra khỏi phòng.

“Các ngươi ngay cả cái nữ nhân ti tiện kia đều xử lý không xong, thực là một đám vô dụng ăn hại, Bổn công chúa dùng các ngươi thì có ích lợi gì ?” Ngoài cửa rất nhanh truyền đến giọng nói giận dữ, ngay sau đó, một thân ảnh màu vàng sáng vọt vào.

Lục Ly giương mắt lạnh lùng nhìn lên, chỉ thấy người tới vẻ mặt tràn đầy kiêu căng, vốn dĩ cũng có thể coi người trước mặt là mỹ nhân yểu điệu mềm mại như bông sen, chẳng qua là phần dung mạo kiều diễm kia lại bị vẻ chua ngoa cực kỳ đánh gãy. Tóc búi thành búi Mẫu Đơn, đỉnh đầu cắm đầy trâm cài tóc phỉ thúy trân châu, mỗi một bước đi vào liền lắc lư vang dội, phối hợp với một thân váy màu vàng sáng loáng, ngược lại mười phần như bộ dáng của một nhà giàu mới nổi.

Ánh mắt nghiêng nghiêng đảo qua, rơi vào mặt ngọc bên hông nàng , nhìn một lúc liền ngưng trệ. Nhìn ngọc bội điêu khắc thành bộ dáng dị thú, trong đầu bỗng nhiên kéo tới một cỗ đau nhức.

“Ngươi tiện nhân này ! Dám tự mình thoát khỏi dây thừng, còn dám đối với tỳ nữ của Bổn công chúa động thủ ...”

Trí nhớ lộn xộn ùn ùn kéo đến, tràn ngập toàn bộ trong đầu, trước mắt hiện lên những đoạn ký ức không hoàn chỉnh tới lui, giọng nữ tử bén nhọn bị ngập chìm trong đoạn ký ức ngắn.

Hằng năm đơn giản lúc vẫn còn được sủng ái, ba tháng bắt đầu, đạp ngựa mà đi, đã từng so với hoa xuân dung nhan càng rực rỡ hơn, cũng tại trong nháy mắt liền rơi xuống, còn dư lại chỉ có vẻ ghen ghét cùng ngoan độc trên khuôn mặt, lần lượt gặp tai nạn cùng chỉ trích, thiếu nữ xinh đẹp kia đảo mắt trở nên trầm mặc, sau đó là cực đoan, bị lưu lại trong bóng đêm như thế nào cũng không cảm giác được ánh mặt trời.

Đưa tay, chậm rãi chạm vào lòng ngực, cảm thụ được trái tim luật động. Vốn dĩ, cảm xúc của Lục Ly vẫn tồn tại trong thân thể. Mặc dù chỉ là một tia trí nhớ, thực sự có thể cảm nhận được nội tâm của nàng một mực trầm xuống.

Thấy Lục Ly cũng không đáp lại lời nào, nữ tử áo vàng tự cho rằng nàng biết điều sợ hãi, trên mặt càng đắc ý, tới gần một bước, đưa tay tới gần muốn bắt cánh tay của nàng, ý định tự mình hung hăng giáo huấn nàng. Cũng đang sắp chạm được da thịt trong nháy mắt bị tay kia gắt gao chế trụ, nhẹ nhàng thay đổi một cái, cùng với xương cốt giòn vang, toàn bộ cánh tay liền bị vặn xoay qua chỗ khác .”A !!”

“Công chúa ! “

“Nhị công chúa !!”

Vốn dĩ Thanh Liên sợ hãi không thôi thấy Lục Ly lại đưa tay vặn cánh tay Nhị công chúa, lập tức kinh sợ không thôi, chẳng qua là quỳ trên mặt đất kêu một tiếng liền lúng ta lúng túng nói không ra lời.

Giọng nữ tử bén nhọn liên tiếp, vốn một mực run rẩy đứng ở cửa Phỉ Thúy thấy tình huống lúc này không ổn, lập tức chạy ra sân nhỏ bên ngoài, Lục Ly nhưng là ngay cả mi mắt cũng không nâng lên, phảng phất giống như không nhìn thấy. Hừ, nàng coi như còn có phần thông minh, liền biết giờ này làm chuyện gì có lẽ cũng sẽ có phát sinh. Nếu như đi ra ngoài tìm viện binh, như vậy rất tốt, nhiều năm như vậy cũng thành nợ, cũng nên là thời điểm tính toán rồi. Mắc nợ Lục Ly, bản thân lại muốn một chút đòi lại.

Ngón tay tại chỗ cổ trắng nõn của thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve, khóe môi chậm rãi giương lên, lạnh lùng nhìn trên mặt thiếu nữ đau đến mồ hôi đầm đìa:“ Lục Dao, lúc trước ta một mực không có đánh trả, ngươi có phải hay không cảm thấy ta rất dễ bắt nạt ?

Lục Dao nhìn lên, trước mặt rõ ràng là một khuôn mặt quen thuộc, thế nhưng toàn thân tỏa ra khí thế bức người thế lại là Lục Ly, chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi, tay kia mang theo nhiệt độ lạnh buốt liền dừng tại trên cổ của mình, dường như đó là một sự buông lỏng của dã thú, thoáng khẽ động, sau đó sẽ gặp phải chính là cảnh máu chảy lần nữa.

“Bắt đầu lúc mười hai tuổi đã biết rõ việc sủng phi của phụ hoàng bị giết chết , còn đem sự tình đổ lên trên người ta, thậm chí đem mẹ của ta diệt khẩu. Lục Dao, ta có phải là nên bội phục cái thủ đoạn ngoan độc, tâm độc rắn rết của ngươi đi ?” Nữ tử ôn nhu yên tĩnh kia, là sâu trong lòng cùng trí nhớ Lục Ly chính là ấm áp. Nhưng lại bị mai táng ở nơi dơ bẩn trong hoàng cung thối nát này.

Lục Dao dốc sức muốn lui về phía sau, nhưng lại cảm thấy bản thân bị chế trụ, cánh tay càng lúc càng siết chặt, lập tức sợ hãi đến nước mắt rơi lã chã.

“Không... Ta không phải cố ý muốn giết bà ấy đâu, Bà... Là bà ấy... Bà ấy muốn mật báo với phụ hoàng.”

Lục Ly cười lạnh một tiếng :“ Mẫu thân ta muốn mật báo ? Lục Dao, ngươi đến bây giờ còn muốn đổi trắng thay đen. Nếu không phải ngươi muốn hãm hại ta, một mực ôn nhu ẩn nhẫn như bà ấy, như thế nào lại quỳ gối trong tuyết ba ngày ba đêm đây ?” Một tiếng lại một tiếng trầm thấp, đến cuối cùng, Lục Dao chỉ cảm thấy editor tịnh vũ toàn thân mình rơi vào hầm băng. Hô hấp cũng trở nên càng khó khăn, hai chân dần rời khỏi mặt đất, chân vô lực bắt đầu đá lung tung, dùng sức lực toàn thân tách tay ra, một tay nhéo ở tay của nàng, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Tử vong khủng bố cùng tuyệt vọng chậm rãi cuốn sạch toàn thân.

“A!! Tiện nhân ! Mau buông Dao nhi ra ! “

Giọng nói chói tai của nữ tử phá vỡ không khí, một thân ảnh đỏ thẫm vội vàng lao đến, trong mắt đầy lo lắng nhìn hai người.

Ánh mắt đảo qua hai đạo thân ảnh một đỏ một vàng kia, Lục Ly nhíu mày, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng :“ Tới thật đúng lúc ! Cũng là thời điểm đem nợ cũ năm xưa lật lại tính toán rồi.”

“Các ngươi, cái lũ ăn hại này thất thần làm gì vậy ! Không thấy Nhị công chúa bị tiện nhân kia tra tấn sao ? Nhanh tay lấy đao đâm nàng cho ta ! Đâm chết nàng ! “ Hoàng Hậu vừa tức vừa vội, hung hăng hối thúc tên thị vệ bên cạnh một chút, hận không thể lập tức đem Lục Ly ra phanh thây xé xác.

“Nương nương, thế nhưng thuộc hạ tùy tiện động thủ, chỉ sợ Nhị công chúa gặp nguy hiểm đến tính mạng...” Thị vệ kia cũng là tiến thối lưỡng nan.

“Đồ ăn hại vô dụng ! Một lũ ăn hại vô dụng !” Hoàng Hậu sắc mặt xanh lại rồi lại chuyển sang trắng, ngược lại nhìn nam nhân bên cạnh, bắt đầu đem nước mắt nước mũi một chút mà khóc lên:“ Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân cùng Dao nhi, thế nhưng nàng là một công chúa, Hoàng Thượng, tiện nhân kia sớm nên chết rồi, vậy mà đại nghịch bất đạo muốn giết chết Dao nhi, người nhất định phải ban cái chết cho nàng !”

Hoàng Đế nhíu mày, cũng là vẻ mặt tức giận, trầm giọng nói :“ Lục Ly, ngươi muốn làm cái gì ? Còn không mau thả muội muội ngươi ra !” (Thằng hoàng đế vô sỉ sợ lun -.-)

Lục Ly nghe xong không giận ngược lại bật cười :“ Ha ha, nói nghe thật hay. Ta hỏi phụ hoàng yêu quý, nàng thật là muội muôi ta sao ? Năm năm nay nàng đối với ta làm mọi thứ ngươi đều rõ ràng ? Ngươi lại thật là phụ thân của ta sao ? Đem nữ nhi của mình giam cầm, chẳng quan tâm, liền một cái cung nữ nho nhỏ cũng đều ức hiếp ta, ta thật đúng là Trưởng công chúa Phong Quốc sao ? Về phần tự tay giết nàng, ta còn không muốn làm dơ tay mình !” Giơ tay hất lên, Lục Dao liền thẳng tắp bị quăng ra ngoài. Một thị vệ bay lên thân hình vừa sắp tiếp được, lại bị lực đạo cực lớn xông tới hướng phía sau lùi lại vài bước, nhìn về phía thân ảnh áo đỏ kia trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Lục Dao cảm thấy mình như là từ trong Tử Vong sống lại, gương mặt màu trắng xám, từng ngụm từng ngụm mà thở hỗn hển. Tay phải như trước vô lực mà rủ xuống ở một bên, nhưng sớm đã dưỡng thành tính cách kiêu căng lại làm cho nàng như thể nào cũng không thể nuốt trôi cơn tức này, coi như là đau đớn kịch liệt cùng ức chế trong lòng tùy ý mà sinh tức giận. Nàng nhất định phải tự tay tra tấn nàng, rút gân lột da, lại để cho con tiện nhân kia nếm thử cảm giác so với chính mình còn muốn thống khổ gấp vạn lần !

“ Các ngươi toàn bộ lên đi bắt nàng lại cho ta ! Làm tàn phế cũng không sao !”

------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.